Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 35:




Vệ Đằng vẫn rất kỳ quái, lần trước cái mông đau muốn chết, lần này tại sao một chút cảm giác cũng không có?
Sau khi suy nghĩ chốc lát, cảm thấy hoài nghi lời Tiêu Phàm, lại không có mặt mũi nào bảo Tiêu Phàm lấy ghi âm ra cho nghe, vạn nhất lấy ra thật, chuyện mất mặt chắc chỉ có nước nhảy xuống Trường Giang.
Hai người cùng nằm trên giường, Vệ Đằng cứng người không dám cử động, chỉ sợ hơi thiếu cẩn thận sẽ khơi dậy bản tính lang sói của kẻ nào đó.
Tiêu Phàm cũng không làm loạn, ngón tay dù đặt bên hông Vệ Đằng, nhưng chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, không có động tác khác, cũng không có khuynh hướng tiến về phía trước hoặc lui về phía sau.
Vệ Đằng thở phào nhẹ nhỏm, an tâm tựa vào trong ngực Tiêu Phàm.
Hai người đều không nói lời nào, không khí ngọt ngào lại lúng túng.
Rốt cuộc vẫn là Vệ Đằng không nhịn được, kéo kéo tay Tiêu Phàm hỏi, “Anh thích điểm nào của tôi? Anh không phải là rất không ưa tôi sao?”
“Không ưa mới thích.”
Đây là loại logic gì vậy…
Vệ Đằng giận đến nghiến răng, Tiêu Phàm lại bộ dạng uể oải tựa trên giường, thong dong chơi đùa với ngón tay Vệ Đằng đưa qua, bộ dáng nhàn nhã đắc ý khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất khó chịu.
“Đột nhiên thích à? Anh trở mặt còn nhanh hơn cả phụ nữ lật sách.” Vệ Đằng hướng y liếc mắt.
Tiêu Phàm quay đầu nhìn Vệ Đằng, ánh mắt nhu hòa, nhìn chằm chằm gương mặt Vệ Đằng một vòng tròn, cuối cùng dừng lại trên môi.
Vệ Đằng trong nháy mắt ngây ra, trơ mắt nhìn đôi môi Tiêu Phàm từ từ di động, dán trên môi của mình.
Đôi môi ấm áp nhẹ nhàng ma sát, lưỡi Tiêu Phàm không chút do dự đưa vào, quấn lấy lưỡi Vệ Đằng, lôi kéo đầu lưỡi ngây ngô của hắn trong khoang miệng, cuốn mút, đầu lưỡi lướt qua màng da, phát ra những thanh âm khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Bên trong gian phòng an tĩnh, thanh âm hôn môi đặc biệt khuếch đại, trong đầu Vệ Đằng trống rỗng, mặc cho y kéo đầu lưỡi của mình dạo khắp nơi.
Cũng không phải lần đầu tiên hôn, nhưng lúc này lại vô cùng khác biệt, có lẽ do tâm lý đồng ý lẫn nhau, tiếp xúc như vậy khiến tim người đập nhanh như đấu võ đài.
Tựa như một trò chơi, nhưng lại vô cùng ngọt ngào thân thiết.
“Ưm…”
Thanh âm thoát ra khỏi đôi môi ngọt ngào mê người.
Tiêu Phàm tựa như được khích lệ, ôm sát Vệ Đằng, hôn càng thêm sâu.
Sau hồi lâu, mặt Vệ Đằng đỏ bừng, kiên quyết đẩy Tiêu Phàm ra, quát to: “Anh ở trong miệng tôi viết chữ hay là vẽ tranh vậy, còn chưa chịu xong!”
Lật tới kéo lui không chịu ngừng, nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng cũng không cần hôn lâu như vậy đi.
Vệ Đằng lau miệng, đỏ mặt vén chăn lên, thấy đùi đầy vết xanh tím, lại đắp chăn lại, “Quần áo đâu?”
Tiêu Phàm vô tội nhìn về phía Vệ Đằng, mới vừa rồi còn rên rỉ ngọt ngào như vậy, đảo mắt liền trở mặt, bộ dáng hung thần ác sát, chậc chậc, thật là đáng yêu.
