“Khụ khụ”, Giản Đường vẫn đang chớp chớp mắt, vào lúc trợn tròn mắt nhìn Tiêu Hằng, đối phương lại làm loạn, bàn tay năm lại thành nắm đấm, ra vẻ đặt lên cạnh miệng, ho hai tiếng, nói: “Giản Đường, em còn chờ đợi cái gì vậy?”
“Cái gì?”
Giản Đường cứ sờ sờ lên đầu.
Giữa hai đầu lông mày của Tiêu Hằng lộ ra chút không hài lòng, nhìn Giản Đường, “Đến lượt em rồi!”
“Hả?”
“Ôm mặt, rồi nhìn tôi bäng ánh mắt bái phục đấy? Vẻ bái phục của em đâu? Ánh mắt của em đâu?”
“.. “Ôi mẹ ơi, cái trò quái quỳ gì vậy!
Nếu như Giản Đường vẫn là Giản Đường của ba năm trước, nhất định sẽ tức giận lại!
Nhưng cô thì không phải.
Vì vậy chỉ có thể nhìn Tiêu Hằng bằng vẻ mặt kì lạ… “Dạo gần đây, anh toàn xem cái gì thế?”
“Giản Đường, tôi mặc kệ, em nhanh lên đi! Ôm mặt ngại ngùng! Rồi nhìn tôi với ánh mắt bài phục!”
“Giản Đường! Tôi là thượng đế! Thượng đế bảo em làm cái gì, thì em phải làm cái đó!”
“Giản Đường, em có làm không… Nếu không làm tôi sẽ tố cáo em với cấp trên của em”
*.” Cuối cùng, dưới cái yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Hãng, Giản Đường miễn cưỡng chìa tay ra, ôm chặt lấy khuôn mặt ngại ngùng (khó chịu), và ánh mắt bái phục (chán nản) nhìn Tiêu Hằng: “Như vậy đã được chưa?”
“Em đừng động đậy, đúng, cứ giữ cái tư thế này đi.”
Một cơn gió thổi đến, Tiêu Hằng nhanh chóng rút điện thoại ra, lại nhanh chóng đi đến đằng sau Giản Đường, một cánh tay vòng qua người của Giản Đường, một tiếng “tích”, ánh đèn sáng lên, một tấm hình hai người chụp chung Tiêu Hằng ôm lấy Giản Đường, còn Giản Đường thì ngại ngùng ôm mặt, cứ như thế mà được sinh ra.
“Được rồi, đi thôi, chúng ta đi vào trong.” Tiêu Hãng vui sướng nắm lấy tay của Giản Đường, rồi đi vào trong khu vui chơi.
Sắc mặt Giản Đường trông hơi khó coi… “Cậu chủ Tiêu, anh là đang xâm phạm đến quyền giữ hình tượng của tôi đấy. Tôi mãnh liệt yêu câu anh, xóa đi”
“Dựa vào cái gì?”
“Đó là ảnh của tôi, tôi không đồng ý cho anh chụp”
“Đây là bức ảnh mà tôi dựa vào bản lĩnh để chụp, thì sao phải cần em đồng ý?”
Tiêu Hằng của lúc này, khiến cho Giản Đường vô cùng tức giận, tức giận đến nỗi ngứa ngáy cả hàm răng!
Trên thế giới này… sao lại có… một người không có liêm sỉ như vậy chứ!
“Anh có xóa không?”
“Không xóa.”
“Tôi như vậy là không đúng.”
“Em đi tố cáo tôi đi”
Giản Đường nghe người đàn ông trước mặt lẩm bẩm nói, ngay lập tức có cảm giác đầu như bị đâm vào trên cây bông.
Sức lực “đấu tranh” của toàn thân, biểu lộ ra một cách rõ ràng.
Cuối cùng, tỏ vẻ uy hiếp: “Vậy anh… không được cho người thứ ba nhìn thấy.”
Người đàn ông ở trước mặt, khóe miệng cong lên như thể đã giành chiến thẳng: “Được. Tôi hứa sẽ không để cho người thứ ba nhìn thấy”
Giản Đường đã quên rằng, cô đã bị người đàn ông này, lừa ra khỏi Đông Hoàng như thế nào, và cả quá trình bị người đàn ông này, ăn đêm xong rồi lừa đến khu vui chơi như thế nào.
Tâm trạng Tiêu Hằng vô cùng tốt: “Xe đụng độ, chúng ta chơi xe đụng độ đi.”
“Tôi không…”