Editor: Aimee
Năm,
Tiền thưởng được phát ra rất nhanh, đúng lúc cứu Trần Hải đang trong tình huống khẩn cấp. Khi nhận được tiền, Trần Hải bất ngờ tặng cho Diệp Hoàn một cái ôm thật lớn: “Em chắc chắn là cô gái đáng yêu nhất trên đời!” Diệp Hoàn bực bội đẩy anh ta ra, “Có năng lượng khủng khiếp như này thì đi kiếm tiền cho thật tốt còn hơn.”
“Đúng là em chẳng thú vị gì cả.” Trần Hải không hài lòng, cố ý nghiêng đầu nhìn cô rồi cười xấu xa, “Anh tưởng em cần chút gì khác, ví dụ như, tình yêu từ cánh đàn ông chẳng hạn…”
Diệp Hoàn cười khẩy: “Đàn ông tốt đều gay cả rồi.”
“Đang cổ vũ anh đấy hả?” Trần Hải hỏi cợt nhả. Đối với cô, Trần Hải chẳng có tí phong độ nào, nhưng may là anh ta còn biết công việc quan trọng hơn, tám chuyện thêm vài câu nữa rồi vội vàng tạm biệt: “Anh phải đến công trường giám sát họ làm việc đây.” Mặt trời bên ngoài thiêu đốt như lửa, để anh ta đi ra thì đúng là tội thật. Diệp Hoàn gọi giật anh ta lại: “Trần Hải, nhớ cẩn thận một chút.”
Diệp Hoàn thấy hơi bồn chồn, cô cứ có cảm giác, có lẽ chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Sợ cái gì thì cái đó đến. Buổi tối khi nhận được điện thoại, Diệp Hoàn bò dậy từ trên giường, cực kỳ lo lắng chạy đến Cục Cảnh sát. Trần Hải lại bị tẩn tới mức mặt mũi bầm dập, thậm chí, trên quần áo còn dính cả máu nữa.
“Là lũ khốn nạn đó.” Thấy Diệp Hoàn lo lắng, Trần Hải lẹ tay lẹ chân giải thích cho cô.
Là người của một công ty nội thất khác, vì cạnh tranh kinh doanh mà nảy sinh ý đồ biến thái. Lúc rời khỏi Cục Cảnh sát, Diệp Hoàn dẫn Trần Hải đến bệnh viện. Vì Trần Hải bị thương nên bước chân đi rất chậm. Tinh thần cũng còn tốt chán, lại còn cười khà khà nữa: “Lần trước dùng cây nhựa đánh anh, lần này cuối cùng cũng bắt được bọn họ, chẳng ai chạy trốn nổi hết.”
“Lần trước?” Diệp Hoàn khó hiểu.
“Lần trước lúc anh đến bệnh viện ấy, thật ra cũng là vì bị họ đánh, họ đe dọa anh, bảo anh không được làm việc. Anh sợ em lo nên mới nói anh tự ngã. Anh chỉ biết do đối thủ cạnh tranh làm thôi, nhưng không rõ đám lưu manh trong công ty nhà ai. Hóa ra bọn họ cũng muốn làm hạng mục phòng thể thao, nhưng vì anh trúng thầu nên mới tới gây rắc rối. Giờ thì ngược lại, toàn bộ chui hết vào Cục Cảnh sát, một lưới bắt gọn cả lũ.”
Diệp Hoàn cảm thấy hụt hẫng trong lòng. Thì ra, lần trước anh không đánh Trần Hải, nhưng mình thì lại uy hiếp anh. Cảm giác áy náy dâng lên, cắt không đứt, càng gỡ càng rối hơn. Trần Hải có vẻ cũng không thoải mái lắm, thường hay lấy tay giật nhẹ quần áo rồi xoa xoa cánh tay, nhớ lại tình hình lúc tối: “Nhóm người hôm nay tàn nhẫn thật, không ngờ lại rút cả dao ra nữa.”
“Nhóm họ đến tận bảy tám người, anh chỉ có tay không, tại sao phải hùa theo đánh cùng họ?” Diệp Hoàn trách móc Trần Hải, chỉ là miêu tả tình huống lúc đó thôi nhưng tim cô đã đập liên hồi rồi.
