Buổi sáng cùng với Tử Sâm đi mấy nơi ưng ý nhìn lại một lần nữa, tổng hợp một chút về giá cả cùng vị trí và các yếu tốt khác, cuối cùng quyết định. Xế chiều đi đến công ty môi giới nhà đất chọn xong tầng lầu, lại bắt đầu một quá trình phức tạp, đến lúc trả tiền tôi kiên quyết trả hai phần ba, nói với Tử Sâm đây là mong muốn của Vũ Tình. Thật ra thì tôi muốn trả hết toàn bộ, nhưng mà khả năng kinh tế của tôi không đủ, Tử Sâm thấy sự kiên quyết của tôi cũng phải thoả hiệp.
Lúc báo cáo với lão thái thái tình hình, trong dự liệu phải hứng chịu vô số xem thường, lão thái thái thái độ cực kỳ khinh bỉ nói hai đứa bớt giày vò hành hạ đi, nhà các anh chị mua thì tự mà ghi tên mình vào, đừng có viết tên tôi và cha anh chị làm gì, chúng tôi chết chứ không sống nổi!
Sau đó vứt chúng tôi sang một bên để đi xem cháu trai bảo bối của bà, tôi cầm điện thoại mà thấy như rơi vào sương mù, đúng là tôi có một mẹ già tu hành đắc đạo a!
Tôi biết suy nghĩ của lão thái thái, sở dĩ mẹ nói như vậy bởi không muốn về già lại thêm lo lắng, bà sợ rằng nếu căn hộ đó đứng tên của bà thì sau đó tôi và Tử Sâm sẽ có tranh chấp với nhau, bà muốn khi mình khoẻ mạnh làm chúng tôi giải quyết chuyện này, bà chứng kiến thì ngày sau bớt đi sầu lo. Nhưng tôi nghĩ nếu thật sự là chân tình, thì cho dù là không có tiền tài bất luận thế nào cũng không thể phân tán,; nếu không phải chân tình, bất luận thế nào cũng sẽ không lâu dài, cho dù chỉ là những lời đồn đãi bâng quơ.
Thời điểm ký tên Tử Sâm muốn tôi ký, anh ấy cảm thấy tôi trả nhiều tiền hơn thì tôi nên ký tên, nhưng tôi cầm bút trên tay lại không thể nào hạ xuống....Tôi gọi Tử Sâm ra một góc, muốn nói nhưng không biết phải mở miệng thế nào
"Nhan Nhan, có phải em có chuyện gì không?"
Tôi nghĩ một chút rồi nói: "Anh...em muốn viết tên của Vũ Tình."
Nói xong cúi thấp đầu, tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng, dù sao trong này cũng có một phần của Tử Sâm, để tôi ký tên rõ ràng là Tử Sâm đã rất coi trọng đứa em này, mà tôi lại đưa ra yêu cầu như vậy. Mặc dù bây giờ tôi và Vũ Tình không phải người ngoài, nhưng đứng ở góc độ thực tế, Tử Sâm và cô ấy không có liên hệ máu mủ...
Tử Sâm nhíu mày, rất nghiêm túc nhìn tôi,
"Em muốn đem nhà cho Vũ Tình?"
"Dạ."
"Nhan Nhan, em phải suy nghĩ cho kỹ, hai người các em không có hôn nhân, luật pháp không thừa nhận hai em, nếu như một ngày nào đó các em quay mặt với nhau, nhà này với em một chút liên quan cũng không có."
Tôi yếu ớt gật đầu một cái:"Em biết."
"Anh không có ý gì, chỉ là lo lắng hai đứa sau này sẽ thay đổi, mặc dù lão Hầu gia bên kia không thiếu một cái nhà này, nhưng đây cũng không phải chuyện nhỏ. Nhan Nhan, em suy nghĩ thêm đi."
Tôi nhìn anh ấy: "Anh hai, em đã nghĩ nếu như em đứng trước mặt Vũ Tình, cô ấy có thể có một nơi của riêng mình..."
"Em gái ngốc, em còn trẻ như vậy mà muốn xa thế làm gì."
Tôi trầm mặc một hồi: "Anh hai....chỉ sợ em không sống lâu đến vậy."
