Tình Yêu Mau Biến Giùm

Chương 5: Góc nhìn của quản gia nhà thành tương




Edit I Beta: Ryu
Tôi ở Thành gia làm quản gia suốt 30 năm nay, tận mắt nhìn chủ nhân của nhà này kết hôn rồi sinh con. Đối tượng kết hôn của chủ nhân là tiểu thư nhà họ Tống, lúc mới gả tới, cô ấy ưu nhã tài trí, rất có khí nhất, thế nhưng không biết từ lúc nào. Thần kinh cô ấy dần trở nên điên loạn, có lẽ là do di truyền, hoặc cũng có thể là chủ nhân không thích cô ta, nên bị đả kích tinh thần
Sau khi bị phát hiện bỏ kim châm vào đồ ăn của chủ nhân, ngài ấy liền không chút do dự dọn ra ở riêng, không bao giờ trở lại cái nhà này, đồng thời yêu cầu tôi phải quan sát phu nhân thật kỹ.
Ngoài chăm sóc phu nhân, công việc của tôi còn phải trông nom tiểu thiếu gia Thành Tương. Chủ nhân của tôi chán ghét mà vứt bỏ người vợ điên, đương nhiên cũng ghét luôn con của cô ấy, nghĩ rằng đứa bé đấy sau này cũng bị điên giống vậy.
Thế nhưng, thiếu gia Thành Tương rất khác so với mẹ cậu ấy, từ nhỏ đã quá nhút nhát, mỗi lần phu nhân lên cơn, cậu đều run rẩy trong vô thức, muốn tìm chỗ nào đó để trốn, bác sĩ tâm lý nói cậu có vấn đề nghiêm trọng, nguyên nhân chính là do người mẹ của mình, gây ra cho cậu quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực. Cậu ấy từng có biểu hiện của trầm cảm, mãi đến khi mười mấy tuổi vẫn tự kỷ 1 mình
Lúc Thành phu nhân không lên cơn thì sẽ rất bình thường, lúc này, cô ấy sẽ trở thành 1 bà mẹ nghiêm khắc, yêu cầu thiếu gia Thành Tương phải học nhiều thứ, mong muốn cậu ấy trở nên ưu tú, được cha yêu thích, có như vậy chủ nhân mới quay về gia đình này.
Cô ấy tìm cho thiếu gia Thành Tương rất nhiều gia sư, đều dạy kèm ở nhà. Bất kể là dương cầm, vi – ô – lông, đàn cổ hay thư pháp hội họa, đều phải học. Thiểu gia Thành Tương không đến trường, mỗi ngày đều đợi ở nhà, lần lượt đối mặt với gia sư dạy kèm. Cậu thực ra là 1 đứa trẻ thông minh, nhưng do ảnh hưởng  từ mẹ quá nhiều, cứ mỗi lúc nhìn thấy phu nhân là sẽ run, bị phu nhân trách mắng là sẽ theo phản xạ nôn mửa, co quắp không ngừng.
Thiếu niên mười mấy tuổi, cực kỳ gầy, mỗi ngày đều mang sắc mặt trắng bệch, nét mặt lúc nào cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, tựa hồ như đang sợ cái gì đó.
Vì nhiều lý do khác nhau, gia sư của thiếu gia đều không trụ được lâu, có khi vì không chịu nổi cơn điên của phu nhân mà từ chức, 1 số vì thời điểm phu nhân nổi điên mà bị sa thải. Nhưng mấy điều đó không sao cả, Thành gia có tiền, chỉ cần có tiền, luôn có thể tìm được những gia sư khác tình nguyện đến.
Cô gái trẻ tuổi Giang Du kia đến đây vào lúc thiếu gia Thành Tương 14 tuổi, là gia sư hội họa mới, phụ trách việc hướng dẫn thiếu gia vẽ tranh
Lúc đó Giang Du mới 20 tuổi, là giáo sư dạy kèm trẻ tuổi nhất, nghe nói vẫn còn đang học đại học, bởi vì vẽ quá tốt nên được thầy hướng dẫn giới thiệu đến.
Tôi nghĩ cô gái trẻ này cũng giống như những người khác, bị bầu không khí quỷ dị cùng với người vợ điên cuồng của chủ nhân, hay bị đống nôn mửa cũng như cơn co giật của thiếu gia làm chạy mất, thế nhưng cô ấy không làm sao cả.
