Tình Yêu Cùng Tên

Chương 2: Nghiệt duyên




“Nghiệt duyên” này bắt đầu từ thời thơ ấu đã hoàn toàn cột chặt vào nhau.
Thời nhà trẻ.
“Con không muốn đi học ——” Tiểu công chúa bốc đồng quát to khàn cả giọng, rất rõ ràng “quốc vương” và “hoàng hậu” không theo ý muốn của cô bé.
“Ngoan, Tiểu Vũ, ở nhà trẻ có rất nhiều lợi ích, có nhiều bạn bè và thức ăn.”
“Không ~ muốn ~” Tiểu công chúa vẫn tùy hứng như trước.
“Tiểu Vũ ——” Ngay lúc sự kiên nhẫn tận tình khuyên nhủ của hai vợ chồng sắp cạn kiệt thì một cậu bé ăn mặc chỉnh tề đi ngang qua, lúc không có người khác để ý cậu đã cho cô bé một ánh mắt khinh bỉ, nhưng khi đối mặt với hai vợ chồng kia thì cậu lập tức thay đổi thành dáng vẻ ngoan ngoãn, rất lễ phép nói, “Chào chú, chào dì, buổi sáng tốt lành ạ, chú dì đưa Tiểu Vũ đến trường phải không? Được học chung với Tiểu Vũ, cháu vui lắm ạ!”
“Ừ ừ ừ, Tiểu Vũ ngoan quá, không giống như con bé nhà chúng ta, haiz ~~”
“Ha ha, không đâu ạ, Tiểu Vũ cũng rất ngoan.”
Người khác không biết tâm tư của cậu, nhưng tôi thì rất rõ ràng, tiểu tử thối, dám trêu chọc trước mắt tôi, nếu không phải vì học cùng trường với cậu thì tôi sao lại bài xích việc đến trường. Tiêu Vũ oán giận trong lòng, trông thấy bản mặt làm bộ làm tịch kia, cô bé thật muốn đánh lộn mà.
Ông bà Tiêu nửa đi nửa kéo Tiêu Vũ khóc nháo không ngừng đến cổng nhà trẻ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Bạn nhỏ Tiêu Vũ thấy tình thế không thể xoay chuyển được nữa thì dừng khóc lóc, nghiêm túc suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì bây giờ.
Hừm, chỉ là cùng trường mà thôi, miễn là không cùng lớp thì vẫn còn có đường sống. Nghĩ đến đây, bạn nhỏ Tiêu Vũ đột nhiên cảm thấy tương lai mình còn có chút hy vọng.
Tiêu Vũ đang lập kế hoạch cho tương lai tốt đẹp của mình thì cảm thấy bên cạnh có thêm một người, kế bên xuất hiện một tên tiểu tử thối nào đó đang đứng bên cạnh cô bé, trên khuôn mặt mang theo nụ cười quỷ dị.
“Cậu, cậu muốn làm gì?”
“Đâu có gì, tôi chỉ muốn nói với cậu một chuyện mà thôi.”
“Chuyện gì?”
Nhìn thấy con ngươi trước mắt đột nhiên mở to, Tiêu Vũ không khỏi cảm thấy thú vị, nhất là khi chủ nhân của cặp mắt đen bóng kia biết được chuyện, ha ha, cậu rất mong đợi đấy.
“Này, tiểu tử thối, rốt cuộc cậu nói hay không.”
Chậc chậc, tính tình nóng nảy dữ.
“Ờ, không có gì, chỉ là muốn nói với cậu, cậu và tôi ‘thật không khéo’ học cùng một lớp.”
“Cái gì ——”
Tiêu Vũ thất thanh thét chói tai, tương lai tốt đẹp của mình ——
Thời tiểu học.
“Tiểu Vũ, hôm nay cậu trực nhật với tôi đấy.” Tiêu Vũ đã bắt đầu lộ ra dáng vẻ tuấn tú, cậu nhìn một bóng dáng nhỏ bé nào đó đang muốn lén chuồn đi, buồn cười nói, “Cậu đừng hòng chạy trốn.”
“Tôi, tôi, ai nói tôi chạy trốn.” Tiêu Vũ lén lút giấu cặp sách ra sau, hai má phồng lên như cái trống.
“Ha ha, tốt nhất là vậy, vả lại cậu muốn trốn cũng không được.” Tiêu Vũ nói chắc chắn.
“Hở?”
“Đồ ngốc.”
“Cậu nói ai là đồ ngốc hả.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Vũ đỏ rần, vô cùng bất mãn với loại từ ngữ có chứa tính chất sỉ nhục này dùng trên dáng vẻ xinh đẹp tài mạo song toàn của cô.
“Ai trả lời thì là người đó.”
“Cậu ——”
“Ô kìa, ô kìa, vợ chồng son lại cãi nhau, ha ha tình cảm thật tốt nha.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đáng yêu quá đi.”