Tử Sâm thở dài: "Nhan Nhan, đừng nói bậy. Chúng ta đều sẽ sống tốt...đi ký tên đi."
"Anh.... anh đừng giận."
Tử Sâm sang sảng cười mấy tiếng: "Nhan Nhan, còn nói với anh thế này sao. Nhà này hẳn nên coi là của em, anh trả tiền coi như trả lại tiền mua nhà và xe cho Vũ Tình."
Tôi vẫn còn chút băn khoăn: "Vậy chị dâu bên kia làm thế nào? Chị ấy có trách em không?"
Anh vỗ vỗ vai tôi: "Chị dâu em nếu thật sự quan tâm đến tiền thì sẽ không vào cửa nhà họ Vương chúng ta. Yên tâm đi, khi nào về anh sẽ nói với cô ấy."
Tôi rất vui vẻ gật đầu một cái: "Dạ."
"Đi làm thủ tục đi, lúc này lại thêm chuyện phiền toái mà!'
Thì ra mua nhà là chuyện phiền phức như vậy, cũng may Tử Sâm có mấy người bạn, cho nên cũng không phải chờ đợi đến mốc meo. Khi tôi cầm bút ký tên Vũ Tình lên giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, có cảm giác rất thần kỳ, mơ hồ tựa như bên dưới cây bút là giấy đăng ký kết hôn vậy. Chỉ đơn giản mấy chữ tôi lại viết rất lâu, chỉ sợ viết không đẹp. Nội tâm kích động không cách nào dùng ngôn ngữ diển tả được, cuối cùng tôi có thể danh chính ngôn thuận thực hiện quyền lợi của tôi, cuối cùng tôi có thể quang minh lỗi lạc dành cho người tôi yêu mọi thứ, mặc dù quá trình này gian nan như vậy, mặc dù con đường này đầy chông gai cách trở, nhưng rốt cuộc tôi vẫn đi tới, mang theo một người đầy thương tích cùng với nụ cười hạnh phục vượt qua trở ngại cuối cùng...
Xong xuôi thủ tục quay về khách sạn nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai bắt đầu chuẩn bị quay về. Tiểu Hiểu gọi điện thoại nói tôi mua đồ tắm cho cô ấy, hở càng nhiều càng tốt, còn nói mặc như không mặc, hở mà không hở mới là quyến rũ đạt cảnh giới tối cao. Tôi nói Đông Bắc có nhiều chỗ bán đồ tắm như vậy, mua đồ tắm ở đây làm gì. Tiểu Hiểu nói mặc đồ tắm ở Đông Bắc không có cảm giác, muốn mặc thì phải mặc đồ có vị mặn của gió biển chính hiệu! Tôi hoàn toàn không thể theo kịp suy nghĩ của cô ấy. Lộ Diêu cũng ngày ngày thúc giục tôi việc mua đồ này nọ, mọi thứ có liên quan đến cây dừa, thứ gì ăn được cô ấy đều phải ăn, còn phải làm tốt công tác giữ ấm cho cây dừa, đừng để cho khi tới đông bắc trở thành đống băng, nếu không thì phải ôm vào trong ngực. Tôi không hiểu cô ấy nghĩ thế nào, máy bay cũng không phải là tủ lạnh, trái dừa sao có thể đông lạnh chứ!
Bất đắc dĩ tôi đeo kính mát cực lớn cùng với nón rộng vành ra khỏi khách sạn vì bọn họ kiếm ăn, nhìn thấy một cụ ông hiền hoà, liền chạy qua chọn dừa, vừa chọn vừa hỏi ông ấy món này ăn thế nào, chỉ là nói chuyện cũng không được sung sướng lắm, bởi vì tiếng địa phương của ông cụ kia vừa giống sương mù vừa giống mưa lại vừa giống gió làm tôi không thể tưởng tượng nổi...
Mặc kệ nó ăn thế nào, cũng không muốn tìm hiểu cách ăn nữa, trả tiền rồi ôm đi, để cho hai bà điên kia tự mình giải quyết đi, dù sao tôi và Vũ Tình cũng không uống. Mỗi tay ôm một quả, cúi đầu kiên cường xông về phía trước, vừa đi vừa cầu nguyện điện thoại trong túi ngàn vạn lần đừng reo, tôi không muốn cho bất kỳ ai nghe được chuyện có một cô hai vai hai cánh lại ôm theo dừa, đi đường lén lút ngốc nghếch là người Đông Bắc.
