Tình Yêu Gian Nan Của Nữ Tài Xế Cùng Nữ Lão Bản

Chương 7:




Đi vào phòng, trên bàn đã có sẵn hoa quả và rượu, Tiểu Hiểu và Lộ Diêu vừa cởi áo khoác liền hát ngay. Lộ Diêu mà tôi biết, bài hát đầu tiên luôn là nhạc thiếu nhi, nói là để làm nóng, không ngờ Tiểu Hiểu cũng như vậy. Mười năm trước Tiểu Hiểu cũng giống Lộ Diêu, không ngờ bây giờ càng ngày càng giống nhau. Hai người hát từ 'Bài ca bán báo' đến 'Vương nhị tiểu', từ 'Như ánh mặt trời' đến 'Vương lão nhà Hán có miếng, từ nhạc xưa cho tới nhạc nay, nhạc nay lại quay về ngày xưa, có rất nhiều bài hát thiếu nhi tôi chưa từng nghe qua, bù đắp lại cho tuổi thơ thiếu thốn của tôi. Giám đốc ngồi nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn vỗ tay, cười thật vui vẻ. Chỉ là từ đầu đến cuối cô ấy không nhìn tôi một cái, ánh mắt của tôi cũng không tìm thấy mắt cô ấy.
Sau khi khởi động làm nóng người, hai người bắt đầu ca hát theo chủ đề nghiêm nghiêm túc túc. Tôi phụ trách hát bè theo, Tiểu Hiểu hát xong một bài đưa micro cho Giám đốc. Giám đốc đến ngồi bên cạnh tôi hát một ca khúc tiếng Anh. Tôi rất ít nghe nhạc Anh, bởi vì dù có hiểu lời ca cũng không thể nắm bắt được chính xác ý nghĩa bài hát. Tôi không thích cảm giác mơ hồ như vậy, tôi thích những ca khúc tiếng Trung cảm xúc rõ ràng. Vui vẻ thì sẽ vô cùng vui vẻ hạnh phúc, đau buồn thì vô vàn bi thương, không cần phải đoán cũng không cần phải suy nghĩ. Một lúc chợt truyền đến âm thanh ngọt ngào thanh thoát, tôi còn tưởng là giọng ca sĩ trong bài hát, không ngờ lại là giọng của cô ấy. Tôi không tránh được ngạc nhiên. Phát âm thật chuẩn và lưu loát, tiếng hát và giai điệu kết hợp với nhau hoàn hảo. Giống như là một ca sĩ chuyên nghiệp đang biểu diễn vậy. Giọng nói ngọt ngào của cô ấy từng làm tôi ngạc nhiên, bây giờ tài năng của cô ấy còn làm tôi bất ngờ hơn nữa, dưới ánh đèn màu càng ngây ngất động lòng người. Áo sơ mi trắng xắn lên khuỷu tay, một bàn tay cắm vào túi quần, tóc xoăn dài mềm mại tán lạc trên vai, dây chuyền trên cổ toả sáng lấp lánh. Rất giống siêu sao đang đứng trên sân khấu. Nhìn nét mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của cô ấy, tôi ngây ngô không còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào nữa.
Sau khi hát xong, Lộ Diêu và Tiểu Hiểu giống như người hâm mộ cuồng nhiệt, dùng tiếng thét cao một quãng tám gào lên cổ vũ, vỗ tay, tôi không nhịn được cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Không khí trong phòng phút chốc đã nóng bừng, Lộ Diêu là người nắm bắt giai điệu rất tốt, nhảy ngay lên bàn trà, Tiểu Hiểu cũng nhảy theo. Hai người như bị điện giật, theo điệu nhạc vặn vẹo cơ thể, may mắn bàn trà làm bằng đá cẩm thạch. Giám đốc ngồi trên sô pha nhìn các cô ấy vui vẻ vẫn luôn mỉm cười. Quậy một hồi, Tiểu Hiểu kéo cô ấy lên nhảy với họ, việc này tôi không tham gia, tôi không thích khiêu vũ, Lộ Diêu và Tiểu Hiểu đều biết. cô ấy bị đưa vào giữa, tôi chỉnh cho âm thanh ở mức lớn nhất, nhìn thân thể linh động của cô ấy nhanh chóng trở nên hứng khởi. Ba người tựa hồ như những tinh linh, đang quay cuồng với vũ khúc giữa đất trời. Một lát sau, Lộ Diêu bỏ giày ra, tóc trên vai càng thêm hỗn loạn, Tiểu Hiểu lại nhảy lên bàn trà, đá tung giày của Lộ Diêu ra xa. Giám đốc nhìn hai người cười to, theo tiết tấu ngày càng nhanh mà điệu nhảy càng thêm nóng bỏng, nét dịu dàng đã dần bị sự hoang dã thay thế, cô ấy cởi bỏ từng nút từng nút áo sơ mi, chỉ còn lại hai nút trước ngực, vạt áo cột lại đằng trước, chiếc bụng hoàn toàn lộ ra, phẳng lì săn chắc, dưới ánh đèn càng tôn thêm màu trắng nõn nà của da thịt cô ấy. Theo điệu nhạc, không còn là tùy hứng chuyển động như lúc nãy nữa, mà là nhảy múa theo nhịp điệu, tôi từng xem kiểu khiêu vũ này rồi, gọi là điệu Jazz. Cả người cô ấy từ trên xuống dưới, mỗi một đốt ngón tay cũng dường như đang chuyển động, eo cô ấy theo tiết tấu mà phập phồng, gợi cảm quyến rũ. Mắt cô ấy tỏa ra ánh nhìn như yêu tinh chuyển mình, khóe miệng cong lên, khi thì nhíu mày, lúc lại cười mỉm, cô ấy tựa như một ngọn lửa, nhiệt tình thiêu đốt chính mình, cũng thiêu dốt dục vọng đang trào dâng trong lòng tôi. Tôi không thể đem người phụ nữ gợi cảm ma mị này với Giám đốc ngày thường bình tĩnh dịu dàng kiên định làm một người, giống như nói ánh sáng mùa hè chói chang, rực rỡ, nhiệt liệt làm người ta nóng bỏng với mùa thu lá rơi hoa rụng, lãng mạn bình yên là một vậy, thật làm cho người khác say mê. Tôi không thể tìm được từ thích hợp để diễn tả cảm xúc cô ấy đã để lại trong tâm trí tôi, ngoại trừ kinh động lòng người thì chỉ có kinh động lòng người. Tôi ngồi ngây ngốc một chỗ, không thể phủ nhận sự cuồng dã của cô ấy đã làm bùng lên một ngọn lửa trong lòng tôi.
Tiểu Hiểu và Lộ Diêu cũng dừng lại, huýt sáo, tấm tắc khen ngợi. Khi âm thanh chấm dứt cô ấy ngừng lại, thoáng nhìn ngốc đầu gỗ là tôi, cái liếc mắt kia làm cho tim tôi quên cả đập...Tiểu Hiểu và Lộ Diêu không buông tay khỏi người cô ấy, cảm giác hai người đang đưa cô ấy lên thành thần mà sùng bái. Trên trán cô ấy đã lấm tấm mồ hôi, thế nhưng vẫn không ngừng tiếp tục hết mình với hai người kia, làm cho người nãy giờ ngồi một mình một xó là tôi đây chẳng thể nào bình tĩnh được.
Ra đến cửa KTV thì đã khuya, sau một lúc dặn dò nhau chạy xe cẩn thận thì ai về nhà nấy. cô ấy đi phía trước không nói câu nào, lúc ngồi trên xe mặt cũng không biểu cảm nhìn thẳng phía trước, giống như mọi việc vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
"Tử Nhan, mở một bản tình ca nghe đi." Giọng điệu bình thản của cô ấy không nghe ra được cảm xúc gì.
"Dạ."
Tôi mở DVD, bên trong là những bài hát mà tôi yêu thích, đều là những bài hát mà tôi nghe từ lâu, cho đến giờ vẫn chỉ là nghe những bài này, bình thường sẽ không mở, chỉ những khi vô tình ngẩn người mới bật lên. Cũng từng nghĩ tới việc sẽ mua một vài đĩa nhạc mới, nhưng mà thói quen nghe những bài nhạc xưa này không thể thay đổi được. Âm thanh chậm rãi từ từ thoát ra lấp đầy không gian thinh lặng.
