Ân Khiết lập tức vui vẻ đi chuẩn bị, còn Lâm Thế Kiệt thì ngắm dáng vẻ Giản Nghệ Hân say ngủ, khóe môi bất giác cong lên.
Mười mấy năm qua, bao nhiêu phụ nữ dốc sức muốn nhào vào lòng anh, nhưng chỉ có mỗi Giản Nghệ Hân này lại muốn tránh anh, đúng là thú vị... Giản Nghệ Hân không biết Ân Khiết gọi đến là có âm mưu gì.
Rõ ràng hôm qua Lâm Thế Kiệt mới yêu cầu Lâm Hàn Tình mời phóng viên mở cuộc buổi họp báo làm cô ta mất mặt, nhưng hôm nay đến nhà tổ nhà họ Lâm, dường như sóng gió đều biến mất hết, nhất là thái độ của Ân Khiết với cô quả thực là đường núi mười tám khúc cua khiến Giản Nghệ Hân không hiểu ra làm sao. Đam Mỹ Hiện Đại
“Nghệ Hân, lá này cô không nên gói như vậy, để tôi dạy cô”
Ân Khiết nhìn Giản Nghệ Hân tay đầy nước lấy một chiếc. lá trong chậu ra, gấp lại, đang chuẩn bị cho gạo vào trong. Bà ta lấy đồ trong tay Giản Nghệ Hân sang, ân cần chỉ dạy.
Giản Nghệ Hân ngượng ngùng nhìn bà ta.
Hiện tại đã hai giờ chiều, lúc cô tỉnh dậy thì đã sắp trưa. Sau khi dậy, Giản Nghệ Hân mãi không dám nhìn vào mắt Lâm Thế Kiệt, nhất là khi cô nhìn thấy người mình đầy dấu hôn khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
Hai người ăn trưa ở nhà tố, Ân Khiết chuẩn bị gói bánh chưng, tất nhiên Giản Nghệ Hân rất vui.
Cô thích cảm giác lễ tết, lúc nhỏ chỉ khi lễ tết thì trong nhà mới vui, không cần đi làm, bà nội cũng sẽ mua đồ ăn ngon cho cô.
“Thế Kiệt, con đi với ba, ba có chuyện nói với con” Lúc này, Lâm Thế Kiệt đang ngồi trong phòng khách chơi cờ với ông cụ, mấy người phụ nữ quây quần trong bếp gói bánh chưng. Vừa đánh xong một ván cờ, Lâm Chúc Khanh sắc mặt không rõ đi tới nhìn Lâm Thế Kiệt.
Lâm Thế Kiệt chẳng ừ hử gì, đặt con cờ trong tay xuống: “Ba, có gì nói ở đây luôn đi”
“Lâm Thế Kiệt” Lâm Chúc Khanh ít khi nổi giận, nhưng lần này ông ấy cho rằng Lâm Thế Kiệt thật sự quá đáng. Thấy Lâm Chúc Khanh tức giận, ông cụ ngáp một cái: “Thế Kiệt, ba cháu đã tìm cháu có việc thì hai đứa vào phòng làm việc nói chuyện đi. Ông buồn ngủ rồi, ông về phòng ngủ một giấc”
Tất nhiên ông cụ thiên vị cháu trai của mình, nhưng ông cũng hơi bất mãn với những tin đồn về Giản Nghệ Hân trong thời gian này, cũng không định can thiệp vào. chuyện này. Nhìn bóng lưng ông nội đi lên lầu, Lâm Thế Kiệt im lặng, gật đầu với ba mình.
Sắc mặt Lâm Chúc Khanh vô cùng khó coi, đến phòng làm việc, ông ấy đóng sầm cửa lại, lúc này mới nhìn Lâm Thế Kiệt: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Mấy ngày trước ông vừa về nhà thì Ân Khiết đã khóc lóc nói với ông, nói rằng Lâm Thế Kiệt với Lâm Hàn Tình lại bắt đầu gây lộn...
Lâm Chúc Khanh vốn không quan tâm đến những chuyện trong nhà thế này, nhưng nghe Ân Khiết nói, Lâm Thế Kiệt lại xử con trai út của nhà họ Thẩm!
“Lâm Thế Kiệt, có phải con thật sự nghĩ, bây giờ giao tập đoàn Đế Quốc cho con là con có thể muốn làm gì thì làm không? Con có thể ngang nhiên đắc tội với người khác, có thể mặc kệ sống chết của em gái con?”
Lâm Chúc Khanh nói, bực bội đập bàn, trông có vẻ thực sự rất tức giận.
Hiệu quả cách âm trong phòng làm việc rất tốt, thế nên không hề lo sẽ bị người bên ngoài nghe thấy. Sau khi vào phòng, Lâm Thế Kiệt đi đến trước bàn rót cho mình một †ách trà, như thể chẳng hề để tâm đến lời Lâm Chúc Khanh nói.
“Ba đang nói chuyện với con đấy, con không nghe thấy à?” Cuối cùng Lâm Chúc Khanh cũng nổi giận.