Tử Sâm lôi kéo tôi đi thăm thú khắp nơi, mọi chuyện khác đều không quan tâm. Tôi một người phải gánh vác trách nhiệm nặng nề là mua quà cho cả gia đình, mua dừa lại mua đồ tắm, mua xong đồ tắm lại mua một đống đặc sản. Xong xuôi mọi thứ, bắt đầu hào hứng mua quà lưu niệm cho Vũ Tình. Tử Sâm đưa tôi đến một nơi bán hàng thủ công mỹ nghệ, tôi nhìn mà hoa hết cả mắt, nghe như lọt vào sương mù, không nghĩ rằng thuỷ tinh còn có nhiều loại như vậy, mỗi loại lại có ý nghĩa khác nhau. Cuối cùng tôi mua được một món tượng trưng cho sức khoẻ. Lại chọn thêm rất nhiều váy dài, tôi tựa như một kẻ ngốc không biết gì cả, nhìn cái này cảm thấy Vũ Tình mặc vào sẽ đẹp, nhìn cái kia cũng thấy đẹp, cái nào cũng không bỏ được. Cuối cùng Tử Sâm nhịn không nổi nữa, cầm lấy tất cả y phục trong tay tôi đem đi thanh toán hết. Tôi ôm một túi quần áo to, có chút khoái trá, thì ra làm kẻ ngốc cũng có cái hay của kẻ ngốc...
Mua đồ xong liền cùng Tử Sâm bước lên chuyến bay về nhà, tôi nói tôi không yên tâm Vũ Tình ở nhà một mình, anh ấy nói cũng nhớ con trai...
Tôi chưa bao giờ vội vàng, thậm chí là khẩn trương như vậy, vừa nghĩ tới lúc quay về sẽ được nhìn thấy Vũ Tình, nhịp tim không khỏi tăng nhanh. Tôi thật muốn gắn thân mình vào cánh máy bay, để nó sớm đưa tôi trở về bên cạnh Vũ Tình, nơi nào có người yêu nơi đó là nhà, người yêu của tôi đang ở nhà chờ tôi....Giây phút đó, tôi chân thật cảm nhận được cái gì gọi là nỗi nhớ nhà như một mũi tên đã phóng...
Mặc dù đã đổi y phục thành áo bông dày cộm, nhưng khi xuống khỏi máy bay vẫn bị gió lạnh hung hăng kích thích thần kinh. Trong nháy mắt tôi lại được trở về nơi đầy tuyết trắng quen thuộc, trời nam biển bắc đúng là khác biệt vô cùng. Lúc này đã gần khuya, đem đồ xếp lên xe, Tử Sâm đưa tôi về Đế Hào trước. Tôi không nói với Vũ Tình thời gian tôi trở về, gọi điện thoại cho cô ấy chỉ nói công việc chưa xong, còn phải chờ một thời gian nữa. Tôi không đi du lịch danh lam thắng cảnh, không đi đến nơi cùng trời cuối đất mà tôi từng nghĩ sẽ đi với người yêu. Bởi vì tôi biết, dù cho tôi có đi cũng không thấy vui vẻ, bởi vì Vũ Tình không ở đây bên cạnh tôi, không cùng tôi chia sẻ những cảm giác hạnh phúc này, không có sự vui sướng của cô ấy, đối với tôi là một loại thiếu sót. Tôi muốn đem tất cả ước mơ giữ gìn cho cô ấy, muốn cho cô ấy cùng tôi hoàn thành mọi mong ước. Tôi muốn tất cả những lần đầu tiên trong đời mình đều dành cho cô gái tên Hầu Vũ Tình, người tôi xem như sinh mạng...
