Tôi mặc dù đã quen với điệu bộ khoa trương của Tiểu Hiểu, nhưng mà mỗi lần cô ấy như vậy tôi đều thích ứng không kịp, làm cho tôi ngây ngốc...
"Tiểu Hiểu, em từ từ nói." Vũ Tình một bên kiên nhẫn khuyên giải, tôi chui vào phòng bếp, hỏi Lộ Diêu đang ăn đến hăng say: "Đanh đá, cậu với Tiểu Hiểu sao vậy?"
"Đừng có để ý đến cái cục phân thối đó!" Lộ Diêu vừa nói chuyện vừa phun phèo phèo hạt dưa trong miệng. Tôi tựa như đám hạt kia, bị phun ra khỏi phòng bếp, đi ra nhìn Vũ Tình lắc đầu, Vũ Tình không lên tiếng tiếp tục dỗ dành Tiểu Hiểu. Tiểu Hiểu ngồi im một hồi, bất thình lình đứng lên hỏi Vũ Tình:
"Vũ Tình, nếu ngày nào đó, Tử Nhan ở bên ngoài... chị sẽ làm thế nào?"
Tôi và Vũ Tình sửng sốt, đây là tình huống gì vậy? Có quan hệ gì với tôi? Vũ Tình nhìn tôi mỉm cười nói: "Tử Nhan sẽ không đâu."
Tiểu Hiểu dùng sức vò đầu bứt tóc: "Mẹ tôi ơi! Tớ sắp thành rùa sống rồi, hai người các cậu còn ở đây tỏ vẻ! Vũ Tình, em hỏi thật, nếu Tử Nhan lên giường với người khác thì chị làm thế nào?!"
Tôi đứng ngồi không yên: "Tiểu Hiểu các cậu gây gổ cũng đừng kéo mình và Vũ Tình vào..."
"Không có chuyện của cậu, người lớn nói chuyện con nít đừng xen vào!"
Không đợi tôi nói hết, Tiểu Hiểu cắt ngang. Tôi mấp máy môi, đem lời muốn nói nuốt xuống. Vũ Tình rất nghiêm túc suy tư mấy giây:
"Tiểu Hiểu, nếu em hỏi nghiêm túc thì chị trả lời, chỉ cần Tử Nhan còn yêu chị, chị sẽ tha thứ cho em ấy..."
Tiểu Hiểu mở to miệng, ngẩn cổ: "Vì sao?"
"Bởi vì chị không chỉ yêu thân thể của em ấy..."
Tôi nhìn thẳng vào Vũ Tình, chỉ mấy từ ngắn ngủi lại đánh mạnh vào lòng tôi....Tôi thật không nghĩ tới nếu phát sinh tình huống như vậy thì sẽ có thái độ và tâm tình gì, càng không nghĩ tới tôi có thể chấp nhận bị người yêu phản bội như vậy hay không?! Tôi nghĩ nếu như Tiểu Hiểu hỏi tôi vấn đề như vậy tôi sẽ không có câu trả lời, cũng không biết mình có thể tha thứ được không...Vũ Tình cũng chưa từng thảo luận với tôi về việc này, "Bởi vì chị không chỉ yêu thân thể của em ấy...", một câu nói nhàn nhạt như vậy đã đủ làm cho tôi cảm động. Từ những lời này cũng cho tôi một đáp án, chúng tôi không phải là thánh nhân, cũng không cao thượng, chỉ là chúng tôi hiểu được một chuyện, thân thể cuối cùng sẽ già đi, nhưng tình yêu vượt lên trên thể xác, mãi mãi sẽ không suy tàn...
Đang nghĩ ngợi chợt cảm giác ghế sô pha bên cạnh động một cái, sau đó tôi và Vũ Tình đồng thời nhìn về Tiểu Hiểu đang phùng mang trợn mắt
"Lên giường còn có thể tha thứ?! Em cũng không ngốc như hai người! Em không có cái tình yêu đa dạng sắc màu như hai người! Em hôm nay chính là muốn chia tay với Lộ Diêu!! Chia tay!!"
Nói xong một vòng lại một vòng bắt đầu nóng nảy đi tới đi lui, Lộ Diêu ăn xong từ trong bếp đi ra, dáng vẻ như không nhịn được nữa, chỉ Tiểu Hiểu:
"Chia tay thì chia tay!! Thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi! Bớt ầm ĩ ở đây đi!"
