Tình Yêu Vị Bơ

Chương 15: Mình với cậu cùng nhau trở về




Edit: Yatloml
Đi chưa được vài bước, Hứa Phóng đã thả cổ tay Lâm Hề Trì ra, tự mình đi về phía trước. Sau đó, dường như anh nghĩ rằng cô đang đi chậm, anh quay lại kéo cô đi một cách nhanh chóng.
Lâm Hề Trì thấp hơn anh rất nhiều, chân cũng ngắn hơn anh, suýt chút nữa giống như cô đã chạy theo anh.
Rất nhanh, Hứa Phóng dường như nhận ra điều đó, quay lại nhìn cô, cau mày: "Cậu chạy cái gì? "
"..." Lâm Hề Trì thở hổn hển, cô nghe thấy lời này, nhìn anh bằng ánh mắt rất kỳ dị, sau đó khẽ cười, "Tôi đang rèn luyện thân thể."
Hứa Phóng nhìn cô một cái, ngước mắt lên, anh khịt mũi, không nói gì, quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Tốc độ không hề chậm lại.
Lâm Hề Trì: "..."
Có một bệnh viện bên ngoài khuôn viên trường, cách đó khoảng mười phút lái xe.
Hai người vội vàng chạy ra ngoài, cả hai đều không mang theo CMND, may mà bệnh viện không cần CMND nên chỉ cần khai báo số CMND.
Hứa Phóng giúp Lâm Hề Trì đăng ký.
Mặc dù vết thương không quá sâu nhưng do ngã trên cỏ nhân tạo và bị nhiễm rất nhiều vi khuẩn, nên Lâm Hề Trì đã đi tiêm phòng uốn ván.
Trước khi ra về, bác sĩ kê đơn thuốc bôi vết thương và dặn cô kiêng ăn cay.
Lâm Hề Trì nhìn xuống miếng gạc trên khuỷu tay của mình, nói: "Nếu chúng ta đã ra ngoài, vậy thì chúng ta hãy đi ăn lẩu cay."
Hứa Phóng đi theo bên cạnh cô và đáp lại một cách thản nhiên.
"Ừm."
Nghe được câu đồng ý của anh, Lâm Hề Trì kích động bẻ ngón tay bắt đầu đếm những thứ muốn ăn: "Vậy lát nữa ăn ba đĩa thịt bò béo... À, nếu cậu muốn ăn, thì bốn đĩa. Sau đó còn muốn ăn sò điệp, tôm, còn có—"
Không đợi cô nói xong, Hứa Phóng rẽ vào một góc, đi vào một cửa hàng.
Lâm Hề Trì dừng một chút, quên mất mình vừa muốn nói gì, ngơ ngác nhìn lên tấm biển trước mặt.
- Nhà hàng cháo thịt hầm Phúc Kiến.
"..."
Cảm xúc cao trào ban đầu của Lâm Hề Trì lập tức giảm xuống, cô cam chịu bước vào.
Trang trí của cửa hàng theo phong cách Trung Quốc, với những bức tranh màu nước và tranh thư pháp treo trên tường gỗ, sàn lát đá cẩm thạch màu be, một hình khối làm bằng đá cẩm thạch ở giữa, trên đó có nhiều chậu cây.
Vào sâu hơn bên trong, có hai phòng nhỏ hơn được ngăn cách bằng cửa kính.
Hai người tùy ý tìm một chỗ trong sảnh để ngồi xuống.
"Một trăm tệ cho một nồi cháo ở đây." Lâm Hề Trì lật xem thực đơn, "Đi ăn lẩu cay bên cạnh ba trăm tệ, tôi hiểu rồi, cậu chỉ muốn tiết kiệm hai trăm tệ."
Hứa Phóng lười biếng nhấc mắt lên.
"Bởi vì hai trăm tệ này." Lâm Hề Trì nặng nề nói tiếp, "Cậu có thể sẽ mất đi một người bạn tốt vào sinh ra tử với cậu."
"..."
"Cậu nghĩ nó có đáng không?"
"Ừm."
"..." Lâm Hề Trì im lặng.
Phần lớn cháo hầm đều cho trực tiếp vào một nồi, dùng thìa đảo qua cháo cho nguội bớt, có vẻ như cô rất hài lòng với bữa tối này, mắt bỗng nhiên sáng lên.
Nhìn vẻ mặt của cô, Hứa Phóng nheo mắt, kéo nhẹ khóe miệng.
Không lâu sau, Hứa Phóng đột nhiên nhớ tới một việc, nhỏ giọng nói: "Chiều mai có thể tôi phải về nhà, cậu có muốn cùng nhau trở về không?"
Nghe vậy, Lâm Hề Trì nhìn lên: "Sao? Sao lại về nhà?"