Đến cửa, vội vàng lấy chìa khoá ra mở cửa, đem đồ vật đặt vào trong, đi vào nhìn thấy Vũ Tình đang ngồi trên ghê sô pha, tay chống đầu nhìn màn hình TV, tóc dài mềm mại, mi mắt xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm túc,....Tôi muốn cứ thế mà chạy đến ôm lấy cô ấy, kể với cô ấy niềm thương nhớ trong lòng tôi, nhưng mà chân tôi như bị đóng đinh xuống không thể nào bước tới. Ánh mắt cô ấy bởi vì sự xuất hiện của tôi mà trở nên sợ hãi, nhưng rất nhanh trở thành vui mừng kích động khó có thể tin được, cô từ từ đứng lên nhìn chằm chằm vào tôi, chiếc chăn đang đắp trên đùi rơi xuống đất....
Tôi đi tới bên cạnh cô:
"Vũ Tình...sao không khoá cửa cẩn thận gì hết."
Cô ấy cong cong khoé môi, đôi mắt sáng người lấp lánh như trời đêm thăm thẳm, con ngươi như nước hoà tan nỗi lòng của tôi. Cô ấy ôm tôi thật chặc như một dạng trừng phạt, giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng phiêu lãng bên tai,
"Em trở thành hư hỏng như vậy từ lúc nào thế?"
Tôi nở nụ cười, ôm cô ấy, tóc của cô tản mát ra mùi hương quyến rũ, có thể đem người khác vùi vào trong mộng.
"Sao trễ vậy còn chưa ngủ?"
"Chị không ngủ được..."
Mấy từ ngắn ngủi lại làm tôi đau lòng, có phải là mỗi ngày cô ấy đều ngủ rất trễ, có phải là mỗi ngày đều một mình cô đơn ngồi ở nơi này hướng về màn ảnh TV giết thời gian....Vũ Tình, em về rồi, sẽ không để chị lẻ loi nữa....
Cô ấy cứ ôm tôi thật chặc như vậy, một câu cũng không nói....
Hồi lâu sau, ngẩng đầu nhìn thấy va li trước cửa, tôi chợt hăng hái
"Vũ Tình, em mua rất nhiều đồ cho chị, em lấy vào cho chị xem."
"Ừ, tốt."
Cô ấy sung sướng cười, gật đầu một cái, rời khỏi vòng ôm của tôi.
Kéo va li vào phòng khách, kéo dây kéo ra, toàn bộ hiện ra trước mặt cô ấy, tôi có chút tự hào nói:
"Nhìn thử đi, xem có thích không."
Cô ấy ngạc nhiên nhìn đủ loại màu sắc trong va li,
"Tử Nhan...những thứ này đều là cho chị?"
"Ân." Nói xong lại bổ sung một câu: "À...đều là em chọn, có thể là không được đẹp lắm."
Cô ấy cầm từng món y phục lên, bừng lên nụ cười sáng lạn
"Nhìn rất đẹp."
Thấy cô ấy cười vui vẻ trong lòng vô cùng hạnh phúc....
Lên lầu tắm rửa tẩy sạch phong trần, buông xuống bôn ba mỏi mệt. Xuống lầu thấy cô ấy vẫn còn đang thử y phục, thấy tôi xuống, cô ấy vui sướng xoay một vòng, cười hỏi:
"Tử Nhan, có đẹp không?"
Làn váy hoa màu xanh theo tiết tấu của Vũ Tình mà lay động, tựa như một tinh linh sinh động nơi rừng rậm...
"Đẹp lắm."
Cô ấy có chút thất vọng nói: "Nhưng mà bây giờ không thể mặc."
Tôi đi tới, đắp khăn lông lên người cô ấy: "Vậy thì mùa hè năm sau hãy mặc, sẽ không thấy nóng."
Thì ra niềm vui của cô ấy chỉ đơn giản như vậy, những y phục này cũng không đắt, thậm chí có chút rẻ, nhưng mà cô ấy lại có thể vui vẻ thoả mãn như thế...
Tôi lấy ra chiếc hộp được gói cẩn thận dưới va li đưa cho Vũ Tình, cười hì hì ngây ngô: "Cái này cũng là cho chị."
Cô ấy liếc qua tôi, nhận lấy mở ra, bên trong là chuỗi hạt pha lê: "Thích không?"
Cô ấy giữ chuỗi hạt trong lòng bàn tay, cười ngọt ngào: "Ừ, thích."