"Nếu không phải yêu thương em, tại sao đêm dài lại không thể ngủ, mọi suy nghĩ đều hướng về em, tôi nghĩ về em, nhớ em, rất nhớ em, nếu không phải là yêu em, sao cảm xúc không thể bình yên, không thể giải thích được, tôi nghĩ về em, nhớ em, rất nhớ em, yêu là một dạng tra tấn, thế nhưng sao không thể từ bỏ, không ngừng làm khổ tâm trí tôi, nếu không phải yêu thương em, sao lại bất chợt thở dài, tâm tình luôn luôn phiền muộn, yêu em, yêu em, yêu em..."
Không khí trong xe cũng theo những âm thanh trầm lắng mà ngưng đọng, chạy xe giữa đường phố tĩnh mịch, không nghe thấy tiếng gió gào thét cũng như âm thanh chói tai của xe cộ, cả thành phố dường như chỉ còn lại hai chúng tôi, xe chạy đến ngã tư đường, lằn đường đi bộ màu trắng dừng dưới xe tôi, đèn qua đường sáng lên, ánh mắt cô ấy từ nãy giờ vẫn kiên trì nhìn thẳng phía trước, nơi ngã tư đường không một bóng xe. Bài hát kết thúc, cô ấy nhẹ nhàng bấm lặp lại, nhìn qua kính chiếu hậu bắt gặp nét mặt mê người của cô ấy, sáng ngời mà bí ẩn. Tôi chợt ước có thể đi mãi thế này, đến tận cùng thế giới...
Xe chầm chậm rẽ vào Đế Hào, khi đến cửa, vẫn còn giọng hát thâm tình của Mạc Văn Úy triền miên tràn ngập trong xe, cô ấy cũng không vội xuống xe, vẫn nhìn phía trước, tựa như đang chờ đợi chuyện gì đó, tự như đang suy nghĩ... Tôi cũng không nói chuyện, lặng im ngồi cùng với cô ấy. Sau khi bài hát lặp lại đến lần thứ chin, cô ấy nhẹ nhàng thở dài, mở cửa xe. Không trao ánh mắt cũng chẳng để lại câu nào. Tôi nhìn cô ấy đi vào cửa, đèn của sáng lên, rồi lái xe rời khỏi. Trên đường về đều là nghĩ về thân ảnh nhiệt tình như lửa vô cùng gợi cảm kia, ánh mắt quyến rũ nóng bỏng, cô ấy giống như một ly rượu mạnh không lẫn tạp chất, không uống, trông mòn con mắt, uống vào, ruột gan đứt đoạn...
Về đến nhà đã gần 2 giờ sáng, lấy tay mở cửa phát hiện đèn phòng Tiểu Hiểu vẫn sáng, vừa định gõ cửa vào thì thấy cô từ trong đi ra. Cô ấy đang dang tay chân theo hình chữ Đại (大) nằm trên giường, miệng không ngừng ngáp.
"Sao giờ cậu mới về? Chờ cậu buồn ngủ muốn chết..."
"Chờ mình? Chờ mình làm gì?"
"Làm gì? Để phổ biến cho cậu kiến thức phổ thông chứ còn làm gì nữa, cái người ngốc nghếch như cậu nếu mà không cải tạo thì không xong. Thấy cậu trong sáng thuần khiết như vậy, mình phải dạy dỗ một tí để không bị người ta lừa gạt. Uổng cho chúng ta cùng tốt nghiệp một trường đại học, nói cậu học chung trường với mình thật là doạ người!" Tiểu Hiểu ngoáy ngoáy mũi, vừa làm vừa gọi tôi qua.
"Lại đây, để chị đây dạy cho em một khóa." Tôi ngoan ngoãn đến ngồi bên cạnh cô.
"Học cái gì vậy?"
"Chị đây sẽ nói một chút về chuyện của con gái nha. Ah um" Tiểu Hiểu hắng giọng, mở to mắt giả bộ đứng đắn, "Khi hai cô gái quen nhau, thì người có khuynh hướng là nam sẽ được gọi là T, là người áp người khác, ah, chính là cái mà Đanh đá đã nói với cậu rồi đó, mình không có nói lại nữa. Còn người mà bị áp ở dưới thì được gọi là thí*". Cô ấy cau mày khoa tay múa chân với tôi "Đó là một mẫu tự tiếng Anh nha, là P không phải là thí nha". Tôi mở to mắt, thư thái gật gật đầu. Tiểu Hiểu vuốt vuốt đầu tôi.
(*chị tử nhan vẫn còn lơ mơ chỗ này cứ nhầm lẫn chữ thí với P vì trong tiếng Trung chữ này phát âm là /pì/ rất giống với P, mà thí trong tiếng Trung nghĩ là cái rắm í ^_^)
"Ngoan lắm, một hồi dì cho đi mua kẹo ăn nha." Tôi chụp ngay lấy hai tay cô.
"Nói tiếp, còn một dạng người nữa có thể biến đổi từ T thành P và ngược lại được gọi là H. Về việc nhớ được T, P, H thế nào thì cậu tự về mà ngẫm nghĩ đi. Ngoài ra còn có Gia T, Nương T,...rất nhiều dạng tà hồ, cái gì Thiết T, cương T, cái dạng T gì cũng đều có nha, đủ thứ hầm bà lằng. P cũng có sự phân chia như vậy, có Gia P cũng có Thuần P. Tóm lại, nhìn cái sự khoái chí của cậu, thật giống con nít.... Thế nào, có cảm giác nước đổ đầu vịt không?" Tiểu Hiểu vỗ vỗ vai của tôi, tôi vẫn là ngu ngu ngơ ngơ, trong đầu vô số dấu chấm hỏi bay lơ lửng.
"Có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh... Vậy mình là thế nào? Mình thuộc dạng gì?"
"Cậu hả?!" Tiểu Hiểu cười nham nhở đánh giá tôi "Mắt to hai mí, mũi cao môi hồng, tóc dài mặt trái xoan... còn có chút nhan sắc... phù hợp với tiêu chuẩn của Nương T, hơn nữa còn tương đối giống với cái thể loại này..."
"Sao cậu biết?"
"Nhìn ánh mắt ngây thơ bình tĩnh của cậu là biết...bất quá..."
"Bất quá cái gì?"
"Hắc hắc, không chắc là cậu sẽ áp được Vũ Tình đâu. Khí chất của cô ấy dù là T cỡ nào cũng không áp được, nếu là cậu, thì chỉ có cả đời bị áp thôi." Tiểu Hiểu cợt nhả vỗ vỗ vai tôi, lại chỏng bốn vó nằm xuống. Tôi nhịn không được liền hỏi cô:
"Tiểu Hiểu, cậu cũng thích con gái hả?"
" Cậu hỏi cái này làm gì?'
"Nếu không thì làm sao mà cậu biết những chuyện này?"
"Tất nhiên là tớ biết, người trái đất ai cũng biết."
"Ai cũng biết?!"
"Đáng tiếc cho cậu thích Tiểu Tuyết nhiều năm như vậy, ngay cả chuyện này cũng không biết. Thật không hiểu được cậu sao có thể sống chứ. Đồ ngốc, cậu thật đáng sợ." Một bên nói, một bên nhìn tôi xem thường.
"Vậy Vũ Tình cũng biết?"
"Vô nghĩa, Vũ Tình ở nước ngoài mười năm, người đồng tính ở Mỹ còn có thể kết hôn, cô ấy đương nhiên là biết. Có khi kiến thức so với mình còn nhiều hơn ấy chứ." Cô ấy bất thình lình ngồi dậy, "Hai người thế nào rồi?"
"Cái gì thế nào?"
"Bớt giả bộ thuần khiết đi, cậu và Vũ Tình đã đến bước nào rồi?" Tiểu Hiểu cười đáng khinh.
"Cái gì mà bước nào chứ, thì như hiện tại thôi. Chỉ là bạn bè bình thường."
