Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 34:




Một câu nói của Tiêu Phàm, khiến Vệ Đằng không yên ổn suốt một tuần lễ.
Người mình thích lại tỏ tình với mình, Vệ Đằng vừa nghĩ đến đã cảm thấy toàn thân bay bổng, đem cuộc nói chuyện lưu lại trong máy vi tính, nhìn chằm chằm mấy chữ kia hết lần này đến lần khác, nhìn nhiều lần, lưng cũng nổi lên một tầng lông măng.
Tên Tiêu Phàm đó, nổi máu lang lên thật dọa người, dịu dàng lại càng dọa người hơn.
Luôn cảm thấy y có mưu mô bất lương gì đó, nhưng mà, con người y kiêu ngạo như vậy, quả thật là chẳng cần nói dối.
Có lẽ sau đêm đó cảm thấy Vệ Đằng mình rất thuận mắt, sau đó thoáng cái thông suốt, thích luôn?
Vệ Đằng suy nghĩ hết mấy ngày, trong lòng bắt đầu mở hội tranh luận, một bên nói phải tuyệt đối kiên trì theo nguyên tắc không để ý đến y, một bên nói, sự cô đơn của Tiêu Phàm khiến người ta rất đau lòng, bản thân lại thích y như vậy, nếu y muốn ở cùng nhau vậy thì cứ ở cùng nhau đi.
Tranh cãi suốt một tuần lễ, vẫn là không có kết quả.
Vệ Đằng trước nay không thích dây dưa dài dòng, bụng dạ thẳng thắng, muốn làm gì thì làm cái ấy. Nhưng lần này, lại thua trên tay Tiêu Phàm, một tuần lễ chết vô số tế bào não, nắm rụng một đống tóc, vẫn không nghĩ ra bước kế tiếp nên làm thế nào.
Thật vất vả chịu đựng đến cuối tuần, đứng ngồi không yên mà chờ ở ký túc xá, giờ cơm tối, di động quả nhiên vang lên.
Chuẩn xác cứ như đồng hồ báo thức.
Vệ Đằng nhìn cái tên đang hiện trên di động, nuốt nước miếng, cố gắng giữ cho thanh âm của bản thân thật bình tĩnh, giọng nói kéo một chút, thái độ thờ ơ một chút.
“Này, Tiêu Phàm à…” Kéo không nổi, chột dạ dữ dội, âm cuối có hơi run rẩy.
Tiếng cười của Tiêu Phàm từ điện thoại truyền đến, dường như vô cùng khuếch đại, chấn động đến lỗ tai phát đau, cả trái tim cũng phát run theo.
“Là tôi, hẹn em ra ngoài nói chút chuyện, có rãnh không?”
“Ừ, nói chuyện gì?”
“Em xuống lầu đi, tôi đứng ở cửa chờ em.”
Vệ Đằng cúp điện thoại, tiện tay cầm cái hộp đã sớm chuẩn bị sẵn đang nằm trên bàn, bên trong chứa hai cái quần lót chất lượng rất tốt, màu sắc rất đáng sợ.
Tiêu Phàm đút hai tay vào túi, ở dưới lầu đứng tựa vào tường đợi Vệ Đằng, sau khi thấy Vệ Đằng liền nở nụ cười lóe mắt.
Phi, con sói này cười thật quá đáng sợ.
Vệ Đằng cúi thấp đầu đi đến trước mặt y, cầm đồ đưa tới, “Cái này tôi không cần, tôi không mặc mấy thứ buồn nôn… eh cá tính như vậy.”
Tiêu Phàm từ trong tay hắn nhận lấy, cau mày, “Không thích?”
“Ừ.”
“Em thích màu đỏ, cũng thích màu vàng, không phải sao?” Tiêu Phàm thật giống như có chút tủi thân, lắc lắc chiếc hộp trong tay, “Tôi đặc biệt chọn mà.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng đang rất muốn cười, cậu ấy thật dễ mềm lòng, xem đi, vừa nói cố ý chọn, mặt cậu ấy từ âm u chuyển sang trong sáng.
Vệ Đằng há miệng, tên khốn này lại đi khắp nơi hỏi xem lão thử thích thứ gì? Hắn ta không chê mất mặt thì mình cũng ngại mất mặt mà.