“Thật ra, anh thấy hình như không phải chỉ có một mình anh.” Trần Hải cau mày, do dự có nên nói hay không, nhưng chung quy vẫn không nhịn được: “Nói ra sợ em không tin. Lúc ấy anh bị đánh ngã lăn xuống đất rồi, nhưng hình như có ai ở đó đã giúp anh, đánh mấy người ấy một trận, nhưng anh lại chẳng thấy gì cả. Nhóm người đó kêu gào thảm thiết lắm, họ cũng rất sợ, cầm dao đâm loạn xạ. Sau đó, từng người từng người một ngã xuống.” Trần Hải thấy không thể tưởng tượng nổi, “Giống như là… giống như là có ma ở đó đánh họ vậy.”
Tim cô như thắt lại, nhìn Trần Hải không giống đang nói dối, mà càng ngoài dự tính là, anh cũng ở đấy sao? Lại còn giúp Trần Hải nữa. Vì không muốn tiết lộ chuyện của anh, cô vỗ vai Trần Hải đang hoảng sợ: “Em thấy anh bị dọa sợ rồi.”
“Có lẽ thế.” Trần Hải cười khẽ. Chắc chắn là anh ta bị ảo giác, nhưng cứ thấy có chỗ sai sai như nào, Trần Hải dừng chân, kéo tay Diệp Hoàn, “Em sờ vào đây thử xem, có phải có gì đó đúng không?”
Cô sờ lên cánh tay Trần Hải. Trên làn da có dính chất lỏng, ẩm ướt dính dính, nhưng trông chẳng có gì khác thường. Trần Hải cũng cảm thấy kỳ cục: “Anh có thể sờ thấy được, nhưng rõ ràng là có cái gì đâu.” Chẳng lẽ cảm giác bị sai? Trần Hải nhìn Diệp Hoàn bằng ánh mắt không rõ ràng lắm: “Em có sờ thấy không?”
Vẻ mặt Diệp Hoàn có sự thay đổi lớn: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Lúc ấy, một người độc ác cầm dao nhào đến chỗ anh. Hình như con ma đó chắn trước người anh thì phải, chặn thanh dao kia lại giúp anh. Thậm chí, anh còn nghe thấy tiếng nó rên nữa cơ.” Trần Hải chắc chắn mình đã bị điên rồi, “Lúc bị con ma đó đụng vào, anh thấy trên người nó có gì đó ướt ướt lạnh lạnh rồi dính qua người anh.”
“Anh nói nó chắn dao hộ anh?” Giọng nói Diệp Hoàn run rẩy.
“Anh cảm thấy thế.” Trần Hải sốt ruột hỏi nhỏ cô, “Em nghĩ, anh có nên đi bái Phật không?”
Vẻ mặt cô trắng bệch, thứ dính trên người Trần Hải là máu, máu trong suốt đến từ anh, thanh dao sắc bén đâm xuống… Diệp Hoàn không dám nghĩ tiếp, “Em có việc bận, em đi trước đây.” Cô vội vã chạy đến bãi đỗ xe, rồ ga nghênh ngang rời đi, để lại Trần Hải với gương mặt như đưa đám: “Có phải em ghét anh vì dính thứ không sạch sẽ lên người không…”
Xe đã đi xa, Diệp Hoàn gọi điện thoại cho anh, nhưng không có ai nghe máy cả. Phải rồi, anh ấy còn chẳng thèm mặc quần áo, thì càng không thể đem theo điện thoại được. Cô nghe thấy nhịp tim đập càng lúc càng nặng nề hơn cả tiếng trống trong lòng, dường như, mỗi phút trôi qua đều kéo cô vào vực sâu hơn. Cô quay sang gọi cho Trần Hải: “Chỗ anh xảy ra chuyện là ở đâu?”
