Editor: Aimee
Một,
Diệp Hoàn có dính dáng đến anh, là vì công việc.
Buổi sáng, tổng giám đốc đưa một số điện thoại cho cô, trên trang giấy còn viết tên người đó nữa: Dịch Quy Linh. Đây là một bút danh, một cái bút danh nóng bỏng tay, bút danh của người đã viết cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mang tên “Vô cực”, nó đã khiến mạng xã hội và giới học thuật rúng động. Cách hành văn của nó không chỉ lai láng động lòng người, cái đầu của tác giả còn là thứ ngoạn mục hơn cả. Các giả định và hiểu biết sâu rộng về vũ trụ được ngợi ca là phát triển hơn hiện tại tận hàng trăm năm, thu hút sự chú ý của cộng đồng học thuật. Thậm chí, một số nhà thiên văn học còn nói rằng: Tôi nghĩ, ý tưởng của anh ta có vẻ đúng đấy.
“Dịch Quy Linh” không chỉ là một nhà văn mà còn là một nhà thiết kế đồ họa xuất sắc. Anh đã cho ra lò rất nhiều hình ảnh và video ngắn, những thứ không thể tưởng tượng nổi trong tiểu thuyết được minh họa rõ ràng. Giang cư mận vô cùng nghiện xem, hô hào nhau rằng: Đây mới thật sự là hiệu ứng đỉnh của chóp.
Lúc này, các công ty văn hóa truyền hình và điện ảnh lớn đang tranh giành bản quyền tác phẩm của anh. Điện ảnh Cửu Hòa, nơi Diệp Hoàn làm việc cũng nằm trong số đó, nhưng chẳng có cách nào để người ta quan tâm đến. Ông chủ đã nói rằng: “Ai ký được bản quyền phim thì sẽ thưởng năm mươi vạn. Nếu mời được anh ta làm nhà chế tác hiệu ứng thì tiền thưởng nhân đôi.”
Vì tiền thưởng quá hấp dẫn, Diệp Hoàn xin tổng giám đốc được nhận việc này, thề son thề sắt bảo đảm nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Tổng giám đốc giao cách liên lạc với “Dịch Quy Linh” cho cô, nói: “Fighting, Diệp Hoàn.”
Cô gọi một cuộc điện thoại, phải theo phép tắc công tư phân minh. Vì đang cầu xin người khác nên Diệp Hoàn cười tươi rói như ông mặt trời, giọng nói thì ngọt tựa mía lùi: “Chào anh, xin hỏi, anh có phải là tác giả của ‘Vô cực’ không ạ?”
Đầu dây bên kia im lặng một hai giây, trả lời như một người xa lạ: “Đúng vậy. Cô là ai?”
Giọng nói quen thuộc ập vào màng nhĩ. Cơ thể Diệp Hoàn cứng đơ trong tích tắc.
Là anh ta, hay là không phải?
Diệp Hoàn nắm chặt điện thoại, ngơ ngác không phản ứng lại. Tổng giám đốc vỗ vỗ vai cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mau nói gì đi.” Hồn về lại xác, Diệp Hoàn nói câu đã chuẩn bị từ trước: “Tôi thuộc lĩnh vực thiên văn học, sau khi xem xong tác phẩm của anh, tôi muốn thảo luận một ít với anh về nó.” Nếu nói là người của công ty điện ảnh muốn được hợp tác, Dịch Quy Linh sẽ trả lời lại thế này: “Gửi hợp đồng vào email của tôi, tôi sẽ đọc và cân nhắc nó sau.” rồi sau đó, chẳng còn sau đó nữa. Diệp Hoàn quyết định đi đường khác, nói dối mình trong lĩnh vực thiên văn học, hy vọng được diện kiến người đó một lần.
Để làm được như vậy, Diệp Hoàn đã dành ra hai tuần trang bị kiến thức về thiên văn học.
Bây giờ, những kiến thức đó đã biến mất tăm không còn dấu vết, trong đầu cô chỉ quanh quẩn một suy nghĩ, đó thật sự là anh ta sao?