"Vương Tử Nhan, không phải chứ, kẻ ngốc cũng biết Vũ Tình có ý đối với cậu, cậu đối với cô ấy thì càng không cần nói nữa. Đều sắp ba mươi còn chơi trò mập mờ, hữu tâm vô lực hả? Mình nói cho cậu nghe nè chị em tốt, Vũ Tình ở nước ngoài không chỉ có nam giới mà còn có vô số nữ giới cũng theo đuổi cô ấy nha, nếu mà cậu không nhanh ra tay, đến lúc đó hối hận không kịp, đừng có tìm tới khóc với mình nha."
"Không phải cô ấy đã chia tay rồi sao?"
"Đúng cậu là gỗ mục không thể khắc nha, chia tay thì không quay lại được sao?...Mình nói với cậu, hôm trước mình đi dùng cơm với đối tác, trong đó có người vừa từ nước ngoài về, vô tình nhắc tới Vũ Tình, trùng hợp họ cũng là đối tác khi còn ở Mỹ. Ông ấy nói Vũ Tình có bạn trai, hai người yêu nhau sáu năm, tình cảm khăng khít đến mức sắp đi đến hôn nhân thì Vũ Tình lại phải về nước. Người nhà bạn trai cô ấy thì nhất định không đồng ý cho đi theo cô ấy, nên phải chia tay. Nghe nói lần trước Vũ Tình phải quay về Mỹ là vì chuyện này, nghe nói người đàn ông đó nếu không thể ở bên Vũ Tình thì không muốn sống nữa, người nhà không có biện pháp đành phải mời Vũ Tình trở về một chuyến. Chuyện sau đó thế nào thì mình không rõ. Mình còn nghe nói là Vũ Tình có hai bằng thạc sĩ về quản lý và thiết kế nữa, ở nước ngoài cũng có công ty, kinh doanh không tệ, nếu cha cô ấy không hối thúc về nước thì có khi cả đời cô ấy sẽ không quay về Trung Quốc nữa. Không thể giải thích được duyên phận, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Aizz, cậu có thấy vậy không!" Nói xong vỗ vỗ miệng.
"Làm sao cậu biết Vũ Tình có ý với mình, tình cảm giữa cô ấy và bạn trai sâu đậm như vậy..." Nghi vấn của tôi biến thành lầm bầm lầu bầu tự nói với mình, nơi nào đó trong lòng nhói đau.
"Cậu cùng Tiểu Tuyết dây dưa mười năm, không phải sau đó cũng là yêu Vũ Tình sao? Chia tay rồi thì mọi chuyện là quá khứ. Cho nên tình yêu và thời gian không có liên quan với nhau. Tử Nhan à, con người cậu không cần sống khổ sở như vậy. Yêu cầu với chính mình thấp một chút, vì bản thân nghĩ nhiều một chút đi. Đừng đợi đến lúc mất đi mới thấy hối hận, huống hồ Vũ Tình lại là một cô gái ưu tú như thế..."
"Nhưng mà mình không thể cho cô ấy điều cô ấy mong muốn..."
"Cậu biết cô ấy muốn gì sao?"
"Cô ấy là nữ, mình cũng là nữ, cậu có biết điều này có ý nghĩa gì không. Nếu mình bước đi bước này, cô ấy sẽ đối mặt với áp lực xã hội thế nào, địa vị thượng lưu của cô ấy trong xã hội chắc chắn cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Tiểu Hiểu, mình không thể bắt cô ấy vì mình mà hi sinh nhiều như vậy."
"Tử Nhan, cậu có từng hỏi cảm nhận của Vũ Tình không? Từng hỏi qua cô ấy muốn yêu thế nào chưa? Cậu rất lí trí ẩn nhẫn, thậm chí rất yếu đuối cao ngạo, cậu đã mất Tiểu Tuyết rồi, giờ cậu muốn mất thêm Vũ Tình nữa sao?..." Tiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn thấu tâm can tôi, cũng nhìn thấy trái tim tổn thương của tôi. Nhưng mà, tôi lấy cái gì để có được tình yêu đây, lấy cái gì mà tranh đấu đây? Tôi đã qua cái thời tuổi trẻ hiếu thắng bồng bột, tôi không thể chỉ vì một xao động nhất thời mà hủy diệt tương lai, tôi phải vì tương lai mà cố gắng. Phải hết sức cố gắng để có được hạnh phúc.
Nói chuyện với Tiểu Hiểu cả một đêm, tôi đã bắt đầu nghĩ đến con đường phấn đấu vì hạnh phúc. Tôi bắt đầu dự định bán nhà. Đây là điều tôi đã định làm từ lâu, cũng từng trao đổi với Tử Sâm, nhưng anh không đồng ý cho tôi bán, anh có thể cho tôi tiền để làm vốn kinh doanh, nhưng mà tôi cảm thấy, tiền của chính mình xài vẫn yên tâm hơn, dù sao thì anh ấy cũng tránh nhiệm với gia đình, tôi không muốn khiến chị dâu và Đậu Đậu có một chút rủi ro nào.
Tuy là bộ phận bất động sản của Côn Bằng gần như đã nghỉ phép hết, nhưng cô ấy mỗi ngày đều đến công ty, bởi vì Côn Bằng không chỉ có kinh doanh bất động sản. Nhưng dù như vậy cũng nhàn nhã hơn thời gian trước rất nhiều. Thời gian rảnh rỗi của tôi cũng chợt nhiều hơn. Trừ việc đưa cô ấy ra ngoài ăn cơm tiếp khách hàng, tôi luôn là ngồi một chỗ trong văn phòng hoặc ở nhà đọc sách tra tư liệu chờ cô ấy. Cuộc sống của tôi lại bị những bộ sách chứa đầy tri thức chiếm lấy, giống như quay lại thời còn là nghiên cứu sinh khi xưa, không nghĩ tới chuyện gì khác nữa, mà cô ấy cũng chưa bao giờ hỏi tôi thường ngồi làm gì, có khi vô tình ánh mắt chạm nhau thì tôi cũng chỉ im lặng. Nhiều lúc, chúng tôi lặng lẽ ngồi ở phòng khách, làm chuyện của mình. Cuộc sống của cô ấy rất đơn giản và yên bình, hoặc là đọc tin tức từ báo chí, hoặc là luyện đàn, còn không thì sẽ nằm sưởi nắng, trang phục mùa hè mát mẻ, gương mặt bình lặng trong lúc nghe nhạc. Tôi thường nhìn thấy nét mặt ôn nhu của cô ấy tắm dưới ánh mặt trời trở nên bừng sáng rực rỡ, thần kì như không thật, thường xuyên bị dáng người tuyệt đẹp của cô ấy khi đó làm tôi hít thở không thông. Đây là thời gian đẹp đẽ mà cô ấy thuộc về tôi, cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn trân trọng những phút giây đó.
Nhà của Tiểu Hiểu trang trí đã gần xong, vì việc này mà cô ấy cơm ăn không ngon mà ngủ cũng chẳng yên, cả ngày theo sát người của công ty thiết kế nội thất, tự mình chỉ huy, nửa bước cũng không rời, mấy công nhân nhìn thấy cô trong lòng đều run sợ, cả người cũng phát run. Thời điểm chuyển nhà vô cùng hoành tráng, vô cùng đáng xem. Phải thuê đến hai công ty vận chuyển. Tôi và Giám đốc nhìn bọn họ chuyển đồ mà mắt mở ngày càng to, không thể tưởng tưởng được chỉ có mấy chục met vuông mà lại có thể chứa nhiều đồ như vậy. Dọn trong dọn ngoài cả một ngày, cuối cùng thì mọi thứ cũng xong. Đến lúc đi, Tiểu Hiểu nắm chặt tay tôi, lời nói cũng theo cảm xúc mà không kiềm được rưng rưng, đồng chí Tử Nhan, mình đi rồi, cậu phải bảo trọng, tình hữu nghị cách mạng của chúng ta tựa như ánh mặt trời lúc tám giờ, lúc có lúc không. Sự bi thống của tôi không cần nói cũng biết, đồng chí Tiểu Hiểu, cậu đi rồi cũng phải bảo trọng, giao tình của chúng ta giống như giá cổ phiếu ở thị trường chứng khoán, nói mất liền mất. Cuối cùng ôm nhau một chỗ, chớp chớp mắt nặn ra vài giọt nước mắt. Sau đó, một cước đá cô ra ngoài. Lúc dọn dẹp lại phòng ốc, vô tình thấy trên bàn đặt một xấp tiền, bên dưới còn có một tờ giấy, viết một dòng chữ rồng bay phượng múa:
"Tử Nhan, lời cảm ơn buồn nôn không thể nói ra mồm. Mong cho tình cảm của chúng ta mãi như lửa đỏ tươi sáng trên những tờ nhân dân tệ này, không bao giờ tắt, mãi mãi bền chắc.