Sáu,
Nơi xảy ra chuyện là một con đường hẻo lánh, đèn đường chỉ lác đác vài cái, xung quanh không một bóng người. Trên đất còn có cả máu đọng, đã ngưng tụ thành màu nâu sẫm, là máu của mấy kẻ bắt cóc kia. Anh ở đâu? Diệp Hoàn nhỏ giọng gọi tên anh, nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng tim đập như nổi trống. Sống không biết, chết không hay, Diệp Hoàn lâm vào khủng hoảng lớn. Cô bẻ một cành cây, dò theo đường lối tối tăm mù mịt, rốt cuộc, cách chân tường trăm mét cũng tìm thấy được anh.
Anh nằm trên mặt đất, dường như đã ngất rồi, nhưng may mắn không tắt thở luôn. Bị Diệp Hoàn gọi và vỗ nhẹ, cuối cùng anh cũng tỉnh, giọng nói phát ra rất thấp: “Diệp Hoàn, là em à?”
“Là em.” Diệp Hoàn xót xa vuốt ve anh. Trên người anh có dính máu, không biết nó chảy nhiều hay ít, “Anh cố gắng lên, em dẫn anh đến bệnh viện.” Nói hết câu, Diệp Hoàn lại lắc đầu thật mạnh. Anh không đến bệnh viện được, dù bác sĩ có thể băng bó cho anh, nhưng bí mật của anh thì lại không thể giấu.
Diệp Hoàn nâng anh dậy: “Em đem anh về nhé, lúc trước anh nói anh có năng lực tự lành mà, bây giờ đâu rồi?” Miệng vết thương lớn như thế, thì tự lành nói dễ hơn là làm.
“Không, không cần…” Anh nhỏ giọng từ chối, túm lấy tay Diệp Hoàn, “Ở cạnh anh một lát.” Lần cuối cùng được dựa vào người cô, đã là chuyện của ba năm về trước. Hơn một ngàn ngày đêm, rốt cuộc cũng được chạm vào làn da ấm áp ấy, “Mấy năm nay anh rất nhớ em, ngày nào cũng nhớ…”
Diệp Hoàn cắt ngang lời anh: “Đừng nói nhảm nhí nữa, anh phải cố gắng, nhất định phải cố gắng. Em đem anh về nhà, rồi lát nữa ra tiệm thuốc mua băng gạc, mua thuốc hạ sốt… Yên tâm, tai họa để lại ngàn năm, chắc chắn anh sẽ không chết đâu.” Giọng nói cô nghẹn ngào, dường như là đang cầu xin anh, “Nhất định không được chết, anh phải tốt lên, để đi tìm nhiều cô gái xinh đẹp hơn…”
“Không, không có cô gái xinh đẹp nào cả.” Anh giãy giụa rồi lắc đầu, “Anh lừa em thôi, anh muốn rời xa em, anh muốn em từ bỏ anh. Từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu mỗi mình em. Nhưng mà khi đó, anh đã không thể ở bên em nữa rồi…”
Diệp Hoàn sững sờ, môi mấp máy: “Vì sao?”
“Vì, anh không thể cho em được gì cả.”
Yêu là gì? Yêu là luôn luôn vui vẻ, nhưng anh không cho cô được. Anh như một hồn ma chu du khắp thế gian, không có tên họ, không có thân phận địa vị, thậm chí, không có cả khuôn mặt. Đã từng một mình thì không sao cả, tự do tự tại đi đây đi đó khắp Trái Đất này, không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, cả thế giới dường như chỉ dành cho anh. Nhưng khi gặp được người mình yêu, mới biết mình bần cùng chỉ có hai bàn tay trắng.
Sau khi Diệp Hoàn tốt nghiệp, cô gặp phải rất nhiều khó khăn trong công việc. Anh không thể giúp cô, để cô tự mình vùng vẫy trong cuộc sống.
Anh không cần phải trả tiền cho phòng tổng thống, muốn ngủ là ngủ, nhưng Diệp Hoàn không hưởng thụ được.
Anh không cần phải bỏ tiền ra để ăn sơn hào hải vị, muốn ăn là ăn, nhưng Diệp Hoàn không thưởng thức được…
Anh không thể cho cô bất cứ thứ gì, thậm chí, có hai lần Diệp Hoàn nói chuyện với anh bị người khác trông thấy, lời đồn Diệp Hoàn bệnh tâm thần bắt đầu lan rộng.