“Tôi hỏi anh quần áo đâu? Anh cười cái thí à!” Lại bắt đầu thô lỗ rống to.
Tiêu Phàm nhún nhún vai, “Giặt rồi.”
“Cho chút gì để mặc đi, tôi phải về trường.” Vệ Đằng cúi đầu không dám nhìn y, dùng chăn bọc bản thân lại.
“Bao cái gì, anh đều thấy cả rồi.” Tiêu Phàm khẽ cười, trước khi Vệ Đằng trừng y, vội đứng dậy đi đến tủ quần áo tìm đồ.
Tên này thật không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt, rèm cửa sổ còn chưa kéo, hắn ta lại khỏa thân chạy tới chạy lui trong phòng.
Cho dù dáng người anh có hấp dẫn, cơ bắp cân xứng xinh đẹp, vai rộng chân dài, vậy cũng không cần khoe khoang trước mặt tôi chứ.
Vệ Đằng quay đầu chỗ khác không nhìn y, lát sau, có hai món quần áo ném tới.
“Đồng phục hồi anh học cấp 1 trung học.” Tiêu Phàm cười giải thích.
Vệ Đằng một bụng tức giận, rề rà lấy bộ quần áo thể thao vừa nhỏ vừa khó coi mặc vào, sau khi mặc lại rất vừa vặn, trong lòng càng tức giận hơn.
Lườm y một cái: “Tôi về trường.”
“Được rồi, mắc cỡ đủ rồi thì cũng đi rửa mặt đi, anh đi nấu cơm.” Khẩu khí ra lệnh, ánh mắt lại rất dịu dàng.
Vệ Đằng ủ rũ cúi đầu vào phòng rửa tay, suy nghĩ gì cũng không lừa gạt được tên khốn kiếp này a. Cặp mắt kia đúng là biết nhìn thấu. Ruột rà trong bụng gì cũng bị y nhìn thấy rõ mồn một à.
Xấu hổ? Ừ, là xấu hổ. Ban ngày lại trần trụi ôm nhau một chỗ, còn bị người ta bá đạo quấn lấy đầu lưỡi hôn lâu như vậy, da mặt lão tử là thịt chứ có phải bằng thiết đâu, xấu hổ thì sao.
Hắn ta cười cái thí ấy, kéo cái gì mà kéo.
Vệ Đằng hung hăng bóp chặt nắm tay, nhìn nhìn bản thân mình trong gương, quả nhiên, mặt đỏ như đít khỉ trong vườn thú, môi hồng tựa như táo mật.
Được, lão tử rốt cuộc biết được sự đáng sợ của yêu đương rồi.
Vốn là một thằng đàn ông phóng khoáng cỡ nào, thế nào ở trước mặt hắn ta lại bẽn lẽn đến vậy, thật TM vô dụng mà.
Lần sau nhất định chủ động đi hôn y, hôn đến y xấu hổ tim đập nhanh luôn.
Vệ Đằng tát nước lạnh lên mặt, hạ nhiệt xuống, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Sau này ở bên y, nhất định phải thể hiện chút khí phách, không thể lần nào cũng giống như tiểu bạch thỏ bị người ta đùa giỡn thí nghiệm vậy được, nói thế nào thì khi bé Vệ Đằng mình cũng là bá chủ một phương, không bằng hôm nào đó cũng áp đảo hắn ta, sờ mó đến khiến hắn ta thở dốc liên tục, ép tới hắn ta van xin, khiến hắn ta cũng ôm mình rên rỉ, Vệ Đằng, thật thoải mái. . .
“Còn chưa tắm xong sao? Rửa mông cũng không cần lâu vậy chứ?” Tiêu Phàm dựa cửa, lạnh lùng cười một tiếng: “Xoa chút nước bọt, ra ăn cơm thôi.”
Vệ Đằng vốn đã hạ hỏa xuống rồi, ba một chốc, lại vọt lên mặt.
Ngồi đối diện Tiêu Phàm, ăn bánh mì ốp la y đã tỉ mỉ chuẩn bị, uống sữa ấm, Vệ Đằng luôn cảm giác những điều này thật quá không chân thật.
Tiêu Phàm đối diện, cho dù là bộ dáng nghiêng đầu cắn bánh mì cũng tao nhã đẹp trai đến không có kẻ hở.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu, lúc nhìn mình sẽ nhẹ nhàng mỉm cười.