Tiểu Hiểu chợt ngây ngẩn cả người, sắc mặt cũng thay đổi: "Lộ Diêu, đây chính là cô nói đó!"
"Tôi nói vậy đó! Ở không được thì biến! Đừng không có chuyện gì ở đây gây sự!"
Tôi và Vũ Tình nhất thời không phản ứng kịp, hai người này căn bản là không cho chúng tôi biết chân tướng sự việc, chỉ biết câm như hến nghe tranh cãi, muốn chen miệng vào cũng không lọt.
Tiểu Hiểu nóng nảy: "Tôi không có chuyện gì ở đây gây sự?! Lộ Diêu tôi hỏi cô, tối hôm qua cô đã làm gì?!"
Lộ Diêu một bộ dáng bất cần: "Tối hôm qua tôi trực ca đêm! Cô nói thử xem tôi làm gì?!"
Tiểu Hiểu đi tới đứng trước mặt Lộ Diêu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô: "Trực đêm? Vậy buổi sáng người đàn ông chở cô về là ai?!"
Lộ Diêu chỉ vào Tiểu Hiểu, có chút nóng nảy: "Lưu Hiểu, tôi nói với cô lần cuối! Anh ấy là đồng nghiệp của tôi, buổi sáng tôi không muốn lái xe nên nhờ anh ấy chở về! Cô mà còn nói nhảm thì tôi không để yên cho cô đâu!!"
Tiểu Hiểu gạt tay Lộ Diêu ra, nheo mắt lại
"Đồng nghiệp?! Vậy tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho cô sao cô không nghe?! Vết hôn trên cổ cô là thế nào?! Hả?!"
Lộ Diêu nhíu mày, xoay người đi soi gương, thấy dấu vết màu đỏ trên cổ mình, mím môi trầm mặc. Tôi và Vũ Tình phút chốc vỡ lẽ mọi chuyện, định đi khuyên giải, nhưng lại không biết nói gì. Dấu đỏ trên cổ Lộ Diêu cũng làm tôi thấy ngạc nhiên, tôi không tin Lộ Diêu là người như vậy, dù là hiện tại không cách nào phản bác...
"Nói đi chứ! Có phải rất lộ liễu không? Có phải buổi sáng quên mua khăn che lại?!" Tiểu Hiểu bắt đầu khí thế bức người, Lộ Diêu vẫn đứng trước gương không nhúc nhích.
"Lộ Diêu, trong lòng cô căn bản không có Lưu Hiểu tôi! Nếu có thì sẽ không lên giường với người khác!! Người đó lại còn là đàn ông!"
Lộ Diêu không nổi giận, bước lại lạnh lùng nói với Tiểu Hiểu: "Lưu Hiểu, tôi lặp lại lần nữa! Tối hôm qua tôi trực ở bệnh viện, chuyện gì cũng không có làm!"
Tiểu Hiểu chợt bật cười: "Lộ Diêu, cô được lắm! Dám làm không dám nhận! Cô nghĩ tôi ngu lắm chắc?...Cũng đúng, con mẹ nó tôi đúng là một kẻ ngu ngốc! Bị người ta cắm sừng mà không biết! Khi lên giường với tôi còn nghĩ đến người khác, tôi Lưu Hiểu con mẹ nó ngay cả thế thân cũng không bằng!"
Nói xong cầm ly nước ném xuống đất, nước mắt từng giọt rơi xuống, tôi và Vũ Tình mặc dù đã sớm nhìn quen, nhưng vẫn bị dọa không ít, Lộ Diêu mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tiểu Hiểu
"Lưu Hiểu, cô nói cho rõ, tôi nghĩ đến ai?!"
"Nghĩ đến người nào trong lòng cô tự biết!!"
Lộ Diêu nhất thời nổi giận: "Tôi nghĩ đến ai mẹ kiếp cô nói ra!! Nói!!"