“Ai nói với anh tôi thích màu đỏ cũng thích màu vàng? Tôi thích… màu cam.”
“Đây không phải là đỏ thêm vàng sao?”
Vệ Đằng trợn mắt nhìn anh ta, “Cho dù tôi thích màu cam nhưng quần lót tôi mặc đều là màu trắng…”
Mấy học sinh đi ngang qua dường như bị lời nói của Vệ Đằng làm kinh hãi, quay đầu qua bên này, mặt Vệ Đằng đỏ lên, nuốt nửa câu sau xuống.
“Tôi biết, quần lót em mặc đều là màu trắng có những hình ảnh kỳ quái.” Tiêu Phàm sáp lại mập mờ cười, “Tôi đã thấy.”
Đây chính là công khai trêu ghẹo đi.
Vệ Đằng ngước mắt nhìn ông trời, cắn răng hướng về Tiêu Phàm mà nói: “Ngài đây có lời gì thì mau chóng nói đi, đừng quanh co lòng vòng nữa, tôi còn phải về chơi game, máy vi tính còn đợi.”
Tiêu Phàm gật đầu, đột nhiên kéo tay Vệ Đằng chạy ra phía ngoài.
Không nhớ rõ đây đã là lần thứ mấy nắm tay nhau bỏ chạy.
Trong mưa, dưới cảnh xuân tươi đẹp của buổi trưa, dưới sắc vàng của ánh hoàng hôn.
Trước đây đều là Vệ Đằng kéo Tiêu Phàm đi, lần này thay đổi vị trí.
Cảm giác lại khác biệt như thế.
Bước chân dồn dập, nhịp thở dồn dập, tim đập dồn dập.
Ngón tay lần lượt thay đổi, nắm chặt lấy nhau, ở nơi kết hợp, hơi ấm rót thẳng vào tim.
Gió nhẹ nhàng phất qua tai, cảm giác mềm mại ấm áp, không khí tựa hồ cũng lưu chuyển mùi hương ngọt ngào.
Vệ Đằng hít mũi một cái, nhìn Tiêu Phàm bên cạnh, đôi chân mày quen nhíu chặt của y bây giờ lại giãn ra, bị lọn tóc che khuất một phần, một đôi mắt lạnh như băng, giờ phút này tựa như cơn gió ấm thổi qua, cảm động nhân tâm. Đường nét bên mặt, thật sự nhu hòa đến dọa người.
Tựa như con sói thu lại hơi thở của rừng rậm âm u khủng bố, biến thành cún con dụi vào lòng bạn, bạn nói có dọa người không?
Vệ Đằng nhìn gò má Tiêu Phàm, dốc sức kìm hãm nhịp tim, Tiêu Phàm lại giống như có cảm ứng quay lại nhìn Vệ Đằng, khuôn mặt nở nụ cười.
“Em có tin tôi thích em không?”
Một câu nói buột miệng.
Hai người dừng bước lại, nhìn nhau khoảnh khắc.
Vệ Đằng cúi đầu, rút tay về, thấp giọng nói: “Vẫn không tin, anh quá gian xảo, tôi sợ anh lại dụ dỗ đến lúc tôi thoải mái, sẽ bán tôi đi.”
Bán em? Bán như thịt heo, em gầy quá, bán thịt người, tôi làm sao không tiếc.
Tiêu Phàm khẽ cười, “Đi thôi, đi ăn chút gì trước đã.”
Theo anh ta đến một nhà hàng ngoài trường.
Sáng sủa sạch sẽ, không khí tao nhã, trong đại sảnh còn vang tiếng piano êm ái, mỗi nốt nhạc đều đàn đến Vệ Đằng đứng ngồi không yên.
Vệ Đằng ngồi trên băng ghế như chiếc xích đu, trần nhà còn có quấn cây lá giả, cảm giác mông như bị hỏa thiêu, ngồi cũng ngồi không yên, đáng tiếc, động một chút, băng ghế liền lay động đáng sợ, ghế lay một cái, Tiêu Phàm liền hướng hắn mỉm cười.
Khụ, nơi thích hợp cho tình nhân hẹn hò thế này, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, thật đúng là không quen.
