Tình Yêu Gian Nan Của Nữ Tài Xế Cùng Nữ Lão Bản

Chương 28:




Tình yêu vốn không có lỗi, nhưng tình yêu trái với tự nhiên như vậy hẳn sẽ phải chịu những thiệt thòi....Người đồng tính sẽ không có con, không có khả năng thai nghén một sinh mệnh, nhưng bởi vì duy trì nòi giống mà quên đi nguồn gốc và thiên tính của con người, như vậy loài người tự cho mình là ưu tú nhất cũng chẳng khác gì loài vật không có tình cảm....
Mọi người tập trung lại thật sớm mừng sinh nhật lão thái thái, cha mẹ chị dâu cũng sớm lại đây. Lộ Diêu và Tiểu Hiểu mất mấy ngày nghiên cứu xem mua gì cho lão thái thái mới tốt, mở vô số lần hội nghị gia đình, cuối cùng quyết định tung lưới bắt chim, mua nhiều món, lão thái thái chọn trúng cái nào sẽ tặng cái ấy. Vũ Tình vẫn một mực không cho tôi biết là cô ấy chuẩn bị cho lão thái thái cái gì, tôi chỉ biết là cô ấy và chị dâu luôn duy trì liên lạc vô cùng mật thiết.
Chuyện đầu tiên mà Lộ Diêu và Tiểu Hiểu làm sau khi vào cửa là chạy đến ôm chầm lão thái thái nói nhớ mẹ, ba hoa chích choè dụ dỗ lão thái thái, tiếp theo lấy ra một đống túi.
"Mẹ, đây là áo lông và áo khoác bông mua cho mẹ."
Lộ Diêu cũng bắt đầu nịnh bợ: "Mẹ, ở đây có mấy bộ mỹ phẩm, người thích cái nào thì dùng cái ấy."
Lão thái thái nắm tay Lộ Diêu, nét mặt phúc hậu: "Đứa nhỏ này, mua những thứ này làm gì. Mẹ lớn tuổi vậy rồi còn đâu còn phải dùng tới mỹ phẩm."
"Mẹ, mẹ già sao? Trên mặt ngay cả một nếp nhăn cũng không có mà nói mình già?"
Lão thái thái lập tức mặt mày hớn hở, Tiểu Hiểu cũng tiến tới: "Đúng đó, mọi người đều nói cây tiên nhân chưởng* sáu mươi năm nở hoa một lần, mẹ bây giờ là thời điểm nở ra hoa đẹp."[*]Cây tiên nhân chưởng còn được gọi là cây xương rồng bà, sáu mươi năm nở hoa một lần, mỗi lần nở ra một bông hoa trắng muốt với mùi hương dịu dàng lan toả, là loại cây có tuổi thọ sống rất lâu, lên tới vài trăm năm, ngoài ra còn có tác dụng chữa bệnh,được dùng như một vị thuốc trong Đông y
......
Tôi thật sự là nghe không nổi nữa liền chui vô phòng ngủ, nói xạo đạt đến cảnh giới này đúng là hết sức cao thâm. Hai người lừa gạt lão thái thái xong liền chạy qua hành hạ Đậu Đậu, cháu trai quá nhỏ nên không dám cho họ chạm vào, mặc dù Đậu Đậu chịu khổ nhưng rất đáng giá, bởi vì cô bé này một người hi sinh đổi lại được bình yên của nhà nhà.
Cha mẹ chị dâu vẫn cùng lão thái thái trò chuyện, Vũ Tình và chị dâu trông cháu trai, trách nhiệm nấu cơm nặng nề liền rơi xuống đầu tôi và Tử Sâm. Tâm không cam tình không nguyện đi vào phòng bếp, nhìn thấy Tử Sâm đeo tạp dề đang khuấy cái muỗng lớn trong tay, nhìu năm trong quân đội đã tập thành thới quen, đến sống lưng cũng thẳng tắp. Tôi nhìn hình tượng của anh ấy và nhà bếp không tìm được chút điểm chung nào, đới với bữa cơm hôm nay có chút không yên lòng,
"Anh....cơm hôm nay có ăn được không?"
Tử Sâm quay đầu lại liếc tôi một cái tiếp tục khuấy, mặt còn đầy vẻ tự hào
"Nhan Nhan, anh của em ở trong quân đội nhiều năm như vậy chuyện gì mà không làm được chứ?!"
Tôi gật đầu như bửa củi: "Dạ, quân ngũ đúng là nơi tốt, đức trí thể mỹ đều phát triển toàn diện."
"Anh không phát triển toàn diện có thể cưới chị dâu em vào cửa sao!"
Nói xong cười sang sảng vui vẻ, tôi xoay người đóng cửa phòng bếp lại, đi đến bên cạnh anh ấy lấy thức ăn ra rửa
"Anh hai, lúc đầu không phải là anh coi trọng gia thế chị dâu nên mới theo đuổi đó chứ?"