Tiểu Hiểu lau sạch nước mắt trên mặt: "Nói thì nói!! Ai sợ ai?! Cô đến bây giờ vẫn còn vương vấn Tử Nhan, trong lòng không quên được cậu ấy, Lộ Diêu, cô dám nói lúc cô ở trên giường với tôi không nhớ đến cậu ấy?! Dám không? Lưu Hiểu tôi chỉ là một kẻ thế thân! Bây giờ chơi tôi chán rồi liền đi tìm đàn ông..."
Không đợi Tiểu Hiểu nói xong, Lộ Diêu đã để một dấu tay trên khuôn mặt Tiểu Hiểu, Tiểu Hiểu nhất thời ngẩn ra, trân trối nhìn Lộ Diêu. Tôi đứng lên định đi khuyên nhủ hai người, ổn định một chút cảm xúc, vừa định đi tới, Vũ Tình giữ tay tôi lại, nhìn tôi lắc đầu, tôi nghĩ một chút rồi gật đầu ngoan ngoãn ngồi xuống, nghe hai cô nàng này cuồng phong bạo vũ.
"Lưu Hiểu, Lộ Diêu tôi trong mắt cô có phải là hạ tiện như vậy không?! Bên này lên giường với cô, bên kia nhớ nhung người khác?! Hả?!"
Tiểu Hiểu khiếp sợ nhìn Lộ Diêu, đã không còn khí thế mạnh mẽ như vừa rồi, Lộ Diêu bình tĩnh hơn một chút: "...Hôm nay có Vũ Tình ở đây, tôi cũng nói cho rõ ràng. Tôi nói với cô Lưu Hiểu, tôi đã sớm chết tâm với Rùa con rồi, khi Vũ Tình nằm bệnh viện, nó đã chết rồi! Hai người bọn họ mới là phù hợp với nhau nhất, nếu như tôi có ở bên cạnh Rùa con tôi cũng sẽ không vui vẻ, bởi vì tôi không thanh thản, chỉ có làm bạn với cậu ấy tôi mới thật sự là tôi! Lưu Hiểu, tôi không phải là liệt nữ gì, cũng không cần lập cho mình trinh tiết bài phương gì!! Mẹ kiếp trong lòng cô tôi hạ tiện như vậy, trong lòng không có cô vẫn lên giường với cô!! Lộ Diêu tôi muốn tìm thế thân cũng không tới lượt Lưu Hiểu cô! Những chuyện cô làm vì tôi, tôi vẫn luôn giữ trong lòng, đối xử với tôi thế nào cũng luôn nhớ rõ, cô có thể xem thường tôi, nhưng tôi không có làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô!"
Lộ Diêu đẩy Tiểu Hiểu ra, phút chốc mà nước mắt lưng tròng: "Lưu Hiểu, hôm nay cô từ đây bước ra, hai ta sau này ai đi đường nấy, không ai nợ ai!"
Nước mắt Tiểu Hiểu theo gò má chảy xuống cằm....Hai người đều không nói chuyện, đứng ở đó mà rơi nước mắt.
Hồi lâu sau, Tiểu Hiểu mở miệng trước, giọng nói cũng không còn cứng rắn nữa: "Vậy vết hôn trên cổ cậu là thế nào?"
Lộ Diêu nhìn chằm chằm vào nhỏ: "Chuyện gì mẹ kiếp cô còn hỏi tôi, tự hỏi chính mình đã làm gì đi!"
"Tớ làm thì sao tớ lại không biết?"
"Cô ngủ say như heo, biết được cái rắm!"
Tiểu Hiểu chợt vui vẻ, hướng về Lộ Diêu cười rạng rỡ, nước mắt trên mặt vẫn còn lấp lánh, Lộ Diêu lau sạch nước mắt, không chút lưu tình hét lên với Tiểu Hiểu: "Đừng có ở đây làm tôi chướng mắt! Đi nhanh đi! Lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi!"
Tiểu Hiểu lập tức bật người đi tới nắm tay Lộ Diêu không buông, Lộ Diêu xoay người lại hung hăng đá vào mông Tiểu Hiểu.
"Sh*t! Đừng đụng vào tôi!!"
Tiểu Hiểu xấu hổ, xông tới định đá vào mông Lộ Diêu, lầm bầm trong miệng: "Cậu dám đá tớ? Cậu cho tớ giống như Rùa con là trái hồng mềm chắc?"
"Đá cô rồi sao? Cái đồ phân chó nhà cô so với Rùa con cứng hơn được bao nhiêu?"