Đầu dây bên kia vẫn trả lời ngắn gọn mà xa cách như cũ: “Tôi chỉ viết bừa thôi, không thể thảo luận với một nhà nghiên cứu chuyên nghiệp như cô được.”
Giọng nói giống nhau đến không thể ngờ. Nhịp tim Diệp Hoàn đập tựa trống bỏi, thoáng chốc cô chẳng biết nên nói gì, nhưng đầu dây bên kia đã cạn sạch kiên nhẫn, “Tôi có việc bận rồi, hẹn gặp lại.” Điện thoại bị cúp ngang. Gọi lại lần nữa nhưng chẳng thể kết nối, tổng giám đốc thất vọng thở dài: “Chắc Dịch Quy Linh kéo cô vào blacklist rồi. Anh ta là vậy đấy, quái lạ mà còn kiêu căng nữa. Cô thử nghĩ cách khác xem sao.”
Diệp Hoàn thất bại ngã xuống ghế. Cô cứ đinh ninh rằng, tâm mình đã yên tĩnh như nước lặng, nhưng chỉ nghe thấy một giọng nói tương tự nhau thôi, lòng cô đã dâng cao tựa thủy triều.
Cô vẫn nhớ rất rõ, ngày anh đi là lúc sáng sớm, ánh nắng ráng màu chiếu vào từ ô cửa sổ nhỏ bé của căn chung cư, giọng anh cơ man là lạnh lùng: “Diệp Hoàn, em rất tốt, nhưng đời này của tôi không thể chỉ xoay quanh một người phụ nữ. Trái Đất lớn đến vậy, phụ nữ nhiều như thế, tôi muốn đến một nơi thú vị hơn để thử xem.”
Không trông thấy vẻ mặt của anh, thậm chí Diệp Hoàn cũng không biết cơ thể anh trông thế nào, đặc tính lớn nhất của anh là… trong suốt. Anh là người ngoài hành tinh, mắt người Trái Đất chỉ nhạy cảm với một dải bước sóng nhỏ gần giữa quang phổ, mà mô cơ thể của anh thì chẳng nằm trong phần quang phổ này.
Cô chỉ nghe thấy thanh âm nhưng lại không thấy người, Diệp Hoàn cười giễu cợt: “Với cái cơ thể này của anh, thì làm sao mà thu hút được gái đẹp?”
Tiếng cười của anh vang lên: “Tôi không cần phải thu hút ai cả, chỉ cần xuống tay khi bọn họ đang say giấc nồng thôi. Có lẽ họ sẽ nghĩ rằng mình đang trong cơn mơ…”
Quá kinh tởm! Diệp Hoàn điên người hét to về phía anh: “Anh cút đi! Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!”
Không thấy dáng vẻ xoay người của anh, cô chỉ nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng sầm thật mạnh. Trong phòng, chỉ còn mỗi Diệp Hoàn suy sụp ngồi dưới đất, thế giới yên lặng như muốn đổ nát.
Đàn ông trên đời này chỉ toàn là lũ phong lưu, ngoài hành tinh cũng không ngoại lệ. Diệp Hoàn rời khỏi căn hộ mà hai người đã thuê, đến thành phố khác như một cách trốn chạy.
Ba năm rồi, không ngờ sẽ lại gặp được anh. Giọng nói trong điện thoại ấy tương tự đến kỳ lạ, cô không biết mặt anh, nhưng vô cùng quen thuộc âm thanh của anh. Từng câu từng chữ nhẹ nhàng nỉ non bên tai, như lời nguyền khắc vào tận xương tủy, không có cách nào để xóa nhòa.
“Dịch Quy Linh” thật sự là anh ư? Diệp Hoàn không chắc, cô không nhớ anh có viết tiểu thuyết hay không, nhưng còn ai am hiểu vũ trụ hơn anh đây? Anh là người ngoài hành tinh hàng thật giá thật, mặc dù tứ chi và đặc điểm trên mặt anh khác xa con người, mặc dù sự phong lưu đào hoa ngấm vào tận xương cốt.
Hy vọng không phải anh, hãy quên nhau đi.
Nhưng hy vọng cũng là anh…
Hai,
Tổng giám đốc là người rất tài ba, không biết ông ta đào địa chỉ của “Dịch Quy Linh” từ đâu ra, đưa cho Diệp Hoàn: “Đến nhà anh ta ngăn anh ta lại, nói chuyện tử tế với anh ta.”