"Nhan Nhan, nói ra chắc em không tin, lúc anh theo đuổi chị dâu em căn bản không biết nhà cô ấy làm gì. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy là lúc cô ấy tới đơn vị của anh xin việc, anh ở trong bộ đội không thấy nữ giới, khi đó vừa phục viên về cơ quan, thấy chị dâu em xinh đẹp liền mê mẩn. Sau đó từ từ làm việc với nhau, cảm thấy tính tình cô ấy rất tốt cũng rất đáng yêu, có thể làm một người vợ tốt, liền chủ động theo đuổi. Về sau lúc gặp người lớn anh mới biết nhà cô ấy làm gì."
Tôi cười một cái: "Chị dâu làm rất đúng, phải thử thách kiểm tra anh."
Tử Sâm cũng cười gật đầu: "Thử thách là đúng. Phụ nữ và đàn ông không giống nhau, phụ nữ phải sinh con, nếu tìm một người không xứng đáng thì sẽ huỷ hoại một đời. Lúc chị dâu em sinh con đau đến chảy nước mắt, anh là một người đàn ông nhìn cũng không chịu nổi. Phụ nữ thật vĩ đại, mình đau thế nào cũng vì chồng mà nối dõi tông đường. Đậu Đậu lớn một chút, chị dâu em sợ nó lớn lên một mình lẻ loi như cô ấy, lại muốn sinh thêm em bé. Lúc này anh không thể để cho cô ấy tiếp tục sinh con."
Tôi vừa định nói, chị dâu mở cửa đi vào: "Anh em hai người đang nói chuyện gì đó?"
"Chị dâu, anh đang kể với em về tình sử của hai người đó."
Chị dâu cười cười, đi tới cạnh Tử Sâm: "Phải không? Anh nói những gì rồi?"
Tử Sâm cười hì hì lầm bầm gì đó không rõ: "Vợ ơi anh chưa nói gì hết, em đi ra ngoài đi, chỗ này nhiều khói dầu lắm."
Chị dâu nhướn người ở Tử Sâm nhỏ giọng nói gì đó, nói xong cũng đi ra ngoài, Tử Sâm đứng đó cười sung sướng....Tôi nhìn bộ dạng tươi rói của anh ấy có chút ghen tị, sung sướng gì chứ, Vũ Tình mà có ở đây so với anh, em còn tươi rói hơn...
Tôi và Tử Sâm ở phòng bếp bận rộn đến trời đất ngả nghiêng, xếp thức ăn lên mâm bưng ra ngoài. Trên bàn bày đầy thành quả của chúng tôi. Lúc ngồi xuống không nhìn thấy Vũ Tình liền vào phòng ngủ tìm, vào phòng thấy cô ấy đang gọi điện thoại. Thấy tôi vào cô ấy nhẹ giọng nói,
"Tử Nhan, nói mẹ tới đây một chút."
"Dạ."
Tôi xoay người ra mời lão thái thái, Vũ Tình đưa điện thoại cho lão thái thái: "Mẹ, ba con muốn nói với mẹ mấy câu."
"Tốt tốt tốt."
Lão thái thái gật đầu liên tục, nhận lấy điện thoại. Vũ Tình đứng lên mỉm cười nhìn tôi rồi nắm tay tôi kéo ra khỏi phòng ngủ, khoảnh khắc đóng cửa đột nhiên có chút xúc động muốn khóc, vì tôi nghe thấy lão thái thái kêu một tiếng 'thông gia'...
Nhận điện thoại xong ngồi vào vị trí của mỗi người, đặt bánh kem ở giữa, chuẩn bị thổi nến. lão thái thái nhìn một đống nến chúng tôi cắm lên, có chút quáng:
"Cắm nhiều vậy làm gì, thành tổ ong vò vẽ rồi còn ăn được gì nữa, một cây là đủ rồi!"
"Dạ."
Những người khác cũng lấy nến xuống, tôi chọn một cây hình dáng đẹp nhất cắm ở chính giữa. Cho lão thái thái đội nón cao, đang chuẩn bị ca hát, chị dâu và Vũ Tình đứng một bên lấy ra một chiếc hộp nhỏ để trước mặt lão thái thái,
"Mẹ, đây là đôi vòng ngọc con và Vũ Tình chuẩn bị cho người. Chúc mẹ vui vẻ bình an, sống lâu trăm tuổi."
"Mẹ, con và chị dâu mỗi người một chiếc vừa đúng một đôi. Người thích thì hãy đeo cả cặp. Trước đây con và Tử Nhan làm người bận tâm lo nghĩ, mong người có thể tha thứ. Chúc người khoẻ mạnh trường thọ."
Lão thái thái nắm tay chị dâu và Vũ Tình, khoé môi mấp máy, hốc mắt đỏ lên.
"Con dâu tốt, con gái tốt. Mẹ thật là có phúc quá!'