Tiểu Hiểu."
Giám đốc nhìn thoáng qua, cũng không nói gì, lấy tiền và tờ giấy bỏ vào túi áo của tôi.
Tiểu Hiểu, mình có tài gì đức gì mà có thể gặp được một người bạn đáng quý đáng trọng như cậu vậy chứ.
Sau khi tôi rửa tay xong thì trời cũng không còn sớm nữa.
"Vũ Tình, chúng ta đi ăn cơm đi" Tôi vỗ vỗ ví tiền "Ha ha, hôm nay em mời."
"Chúng ta ăn ở nhà đi. Đồ ăn bên ngoài ăn không tốt đâu." cô ấy xoay người, những lọn tóc rớt trên vai, nhìn từ góc độ nào cũng toát lên nét đẹp thanh tĩnh hiền dịu, tôi nhìn hình ảnh ấy mà bất chợt choáng váng, thấy tôi không nói chuyện, Giám đốc ngẩng đầu nhìn tôi.
"Tử Nhan?"
"Hả? À, vậy đi. Nghe lời chị. Cho chị xem tay nghề của em." Tôi vội vàng thu hồi hồn vía đã chu du đến chín tầng mây nào rồi, cô ấy cười cười không nói gì.
Một lát sau, cô ấy lại lấy lại vẻ điềm đạm ngày thường, xuống lầu lái xe đi siêu thị. Vào siêu thị, tôi đẩy xe đi phía sau cô ấy, ngắn ngủi mới mười phút mà xe hàng từ trống rỗng đã thành chật kín, nhưng cô ấy vẫn chưa định dừng tay, tôi phải vội vàng sắp xếp lại đồ cho ngay ngắn, sau đó lại phải lấy thêm một xe nữa, thấy ánh mắt cô ấy đang ngoái nhìn xung quanh.
"Tử Nhan, em đi đâu vậy?"
"À, xe đầy rồi, em chuyển mấy thứ qua xe khác."
"Ừ." cô ấy dừng lại, đến khoác lấy cánh tay tôi, giống như sợ tôi lại biến mất, sau đó quay đầu chọn hàng, nhưng tay cũng không buông ra.
Rời siêu thị, đem đồ xếp lên xe. Sau đó không đủ chỗ đành phải để tạm ở ghế sau, không khỏi cảm thán phụ nữ là một loài động vật đáng sợ.
Đến Đế Hào lại phải chuyển đồ xuống, may là không phải lên lầu, nếu không thì chắc tôi sẽ chết giữa cầu thang mất. cô ấy so với tôi thì cũng không sung sướng hơn. Mới vừa đem đồ đạc sắp xếp xong, chuông điện thoại của cô ấy chợt vang lên, cô ấy lấy di động nhìn qua, lông mày nhíu lại.
"Hello.."
"......."
"What?"
"......"
"Why do you...? Ok Ok, wait for me..." Nói xong cô ấy tắt điện thoại, trên mặt lại hiện lên vẻ lo lắng.
"Tử Nhan, đi ra sân bay ngay thôi."
Ngồi vào xe, quay đầu thẳng hướng sân bay, trên đường, cô ấy liên tục xem thời gian, tay nắm chặt di động, dáng vẻ khẩn trương.
"Vũ Tình, chuyện gấp lắm sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy để em chạy nhanh hơn."
"Được, tốt."
Đến sân bay, chưa chờ tôi đậu xe xong, cô ấy vội vàng mở cửa, hành động này dọa tôi một phen, chưa bao giờ tôi thấy cô ấy vội vã như vậy. Tôi vội chạy nhanh theo cô ấy, vừa mới đến đại sảnh, chợt thấy một người đàn ông cao lớn, vô cùng đẹp trai quyến rũ đang ôm cô ấy trong lòng.
"Baby, I miss you...I miss so much..."
cô ấy im lặng rúc vào lòng anh ta.
Tôi đứng bên ngoài nhìn họ ôm nhau, nghe anh ta nói lên sự nhớ nhung của mình, không phải tôi yếu đuối đến mức thừ người ra, không dám đối diện, cho dù là kẻ không có một dây thần kinh nhạy cảm nào cũng có thế phát hiện được tình cảm sâu sắc nồng nàn giữa hai người họ, mà là cảnh tượng ấy với tôi quá sức chói mắt. Tôi nhẹ nhàng quay đầu, kéo chiếc va li trên mặt đất, cô ấy nhìn thấy tôi vội buông tay anh ta ra.
"Tử Nhan?"
"...Hai người nói chuyện đi, em lên xe chờ trước." Nói xong, tôi đi mà như chạy trốn. Đem hành lý để vào cốp xe, sau đó ngồi lặng lẽ nhìn ra đám đông ngoài cửa sổ, chuyện gì cũng không muốn suy nghĩ nữa. Không muốn suy nghĩ về quan hệ của họ, cũng không muốn biết bọn họ có bao nhiêu lời yêu thương muốn nói với nhau.
Nhìn thấy họ tới, tôi bước ra mở cửa sau xe. Anh ta nói cám ơn rồi nhanh chóng ngồi vào, cô ấy liếc mắt qua tôi một chút, tự mở cửa ngồi vào ghế phụ lái. Tôi đóng cửa, bắt đầu cho xe chạy.
"Ada, Are you fine recently?" Giọng nói của anh ta thật trầm ấm.
"Dạ, rất tốt." Giám đốc trả lời ngắn gọn.
"Vậy thì tốt." Không ngờ Hoa kiều như anh ta mà nói tiếng Trung cũng rất chuẩn.
cô ấy không nói gì nữa, người phía sau cũng không hỏi, một lát dường như là chợt nhớ đến gì đó vội nói với tôi:
"Tử Nhan, Khang Khắc là...bạn chị khi ở Mỹ."
Tôi nhìn qua kính chiếu hậu chào hỏi, "Chào anh, tôi tên là Vương Tử Nhan...là... lái xe của Vũ Tình." Không biết vì cái gì tôi lại muốn nói câu kế tiếp, tôi chính là đem tôn nghiêm của mình hung hăng chà đạp, cô ấy bỗng nhiên quay đầu sang lạnh lùng nhìn tôi, nhưng không nói gì cả, sau đó lại quay sang nhìn khung cảnh ven đường.
"Chào cô, tên tiếng Trung của tôi là Khang Khắc. Rất vui được biết cô."
"Nice to meet you, too." Tôi cố ý nói tiếng Anh, anh ta cười lên hào sảng, nụ cười giống như ánh mặt trời, mạnh mẽ tươi đẹp.
Trên đường đi, Giám đốc không nói gì cả, nếu có thì chỉ là mỉm cười đáp lại, cơ bản là Khang Khắc nói. Anh ta không ngừng cảm khái sự thay đổi trong nước, sau mười năm mọi thứ đã khác đi thật nhiều, đôi khi cô ấy cũng sẽ nói vài câu, nhưng đa phần là trầm tư. Tôi không biết cô ấy đang suy nghĩ gì, sự lạnh lùng hiện tại cùng vẻ khẩn trương khi nãy giống như của hai người khác nhau. Xe vào đến nội thành, cô ấy mới mở lời.
"Sao anh về mà không nói trước với em tiếng nào?"
"Anh là muốn tạo cho em một cái surprise, Tiểu Tình, không phải là em tức giận chứ?" Anh ta hơi rướn người về phía trước để nhìn cô ấy.
"Không có, chỉ có chút ngạc nhiên thôi. Không nghĩ là anh sẽ về nước."