Tiêu Vũ ở bên cạnh nghe được những lời thì thầm này, lỗ tai cô cũng đỏ theo, vì che giấu nên cô quát to với những người kia, “Các cậu nói bậy gì đó.”
“Mắc cỡ rồi, ha ha.”
“Cậu cậu cậu, đều tại cậu.” Cô đem cơn giận trút lên người Tiêu Vũ đứng bên cạnh đang làm ra vẻ vô tội, bạn học Tiêu đỏ mặt chạy đi, đương nhiên còn có cặp sách của cô.
“Ha ha, tha cho cậu lần này nữa, nhưng cậu còn có thể trốn bao lâu chứ.” Trông thấy bộ dạng chạy trốn của Tiêu Vũ, cậu ấm Tiêu lẩm bẩm.
Thời sơ trung.
Rút ra kinh nghiệm của hồi trước, Tiêu Vũ hao hết võ mồm để thuyết phục ông bà Tiêu đồng ý với đề nghị của mình, cô mang tâm trạng vui sướng đến trường, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp.
Cô kéo hành lý, đứng trước ngôi trường mà mình sắp sinh hoạt sau này, Tiêu Vũ có cảm giác như sống lại.
Ha ha, thật vất vả mới thuyết phục bố mẹ đồng ý cho mình ghi danh tại ngôi trường rất xa này, thế thì chắc là không gặp cái tên âm hồn bất tán kia nữa.
Xét thấy bài học kinh nghiệm hồi trước, Tiêu Vũ cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Ừm, tin chắc không có nhân vật khả nghi. Ha ha, cuộc sống tốt đẹp của mình, chờ mình nhé.
“Chào mọi người, tớ là Tiêu Vũ, sau này chúng ta sẽ khẳng định trở thành bạn tốt.” Tiêu Vũ tràn đầy tự tin đứng trên bục giảng trong lớp, tự giới thiệu ngắn gọn.
Ừm, rất tốt, lại xác nhận không có nhân vật khả nghi. Cô ngồi tại chỗ của mình nhìn xung quanh phòng học một vòng, trong lòng âm thầm vui sướng.
Khi tất cả mọi người giới thiệu xong, trái tim nhảy nhót của Tiêu Vũ đã không thể kiềm nỗi nữa.
“Được rồi, các học trò, bây giờ chúng ta bắt đầu ——”
“A, em xin lỗi, thưa thầy em đã tới muộn.” Một âm thanh lạnh lùng đột nhiên thốt ra ngắt lời thầy giáo ở trên bục giảng, âm thanh kia xuất hiện trước mắt mọi người mang theo khuôn mặt tuấn tú đủ để các cô nàng mê trai hét to.
“Á, đẹp trai quá ——” Tiếng hét không ngừng vang lên, nhưng trong tiếng thét như thủy triều tại đây vẫn có thể phân biệt rõ ràng có một tiếng thét hoàn toàn không giống những người khác.
Đôi chân thon dài bước lên bục giảng, dềnh dàng đi tới, thái độ phóng khoáng nói: “Chào mọi người, tớ là Tiêu Vũ.”
“Á ——” Lại là một trận hét to.
Tiêu Vũ chịu không nổi mà móc lỗ tai, trong lòng vô cùng buồn bực nhưng dường như không hề kinh ngạc, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu vì sao lại như vậy, tựa như sự xuất hiện của anh là không ngoài dự đoán, nhưng tại sao nhỉ?
Tiêu Vũ làm thế nào cũng không hiểu đành dứt khoát vứt bỏ việc hao tâm tổn trí này, chỉ một lòng than vãn đời học sinh sơ trung bi thảm của mình.
“Này, Tiêu Vũ, cậu ta cùng tên với cậu đấy.” Bạn ngồi cùng bàn mới của Tiêu Vũ nói với cô như là phát hiện ra đại lục mới.
“Thế à?” Tiêu Vũ ỉu xìu nói.
Lần nào, lần nào, lần cũng như vậy.
Tiêu Vũ nằm bò trên bàn nhớ tới những việc từng trải của trước kia, ý nghĩ thù hận đột nhiên tăng cao.
Đều tại tên kia, lần nào cũng bị người ta hiểu lầm, giống như bây giờ ——
“Tiêu Vũ ——”
“Vâng.”
“Vâng.”
Hai âm thanh đồng thời vang lên, hai bóng dáng cũng đồng thời đứng lên, sau khi nhìn thoáng qua đối phương, trong mắt của một người rõ ràng dâng lên lửa giận, mà người còn lại thì ung dung nhìn đối phương.
“À, hai trò ngồi xuống trước đi, thầy gọi trò khác trả lời câu hỏi.” Thầy giáo khó xử đứng trên bục giảng, cố gắng phòng ngừa một cuộc “chiến tranh”.
Từ đấy, tại bất cứ tiết học nào, không còn có thầy cô nào gọi một người trong bọn họ để trả lời.
Thật không hiểu là bi ai hay là hạnh phúc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.