Hứa Phóng ngơ ngác nhìn cô: "Mẹ tôi gọi điện cho tôi mười lần một ngày vì bà cảm thấy vết thương ở khóe mắt quá nặng, cần phải khâu lại."
"..."
"Hơn nữa còn có Trung thu ngày thứ hai." Thấy cô không đáp, Hứa Phóng lại hỏi: "Có trở về hay không?"
Lâm Hề Trì cúi đầu uống cháo, mơ hồ nói: "Tôi không về."
Anh không nói gì nữa, dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, nhẹ nói: "Được."
Tiếng Anh đại học có hai lớp một tuần, vì vậy lớp đầu tiên vào chiều hôm sau lại là lớp của Diêm Chí Bân.
Vì chỗ ngồi đã được định sẵn nên Lâm Hề Trì cũng không vội vàng chạy ra ngoài, Tân Tử Đan đã thu dọn đồ từ sớm, đứng bên cạnh đợi cô.
Lâm Hề Trì cũng không thể để cô đợi, nhanh chóng cầm lấy sách, hai người cùng đi ra ngoài.
Trên đường đi, cả hai sánh bước bên nhau.
Tân Tử Đan chợt nhớ ra điều gì đó, trầm giọng hỏi: "Nhân tiện, Trì Trì, trước đây mình có nghe nói rằng gia đình cậu hình như sống ở Khê Thành đúng không?"
Lâm Hề Trì chậm rãi gật đầu: "Ừ."
"Vậy lát nữa cậu về nhà không?"
"Mình không về." Lâm Hề Trì lấy cớ ngẫu nhiên, "Hội nhóm có chút việc."
Tân Tử Đan dừng lại nở một nụ cười, "Tất cả mọi người đều không về dịp Tết Trung thu sao?"
"Cũng không phải." Lâm Hề Trì nói, "Nhiếp Duyệt sẽ trở về, còn có Hứa Phóng cũng về."
"Nhiếp Duyệt ngày mai sẽ về, còn cậu ấy thì bao giờ?"
Lâm Hề Trì suy nghĩ một chút, nói không rõ lắm: "Chắc đợi tan học rồi đi... Nhưng tại sao lại hỏi cái này?"
Tân Tử Đan mắt cong cong, khóe miệng cong lên một đường vòng cung nông cạn: "Mình tùy tiện hỏi một chút."
Lâm Hề Trì không hỏi lại.
Vì còn sớm nên lớp học còn rất ít người, thậm chí cả bục giảng cũng trống không.
Cô giáo vẫn chưa đến.
Tuy nhiên, Diệp Thiệu Văn, người đang ngồi trước Lâm Hề Trì, đã đến, mặc áo ngắn tay màu đỏ tươi, lúc này đang ngủ trên bàn.
Nghe thấy động tĩnh, anh nhất thời ngồi dậy, quay đầu nhìn, rất nhiệt tình chào hỏi cô. Sau đó, anh quay lại nhìn Tân Tử Đan, chớp mắt: "Cậu khỏe không bạn cùng lớp?"
Vì đã gặp anh vài lần, thỉnh thoảng trò chuyện trong nhóm WeChat, Lâm Hề Trì biết rất rõ tính cách của anh ta, anh ta hoàn toàn là một kẻ ngốc. Nhưng cô có ấn tượng tốt về anh nên cũng chào rồi quay lại.
Tân Tử Đan cúi mặt xuống, thì thầm đáp lại, "Xin chào."
Diệp Thiệu Văn quay đầu lại, nói với Lâm Hề Trì: "Nhân tiện, chúng ta hãy cùng nhau đến lều bên ngoài siêu thị một lát. Tôi đã liên hệ với bộ phận thể thao của các bộ phận khác, tôi sẽ đợi ở đó lúc 3:40, sau đó bốc thăm để sắp xếp thứ tự của cuộc thi. "
Lâm Hề Trì gật đầu: "Ừ."
Các sinh viên khác lần lượt vào lớp, về cơ bản là trước khi tiếng chuông vào lớp vang lên.
Hứa Phóng lần này cũng đến sớm, không giống như trước đây luôn vào sau tiếng chuông. Anh nhìn lên thấy Diệp Thiệu Văn, người đang quay lại và nói chuyện với Lâm Hề Trì, bình tĩnh bước tới.
Hứa Phóng đặt sách giáo khoa lên bàn, nhướng mi liếc Lâm Hề Trì, chào hỏi.
Ngược lại, Diệp Thiệu Văn vô cùng nhiệt tình, lập tức đưa tay ra trước Hứa Phóng: "Chào! Bạn học——!"
Hứa Phóng nhìn xuống điện thoại, không để ý đến anh.
Diệp Thiệu Văn tiếp tục: "Tôi đã thấy cậu trên sân chơi lần trước. Tôi thấy cậu từ chối một cô gái yêu cầu cậu cung cấp ID WeChat thật sự rất ngầu. Tôi cũng muốn học hỏi."