Đứng dưới tầng nhà anh, Diệp Hoàn hơi thấp thỏm, đáp án sắp được công bố rồi.
Không ngờ trước cửa nhà anh hôm nay lại khá xôn xao, ngoài hành lang có hai người đàn ông đang đứng chờ, không ai kinh ngạc khi thấy Diệp Hoàn cả, hai người nhiệt tình chào hỏi: “Cô thuộc công ty nào thế?”
Dịch Quy Linh không có ở nhà, ba người cùng chơi đấu địa chủ. Mãi cho đến mười giờ tối, khi hai người họ đang chuẩn bị rời đi, rất tốt bụng khuyên Diệp Hoàn rằng: “Dịch Quy Linh có nhiều nhà lắm, chưa chắc anh ta sẽ về chỗ này đâu.”
Thấy Diệp Hoàn vẫn còn muốn trụ tiếp, hai người lại khuyên nữa: “Đi mau đi. Ở đây về đêm sẽ có ma đấy, rõ ràng trong đó chẳng có ai nhưng lại có tiếng nước chảy. Tối hôm qua, bọn tôi còn thấy quần áo phơi ngoài hành lang nữa cơ.” Lúc nói, vẻ mặt cả hai nom cực kỳ sợ hãi.
Lòng Diệp Hoàn run run, thật sự là anh rồi.
Chờ đến khi hai người đó đi khỏi, cửa đột nhiên bị mở ra. Bên trong không có một bóng người, Diệp Hoàn bước vào, “Anh ở đâu?” Cô nói.
Không có ai trả lời.
Diệp Hoàn để túi xuống, cô vào toilet, cầm lấy chậu rửa mặt hứng nước. Dường như sau lưng có tiếng động, âm thanh vang lên tựa bước chân người, nhẹ nhàng đến gần cô từng bước một. Nhưng trong gương chỉ có mỗi mình cô, cô đơn chiếc bóng. Diệp Hoàn ung dung bình tĩnh bưng chậu rửa mặt lên, xoay người lại với tốc độ ánh sáng, hất toàn bộ nước trong chậu ra bên ngoài.
“Lâu rồi không gặp, em cứ tiếp đãi tôi như vậy à?” Anh đứng trước cửa buồng vệ sinh, lau hết nước trên mặt đi, nhỏ giọng than thở: “Nhớ hồi mới gặp nhau, em cũng tặng tôi cả người toàn là nước.”
Đó là chuyện của năm, sáu năm trước. Kỳ nghỉ hè năm thứ hai, không khí nóng nực và bức bối, Diệp Hoàn cảm thấy hơi khó thở. Bố thì tìm bồ nhí ở bên ngoài, nhà cửa cũng chẳng màng đến. Mẹ cô thì giận dữ, cả ngày chỉ biết đi chơi bài bạc, còn mỗi Diệp Hoàn đơn côi. Đói không ai hỏi, khát chẳng ai thương, một mình một cõi đối mặt với căn phòng trống trơn và gia đình sắp tan vỡ. Cô thường dọn sẵn một bàn thức ăn, đợi chờ bố mẹ về nhà, đợi chờ hạnh phúc trở về.
Người chờ thì không đến, nhưng cô phát hiện ra, thức ăn bị vơi bớt không rõ nguyên do.
Cô nghi ngờ trong nhà có chuột.
Nửa đêm ngày nọ tỉnh giấc, lại nghe thấy âm thanh sột sột soạt soạt ấy, Diệp Hoàn nhẹ nhàng bò ra khỏi giường, sợ gây ra động tĩnh lớn nên cũng chẳng thèm mang giày, chộp lấy chổi lông gà trên tủ đầu giường rồi len lén đến phòng bếp, ấn công tắc đèn trần cái bụp.
Ánh sáng chợt lóe lên. Trên bàn cơm, có một chai nước cam lơ lửng giữa không trung, chảy ào ào vào chiếc cốc cũng trong tình trạng y vậy. Ảo giác hả! Diệp Hoàn xoa xoa mắt, nghe thấy hai tiếng loảng xoảng loảng xoảng, cái cốc và chai nước cam rơi phịch xuống bàn cơm, nước trái cây vương vãi khắp nơi.