Đột nhiên cảm thấy thật xa lạ nha.
Rõ ràng trước đây vẫn luôn lạnh lùng, khí thế ngang ngược “Gần tôi rồi chết”, giờ sao lại đột nhiên dịu dàng như thế.
Cho dù là ngoài lạnh trong nóng thì sự chênh lệch nhiệt độ này cũng lớn quá đi?
“Có phải em không quen với sự thay đổi của anh?” Tiêu Phàm đột nhiên lên tiếng, câu trần thuật nhàn nhạt, dọa Vệ Đằng nhảy dựng.
Vệ Đằng vội vàng ngồi xuống, nghiêm túc gật đầu một cái, “Tôi vô cùng không quen.”
“Anh đúng là người không quen hành xử thắm thiết, nhưng em là người anh thích, anh muốn đối xử dịu dàng với em một chút, không tốt sao? Vậy em hy vọng anh đối với em lạnh băng à?”
“Eh…” Vệ Đằng cắn bánh mì, gật đầu một cái, “Không sao, da tôi dầy mà, nổi da gà rụng vài lần rồi sẽ ổn thôi, anh muốn dịu dàng thế nào thì cứ dịu dàng thế ấy đi.”
Tiêu Phàm mỉm cười, “Ăn cơm đi.”
Bàn tay đưa qua, theo thói quen nhẹ nhàng gõ vào ly của Vệ Đằng.
Chỉ là động tác đơn giản thế này cũng khiến Vệ Đằng cảm thấy thật ấm áp.
Sau đó vẫn không thể về trường học, thoáng chốc trời sắp tối, lúc nghĩ đến phải về, Tiêu Phàm tàn nhẫn tuyên bố, hết xe bus rồi.
Buổi tối không thể không ở lại.
Tiêu Phàm ném máy vi tính cho Vệ Đằng, để cho hắn chơi, còn mình nằm trên giường đọc sách.
Vệ Đằng thấy quyển sách y cầm trong tay chính là quà sinh nhật mình tặng y, bao sách cũng không bị y lột ra, nhìn dây đỏ lộ ra phía dưới, thấy kẹp sách với mấy chữ xấu xí, cũng không bị y ném đi.
Trong lòng Vệ Đằng dâng lên một làn sóng ngọt ngào không rõ nguyên do, xem ra y vẫn rất quan tâm đến món quà mình tặng cho, không uổng công mình chạy đến nhà sách trong ngày nóng bức, chân tay vụng về bao sách. Mặc dù hôm sinh nhật xảy ra chuyện không vui, bất quá, nể tình y đối với quyển sách yêu thích không buông tay, tha thứ cho y đi.
Dù sao cũng quen nhau rồi, giận dỗi cũng không phải phong cách đàn ông.
Vệ Đằng tâm tình khoái trá, huýt gió, ôm máy vi tính ngồi bên cạnh Tiêu Phàm, onl QQ.
Tên Tiêu Phàm vẫn là “Dạ dày của tôi đau, ôi…”
Vệ Đằng liếc Tiêu Phàm đang nghiêm túc đọc sách bên cạnh một chút, quay đầu cũng sửa tên mình lại “Dạ dày của lão tử đau, hắc ^_^”
Tên vừa đổi, Chu Vũ đã gửi tin tới.
“Tớ nói đầu óc cậu bị nước vào rồi à?”
Vệ Đằng cảm thấy lời mắng này thật không chịu được, vội vàng hồi âm: “Ya.”
“Dạ dày cậu đau? Phía sau là cái vẻ mặt gì vậy, dạ dày đau còn thêm ^_^, đau đến khiến cậu rất dễ chịu à?”
Vệ Đằng cười hắc hắc, tên này là đang quan tâm mình, vừa định gửi “Cám ơn quan tâm, dạ dày của tớ rất khỏe “, kết quả đối phương lại gửi tới một câu.
“Cậu thật FJ.”
Vệ Đằng sửng sốt, “FJ? Máy bay?” [fei ji]
“Đừng khiến tớ nói ra nha.” Chu Vũ gõ vẻ mặt ‘cậu rất ngu ngốc’, phía sau thêm hai chữ “Phạm tiện a” [fanjian -> đáng bị coi thường]
Vệ Đằng thở phì phì gửi qua một đống phi phi phi, tiếng gõ bàn phím quá lớn, kinh động đến Tiêu Phàm đang đọc sách bên cạnh.