Đặc biệt là khi người đàn ông đối diện còn mỉm cười dịu dàng với bạn, TMD, da gà toàn bộ nổi lên, tạo phản rồi.
Con người từ nhỏ đã thích náo nhiệt, một khi khiến hắn yên tĩnh lại, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Suy nghĩ Vệ Đằng cũng không biết đã bay đến nơi nào, chợt nghe thấy một thanh âm: “Lại thơ thẫn nữa rồi, lời tôi nói em có đang nghe không đấy?”
Tiêu Phàm cầm cái muỗng, nhẹ nhàng gõ vào ly của Vệ Đằng.
“Nga, anh nói chuyện xưa của Lâm Vi và Diệp Kính Văn với tôi à, tôi không có hứng thú.” Vệ Đằng tính tình thẳng thắng, nói chuyện cũng không quanh co.
Tôi không có hứng nghe chuyện rầm rộ của bọn họ, thật ra là ghen tị, trong lòng đổ giấm, tràn lan một mảng giấm chua.
Nhìn bộ mặt ôn nhu khi Tiêu Phàm nhắc đến đám người Diệp Kính Văn và Lâm Vi, Vệ Đằng đối với hai cái tên này lại càng nghiến răng nghiến lợi, đừng nói nghe chuyện bọn họ, hận không thể đem hai tên này ra nhai nát, khiến cho bọn họ hoàn toàn biến khỏi đầu óc Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cũng không ngần ngại, vẫy phục vụ lại thần thần bí bí nói gì đó.
Sau chốc lát, phụ vụ mang đến một ly thức uống, ly thủy tinh lớn trong suốt, bên trong là chất lỏng đỏ sẫm, có vẻ rất đẹp.
“Rượu đỏ, thử một chút.” Tiêu Phàm mỉm cười giao cho Vệ Đằng.
Rượu đỏ à, vậy không sợ, lão tử uống rượu trắng cũng uống được mấy bình.
Vệ Đằng rất phóng khoáng cầm ly uống cạn, mùi vị chua chua ngọt ngọt thật không tồi, uống lại uống, trước mắt có chút choáng váng, gương mặt Tiêu Phàm cũng phân làm 2, làm 4, tăng lên gấp bội.
Vệ Đằng hướng về Tiêu Phàm mỉm cười khúc khích, Tiêu Phàm đi qua đỡ hắn dậy, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Xin lỗi, quên nói cho em, rượu này có độ cồn rất cao, dễ bị say.”
Tên khốn kiếp anh đây lại đùa bỡn tôi, lão tử chết không nhắm mắt!
Trong lòng Vệ Đằng giận dữ suy nghĩ, cũng nhanh chóng mất hết sức lực mà ngã vào lòng Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đỡ Vệ Đằng, ngoài cửa gọi taxi, chạy thẳng đến mục tiêu – khu nhà Bắc Giao.
Chuyện phát sinh ở nơi nào thì cứ giải quyết tại nơi đó đi.
Dọc theo đường đi, Vệ Đằng tựa vào ngực Tiêu Phàm, ca hát đến kinh thiên động địa, tài xế luôn cau mày, Tiêu Phàm bất đắc dĩ, đành phải đem miệng của hắn đặt bên ngực ngăn ngừa.
Trước ngực truyền đến tiếng ngô ngô ngô, Tiêu Phàm mỉm cười, tài xế run rẩy.
“Tiên sinh, đến rồi…” Nhìn thấy tổ hợp quỷ dị này, miệng bác tài có chút co quắp.
Tiêu Phàm móc tiền trong túi ra đưa cho hắn, sau đó lôi Vệ Đằng như tha thi thể ra khỏi xe, lại kéo đi về phía khu nhà.
“Đi M* anh, tên khốn kiếp này.” Vệ Đằng không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên toát ra một câu nói tục, lại khiến Tiêu Phàm mỉm cười: “Em giữ khí lực lại trước a, chờ lát nữa sẽ còn khốn kiếp hơn, đến lúc đó lại mắng cũng không muộn.”
Liền vừa tha vừa ôm Vệ Đằng dằn vặt đến khu nhà, trực tiếp nhét vào phòng tắm lầu một.