Tôi không cao hứng không được, xem ra mình thật là biết chọn đồ.
"Tử Nhan...giúp chị đeo vào được chứ?"
"Được ạ."
Tôi cầm chuỗi hạt đeo lên cổ cô ấy, sửa sang lại tóc, pha lê trong suốt dưới ánh đèn loé lên ánh sáng rạng rỡ, cùng chiếc váy màu xanh làm nổi bật lẫn nhau, cả người thoạt nhìn trẻ trung tươi đẹp thướt tha...
Hai tay cô ấy vòng lên gáy tôi, gương mặt xinh đẹp gần tôi trong gang tấc: "Sao gần đây tặng cho chị nhiều quà thế?"
"Ùm...Vì lúc trước tặng quá ít."
Cô ấy nhíu mày, giọng điệu tràn đầy khiêu khích: "Có phải là làm chuyện gì thẹn với lòng không?"
Tôi cũng làm bộ như nghiêm túc suy nghĩ, ánh mắt đảo vòng, lấm lét nhìn về phía trước:
"....Để em nhớ lại."
Cô ấy cũng rất nghiêm túc gật đầu,
"Ừ, nhớ kỹ xem lần này ra ngoài biết được bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ."
Tôi đưa tay ra bắt đầu đếm ngón tay, tay trái đếm tuấn nam, tay phải đếm mỹ nữ, trong miệng còn lèm bèm một hai ba bốn kim mộc thuỷ hoả thổ. Tay cô ấy rút khỏi vai tôi đưa vào trong quần áo của tôi, nhẹ nhàng nhéo hông tôi, dáng vẻ vô cùng bất mãn
"Ra khỏi cửa liền hư hỏng thành như vậy."
Tôi đưa tay ôm lấy cô ấy: "Lừa chị thôi, không có ai đẹp bằng chị cả."
Cô ấy mỉm cười, không nói gì. Đầu cô ấy tựa vào vai tôi, khẽ gọi
"Tử Nhan."
"Ưm?"
"Có nhớ chị không?"
Tôi gật đầu một cái,
"Nhớ."
Cô ấy ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi,
"Chị cũng nhớ em...so much..."
Tôi nhìn ánh mắt nóng bỏng của Vũ Tình, nghĩ đến tiếng hát và tiếng đàn đầy tình cảm đêm đó.....tất cả mọi thứ đều làm tôi mê say. Sóng mắt lưu chuyển chứa chan tình cảm, bốn mắt nhìn nhau một lúc, kìm lòng không được hôn lên môi nhau....
Có lẽ vì nhớ nhung khổ sở, có lẽ vì chia ly dày vò, khi chạm vào nhau máu nóng bỗng chốc sôi trào, dòng nước nóng ran trong cơ thể phút chốc cuồn cuộn. Cô ấy ôm tôi thật chặc, tôi có thể cảm nhận độ ấm trên môi cùng với cơ thể cô. Tim dường như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, tâm tình như vậy làm hô hấp tôi trở nên dồn dập hỗn loạn, khi đầu lưỡi chúng tôi chạm vào nhau, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ rất khẽ của cô...
Hồi lâu, Vũ Tình rời môi tôi, hơi thở nóng bừng tản trên mặt tôi:
"Tử Nhan...bế chị lên được không?"
Tôi ngẩn người giây lát, mặc dù tôi cao hơn Vũ Tình một chút, cô ấy cũng rất gầy, nhưng mà thể trạng của tôi bế cô ấy vẫn rất khó khăn, coi như là tôi có thể bế cô ấy, tôi cũng sợ sẽ làm cô ấy té, huống chi là phải bước lên cầu thang. Nghĩ tới đó cảm thấy xấu hổ, lúng túng cúi đầu
"Vũ Tình, em không làm được..."
Vũ Tình nâng mặt tôi lên để tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, ánh mắt quyến rũ, gò má hồng nhuận, khoé môi cong cong, cô ấy nhìn tôi rồi nhẹ sờ lên bả vai tôi
"....Không phải là còn có bờ vai sao?"
Tôi ngạc nhiên nhìn cô:
"Vũ Tình...."
