Tình Yêu Và Bí Mật Của Anh

Chương 37: Tiệc sinh nhật Lucy




Lúc cô ngất xỉu bên vệ đường, một người tốt bụng vô tình lái xe ngang qua nhìn thấy và đưa cô vào bệnh viện.
Khi cô vừa tỉnh dậy, cái tên mà cô gọi mỗi khi mở mắt không còn là Thẩm Tinh Hồi nữa, mà là tên của Quang Liệp.
Cô mở mắt, đau đớn ngồi dậy. Nhưng Lục Phong đã chặn lại “Nằm xuống, lại làm việc quá sức phải không?”
“Ngày nào cô cũng thức khuya đọc hồ sơ vụ án, tôi biết thể nào cũng có ngày hôm nay. Còn cơm hộp ăn không?” Lục Phong càm ràm.
Cô gượng cười “Muốn ăn cháo”.
Lục Phong cốc đầu cô, mở hộp cơm trên tay mình “Chỉ có cơm thôi”.
Hai người cười nói vui vẻ, không ai nhắc đến chuyện sáng nay.
____
Một tháng sau, Lucy sức khỏe dần bình phục, đã có thể xuất viện.
Vì biết ơn, nên Lucy đã gửi thiệp mời đến dự sinh nhật của mình cho Lục Phong và cũng dặn hãy đưa Lâm Miêu Miêu đi theo cùng.
Tại tiệc sinh nhật Lucy, tổ chức ở tầng thượng khách sạn Victoria của Quang Liệp.
Lâm Miêu Miêu mặc bộ váy màu xanh lam dài qua đầu gối, khoác tay Lục Phong bước vào bên trong.
Lucy nhanh chóng đi đến, vui vẻ nói “Hai người cứ tự nhiên, bác sĩ Lục là khách quý hôm nay”.
“Cảm ơn đã mời chúng tôi đến” Lục Phong lịch sự đáp, rồi nắm chặt tay Lâm Miêu Miêu trước ánh nhìn của Lucy.
“Quang Liệp, ở đây nè” Lucy vẫy tay, gọi Quang Liệp.
Quang Liệp tiến lại gần, không rời mắt khỏi Lâm Miêu Miêu, sững sờ trong giây lát.
Lục Phong cảm nhận được ánh mắt của anh, liền ôm cô vào lòng, mỉm cười lịch sự “Chúng tôi đến đây một lát, hai người cứ nói chuyện đi”.
Dứt lời Lục Phong kéo cô đi, trước ánh mắt lưu luyến của Quang Liệp.
“Tối hôm nay cô là bạn gái của tôi, cô hứa rồi mà” Lục Phong nhíu mày, nghiêm túc nói.
- Thì tôi đang đứng cùng bác sĩ Lục đây.

Tiếng nhạc du dương vang lên, mọi người bắt đầu khiêu vũ.
Quang Liệp ôm eo Lucy say sưa trong điệu nhảy, thu hút mọi ánh nhìn.
- Họ đẹp đôi thật đấy.
- Cứ như công chúa và hoàng tử vậy.
Mọi người xung quanh trầm trồ khen ngợi.
Cô nhìn Lucy cũng có chút ngưỡng mộ trong lòng, Lucy không những xinh đẹp, khí chất mà khi khiêu vũ còn toát lên phong thái của quý tộc.
Lục Phong cũng nhanh chóng kéo Lâm Miêu Miêu tham gia khiêu vũ.
- Đi thôi đừng để họ đắc ý.
- Tôi … Tôi không biết nhảy.
Lục Phong mỉm cười, dịu dàng dẫn dắt cô từ từ di chuyển theo điệu nhạc.
- Không sao, cứ bước chân theo tôi là được.
Lục Phong cũng nhanh chóng kéo Lâm Miêu Miêu vào sàn nhảy.
- Đi thôi, đừng để họ đắc ý.
- Tôi… tôi nhảy không giỏi lắm!
Lục Phong mỉm cười, dịu dàng dẫn dắt cô từ từ di chuyển theo nhịp nhạc.
- Không sao, cứ theo tôi là được.
Ban đầu còn vụng về, nhưng dần dần Lâm Miêu Miêu bắt đầu cảm nhận được nhịp điệu và hòa mình vào điệu nhảy.
Cả hai di chuyển nhịp nhàng, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp không kém gì Quang Liệp và Lucy. Mọi ánh nhìn bắt đầu chuyển hướng, trầm trồ trước sự hòa hợp của họ. Quang Liệp cũng không khỏi nhìn trộm cô một cái.
Tiếng vỗ tay vang dội sau khi điệu nhảy kết thúc. Lục Phong mỉm cười, trêu chọc: “Làm tốt lắm bảo bối”.
Cô hớn hở, khoe khoang với Phong “Trước đây tôi cũng từng học múa đó”.
- Cô học múa á?
- Sao hả, bất ngờ lắm sao?
“Đúng vậy, mãnh nữ nhà ta cũng biết nhảy múa à” Lục Phong bĩu môi, lắc đầu biểu thị không tin.
Cô liền giải thích:
- Tôi từng học múa được một thời gian, nhưng cảm thấy không hợp nên mới chuyên qua học võ.

Lát sau, Lục Phong bị bao vây bởi những người tham gia bữa tiệc. Họ liên tục giới thiệu bản thân muốn kết thân với Phong:.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
- Bác sĩ Lục, anh nghĩ thế nào về phương pháp điều trị mới cho bệnh nhân ung thư?
- Lục Phong, anh có nghe về tiến bộ gần đây trong liệu pháp gen không? Tôi nghĩ nó có tiềm năng rất lớn.
- Bác sĩ, anh có thể chia sẻ kinh nghiệm của mình về việc ứng dụng công nghệ AI trong chẩn đoán bệnh không?
- Lục Phong, nghiên cứu của anh về tế bào gốc thật sự ấn tượng, anh có thể nói rõ hơn về ứng dụng của nó trong y học tái tạo?
Lâm Miêu Miêu nghe không hiểu mấy cái thuật ngữ y học, nên lấy lý do đi vệ sinh mà lẳng lặng rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô liền bị đánh thuốc mê và bất tỉnh.
Tỉnh dậy cô nhìn ngắm xung quanh, là công viên cách đó không xa.
“Sao mình lại ngủ ở đây?” Đầu cô có hơi choáng váng, đôi mắt liêm diêm vì công dụng của thuốc mê.
Đùng,
Tiếng nổ to phát ra từ toà nhà gần đó, mọi người la lớn “Khách sạn Victoria cháy rồi”.
Khách sạn Victoria? Không phải khách sạn hôm nay Quang Liệp tổ chức tiệc sao?
Cô vội vàng chạy đến, trên đường còn nghe người ta bàn tán, về vụ đánh boom xảy ra ở tầng trệt khách sạn Victoria.
Đây đã là vụ đánh boom thứ 6 trong tháng này, tần suất và phạm vi gây nổ càng ngày càng lớn.
Khi cô đến nơi, mọi thứ đã bắt đầu đổ sập xuống. Cô muốn chạy vào trong cứu người, nhưng đã quá muộn toà nhà sập xuống rất nhanh.
Trước mắt cô bây giờ chỉ còn lại một mảng bụi lớn, trắng xoá. Cả khách sạn đều hoá thành mãnh vụn trong tích tắc.
Gần đó, một người đàn ông khoanh tay đứng nhìn, nhếch môi nở một nụ cười nham hiểm “Đây chính là những gì tôi muốn em phải thấy, Lâm Miêu Miêu em có đau lòng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.