“Bàn phím của anh có thù với em sao?” Vẻ mặt Tiêu Phàm nghiêm túc, tiến đến từ phía sau ôm eo Vệ Đằng, đặt cằm trên đầu vai hắn, mắt liếc thấy đoạn ghi chép của cuộc nói chuyện.
“Tên vũ trụ vô hạn này, sao lại trẻ con như vậy?”
Tiêu Phàm mắng tên kia, khiến cho tâm tình Vệ Đằng rất vui vẻ, vừa định gật đầu, không ngờ y lại tăng thêm một câu, “Còn trẻ con hơn cả em.”
Vệ Đằng tức giận gõ một câu trên Q: “Lão tử không muốn đá điểu cậu, cậu tự sanh tự diệt đi.” Thuận tay đóng Q.
“Rất nhàm chán sao? Tán gẫu mấy lời vô vị trên Q như vậy?” Tiêu Phàm cắn cắn vành tai Vệ Đằng, ở bên tai thấp giọng hỏi.
Vệ Đằng gật đầu một cái: “Máy vi tính của anh một trò chơi cũng không có, chẳng lẽ để tôi chơi trò dò mìn trí tuệ à?”
“Nếu thấy buồn chán thì làm chút việc đi.”
Máy vi tính bất tri bất giác bị đẩy sang bên cạnh, thân thể cũng bất tri bất giác bị áp ngã xuống giường.
Mắt thấy nụ hôn của Tiêu Phàm sắp rơi xuống, hai tay Vệ Đằng giơ ra chắn trước ngực, cười hì hì: “Không phải là tối hôm qua mới gì đó sao? Mông tôi đau.”
Tiêu Phàm cau mày.
Vệ Đằng tiếp tục giải thích: “Cái mông đau, không cần được không?”
Tiêu Phàm nhướng mày.
“Hai chúng ta vừa mới bên nhau, anh liền muốn cái kia, tiến độ quá nhanh, tôi theo không kịp, kiềm chế một chút được không?”
Mắt thấy mặt Tiêu Phàm càng tiến gần hơn, cánh tay ôm càng chặt, toàn thân Vệ Đằng cứng ngắt, “Thật đau, uy. . .”
Kết quả miệng vẫn bị người khác chặn lại.
Lại bị lợi dụng, sau khi cả khoang miệng bị xâm lược một lần xong, Tiêu Phàm mới hài lòng lui ra ngoài.
“Anh có nói sẽ làm cái gì với em sao? Em khẩn trương như vậy làm gì.”
Nói xong vẻ mặt thật vô tội, giống như hắn ta là chính nhân quân tử, mình mới là tiểu nhân cả đầu óc đều toàn là suy nghĩ đồi trụy, Vệ Đằng liếc mắt, vừa muốn mắng hắn ta sắc lang, lại nghe Tiêu Phàm nói: “Chỗ đó của em sẽ không đau, bởi vì. . . tối hôm qua cái gì cũng không phát sinh.”
Vệ Đằng ngẩn người.
Ánh mắt thâm thúy của Tiêu Phàm thẳng tắp nhìn chằm chằm Vệ Đằng, trên mặt tràn đầy nghiêm túc.
“Em không bằng lòng, anh sẽ không ép buộc em. Anh sẽ không để em bị tổn thương nữa, cũng sẽ không… để em ghét anh nữa.”
Thanh âm Tiêu Phàm nghiêm túc nhưng kiên định, đột nhiên khiến Vệ Đằng cảm giác được, có lẽ, anh ta thật sự yêu mình.
Kỳ tích thật đã xảy ra.
Băng núi thật sự đã được hòa tan, hơn nữa còn đang sôi lên, tỏa ra khói nóng nhè nhẹ.
Trong lòng Vệ Đằng bận rộn hào hứng nên đã bỏ quên có chuyện gì đó không đúng.
Nếu tối hôm qua không có phát sinh loại chuyện đó, ở đâu ra ghi âm? Ở đâu ra dùng sức một chút, sâu hơn một chút a?