Cô ấy lấy tay đặt lên môi tôi,
"Tử Nhan, để chị cho em biết chị nhớ em nhiều đến thế nào."
Hô hấp và nhịp tim phút chốc trở thành rắc rối lẫn dư thừa....dã thú hung mãnh trong nháy mắt bị đánh thức, lòng tôi điên loạn đấm đá, tôi cảm thấy máu nóng toàn thân tràn lên hốc mắt.
"A------" Tôi không biết sức mạnh và dũng khí từ đâu ra, cúi người xuống cõng cô ấy lên vai, cô ấy kêu lên một tiếng rồi sau đó không còn bất kỳ âm thanh gì nữa....
Bước qua cửa phòng ngủ, tôi lại nghe thấy tiếng va chạm êm tai của chuông gió...
Đêm đó, cô ấy dùng nụ hôn cuồng nhiệt nói cho tôi biết hoài niệm của cô ấy, dùng ngôn ngữ cơ thể điên cuồng để cho tôi biết nhớ thương từ đáy lòng cô. Đêm đó, tay của Vũ Tình cắm thật sâu vào tóc tôi, không ngừng ở bên tai tôi nói 'Crazy for you'; đêm đó, hai thân thể nóng bỏng như rễ cây ngàn năm, bám trụ vào nhau không thể tách rời; đêm đó, tôi vì cô ấy mà trầm luân, vì cô ấy mà cuồng loạn....
***
Buổi sáng đúng như dự liệu bị điện thoại của hai người điên đánh thức, vừa nghe được tin tôi đã về hai người lập tức bùng nổ, tôi nhanh chóng mặc quần áo xuống lầu đem cất va li đồ của Vũ Tình, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Chủ nghĩa đế quốc không phân biệt giới tính, không phân biệt tuổi tác, không phân biệt quốc gia. Để hoàn toàn bảo đảm an toàn đi lên lầu gọi Vũ Tình rời giường.
Chúng tôi nhìn vết hôn trên cổ nhau, biết lần này lại xong rồi. Xuống lầu vừa cùng Vũ Tình làm điểm tâm, vừa thấp thỏm chờ đợi một trận gió cuốn mây tan. Không cần chờ lâu, chẳng mấy chốc tôi đã cảm nhận được giọng nữ cao chót vót, cửa vừa mở ra, hai con đười ươi mẹ ngay lập tức xong vào truy tìm tông tích của dừa và đồ tắm
"Rùa con, sao về mà không nói với mình và Nhạc chuông một tiếng, để tụi mình ra sân bay lấy dừa!"
"Đúng đó đúng đó, Tử Nhan, cái này là cậu sai. Không có việc gì đột nhiên tập kích, hại mình và lão Phật gia lo lắng cả một đêm."
Nói xong chạy vào phòng bếp nắm lấy tay tôi tự đập vào mồm tôi.
"Aish, đồ tắm mình nói cậu mua đâu?"
"Không có mua."
Cổ Tiểu Hiểu trong nháy mắt dài thêm ba centimet: "Không có mua?"
Tôi gật đầu một cái: "Cậu không qua với Vũ Tình, ai thèm mua cho cậu."
Tiểu Hiểu bật người tức giận
"Mình không qua với Vũ Tình? Cậu là đồ ngu ngốc lòng lang dạ sói! Bảo bối nhà cậu đều thành ơn huệ của cả mình và lão Phật gia mà! Hai ngày nay XX quá trời là chuyện, cậu vỗ mông chạy lấy người một mình mình phải gánh hết!"
Lộ Diêu cũng đi tới, đá tôi một cước: "Nhìn đồ con rùa nhà cậu kìa, hàng hiếm như thế cũng không buộc lưng quần mang đi được!"
Tôi không phải mới nói một câu sao, thế nào mà hai người cùng bùng nổ....
Vũ Tình đặt điểm tâm lên bàn, rất bình tĩnh nói với Lộ Diêu
"Xa Xa, nhanh ăn cơm đi."
Lộ Diêu vội vàng thay đổi thái độ: "Vẫn là Vũ Tình đúng là tri kỷ."