"Họ không ép buộc được anh, đành để cho anh về tìm em. Girlfriend tốt như vậy họ đi đâu mà tìm đây. Có phải không?" Khang Khắc bên cạnh lời nói nhỏ nhẹ, cười yêu chiều. cô ấy ngượng ngùng cúi đầu, mặt đã hơi đỏ.
"Vậy...anh sẽ ở đây bao lâu?"
"Anh... sẽ ở đây lấy vợ sinh con, thành gia lập nghiệp." Dù giọng nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nghe được. Đầu óc của tôi nhất thời quay cuồng, trái tim đau đớn, không biết phương hướng ở đâu, tay lái trở nên loạng choạng. cô ấy đặt tay lên bàn tay đang mất kiểm soát của tôi, quay đầu nhìn tôi.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi." Tôi bối rối điều khiển xe, tay nắm chặt vô lăng, cố tập trung nhìn phía trước, nhưng mà tim vẫn không kiềm được run rẩy. Dù cho tôi có ngu ngốc thì qua sự do dự trên nét mặt cô ấy cũng có thể đoán đó là bạn trai của cô ấy, đó là người cùng cô ấy có sáu năm yêu nhau sắp đi đến hôn nhân. Anh ta đã ngàn dặm tìm đến đây để cưới với cô ấy, trước kia xa nhau ngàn dặm không thể kết hôn, bây giờ đã về đến đây rồi, còn không phải là để kết hôn sao. Họ sẽ tạo thành một gia đình hạnh phúc mĩ mãn, vui vẻ sống bên nhau, có thể không lâu sau còn có một đứa con... Đó phải chăng là một kết thúc tốt đẹp?! Vậy thì mình còn có thể làm gì nữa đây. Mình chậm chạp không dám nói tiếng yêu cô ấy không phải là sợ chính mình không cho cô ấy được hạnh phúc hay sao? Hiện tại hạnh phúc của cô ấy đã tới rồi, đây không phải là kết cục mà mình muốn sao? Nhưng mà sao lòng mình lại đau đớn như vậy? Giống như một cây kim đâm thật sâu, thật sâu vào tim, máu chảy đầm đìa.
"Tử Nhan?...Tử Nhan?"
"Dạ. Sao?" Cơ thể cứng ngắc của ta bị gọi trở lại thực tại.
"Làm sao vậy? Không thoải mái?"
"Không có. Không có gì đâu." Tôi không dám quay đầu, càng không dám nhìn cô ấy.
"...Dừng xe ở khách sạn phía trước đi."
Tôi dừng xe, cô ấy và Khang Khắc bước xuống, Khang Khắc rất cao, cô ấy chỉ đứng đến vai anh ta, tôi ở phía sau thấy anh ta đang ôm cô ấy. Họ thật xứng đôi, vô cùng xứng đôi. Nhưng sao cảnh tượng ấm áp hạnh phúc như vậy lại làm mắt tôi đau đớn thế. Tôi không thể hô hấp nổi, cảm giác như không có chút không khí nào ở đây vậy. Tôi có nên ở đây chờ? cô ấy có trở về không? Họ có không một buổi tối dưới ánh nến, cùng ở bên nhau một đêm lãng mạn?! Đêm?...Đúng rồi, hai người họ là tình nhân sắp kết hôn, sẽ cả đời ở bên nhau, thế nào lại không ở cùng với nhau?... Tôi nắm vô lăng, chật vật mở khóa xe, quay đầu nhìn khách sạn một cái rồi tăng tốc rời khỏi đây. Tôi muốn đi thật nhanh, không để ý đến gì nữa cả.
Không gian tối tăm trong xe chợt lóe lên ánh sáng nhợt nhạt của điện thoại. Tôi cầm di động lên, ấn phím nghe, thanh âm lạnh lùng đầy tức giận của cô ấy truyền đến tai.
"Em đang ở đâu?"
"...Em ở bên ngoài..."
"Tại sao không đợi tôi?"
"Em nghĩ..."
"Em nghĩ đến cái gì? Nghĩ tôi sẽ không trở về đúng không?"
"...Dạ."
"...Em lập tức quay lại đây cho tôi." Điện thoại nhanh chóng bị ngắt. Tôi quay đầu xe về khách sạn, thấy cô ấy đứng một mình ở cửa, tôi cầm lấy áo khoác vội vàng xuống xe khoác lên người cô ấy, cô ấy không thèm để mắt đến tôi mà ngay lập tức lên xe, biểu tình lạnh lẽo đó so với không khí bên ngoài càng lạnh hơn.
"Vũ Tình, em xin lỗi..." Dù sao cô ấy cũng là Giám đốc của tôi, làm cho cô ấy khó chịu, về tình về lý tôi đều nên giải thích với cô ấy.
"Xin lỗi chuyện gì?" cô ấy nhắm mắt nhíu mày, trên trán đã phủ một lớp mồ hôi.
"...Em không nên đi trước."
"Không phải em nghĩ tôi sẽ ở lại sao?"
"...Hai người sắp kết hôn rồi, ở lại...cũng là chuyện bình thường..." Tôi không biết làm sao tôi có thể nói ra lời như vậy, cô ấy mở to mắt, quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm tôi, trong mắt toàn là phẫn nộ. Tôi thấy cô ấy một bộ dáng có thể giết người.
"Vương Tử Nhan, cô chỉ là lái xe của tôi thôi. Cô không có tư cách can thiệp vào cuộc sống của tôi. Tôi có kết hôn hay không với cô không có liên quan, mong cô tự trọng."
Tôi nhìn vào ánh mắt giận dữ của cô ấy, lửa giận đó làm tổn thương tự tôn của tôi, cũng làm tổn thương trái tim tôi.
"Em không có tư cách...đúng không?"
Mắt cô ấy dần tối sầm lại, quay đầu lạnh lùng nói:
"Nếu cô không muốn, bây giờ có thể từ chức."
Đây là cô ấy đuổi mình đi sao? Cũng phải, bạn trai cô ấy đến đây rồi, cô ấy còn cần mình làm gì chứ, anh ta có thể mỗi ngày đưa đón cô ấy, mỗi phút giây ở bên cạnh cô ấy. Anh ta có thể vì cô ấy mà giảm bớt áp lực, cũng có thể cho cô ấy một cuộc sống bình thường. Như vậy, mình ở lại còn ý nghĩa gì nữa. Sự yếu đuối của mình đổi được hạnh phúc của cô ấy hiện tại, sự lùi bước của mình đem đến cho cô ấy một kết cục ý nghĩa.
Lòng tôi kịch liệt run rẩy, run đến cả mười đầu ngón tay. Không khí bốn phía tựa như cô đọng lại làm cho tôi nghẹt thở, không còn đường nào để đi nữa. Tay vẫn nắm thật chặt vô lăng, cố gắng hết mức khống chế cảm xúc sắp sửa vỡ toang.
"Vũ Tình, ngày mai em sẽ đưa chìa khóa xe cho Khang Khắc. Bây giờ trễ quá rồi, em đưa chị về trước." cô ấy quay đầu nhìn tôi, vẫn là ánh mắt lạnh lẽo như vậy. Tôi không dám nhìn lại, cũng không muốn nhớ lại những lời nói vừa đâm từng nhát dao vào tim tôi. Vũ Tình, xin chị hãy để lại cho em chút tôn nghiêm cuối cùng này. Chỉ cần là điều chị muốn, em nhất định sẽ làm, chị muốn em đi, em sẽ đi, dù cho việc đó có làm máu tươi đầm đìa, tim em tan nát. Vì hạnh phúc của chị, em tự nguyện buông tay tất cả, tất cả của em – là chị.
Đến Đế Hào cô ấy không nói gì mở cửa xuống xe, tôi vội nắm lấy tay cô ấy cười nói:
"Vũ Tình, không cho em cơ hội trổ tài sao? Em chính là đệ nhất đầu bếp đông bắc đó nha."
cô ấy nhìn tôi nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Tôi thay dép đi trong nhà bước vào phòng bếp, vội vội vàng vàng. Bữa cơm này làm vô cùng lâu, cũng vô cùng vất vả. Tôi không ngừng tự an ủi chính mình, khống chế hơi thở phập phồng cùng hốc mắt đã đong đầy nước. Tôi nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc từng có tại nơi này, lưu luyến không nỡ rời đi. Đem thức ăn đã làm xong dọn lên bàn, đưa cho cô ấy một đôi đũa.