Tiêu Phàm không chút do dự cởi quần áo Vệ Đằng, bế cả người Vệ Đằng vào bồn tắm, sau đó ngồi xổm bên cạnh hỏi:
“Em có thích Tiêu Phàm không?”
Vệ Đằng say rượu, mơ mơ màng màng nghe được cái gì, lập tức lên tinh thần, “Tiêu Phàm ha ha ha, tên khốn kia, đơn giản khiến người ta chán ghét nha.”
“Có thích không?”
Vệ Đằng nhìn chằm chằm người đàn ông đang mỉm cười với bản thân trước mặt, liếc mắt: “Anh rất xấu, cút ngay, Tiêu Phàm sẽ không mỉm cười như vậy, hắn ta cả ngày chẳng hề hòa nhã với tôi. . .”. Truyện Linh Dị
Tiêu Phàm than thở, cúi người ôm Vệ Đằng vào lòng, nhẹ nhàng hôn.
“Ngô. . .”
Đầu lưỡi xông vào miệng rất khéo léo, Vệ Đằng cố gắng đẩy ra ngoài, nhưng lần nào cũng bị nó tránh khỏi, câu dẫn hắn đuổi theo nó chạy khắp nơi, đầu lưỡi dịu dàng liếm qua niêm mạc, phát ra thanh âm ẩm ướt.
Vệ Đằng hít thở khó khăn, ở trong bồn tắm vẫy đạp vài cái, dưới mắt Tiêu Phàm lại giống như con cá sắp chết ngọ nguậy.
“Nếu bây giờ tôi cưỡng bức em, sáng sớm mai em sẽ đấm tôi chứ, Vệ Đằng?”
“Ừ. . .”
“Nhưng mà tôi đối diện với em, chịu đựng thật cực khổ a.”
Tiêu Phàm vô sỉ biện giải cho bản thân, cởi quần áo nhẹ nhàng đặt trên người Vệ Đằng.
Thân thể này thực rất có lực hấp dẫn, lúc mới quen cũng đã biết cái mông của cậu ấy rất mê người, sau khi cởi bỏ quần áo, vóc dáng đó càng khiến người ta phun máu mũi.
Cho dù định lực tốt như Tiêu Phàm, vừa thấy Vệ Đằng khỏa thân, vô hại nằm trong bồn tắm, lập tức hô hấp không theo quy luật.
Cánh tay luồn qua vòng eo gầy gò, nhẹ nhàng ôm hắn, nhẹ nhàng cho hắn một nụ hôn thật dài, hôn đến người choáng váng, sau đó mới từ từ thưởng thức bữa tiệc lớn.
Trái tai xinh xắn tự nhiên sẽ không buông tha, hàm răng nhẹ nhàng ma sát, khiến Vệ Đằng run rẩy một trận.
Điểm đỏ trước mặt giống như anh đào chín, dùng đầu lưỡi liếm chuẩn bị một phen, nhanh chóng nhạy cảm đứng lên, nhìn qua đặc biệt vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Hôn một đường xuống phía dưới, hàm răng gặm cắn bụng phẳng, đầu lưỡi kích thích lỗ rốn, kỹ xảo cao siêu khiến cả người Vệ Đằng đều cong lên.
Đến bộ vị mấu chốt ở giữa, Tiêu Phàm không chút do dự ngậm vào.
“Ưm…”
Vệ Đằng ý thức mơ hồ, phản ứng thân thể liền càng thêm thành thực, bị Tiêu Phàm liếm mấy cái, rất nhanh liền cứng rắn giơ cao lên. Hai tay giữ bờ vai y, “Ừ. . . Nhanh lên một chút a, thật thoải mái. . .”
Nói chuyện cũng không biết thẹn, bụng dạ thẳng thắng, dùng âm điệu mơ hồ biểu đạt cảm thụ: “Thoải mái. . . rất thư thái, phi, sâu hơn một chút, ngô. . .”
Tiêu Phàm làm theo lời, Vệ Đằng thành thực như vậy, ở trong mắt y lại có một phen mùi vị khác.
Xem ra lần đầu tiên vào đêm đó, cậu ấy là quá xấu hổ, ức hoặc không muốn để cho mình nghe được thanh âm nhận ra cậu ấy, cho nên vẫn tuyệt không nói lời nào.