Nói xong hai người lại xông vào đánh nhau, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của tôi và Vũ Tình, chúng tôi ngồi trên sô pha được xem miễn phí một bộ phim hành động vô cùng sống động...Tôi có chút không hiểu, Tiểu Hiểu muốn hai chúng tôi tới để làm gì...
Vũ Tình nhẹ nhàng nói: "Tử Nhan, chúng ta đi thôi."
Tôi khó hiểu nhìn cô ấy, hai người kia không phải vẫn còn đánh nhau sao...
Vũ Tình liếc mắt nhìn qua Tiểu Hiểu và Lộ Diêu đang đánh nhau: "Họ không sao, đi thôi."
"Ừm."
Thay giày xong đi ra cửa, trong một giây tôi đóng cửa lại có thể nghe thấy tiếng đồ bị vỡ, họ lại cãi nhau, tôi vội vàng lấy chìa khoá định mở cửa, Vũ Tình kéo tay tôi, nhìn tôi cười thần bí, lắc lắc đầu, sau đó kéo tôi xuống lầu.
"Vũ Tình, hai người hình như vẫn còn cãi nhau..."
"Không sao đâu, yên tâm đi."
"......"
Xuống lầu lên xe, chở Vũ Tình chạy về Côn Bằng. Đưa cô ấy đến Côn Bằng xong, lại đi một chuyến đến XX và công ty vật liệu, buổi trưa, dừng xe ở bãi đỗ, lấy điện thoại ra nhắn một tin cho cô ấy.
"Vũ Tình, còn bận không? Đi ăn cơm thôi, em ở bãi đỗ xe."
Rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời của cô ấy: "Ừ, được."
Một lát sau di động lại vang lên, vẫn là tin nhắn của cô ấy.
"Em lên đây đón chị, chị mới ăn cơm."
Tôi mỉm cười: "Vâng, chờ em..."
Xuống xe đi vào thang máy lên tầng cao nhất, đi tới gõ cửa phòng làm việc của cô ấy.
"Vào đi."
Tôi mở cửa bước vào, nhìn thấy tôi cô cười rất vui vẻ: "Bây giờ có thể đi ăn cơm chưa?"
"Ừ."
Đi tới bãi đỗ xe, lên xe, tâm tình cô dường như rất tốt,
"Vũ Tình."
"Ơi?"
"Chuyện gì mà vui vậy?"
Cô ấy nhìn tôi cười: "Hôm nay rốt cuộc chị cũng yên tâm..."
"Yên tâm chuyện gì?"
Cô ấy rất nghiêm túc nói ".....Xa Xa....."
"Ừm."
Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu, tôi nghĩ tôi có thể hiểu ý cô ấy cũng như cảm nhận của cô. Vũ Tình trước giờ đối với Lộ Diêu vẫn luôn áy náy, vẫn luôn cảm thấy là mình đoạt đi hạnh phúc của nhỏ, mặc dù chuyện cũ đã qua lâu như vậy, mặc dù Lộ Diêu đã nhìn ra được, nhưng cô ấy vẫn như cũ không thể buông xuống....Hôm nay, Lộ Diêu nói ra với Tiểu Hiểu lời trong lòng, nói ra tình cảm của mình, để cho Tiểu Hiểu biết là mình thật lòng, hiểu được đó chính là yêu, cũng để cho Vũ Tình hoàn toàn trút được lo lắng, không còn áy náy cũng như tự trách. Thật ra không chỉ một mình Vũ Tình, mà tôi cũng vô cùng yên lòng...
Vừa nghĩ đến cuộc chiến kịch liệt, thậm chí là thảm khốc ban sáng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, mặc dù Tiểu Hiểu và Lộ Diêu luôn như thế, mỗi lần gây gổ đều là long trời lở đất, thiên lôi địa hoả, nhưng chẳng bao lâu lại thắm thiết chẳng phân biệt ta ngươi, nhưng lần này dường như không giống như trước, bởi vì nghiêm túc hơn, để ý hơn, tình cảm cũng nhiều hơn....Không biết bây giờ họ thế nào.
"Vũ Tình, chúng ta qua chỗ Lộ Diêu nhìn một chút đi."