"Vũ Tình, nếm thử một chút xem."
cô ấy gắp một miếng đưa vào miệng.
"Thế nào, có ngon không?" cô ấy gật nhẹ đầu.
"Hắc hắc không có mấy người được ăn đâu. Em không dễ dãi thể hiện tài năng đâu nha."
"Mẹ em nói em nấu cơm rất khó ăn, là bà không có phúc hưởng thôi. Đậu Đậu thì rất thích những món em nấu."
"Khi em mười hai tuổi đã sống xa gia đình rồi, kinh nghiệm nấu ăn mười mấy năm sao lại không ngon được chứ."
cô ấy cúi đầu chậm rãi ăn không nhìn tôi, cũng không nói chuyện, mà tôi lại không ngừng nói hết chuyện này đến chuyện kia, tôi sợ một khi dừng lại thì nước mắt sẽ tuôn rơi. Vũ Tình, hôm nay không phải lần cuối, cũng không phải ngày cuối cùng chúng ta bên nhau, nhưng sau hôm nay, em sẽ không yêu chị nữa, không còn ở bên cạnh bảo vệ chị nữa. Bởi vì chị đã có một người tốt hơn ở bên cạnh, đó là người yêu chị hơn mọi người đàn ông khác, anh ta thật vĩ đại, thật thích hợp với chị. Em sẽ lui về vị trí một người bạn của chị, yêu thương chị theo một cách khác. Dù cho có đau đớn thế nào, em cũng chấp nhận. Vì chị, mọi thứ đều đáng giá.
"Đủ rồi!" cô ấy đem đũa đặt lên bàn, đứng lên đi về phía cửa sổ, khoanh tay lạnh lùng nhìn ra ngoài. Tôi đành dừng việc đang nói, đứng lên dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, đặt đồ vật vào chỗ cũ. Đi ra thấy cô ấy vẫn còn đứng yên ở nơi đó, nhìn cô ấy, lòng lại đau.
"Vũ Tình, trời lạnh, vào trong này đi." cô ấy không cử động, ánh mắt hờ hững đặt ngoài khung cửa.
"Vương Tử Nhan, là chuyện gì khiến em hình thành tính cách này?!" Tôi đi đến khoác áo lên vai cô ấy, còn mình cũng theo hướng của cô ấy nhìn về phía xa.
"...Là chờ đợi..."
"Bây giờ em còn lừa dối bản thân..." Ánh mắt của cô ấy dần ảm đạm, không còn sắc bén như lúc nãy, mà bây giờ chỉ có bất đắc dĩ và đau xót, cô ấy cúi đầu, cười bình thản.
"Tử Nhan, kì thực em không yêu ai cả, em chỉ yêu chính mình mà thôi."
"Em chờ Tiểu Tuyết nhiều năm như vậy, là em thực sự yêu cô ấy sao? Cái em yêu chỉ là sự chờ đợi..." cô ấy chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt ấy như muốn xuyên thấu tâm hồn tôi.
"Nếu em thật sự yêu cô ấy, thì sao đến cả trách nhiệm cũng không dám gánh vác?!" Vì sao yêu còn muốn giữ lại cho mình?!... Em tự ti, em yếu đuối, em thậm chí không dám thừa nhận lòng mình. Căn bản là do trong lòng em không tin hai người con gái có thể yêu nhau, không tin loại tình cảm khác với bình thường này có thể có hạnh phúc. Tư tưởng phong kiến bảo thủ của em nghĩ rằng như thế khác với luân thường, sẽ không được thế tục thừa nhận. Thậm chí ngay trong lòng em bây giờ, em còn không dám thừa nhận nữa là. Em đặt cái tôi cùng với tôn nghiêm của em lên cao nhất, rồi đem tình yêu đặt ở vị trí cuối cùng. Em tự khóa chặt tâm hồn mình, luôn đè nén tình cảm thật sâu bên trong, không ai có thể vào được nơi đó, em lại không dám ra ngoài đối diện... Cuối cùng em đánh mất đi người mà em yêu thương nhất..."
cô ấy chầm chậm quay đầu bước qua tôi, hương thơm nhàn nhạt của cô ấy làm tâm tôi chết lặng. cô ấy chậm rãi bước lên cầu thang, nghe tiếng bước chân của cô ấy, nước mắt tôi rốt cuộc đã rơi xuống.
"Tử Nhan...Thật ra em không biết thế nào gọi là yêu..."
Câu nói của cô ấy bình tĩnh nhẹ nhàng, không vui mừng cũng không bi thương, giống như nói chuyện với một người xa lạ không chút quen biết. Tôi không quay đầu, vẫn nhìn ra ngoài cửa. Nước mắt tuôn trào làm mắt tôi nhòa đi, cũng làm vỡ nát trái tim cố gắng tỏ vẻ kiên cường của tôi. Một lúc lâu sau, tôi đem chìa khóa xe để lên bàn trà, mang giày, nhẹ nhàng đóng cửa. Tuyết rơi bên ngoài cũng không thể lạnh bằng lòng tôi hiện giờ, gió lạnh hung hãn đánh rát mặt, quật đau lòng tôi. Vũ Tình, nếu như em chỉ yêu bản thân thì sao khoảnh khắc chị xoay người bước đi em lại đau như vậy, vì sao khi chị rúc vào lòng của người khác em lại cảm thấy thế giới không còn ý nghĩa?! Vì cái gì mà khi nhìn thấy chị cười hạnh phúc sẽ quên đi mọi thứ, vì cái gì tình nguyện rút lui cũng không muốn làm tổn thương chị...
Có lẽ tôi thật sự không hiểu thế nào là yêu, không biết cách trân trọng một người vô cùng tốt đẹp bên cạnh mình. Trước mặt của cô ấy, mọi suy nghĩ tận sâu nhất trong tâm hồn tôi đều bị vạch trần không sót một chút gì. cô ấy có thể dễ dàng biết được mọi thứ tôi giấu trong lòng, có khi còn rõ ràng hơn chính bản thân tôi nữa. Lời nói rành mạch lạnh lùng của cô ấy xuyên qua tầng tầng lớp lớp yếu đuối của linh hồn tôi, giống như một cây băng châm, đâm vào xương tủy, đau thấu tim gan. Tôi không thể không thừa nhận những điều cô ấy nói chính là những điều bấy lâu nay tôi luôn giữ trong lòng không dám thừa nhận. Cho tới bây giờ, chúng vẫn không ngừng ám ảnh tôi, không ngừng giãy dụa, quất những nhát roi đầy đau đớn vào đạo đức của tôi, linh hồn của tôi. Tôi thuận theo tự nhiên, thuận theo ý nghĩa sự tồn tại mà ông trời đã sắp đặt cho mình, nhưng tình yêu đã làm thay đổi tất cả, vậy mà tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị gì. Tôi yếu đuối, yếu đuối đáng thương. Tôi không thể đưa tay bắt lấy hạnh phúc trước mắt, cũng như từng không giữ không được điều tốt đẹp nhất phía sau. Cho tới bây giờ, tôi vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để cho cô ấy một cuộc sống thật tốt, làm thế nào để đối diện với khó khăn phía trước, chỉ là chưa bao giờ tôi hỏi đến cảm nhận của cô ấy, thậm chí tôi còn tự cho rằng mình hiểu hết mọi tâm tư của cô ấy. Nhưng mà mọi chuyện đã muộn màng rồi, đến lúc tôi có thể tỉnh ngộ thì tôi đã mất cô ấy, cô ấy đã có lựa chọn cho cuộc sống của mình, nơi đó không có tôi, cũng không thể có sự hiện diện của tôi...
Tôi đi một mình lặng lẽ trên con đường rộng lớn, không còn cảm giác lạnh cũng không còn thấy đau nữa. Tôi chỉ muốn đi, đi mãi như vậy...Không biết bao lâu, khi tôi về đến nhà thì toàn thân đã sắp đóng băng, từ tóc xuống lông mi đã bị phủ một lớp tuyết, khó khăn lấy chìa khóa ra mở cửa, Tiểu Hiểu và Lộ Diêu đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy tôi vội vàng đứng dậy.
