Cách đó không xa, Tiêu Hằng xuống xe, đi vòng sang phía ghế phụ lái mà Giản Đường ngồi, kéo cửa xe ra, lúc Giản Đường xuống xe, anh bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về phía của Thẩm Tư Cương, nhìn một hồi, rồi làm ra một hành động khiêu khích – cười nhếch mồi lên.
Dưới ánh đèn đường của lối vào, nụ cười của Tiêu Hãng, hiện ra rõ ràng… trần trụi sự khiêu khích!
“Boss, anh ta cố ý đấy, để tôi xuống xe.”
Thẩm Nhất nói.
“Không cần”
Ở bên kia, Giản Đường bước xuống xe, “Cậu chủ Tiêu đang nhìn gì thế?”
Cô nghiêng đầu, muốn nhìn về phía đằng sau của Tiêu Hằng, Tiêu Hằng tinh tế xê dịch nửa bước, cản trở tâm nhìn của cô: “Tôi thấy trăng hôm nay thật đẹp.”
Anh nói như vậy, Giản Đường cũng ngẩng đầu lên để nhìn trăng.
Tiêu Häng mím môi, nhìn nghiêng khuôn mặt của cô, “Phải không? Rất đẹp đúng không?”
“…m” Thực ra cũng được, không phải trăng tròn, chỉ là một vầng trăng khuyết, hoặc là, do đôi mắt của cô đã nhìn những thứ xấu xí quen rồi, vì thế nên không thể phát hiện ra cái đẹp của cuộc sống?
Có một khoảnh khắc, trong lòng Giản Đường hiện lên cái thắc mắc này.
Một cơn gió thổi đến, tóc của Giản Đường bay lộn xộn, Tiêu Hằng rất tự nhiên chìa tay ra, thay cô chỉnh lại mái tóc: “Đừng động đậy, tóc bay lộn xộn rồi” Ngón tay của anh cầm vào tóc của Giản Đường, vén tóc của cô ra đằng sau tai: “Nghỉ ngơi sớm đi”
Công nhận là Tiêu Hằng thời gian này, những hành động động chạm nhiều hơn, Giản Đường cũng không mẫn cảm như vậy nữa… Dù sao thì, người này, có nói, thì anh ấy cũng không nghe.
Nói một câu “Ngủ ngon”, Tiêu Hãng tiên Giản Đường lên tầng.
Anh cũng không vội vàng rời đi, châm một điếu thuốc, tỉ mỉ hút một hơi, bấm đốt ngón tay tính thời gian, ngẩng đầu hướng lên tâng mà Giản Đường ở nhìn một cái, đèn ở phòng khách, sáng rồi, Tiêu Hăng lúc này mới dập tắt điếu thuốc, vòng đến bên cạnh xe của mình, rồi lại hướng về phía Thẩm Tư Cương nhìn một cái, mới kéo cửa xe bước lên xe, khởi động máy, quay đầu, đạp ga, chiếc xe chầm chậm rời đi.
Khi lướt qua chiếc Bentley màu đen ở dưới bóng cây, chiếc Maserati không hề dừng lại.
“Boss?” Thẩm Nhất cất tiếng hỏi.
Ngồi ở ghế sau, giọn nói lạnh lùng của người đàn ông, lãnh đạm hạ lệnh: “Đi theo, theo sát chiếc xe”
Một khu nhà ở bình thương, đêm hôm nay, hai chiếc xe sang trọng, cái trước cái sau đi vào, rồi lại cái trước cái sau đi ra, bác bảo vệ canh cổng cũng cảm thấy có chút choáng váng.
Trên con đường đêm yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng xe phanh gấp.
Chiếc Maserati của Tiêu Hằng và chiếc Bentley của Thẩm Tư Cương, vào lúc hai chiếc xe dừng lại, giữa hai chiếc xe, chỉ cách nhau khoảng 5cm.
Ghế đẳng sau của chiếc Bentley, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, bên trong hiện lên một khuôn mặt anh tuấn không có biểu cảm gì, một đôi mắt phượng hoàng, thờ ơ nhìn Tiêu Hằng đang ngồi trên ghế lái ở đối diện chiếc xe.
Cửa sổ xe của Tiêu Hằng cũng được kéo xuống, cũng như vậy, đứng cách một đường ranh giới, hai người đàn ông, đối diện mặt nhau.
“Ui chao, đây chẳng phải là chủ tịch Thẩm sao?” Tiêu Hằng là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, đùa cợt nhìn Thẩm Tư Cương ngồi ở xe đối diện nói: “Chủ tịch Thẩm đêm hôm không đi ngủ, mà lại theo dõi tôi, nếu như để người của thành phố S, biết được chủ tịch Thẩm còn có đam mê theo dõi người khác như thế này, thì không biết sẽ nghĩ như thế nào về chủ tịch Thẩm đây?”
Thẩm Tư Cương mặt không biểu cảm gì, mở đôi môi mỏng ra: “Suy nghĩ của người khác, thì có liên quan gì đến tôi? Tôi không cần phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác” Đôi mắt phượng hoàng của anh lộ ra vẻ độc ác: “Ngược lại cậu, lại động vào thứ không nên động vào. Tay của cậu, còn cần không vậy?”
iêu Hằng cười nhẹ một tiếng: “Thứ của cậu?
Thứ chủ tịch Thẩm chỉ là?”
“Trong lòng biết rõ, hà tất phải nói ra”
“Nếu như thứ chủ tịch Thẩm muốn chỉ là tiểu Đường”, nụ cười trên môi của Tiêu Hằng, lập tức thu lại: “Chủ tịch Thẩm, tiểu Đường cô ấy là một người sống sờ sờ, không phải là thứ thuộc về ai cả”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Tư Cương, không có một chút biểu cảm gì, đôi mắt sâu đen ngóng nhìn về đối phương: “Tôi đã từng cảnh cáo cậu, thứ của tôi, kể cả tôi không cần, thì người khác cũng đừng hòng cướp đi”
Trên khuôn mặt Tiêu Hằng lộ ra sự sắc bén: “Giản Đường cô ấy là một người sống, cô ấy có cách nghĩ của riêng mình, cô ấy cũng có quyên lợi được lựa chọn người bên cạnh. Thẩm Tư Cương, cậu quản có hơi nhiều rồi thì phải”