“Ai đó?” Diệp Hoàn vung vẩy cây chổi lông gà đang nắm thật chặt, dường như cô đánh trúng cái gì đó, một tiếng rên vang lên. Tình hình đang rất chi là tình hình, Diệp Hoàn hoảng loạn bắt lấy xô nước ở góc tường, hất tung nửa số nước trong đó ra ngoài.
Phần lớn nước bị rơi xuống đất, một lượng nhỏ vẽ ra hình người trên không trung, có tay và chân, thậm chí còn rõ cả tóc. “Hình người” bỗng giơ một cánh tay lên rồi lau lau mặt.
Giọt nước không ngừng chảy xuống, hình dáng của nó càng lúc càng mờ nhạt.
Tình huống lúc ấy và bây giờ hoàn toàn giống nhau, trước cửa buồng vệ sinh, nước cũng vẽ ra dáng người trên không trung. Theo động tác của anh, giọt nước chảy xuống tí tách, bóng người mờ nhạt dần. Một chiếc khăn lông bay lên, anh dùng nó xoa người, cơ thể hoàn toàn biến mất, chỉ còn chiếc khăn lông đang múa trên múa dưới.
“Tôi không biết em đến nhà tìm tôi. Nếu không, chắc chắn tôi sẽ làm lễ chào đón cho em.” Khăn tắm bị ném sang một bên, tiếng cười vui vẻ nhẹ nhàng vang lên, “Ít nhất cũng phải mua một bó hoa.”
Diệp Hoàn cảm thấy mình như được một lực mạnh mẽ kéo về phía trước. Cô va phải lồng ngực rắn chắc, ấm áp như mới ngày hôm qua, nhanh chóng đập vào rồi gỡ tay anh ra: “Làm ơn đừng có lôi lôi kéo kéo như vậy, tôi đến tìm anh không phải để nối lại tình xưa.”
Cô cách anh xa một chút. Diệp Hoàn đi ra ngoài phòng khách, anh cũng đi theo như cái đuôi. Trên thảm đột nhiên xuất hiện từng cái dấu chân được in bằng vệt nước, Diệp Hoàn cau mày: “Anh có thể mặc quần áo vào được không?”
“Ờ.”
Không bao lâu sau, nguyên một bộ âu phục bay tới phòng khách, phía trong thì trống trơn, nhưng nó lại căng phồng ra. Anh ngồi trên ghế sô pha, vẫn cười như cũ: “Em đoán được Dịch Quy Linh chính là tôi, phải vậy không?”
Diệp Hoàn thẳng thắn: “Hôm đó khi tôi gọi điện thoại cho anh, thấy giọng nói có hơi quen quen thì nghĩ có thể đó là anh.”
Anh thở dài ngao ngán: “Không ngờ số điện thoại cũng bị em tra ra được.”
“Không phải bị tôi tra.” Diệp Hoàn cắt ngang lời anh, mấy gã đàn ông phong lưu thành tính thật là khiến người ta đau đầu, luôn cho rằng toàn bộ phụ nữ trên thế giới này đều yêu mình, “Là tổng giám đốc cho tôi, tôi đại diện cho công ty điện ảnh Cửu Hòa đến tìm anh, cuốn tiểu thuyết ‘Vô cực’ của anh rất hợp dựng thành một bộ phim, công ty tôi muốn mua bản quyền làm phim… Cửu Hòa là công ty chế tác phim điện ảnh có kinh nghiệm lâu năm nhất…”
Cô giới thiệu đâu vào đấy về vinh quang và thành tựu của công ty cho anh, rồi cùng tung ra điều kiện hợp tác tuyệt vời. Cuối cùng, cô hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Im lặng thật lâu anh mới chịu mở miệng: “Em đến tìm tôi chỉ để bàn chuyện hợp tác?”
“Không thì sao?” Diệp Hoàn buồn cười nhìn chằm chằm bộ âu phục đang bay trên không trung kia, “Tôi có bạn trai rồi.”