"Cậu đi đâu vậy, sao lại thành thế này?" Tôi định trả lời nhưng mặt đã cứng đờ, muốn nói nhưng không thể phát ra âm thanh.
"Cậu bị ngốc à? Đã trễ như vầy rồi còn ra đường, lại còn không mặc áo khoác?! Sao lại ra nông nỗi này?" Lộ Diêu lớn tiếng trách móc, tôi lúc này mới nhớ ra áo khoác đã để quên ở nhà cô ấy.
"Đừng nói nữa, trước mắt thay quần áo cởi giày rồi đưa cậu ấy lên giường cái đã. Mình đi nấu thuốc cảm."Tiểu Hiểu nói xong vội đi vào nhà bếp. Lộ Diêu xoay người cởi giày giúp tôi, tôi định tự mình làm, nhưng tay đã không thể cử động nữa, chân cũng không còn một chút cảm giác. Chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, không một chút ấm. Lộ Diêu sau khi đem quần áo tôi thay ra liền ném tôi vào giường. Nằm trong hơi ấm của chăn điện cùng với cái lạnh trên người khiến tôi không ngừng rùng mình, tay chân mất đi cảm giác...Có thể là do cơ thể tôi mệt mỏi, cũng có thể là tâm mệt, nằm một chút liền ngủ lúc nào không biết. Đến khi tỉnh dậy, thấy Lộ Diêu đang nhìn ra cửa sổ đưa lưng về phía tôi, Tiểu Hiểu thì đang ngồi bên cạnh.
"Tử Nhan, nhanh uống thuốc giải cảm đi." Tôi không nói gì cầm bát thuốc lên uống.
"Nói đi, sao lại thế này?"
"Không có sao cả...Chỉ là ra ngoài quên đem áo khoác thôi." Cuối cùng tôi cũng có sức nói chuyện.
Lộ Diêu đi về phía tôi
"Đừng nói nhảm nữa, trời lạnh như vậy ra ngoài có thể quên đem áo khoác hả? Đầu cậu bị bò đá à?! Xe đâu? Không phải cậu có xe hả? Sao không lái xe về?
"Ặc...xe...bị hư rồi."
"Hư rồi?!" Một chiếc xe hai trăm vạn nói hư là hư hay sao?! Cậu nghĩ chúng tôi cũng là đồ ngốc như cậu à? Cậu không nói cũng được, mình trực tiếp gọi điện hỏi Vũ Tình." Nói xong cô cầm lấy điện thoại.
"Đừng, đừng..." Tôi nhanh tay giữ cô lại, "Đừng gọi điện thoại cho cô ấy."
" Cũng được, tự cậu nói đi." Lộ Diêu ném điện thoại lên giường, quay sang thẩm vấn tôi.
"...Khang Khắc về đây..." Tôi cúi đầu, nhớ lại cảnh tượng trước khách sạn, tim không ngăn được lại đau.
Tiểu Hiểu khó hiểu hỏi:
"Khang Khắc? Người này là ai vậy?"
"Khang Khắc... là vị hôn phu của Vũ Tình."
Tiểu Hiểu đứng bật dậy
"Cái gì? Cậu nói là vị hôn phu của Vũ Tình về đây?! Anh ta không phải đang ở Mỹ à, sao lại bay về đây?... Má ơi, chuyện này sao lại nhanh như vậy... Nhanh đến mức làm người ta không kịp trở tay."
Lộ Diêu đi tới đứng bên cạnh tôi, nghiêm túc nói:
"Cho nên cậu mới nửa đêm từ Đế Hào quay về?"
Tôi không nói gì, biểu tình của Lộ Diêu từ tức giận chuyển thành bất đắc dĩ. Tôi đang định nói cái gì đó thì điện thoại vang lên.
"Vũ Tình à?" Nghe đến hai chữ tên của cô ấy tim tôi lại đột nhiên thắt lại, cái tên này từng làm tôi vô cùng si mê nay đã sắp trở thành xa lạ.
"Cậu ấy ngủ rồi. Để mình qua lấy. Mình đang ở nhà cậu ấy."
"Không sao đâu. Chút nữa gặp lại. Được rồi, bye bye." Cúp điện thoại, Lộ Diêu liếc mắt nhìn tôi nói:
"Vũ Tình gọi điện nói áo khoác và di động của cậu để quên ở nhà cô ấy. Mình qua đó lấy về giúp cậu. Nhạc chuông, cậu có đi không?"
"Đi đi đi, mình không muốn lãng phí thời gian với đồ ngốc này. Không cần tiễn đâu." Nói xong đem chìa khóa xe ném cho tôi, "Xe của cậu nè, cậu nằm chết ngoài đường, còn phải thay cậu nhặt xác nữa đây."
Tiểu Hiểu theo sau Lộ Diêu bước ra cửa. Tôi rời giường đi lấy thuốc cảm uống, nằm nghĩ về những việc xảy ra hôm nay, nhớ đến vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của Khang Khắc, nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng của Vũ Tình...Chỉ cảm thấy lòng ngày càng khó chịu, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
Khi tỉnh lại thì đã là giữa trưa của ngày hôm sau, dạ dày biểu tình khiến tôi phải rời giường tìm thức ăn. Nhìn thấy áo khoác và di động đều để ở sô pha. Tôi rửa mặt, lấy mấy thứ cần thiết, mặc áo khoác vào chuẩn bị ra khỏi cửa, bỗng nhiên nghĩ đến quên mang chìa khóa, quay lại tìm trên bàn trà cũng không thấy, phòng ngủ cũng không. Tôi cầm điện thoại định gọi cho Vũ Tình thì mới chợt nhớ ra tối hôm qua đã đem chìa khóa trả lại cho cô ấy, đã gần như cắt đứt hoàn toàn mọi mối liên hệ với cô ấy. Tôi sẽ không còn được nhìn thấy nét mặt nghiêng nghiêng của cô ấy, không còn được nhìn thấy ánh mắt cô ấy, không còn được ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ toát ra từ cô ấy. cô ấy bây giờ đã thuộc về một người khác, những điều tốt đẹp nơi cô ấy chờ người khác tới thưởng thức, sự xinh đẹp dịu dàng của cô ấy, sự yếu đuối lẫn kiên cường của cô ấy...tất cả những điều ấy với tôi không còn liên quan gì nữa. Chúng tôi giờ chỉ là bạn bè, bạn bè vô cùng bình thường, có khi chỉ như một người gặp trên đường, từ quen thuộc biến thành xa lạ như vậy.... cô ấy sẽ không còn dành cho tôi nụ cười nồng ấm, cô ấy sẽ không còn dùng ánh mắt đầy tình cảm hướng về phía tôi, sẽ không còn buổi tối lãng mạn dưới ánh nến, sẽ không còn thân mật khoác tay tôi, nếu có thì người đó cũng sẽ không phải là tôi...Tôi đã tự tay đem hạnh phúc của mình đạp đổ, tôi đã mất đi người tôi trân quý nhất trên đời.... Tôi mệt mỏi ngồi xuống sô pha, lòng bàn tay truyền đến cảm giác run rẩy lẫn đau đớn, nơi ngực trái đang co rút lại, nơi đó là vị trí của trái tim, nơi đó, không...
Tôi cởi áo khoác, đờ đẫn dọn dẹp lại căn phòng. Đem tất cả mọi thứ đi đóng thùng, mang ra phòng khách. Mở di động gọi điện thoại cho Tiểu Hiểu và Lộ Diêu.
"Tử Nhan hả, có gì không? Tớ đang vội." Bên tai truyền đến âm thanh ồn ào.
"Nhạc chuông, mình muốn bán xe, cậu tìm người mua dùm mình."
"Gì? Bán xe hả? Cậu không có việc gì thì bán xe làm gì?"
"Cậu không cần quan tâm đâu. Mình phải đi ra ngoài đây, chiếc xe đó trị giá bao nhiêu cậu xem thử đi. Việc này giao cho cậu đó." Tôi nói xong liền cúp điện thoại.