Lúc phu nhân nổi điên, sẽ đột ngột xông vào giáo viên của thiếu gia Thành Tương, ngày đó cũng vừa may, tôi được tận mắt thấy tất cả. Cô gái trẻ chỉ sửng sốt 1 chút, sau đó liền ngăn phu nhân lại, trông vô hại nhưng động tác rất lưu loát thành thục, dùng khăn mặt trói Thành phu nhân đang nổi điên lại. Sau đó cô ấy nhìn thấy thiếu gia Thành Tương đang rúc ở trong góc, sợ hãi nôn mửa, bước đến bắt cậu ta thả lỏng thân thể, lau sạch cổ rồi dẫn cậu ra hoa viên bên ngoài, tiếp tục dạy cậu vẽ đồ vật.
Sau này, mỗi lần Giang Du đến, sẽ không bao giờ để phu nhân gặp mặt thiếu gia Thành Tương.  Tính cách cô ấy rất tốt, ăn nói nhỏ nhẹ, làm điều gì cũng rất từ tốn, lúc nào cũng chăm chăm vào hội họa, tranh cô ấy thực sự rất có hồn.
Tôi thường thấy cô ấy cùng thiếu gia Thành Tương ngồi với nhau, nghiêm túc dạy thiếu gia cách tô màu và vẽ tranh, dạy cậu ấy vẽ hoa hướng dương trong vườn, vẽ bầu trời trong xanh và đại dương rộng lớn.
“Cô ơi”
“Ừm?”
Thiếu gia Thành Tương run rấy nói nhỏ thứ gì đó, Giang Du thì mím môi, nhẹ nhàng sờ đầu cậu ấy, giống như đang an ủi em trai vậy, sau đó đặt cây bút dính bột màu trên tay vào tay của thiếu gia, nghiêm túc dạy cậu ấy vẽ. Cô ấy không giỏi ăn nói, cũng không biết an ủi người khác. Nhưng thiếu gia Thành Tương chỉ muốn ở cạnh cô, bất kì động tác nào cũng được cậu cho là an ủi.
Có thể nhìn ra, thiếu gia Thành Tương rất thích cô ấy, mỗi lần gọi “cô ơi”, ánh mắt của cậu như lóe sáng. Cũng có là bởi vì, từ nhỏ đến lớn chỉ có Giang Du bảo vệ cậu khỏi người mẹ kia.
“Cô ơi, chị đừng đi có được không, em sợ lắm, thực sự rất rất sợ…” Mỗi lần Giang Du chuẩn bị rời đi, thiếu gia Thành Tương liền theo cô đến cửa, lôi kéo tay áo không chịu buông, giống như 1 chú chó nhỏ bị người ta bỏ rơi vậy.
Giang Du không lộ ra vẻ mặt khó khăn gì, cô suy nghĩ 1 chút, nhỏ giọng nói vào tai thiếu gia thứ gì đó. Thiếu gia liền mong chờ, khẩn thiết hỏi cô: “Có thật không? Có thật không?”
“Ừm”
Mỗi lần Giang Du muốn đến, thiếu gia Thành Tương sẽ rất vui vẻ, thậm chí 1 ngày trước đó, cái loại vui vẻ này sẽ viết hết lên mặt cậu, chờ đến lúc Giang Du tới, buổi sáng hôm đó, cậu sẽ không ngừng nhìn ra cửa, đờ ra, tới buổi chiều, lúc Giang Du đến, cậu sẽ đợi ở cửa, trước tiên đi đến cạnh Giang Du, dùng giọng nói tràn đầy vui sướng gọi cô giáo.
Không biết từ bao giờ, thiếu gia ngày càng cao lớn, không còn nôn mửa co quắp khi nhìn thấy người mẹ điên của mình nữa, vẻ hoảng sợ trong mắt dần biến thành lạnh lùng, cậu không còn sợ mẹ của mình, những vẫn rất thích Giang Du, hoặc đúng hơn là ngày càng thích cô. Tôi không biết tình cảm này của thiếu gia có phải tình yêu không, nhưng tôi chắc chắn rằng cậu ấy không thể rời khỏi Giang Du, bởi nhiều năm như vậy, nỗi sợ hãi của thiếu gia đã chuyển thành 1 thứ khác.
Nếu như mất đi Giang Du, tôi nghĩ, thiếu gia Thành Tương sẽ chỉ còn 2 bàn tay trắng, trở lại thành 1 cậu nhóc đáng thương như trước.
———-
Nhìn thiếu gia Thành Tương bây giờ đã hơn 30 tuổi, khí thế cường đại, mặt không cảm xúc, như thể không có gì có thể khiến cậu sợ hãi nữa, tôi sẽ thường xuyên nhớ tới hình ảnh thiếu gia mười mấy tuổi.
Mối liên hệ giữa người đàn ông trưởng thành chín chắn bây giờ với thiếu niên gầy gò năm đó, chỉ còn mỗi Giang Du mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.