Cô ấy quay đầu nhìn tôi hỏi: "Không yên tâm?"
"Vâng, em sợ hai người lại cãi nhau."
Không biết tại sao, cô ấy do dự một chút rồi gật đầu.
Vừa bước vào cửa nhà Lộ Diêu,tôi liền bị dội vì một khung cảnh quá ư hoành tráng, trên ghế sô pha, trên bàn trà, trên đất khắp nơi đều là quần áo, những mảnh vỡ của ly nước buổi sáng vẫn còn nằm trên đất chưa được dọn dẹp, dưới bàn trà một chiếc ly bể nát nằm chỏng chơ, đánh nhau thế nào mà thành ra như vậy? tôi liếc nhìn Vũ Tình, cô ấy nhìn tôi không nói gì, tôi cúi đầu nhặt quần áo lên từng cái, từng cái, quần, áo, vớ ngắn,...một đường nhặt đến cửa phòng ngủ, tôi ôm y phục đứng ở cửa nhìn theo hướng quần áo rơi vãi, trên đất là áo lót...còn có... cái quần lót khác....Tôi chui đầu vào phòng ngủ, nhìn về phía giường, mặt đỏ đến tai, đặt quần áo xuống đất rồi rút lui...
"Ặc...Vũ Tình, chúng ta đi thôi."
Cô chợt giảo hoạt bật cười, nhỏ giọng nói vào tai tôi: "Thấy cái gì?"
Tôi gãi gãi tóc mình: "Không có, hai người họ ngủ rồi..."
Cô ấy yêu chiều vỗ vỗ mặt tôi: "Nói em yên tâm, em lại càng muốn tới. Sau này chị không cho phép, không được tới có biết không?
"Ân, em biết rồi."
Tại sao cô ấy cái gì cũng biết, tại sao tôi không có bản lãnh đoán trước như vậy...
Cô ấy vui vẻ cười nói: "Đồ ngốc..."
Tôi nhớ đến hình ảnh mình vừa thấy, càng thấy mất tự nhiên
"Vũ Tình, chúng ta đi ăn cơm đi..."
"Ừ, được rồi."
Cẩn thận đóng cửa lại, xuống lầu, lên xe.
"Tử Nhan, chúng ta về nhà ăn đi."
"Dạ, muốn ăn gì?"
Cô ấy rất nghiêm túc suy nghĩ: "Ừm...chị muốn ăn sườn ram chua ngọt."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy, tôi nở nụ cười: "Được rồi! Ai kêu chị thông minh hơn em chứ..."
Cô ấy không nói gì, tặng cho tôi một vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Về nhà ăn xong cơm sườn chua ngọt mình làm, quay lại phòng khách cùng Vũ Tình xem TV, xem được một chút điện thoại reo vang, tôi nhìn thấy là Tiểu Hiểu, trực giác rất nhanh nói cho tôi biết, nhất định không phải là chuyện tốt.
"Tiểu Hiểu, chuyện gì vậy?"
Tiểu Hiểu gầm gừ hỏi tôi: "Vương Tử Nhan, nói mau, vừa rồi cậu tới làm gì?"
Trong đầu bất chợt nhảy ra hình ảnh vừa rồi, tôi bắt đầu giả bộ ngây ngô: "Vừa rồi mình không tới nha."
"Cậu không tới vậy thì quần áo trước cửa là ma làm chắc?"
Chứng cứ xác thực, không có biện pháp chống chế, đành phải thừa nhận: "À, mình chỉ giúp các cậu nhặt y phục..."
Không biết vì cái gì mà đầu dây bên kia oa lên một tiếng, sau đó tôi nghe thấy giọng của Lộ Diêu
"Đoán không sai chính là rùa thành tinh nhà cậu mà! Lão nương cứ như vậy mà để cho cậu thấy hết! Hôm nay mình phải giết chết cậu!"
"Vương Tử Nhan, cậu là đồ già dâm dê! Giả đứng đắn! Còn cả ngày giả bộ trong sáng, mình khinh! Cậu nhìn mình thì cũng đành chịu đi, còn dám nhìn lão Phật gia nhà mình! Lá gan cậu lớn thật đó! Cậu cứ ở đó chờ đi, mình cũng học tập chạy qua xem cậu với bảo bối nhà cậu!" Tôi liếc nhanh qua Vũ Tình, xong rồi, tôi ngu ngốc làm chuyện đáng bị trừng phạt rồi, có trời biết, tôi là có lòng tốt mà!!