"Đợi...đợi đã...Cậu chờ chút đã...Cậu phải đi ra ngoài?! Mà giờ còn muốn bán xe?! Vương Tử Nhan, không phải cậu định bán luôn nhà đó chứ?!"
"Ừ, về chuyện nhà tớ sẽ nhờ Lộ Diêu, cậu bán xe giùm mình là được rồi."
"Mẹ ơi, mẹ của con ơi. Tử Nhan, mình nói với cậu, bây giờ làm ni cô không có tốt đâu. Hòa thượng trong chùa không phải là dạng đứng đắn gì đâu. Cả ngày thắp hương bái phật cầu đàn bà, nhan sắc kia của cậu xuất gia thì không phải là thỏ vào miệng cọp sao?! Cậu đừng nản lòng, Khang Khắc đến đây cũng không thể chứng minh anh ta có thể cưới Vũ Tình, cậu còn có cơ hội, chỉ cần còn sống là còn cơ hội! Tử Nhan, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẫn nha..." Tiểu Hiểu ở bên kia nói toàn mấy chuyện không đứng đắn, tôi nghe mặt ngày càng đỏ.
"Cậu yên tâm, mình không xuất gia cũng không làm bậy. Mình có cha có mẹ, sao có thể xuất gia chứ?! Đồ điên... Mình muốn mở một công ty vật liệu xây dựng nên cần tiền."
"Ah, vậy hả... Làm mình hết hồn, tưởng cậu đã nhìn thấu hồng trần, nên muốn siêu thoát chứ...Việc kia thì cậu cứ giao cho mình đi, đảm bảo cậu hài lòng. Cậu ở đó mà chờ tin của mình đi."
"Tốt, Nhạc chuông làm việc luôn khiến mình yên tâm."
"Ok, vậy mình cúp máy đây." Ngắt điện thoại, tôi liền nhắn tin cho Lộ Diêu, không lâu đã có tin nhắn trả lời.
"Đang bận...nói nhanh."
"Mình ra ngoài, phải bán nhà, cậu rao bán giúp mình."
"Xuất môn hay là xuất gia?"
"Trước mắt là xuất môn, sau đó không còn nhà ở thì là xuất gia."
"Cậu xuất gia thì chắc là sẽ có thành tựu hơn mình, sao lại muốn bán vậy?"
"Mở công ty, cần có tiền."
"Có tiến bộ, muốn bán khoảng bao nhiêu đây?"
"Cậu nghĩ bao nhiêu là được thì được rồi."
"Vậy dễ thôi."
"Người có tài thì đều xinh đẹp nha."
"Mấy cụ ông đều nhận xét mình như vậy đó."
"Cụ ông năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều."
"Muốn được giá thì cần tốn chút thời gian, cậu phải kiên nhẫn đó."
"Chờ tin của cậu."
Đem theo vài bộ quần áo đơn giản, mua một vé tàu, vội vàng lên tàu hỏa đi Nội Mông. Tôi không thể chán nản mà buông xuôi, không thể bị đau khổ đánh bại, càng không thể làm cho người tôi yêu thất vọng. Nhiệt độ ở Nội Mông rất thấp, dù đã mặc quần áo dày thì vẫn cứ thấy lạnh. Nhưng dù vậy vẫn không bằng cái lạnh trong lòng tôi. Tôi dừng lại ở Mãn Châu Lý 3 ngày, xem xét một vài nhà xưởng để tìm hiểu giá cả, vì công ty tương lai của mình mà hết sức cố gắng, tìm hiểu cặn kẽ các loại nguyên vật liệu khác nhau cùng với thị trường tiêu thụ. Sau đó lại bắt tàu đi Đại Hưng An Lĩnh, cuối cùng là đến Đan Đông, cuối cùng cũng nắm bắt tường tận từng mặt hàng và giá cả của chúng. Bôn ba bên ngoài hơn mười ngày, thật ra thì cũng không cần đi lâu như vậy, nhưng tôi không muốn sớm quay lại nơi thành phố có quá nhiều kỉ niệm đó, không muốn nhìn thấy cảnh cô ấy và người đó thân mật tình cảm với nhau, không muốn lần nữa lại làm rách vết thương chưa lành sẹo.
Tiểu Hiểu không biết đã dùng yêu thuật tà môn gì mà có thể đem xe bán với giá như lúc mới mua. Tuy xe chỉ mới chạy mấy ngàn km thôi nhưng chắc chắn không thể bán được giá đó. Cô gái tưng tửng này thật sự có khả năng phi thường! Sau đó thì luôn miệng ba hoa khoác lác, nói tớ chính là người đẹp Dương Ngọc Hoàn khuynh quốc khuynh thành, vừa có tài vừa có sắc. Tôi nhìn cô nửa ngày nói, ờ, nói cậu giống với Dương Ngọc Hoàn khuynh quốc khuynh thành thì chắc bà ấy đào mồ sống dậy quá. Tiểu Hiểu nghe xong gầm lên như sư tử cái bị chọc giận, cho tôi nếm mùi đau khổ. Vì tiền, tôi nhịn! Lộ Diêu cũng đem nhà của tôi rao bán, bởi vì mới ở không bao lâu, hơn nữa nằm ở đường lớn, nên giá bán được cũng khá cao. Người mua nhà là một cụ ông, nghe nói là bệnh nhân của cô ấy, không con không cái chỉ có một mình, nhưng rất có tiền. Đanh đá không biết làm cách nào lừa được ông ấy không cần xem nhà mà đưa ngay tiền mặt. Tôi vẫn nghi ngờ phải chăng tinh thần ông ta không được tốt cho lắm, nếu không sao có thể yên tâm đưa mấy chục vạn đồng cho một người có bề ngoài không đáng tin như vậy. Lộ Diêu nghe xong tỏ vẻ không hài lòng, nói họ chính là một cặp bác sĩ – bệnh nhân có quan hệ vô cùng tốt. Ông ta nằm bệnh viện nửa năm, trong nửa năm này đều là do cô ấy chăm sóc, nhờ tấm chân tình đó nên mới được như vậy. Ngoài ra thì ông ta tướng mạo anh tuấn, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn người yêu của cô ấy. Sau đó còn tự nhận mình là siêu cấp sát thủ tình trường các cụ ông. Tôi và Tiểu Hiểu chỉ còn biết im lặng.
Tôi rất muốn hỏi tình hình hiện nay của Vũ Tình, không biết cô ấy sống có tốt không, quan hệ với Khang Khắc thế nào. Nhưng mà cuối cùng tôi vẫn không hỏi. Tôi sợ nghe câu trả lời là tốt lắm, nhưng lại càng sợ nghe câu không tốt. cô ấy sống không vui, tôi sẽ khổ sở, hạnh phúc của cô ấy cũng chính là hạnh phúc của tôi, thế nên, nếu thấy cô ấy đau khổ, thì tôi cũng sẽ đau lòng.
Cuộc sống của tôi chỉ trong nửa tháng mà đã thay đổi rất nhiều, không nhà cũng không xe, tôi dọn tới ở cùng Lộ Diêu, Lộ Diêu bắt lấy ngay cơ hội, châm chọc: đúng là sông có khúc, người có lúc mà. Bây giờ cô có thể ngược đãi tôi như ngày xưa tôi ngược đãi Tiểu Hiểu, hứng lên là sẽ đá vào mông tôi vài cái, tôi không có biện pháp, chỉ còn biết cúi đầu chịu nhục. Nhà của Lộ Diêu thực sự rất lớn, không biết làm sao cô có khả năng mua được một nơi như vậy, bằng cấp của cô ấy cũng không phải là cao lắm nhưng lại không ngừng thăng tiến ở bệnh viện. Tôi nghĩ gia đình cô ấy cũng không phải tầm thường, nhưng biết nhau lâu như vậy lại chưa từng nghe cô ấy nhắc đến cha mẹ mình, chỉ biết là từ nhỏ đến lớn cô sống với bà nội, được bà nội nuôi lớn. Cô ấy không kể, tôi cũng không tiện hỏi đến. Cha mẹ cô ấy là quan to hay dân thường thì cũng không có liên quan đến tôi, tôi làm bạn với cô ấy chứ không làm bạn với gia đình cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.