“Anh buộc phải đi, để em trở lại cuộc sống bình thường như bao người.” Giọng nói anh nhỏ như tiếng muỗi, “Nhưng anh không cam lòng, trong ba năm này, anh đã cố gắng không ngừng nghỉ, cố gắng để mình có được vị trí trên Trái Đất này. Chờ khi anh có thân phận rồi, chờ khi anh kiếm được tiền rồi, chờ khi anh có thể cho em hạnh phúc rồi… nhưng cũng đã chậm mất rồi, hạnh phúc của em là Trần Hải…”
Thời gian không đợi anh. Anh không trách Trần Hải: “Anh không thể trở thành người phá hủy hạnh phúc của em được… Cũng may là Trần Hải không bị gì cả, anh chúc em hạnh phúc…”
Diệp Hoàn đã khóc không thành tiếng, cô không thể kìm nổi, đưa tay đấm vào người anh: “Trần Hải là người đồng tính, anh ấy không dám để bố mẹ biết nên phải tìm em trợ giúp. Chúng em chỉ là bạn bè rất tốt, nhưng mà em đầu tư cho công ty anh ấy…”
Anh bất ngờ: “Thật ư?”
Diệp Hoàn gật đầu như gà mổ thóc: “Thật.”
“Nhanh, nhanh dẫn anh về nhà…” Dường như, tinh thần anh phấn chấn hẳn lên, “Lấy thuốc để chữa một chút…”
Kết thúc,
Trong biệt thự, Diệp Hoàn ngồi trên ghế sô pha xem TV. Con trai cô chạy đến, cậu bé mặc áo khoác kaki, trên đầu đội mũ cao bồi, trông vừa đẹp trai lại đáng yêu. Cậu bé bò lên chân Diệp Hoàn, túm lấy tay cô nhõng nhẽo: “Mẹ ơi, chúng ta chơi trốn tìm được không ạ?”
Phim truyền hình cũng vừa kết thúc xong, Diệp Hoàn tắt TV đi: “Ừ, cục cưng bé nhỏ của mẹ.” Cô xoa mặt con trai, làn da cậu bé trắng nõn, đôi mắt đen to tròn, đúng là làm cô yêu chết đi được.
Nhắm mắt đếm tới một trăm, Diệp Hoàn nói lớn: “Mẹ đi tìm con đây.”
Trong phòng khách chẳng có ai. Khi cô đang chuẩn bị lên lầu, lối đi cạnh cầu thang bỗng có quần áo rơi tứ tung, áo khoác kaki, mũ cao bồi nho nhỏ… Diệp Hoàn nhặt quần áo lên bỏ sang một bên, nói với vào trong phòng bếp: “Con trai anh lại tàng hình rồi kìa.”
Trong phòng bếp, nguyên một bộ quần áo đang đu đưa, quả quýt được cắt thành hai nửa, anh vội vàng ép nước trái cây rồi trả lời: “Anh cá là, anh ép nước trái cây xong em cũng chưa tìm được thằng bé đâu.”
“Em chắc chắn sẽ tìm thấy nó.” Diệp Hoàn nắm chặt tay. Khi mang thai cô từng lo lắng rằng, đứa bé sinh ra sẽ giống bố nó. Tuy cục cưng trong suốt cũng thú vị lắm, nhưng cô không nhìn thấy thì chăm sóc nó thế nào. May mắn là lúc sinh ra con trai trông giống cô, là hình dáng của người Trái Đất.
Sau đó cô phát hiện, con trai cũng kế thừa đặc điểm của bố nó, có thể biến thành trạng thái trong suốt. Hai loại gien hòa lại rất hoàn hảo, con trai cô có thể tự do khiến mình ẩn đi tùy thích.
Diệp Hoàn vừa đi lên lầu, vừa nhìn ngó những chỗ khả nghi: “Cục cưng bé nhỏ ơi, con đừng chạy lộn xộn đó, nếu không mẹ sẽ tìm ra con rất nhanh cho mà xem…”