Mẹ chị dâu cười với lão thái thái nói: "Chị thông gia, Bởi vì chị là mẹ chồng tốt, lúc Đình Đình sinh con điều đầu tiên chị làm là xem nó có mạnh khoẻ không chứ không phải là xem đứa nhỏ. Từ lúc Đình Đình mang thai đến khi ở cữ vẫn là chị chăm sóc, so với người làm mẹ như tôi còn chu đáo hơn. Thật ra mà nói, cho dù Tử Sâm có tốt hơn nữa nhưng không có được gia đình thế này tôi và lão Hạ cũng không thể đồng ý, nhà chúng tôi tuy rằng có chút của cải, nhưng hai chúng tôi không phải quá coi trọng, chỉ hy vọng Đình Đình tìm được một gia đình tốt, không khí gia đình tốt thì đối với trẻ con cũng tốt. Đình Đình có tặng cho chị món gì đều là nên làm, chị chỉ cần vui vẻ nhận lấy thôi."
"Tôi rất vui rất vui."
Cha của chị dâu cũng nói: "Chị thông gia, chúng ta còn có thể sống được bao nhiêu năm, những thứ này tương lai đều là của chúng nó. Chúng ta hưởng phúc là được."
Lão thái thái gật đầu, lấy vòng ngọc trong hộp ra xem, tươi cười.
Vũ Tình ngồi xuống, mỉm cười nhìn tôi, tôi không nói gì, nắm tay cô ấy thật chặc. Lão thái thái cất quà xong Tử Sâm liền đứng lên thắp nến, vừa định thắp lão thái thái đã nói.
"Tử Sâm, tí nữa hãy thắp, mẹ có lời muốn nói."
Tử Sâm gật đầu một cái, ngồi xuống.
"Lão thái thái tôi cảm ơn mọi người đã tới mừng sinh nhật cùng tôi. Hôm nay nhân dịp thân gia và con cái đều ở đây, tôi muốn nói mấy câu."
Nói xong vẻ mặt nghiêm nghị nhìn tôi và Tử Sâm: "Tử Sâm, Nhan Nhan, hai đứa quỳ xuống."
Không khí đang đầm ấm bỗng chốc lạnh xuống, tôi và Tử Sâm không hiểu chuyện gì, mọi người cũng ngơ ngác:
"Chị thông gia, chị làm gì vậy, sinh nhật là chuyện vui, đừng làm con trẻ chịu khổ sở."
"Hạ lão đệ, cậu gọi tôi một tiếng chị thông gia, tôi không nên có lỗi với xưng hô này, nên nói thì chị đây phải nói."
Nói xong hướng về tôi và Tử Sâm nói: "Người làm mẹ đây nói chuyện các con có nên nghe không?"
Vũ Tình lo lắng nhìn tôi, vỗ khẽ vỗ vỗ vào tay cô ấy, cùng Tử Sâm quỳ xuống.
"Tử Sâm, Nhan Nhan, lời hôm nay mẹ chỉ nói một lần thôi, coi như phó thác hậu sự, sau này trước khi chết không cần phải nói nữa."
"Tử Sâm, mẹ biết con bây giờ có tiền tài và địa vị, không giống với trước kia. Nhưng mẹ nói cho con biết, những thứ này đều là của nhà Đình Đình cho con, nếu không có Đình Đình thì con cũng chỉ là một người tầm thường mà thôi. Mẹ mặc kệ là con giao tiếp bên ngoài hay là trong lòng suy nghĩ gì, cũng không hiểu chuyện làm ăn của con, nhưng mà có một điều con phải nhớ cho mẹ, nếu con dám gây ra một chuyện có lỗi với Đình Đình và mấy cháu, đừng nói là người khác, người làm mẹ này là người đầu tiên không tha cho con! Mẹ sẽ không nhận đứa con trai như con, nhà họ Vương cũng không có người như con! Người sống một đời, có bao nhiêu tiền cũng không mang theo được, đều là hư vô, quan trọng nhất là phải có lương tâm, chuyện vong ân bội nghĩa chúng ta không thể làm, nếu không chết cũng không yên ổn. Đối xử với Đình Đình thật tốt, người có trách nhiệm mới là nam tử hán."
Tôi quay đầu nhìn thấy mắt của chị dâu và Tử Sâm đã sưng đỏ.
"Mẹ, người yên tâm, con trai nhớ kỹ."
Lão thái thái gật đầu một cái, nhìn tôi nửa ngày mới nói: "Nhan Nhan....người mẹ có lỗi nhất là con, để con chịu khổ..."
Tôi lắc đầu, nước mắt bỗng chốc trào ra
"Con luôn là đứa nghe lời hiểu chuyện, chuyện học tập chưa bao giờ làm mẹ lo lắng, đều tự mình học. Mẹ không phải bận tâm nhiều vì con. Mẹ luôn nghĩ tìm cho con một nhà khá giả kết hôn lập gia đình, để cho con sống ngày ngày sống bình an yên ổn....Lúc vừa biết chuyện của con và Vũ Tình mẹ không tiếp thu nổi, mẹ và ba con đều là người có tư tưởng phong kiến cổ lỗ, cảm thấy chuyện này quá hoang đường, thấy con làm mất mặt cả nhà. Vũ Tình cũng có đối tượng kết hôn, con chia rẽ người ta, con nói mẹ làm sao chịu đựng được?....Cho nên mới kịch liệt phản đối hai con ở bên nhau, nhưng mẹ không nghĩ tới tình cảm hai đứa lại sâu sắc như vậy, có thể đi đến nước đó..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.