Bên kia truyền tới âm thanh huyên náo, còn có màn đối thoại đáng thẹn của hai người:
"Mặc nhanh nhanh lên một chút, tí nữa Rùa con chạy mất!"
"Đang mặc đây! Chúng ta mặc nhầm quần lót rồi!"
"Nhầm thì nhầm! Đừng càu nhàu nữa! Bắt rùa quan trọng hơn!"
"Mẹ ơi! Điện thoại! Điện thoại còn mở đó!"
Sau đó màng nhĩ tôi bị một tiếng thét lớn xuyên thủng.
"Vương Tử Nhan! Cậu còn dám nghe lén?! Cậu chết đi chết đi chết đi!!!"
Tôi vừa định giải thích, điện thoại đã bị cắt không thương tiếc! Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cảm thấy trong tay chính là quả bom hẹn giờ, ngày tận thế của tôi tới rồi...
Lòng vô cùng hoảng hốt, đi tới trước mặt Vũ Tình,
"Vũ Tình, Tiểu Hiểu và Lộ Diêu muốn tới..."
Cô ấy quay đầu, cười như không cười nhìn tôi
"Em sợ phải không?"
Nhìn ánh mắt cô, lòng tự ái đáng chết của tôi lại dâng cao, làm một bộ lẫm lẫm liệt liệt: "Em không có sợ! Sợ chính là bọn họ ý!"
Cô ấy nhịn cười, ngó qua chỗ khác,
"Ừ, tốt."
Tôi ôm lấy tâm trạng thấp thỏm, nhìn chằm chằm vào màn hình TV mà hồn đã xuất đi nơi khác. Tôi làm sao mà không sợ cho được? Tiểu Hiểu nói cô ấy cũng muốn nhìn tôi với bảo bối nhà tôi làm chuyện giống họ...
Tôi nhanh chóng khoá trái cửa lại, chạy vào phòng bếp tắt hết đèn! Tôi chuẩn bị cùng với hai ác phụ này thực hiện cuộc chiến tranh trường kỳ, tám năm kháng chiến vệ quốc, vì toàn thế giới tôi thề phải chống cự!
Tôi quay lại sô pha, giả bộ trấn tĩnh nhìn vào TV, Vũ Tình vẫn bình tĩnh thực sự xem phim. Không biết qua bao lâu thì tôi nghe thấy tiếng đập cửa đùng đùng.
"Rùa con, cậu mở cửa ra cho mình! Cậu là đồ rùa đen rụt đầu!"
"Vương Tử Nhan, mình phải vì lão Phật gia mà đòi lại công đạo! Mở cửa!"
Tôi bị hai người hò hét mà người run lên, khu Đế Hào không phải là có bảo vệ sao? Tại sao lại cho hai nàng lưu manh chính hiệu vào tới đây?! Tôi không để ý tới họ, tiếp tục giả vờ bình tĩnh! Mặc cho hai người ở ngoài cửa hò hét! Một lát sau, Vũ Tình đứng lên, muốn đi mở cửa, tôi rối rít cản cô ấy lại
"Vũ Tình...đừng mở cửa cho họ!"
Cô ấy quay đầu nhìn tôi, nâng khoé miệng:
"Có phải là sợ họ bắt nạt em không?"
"Em không sợ họ bắt nạt em, là sợ họ bắt nạt chị!"
Cô quay đầu lại đứng trước mặt tôi, hai cánh tay khoác lên vai tôi, ánh mắt sáng ngời bao phủ lấy tôi,
"Họ muốn bắt nạt thế nào?"
Tôi rất nghiêm túc nhìn cô ấy:
"Tiểu Hiểu nói...muốn xem chị....giống như lúc em nhìn họ."
Cô ấy chợt nở nụ cười, lại gần tôi, hôn lên môi tôi....Tôi bị nụ hôn bất ngờ này làm mất phương hướng, máu toàn thân nháy mắt đổ ào về tim, đánh mạnh vào lồng ngực tôi, suy nghĩ cũng bay lên chín tầng mây trắng...