Mơ mơ màng màng cùng Tiêu Phàm ôm nhau ngủ chung một chỗ, Vệ Đằng lại gặp mộng đẹp khó được.
Trong khoảng thời gian này bị Tiêu Phàm hành hạ mà cả ngày ngủ không ngon, giờ ngủ cạnh y, đặc biệt an tâm, cũng đặc biệt ngủ ngon.
Ngày kế khi mặt trời lên cao ba sào, Vệ Đằng còn ôm chăn ngáy khò khò, miệng mở ra khép vào, đem chăn ôm cả vào trong ngực, động tác giống như gấu ôm cây làm cho Tiêu Phàm lại một lần cong khóe miệng lên.
Người này, trước kia vẫn nhìn không vừa mắt, bây giờ nhìn thế nào cũng thật thuận mắt, nhìn thấy hắn đã cảm thấy tâm tình thật tốt, bất kể là bộ dáng nhe nanh nhếch miệng của con nhím nhỏ, hay là bộ dáng xấu hổ của chú cừu non, đều khiến mình thích đến vô cùng. Bạn đang �
Quả nhiên là gần mực thì đen a.
Trước kia cảm thấy màu sắc thật chói mắt, mặc trên người hắn, lại có thể thản nhiên đón nhận.
Mặc dù rất muốn mua cho hắn vài món quần áo đàng hoàng, nhưng mà, Vệ Đằng mặc tây trang sơ mi giống mình, cũng không phải là Vệ Đằng nữa. Khi cậu ấy vẫn chưa bước chân ra xã hội, còn có thể tùy ý chọn lựa trang phục, liền chìu theo sở thích của cậu ấy đi.
Chỉ cần đừng phối hợp đỏ với xanh, có thể nhìn là được.
Tiêu Phàm không biết, bản thân vẫn luôn rất có nguyên tắc, tại sao lúc nào cũng có thể nhẫn nhịn Vệ Đằng như thế.
Cho dù là quá khứ, đối với Lâm Vi, đối với Diệp Kính Văn, đều không làm được đến như thế đi?
Lúc Diệp Kính Văn mặc cái T shirt màu đen bó sát, trên ngực có hình đầu lâu, mình không phải là còn châm chọc hắn sao?
Bây giờ, thẩm mỹ của Vệ Đằng còn kém xa Diệp Kính Văn, mặc dù nhìn sẽ không thoải mái, nhưng vẫn không muốn khiến hắn thay đổi vì mình.
Vệ Đằng sau khi tỉnh lại, hít mũi một cái, nghe được một mùi thơm.
Nắm tóc, theo mùi hương tìm đến nhà bếp, thấy Tiêu Phàm đang mang tạp dề, lật xào cái gì đó.
Tiêu Phàm mặc đồ trong nhà, thật là hình tượng người đàn ông tốt nha, đoán chắc mấy đứa con gái đều muốn tìm một người chồng như vậy đi?
Nghĩ đến vị đàn ông tốt này đang cực khổ nấu cơm cho mình, Vệ Đằng cười đến hết sức đắc ý.
“Tiêu Phàm à, tôi muốn ăn đậu hũ ma bà.”
“Tiêu Phàm, rau đó đừng luộc, xào một chút được không? Luộc không có mùi vị a.”
“Không phải chứ, anh chưng trứng gà à, thêm chút dầu vào được không?”
“Này, cà chua cũng đem nấu?”
Bị ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Phàm quét qua, Vệ Đằng lập tức đứng nghiêm, ngừng than phiền cùng hoa tay múa chân.
Hồi lâu sau, Tiêu Phàm mới khẽ thở dài: “Em đi ra ngoài chờ, món ăn sắp xong rồi.”
Vệ Đằng quét qua mấy món ăn thanh đạm trên khay một lần, oh một tiếng, xoay người ra ngoài.
“Bao tử em không tốt, nên ăn vài món tẩm bổ nhạt một chút, chờ khi dưỡng cho bao tử tốt rồi, muốn ăn món gì anh đều làm cho em.”
Thanh âm Tiêu Phàm bá đạo nhưng không mất ôn nhu vang lên phía sau, Vệ Đằng dừng bước, bất chợt cảm thấy tròng mắt đỏ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.