Tiểu Hiểu cũng vỗ vỗ bụng ngồi xuống bắt đầu ăn, Vũ Tình hướng về phía tôi chớp chớp mắt, nhẹ mỉm cười. Tôi lập tức bội phục sát đất, đúng là phụ nữ thật quỷ kế đa đoan, sao cô ấy lại biết rõ cách thu phục hai trái địa lôi này như vậy, cô ấy không phải là chuyên gia phá bom trong truyền thuyết đó chứ...
Đang ăn, Tiểu Hiểu gào lên một tiếng, cháo trong miệng tôi suýt tí nữa là phun ra ngoài, không đợi tôi lên tiếng Tiểu Hiểu đã chạy tới kéo cổ áo tôi
"Mẹ tôi ơi! Sao có thể hôn thành cái dạng này đây?"
Lộ Diêu cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, tôi vội vàng đỏ mặt kéo áo lên che không cho cô ấy thấy, cô ấy lại xoay qua chỗ khác kéo cổ áo Vũ Tình xuống
"Vũ Tình, sao các cậu có thể đùa thành như trái dâu hay dữ vậy?"
Tôi nhìn sắc mặt Vũ Tình một chút trắng cũng không có...
Tôi không để ý tới hai người điên này tiếp tục ăn, Tiểu Hiểu chạy lại, ở bên tai tôi chít chít
"Tối hôm qua mất hồn luôn hả?"
Không biết sao vừa nghĩ tới tối hôm qua lòng tôi liền điên cuồng...
"Cậu đừng nói hưu nói vượn."
"Hôn người ta thành như vậy rồi còn giả bộ trong sáng cái gì?! Chuyện này chuyện này, có thể hiểu được ha ha. Đúng là tiểu biệt thắng tân hôn mà."
Tôi không muốn nghe Tiểu Hiểu nói nhảm, vội gắp một miếng dưa muối nhét vào miệng nhỏ, nhỏ nhanh chóng nhai nuốt xuống, tâm tình không bị ảnh hưởng chút nào
"Lần này cậu đi linh hồn bé nhỏ của Vũ Tình cũng bị mất! Aizz... thật là bị cậu dọa. Cậu nói lúc đó nếu cậu quy thiên, chị ấy không phải là thành người thực vật sao?"
"Tiểu Hiểu, cậu còn nói bậy nữa thì đừng mong nhìn thấy đồ tắm!"
Tiểu Hiểu lập tức ngậm miệng lại, bên tai tôi rốt cuộc cũng có một chút yên lặng ngắn ngủi....
Lộ Diêu sau khi ăn no bắt đầu gào to đòi dừa, tôi chỉ một cái thùng ở cửa: "Ở đó, hai cậu qua kia coi đi."
Hai người nhìn theo hướng tôi chỉ, trong mắt liền toát ra tặc quang. Tiểu Hiểu thật nhanh kéo nó ra, dùng thủ đoạn tàn nhẫn như giết cá để mổ bụng nó. Lộ Diêu chạy tới ôm dừa, cười như điên ngồi vào ghế bắt đầu nghiên cứu. Tôi chân thực cảm nhận được sự đê tiện đáng xấu hổ của liên quân tám nước*! Dùng súng bắn chết rồi lại làm sống dậy, lại bắn rồi lại cho sống, cuối cùng là giết hết!
[*] Liên quân 8 nước xảy ra vào những năm tháng cuối cùng của triều đại nhà Thanh, dưới sự cai trị chuyên chế ngu muội của Từ Hi Thái Hậu, triều đình mục nát, đất nước nghèo đói, quần chúng lao khổ, loạn lạc xảy ra khắp nơi. Lúc này, cả đất nước Trung Hoa như một miếng mồi ngon để các đế quốc phương Tây tha hồ giày xéo. Lấy lý do giáo sĩ và giáo dân của mình bị giết hại, ngày Ngày 4/8/1900 liên quân 8 nước gồm Anh, Nga, Nhật, Pháp, Đức, Mỹ, Ý và Áo tập trung 20 nghìn quân tiến đánh Bắc Kinh. Bắc Kinh sau đó thất thủ buộc phải ký bản 'Hiệp ước Tân Sửu' với những điều kiện vô cùng bất bình đẳng và ô nhục chẳng khác nào một hiệp ước bán nước.