Không ngờ thanh âm cậu ấy rên rĩ lại mê người như vậy, đáng tiếc. . . bỏ chữ “Phi” mất hứng kia ra, thì càng hoàn mỹ.
Vệ Đằng sau khi phát tiết, yếu ớt dựa vào trong bồn tắm. Ngón tay Tiêu Phàm thăm dò hậu huyệt, ở chung quanh nhẹ nhàng đè, cuối cùng vẫn không có dò vào.
Thay đổi sách lược, dùng sức hôn cậu ấy, lưu lại rất nhiều ký hiệu thuộc về mình ở trên người cậu ấy.
Sau đó hài lòng dùng khăn tắm thật to bao cậu ta lại, đưa lên giường, ôm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Đằng mở mắt, trước mắt một mảnh trắng sáng, hình như là da người? Lấy tay chọt chọt, nghe được tiếng cười trên đỉnh đầu.
Vệ Đằng từ giường bắn lên, eo bủn rủn, lại ngã ngược trở về.
“TMD, tối hôm qua anh…” Hung dữ nhìn chằm chằm gã đàn ông đang cười toe với mình, Vệ Đằng siết chặt nắm tay, nhắm mắt nhẫn nhịn mới không vung tay đấm qua, “Tiêu Phàm, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn tìm bạn giường, tùy tiện đến tiệm vịt mà tìm, anh xem Vệ Đằng tôi là loại người gì?”
Eo đau, chân đau, trên người một đống dấu vết, thân thể trần truồng ngủ ở chung một chỗ, còn cần nghĩ xem tối qua xảy ra chuyện gì sao?
Điều kỳ lạ là cái mông lại không đau.
“Tối qua tôi giúp em tắm, em nói em thích tôi, tôi nghĩ nếu đã lưỡng tình tương duyệt, đối với cơ thể em tôi lại không nhịn được, cho nên liền…” Tiêu Phàm vẻ mặt vô tội nhìn Vệ Đằng, khe khẽ thở dài: “Em muốn không thừa nhận sao? Tôi tưởng rằng em thích tôi, cho nên mới. . .”
“Lão tử lúc nào thì nói thích anh?!” Vệ Đằng hét lên một tiếng, song bởi vì chột dạ nên khí thế yếu xuống.
Tiêu rồi, uống say, cũng không biết có nói thật hết ra không.
“Dừng dừng, để tôi lấy đoạn ghi âm trong di động, tôi lấy cho em nghe nha, còn có đoạn em rên rĩ khi tôi ôm em, Tiêu Phàm dùng sức a, thật thoải mái, tôi đều ghi âm tất cả lại.”
Vệ Đằng quá khẩn trương nên không nhìn thấy nụ cười thực hiện được gian kế khi Tiêu Phàm quay đầu đi.
“Phi” Vệ Đằng cúi đầu mắng chính mình một câu, thấy Tiêu Phàm định đứng dậy lấy di động, vội vàng đỏ mặt kéo hắn ta lại, “Tôi thật sự nói à?”
“Đúng vậy, lời thật đều nói cả.” Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, sáp lại nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Đằng, “Trước đây khiến em đau lòng là tôi không đúng, cho nên cho tôi thêm một cơ hội nữa được không? Tôi sẽ khiến em rất… rất hạnh phúc.”
Vệ Đằng không phản kháng, cũng không nói gì.
“Tôi rất thích em, em cũng thích tôi, chúng ta ở bên nhau đi.”
“Nếu có một ngày em không còn thích tôi, đến lúc đó bỏ rơi tôi, tôi sẽ tuyệt đối không ngăn cản, được không?”
Lúc Tiêu Phàm nói chuyện, hơi thở ấm áp phun trên mặt, thanh âm êm dịu đến mức muốn đem người ta hòa tan.
Vệ Đằng im lặng thật lâu, tính, nói cũng nói hết rồi, làm cũng làm cả rồi, còn nũng nịu lừa gạt bản thân làm gì nữa, là đàn ông liền thành thật một chút đi.
Rốt cuộc, dưới ánh mắt soi mói dịu dàng của đối phương, kiên quyết gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.