Lâm Hề Trì: "..."
Diệp Thiệu Văn vẫn rất ming chờ: "Cô có thể dạy tôi được không?"
Nghe vậy, Hứa Phóng nhướng mắt, vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc.
"Sẽ không có ai xin ID WeChat của cậu."
"..."
Hứa Phóng: "Vậy nên cậu không cần học."
"..."
Diệp Thiệu Văn quay lại không nói nữa.
Thấy vậy, Lâm Hề Trì nằm trên bàn chớp chớp mắt, hai mắt trợn tròn, tầm mắt từ Hứa Phóng đến trên người của Diệp Thiếu Dương, cô rất tò mò không biết Diệp Thiếu Dương khiêu khích Hứa Phóng ở chỗ nào.
Sau giờ học, Lâm Hề Trì đeo kính vào, đem ra vài cây bút, đưa cho Hứa Phóng một ít, dặn dò cậu chú ý nghe, sau đó nghiêm túc nhìn giáo viên.
Lâm Hề Trì bị thương ở khuỷu tay trái, sát với Hứa Phóng bên kia.
Cô ngồi thẳng lưng, bắp tay trái đặt trên bàn song song với thân, tay còn lại cầm bút hơi cúi xuống.
Cho nên phần bị thương của cô thỉnh thoảng sẽ chạm vào khuỷu tay của Hứa Phóng.
Cách lớp băng gạc không có cảm giác đau nên Lâm Hề Trì không có ý né tránh.
Nhưng sau này, dường như Hứa Phóng lâu quá không cầm bút, viết được vài chữ thì tay trở nên đau nhức, đưa tay lên muốn lắc cho bớt mỏi.
Sau đó cùi chỏ của anh chọc mạnh vào vết thương của Lâm Hề Trì.
Lâm Hề Trì hoàn toàn không có chuẩn bị, kêu lên một tiếng, lập tức đặt bút xuống, dùng tay phải che vết thương, kinh ngạc nhìn anh.
Hứa Phóng cũng sững sờ một lúc, ánh mắt anh từ từ chuyển qua vị trí khuỷu tay của cô, hầu kết lăn lộn, nhất thời không biết nên nói gì.
Lâm Hề Trì nhìn anh chằm chằm, nói một cách chắc chắn, "Cậu cố ý."
Hứa Phóng liếc nhìn cô, không nói gì.
Lâm Hề Trì nói tiếp: "Tâm địa ác độc."
"..."
Sau khi Lâm Hề Trì mắng xong, cô cảm thấy nhẹ nhõm, tiếp tục ghi chép. Viết được một lúc, cô đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, vị trí khuỷu tay trái của cô giống như không chạm tới Hứa Phóng.
Nghĩ đến đây, Lâm Hề Trì quay lại nhìn.
Nhìn thấy Hứa Phóng lúc này chỉ ngồi ở nửa bên trái của chiếc ghế, cánh tay phải của anh cố ý kéo vào trong khi viết, vẻ mặt khó coi. Nhận thấy ánh mắt của Lâm Hề Trì, anh cũng nhìn sang.
Hứa Phóng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cúi đầu ghi chép không nói lời nào.
Sau giờ học, Lâm Hề Trì chào tạm biệt Hứa Phóng và Tân Tử Đan, bước xuống cầu thang bên trái với Diệp Thiệu Văn.
Hứa Phóng thu dọn đồ đạc, kiểm tra thời gian rồi bước ra ngoài.
Khi tan học, xung quanh có rất đông người vây quanh, tất cả đều là sinh viên vừa tan học, dày đặc đến mức thật khó để đi thêm một bước.
Hứa Phóng không vội, chậm rãi bước ra khỏi tòa nhà dạy học.
Từ dãy nhà dạy học phía Đông có một con đường dẫn ra bên ngoài trường, xung quanh trồng rất nhiều cây xanh, bóng mát, không khí thoang thoảng mùi thơm của hoa sơn chi.
Hứa Phóng đi về phía trước.
Đột nhiên anh nghe thấy một giọng nữ hơi nhát gan phía sau, nhẹ giọng gọi anh: "Hứa Phóng..."
Hứa Phóng quay lại.
Đó là một cô gái với mái tóc đen dài ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn, một đôi mắt đen sáng ngời, trên mặt có chút ửng hồng.
Anh nhất thời không thể nhớ đó là ai, ánh mắt dò xét.
Cô gái mím môi thì thào: "Nghe Trì Trì..."
Ồ, bạn cùng phòng của Lâm Hề Trì.
"Nhà cậu cũng ở Khê Thành?" Cô gái nhướng mắt, nhìn anh đầy mong đợi, ấp úng nói: "Mình đã bảo Trì Trì cùng nhau về nhà, nhưng cậu ấy nói sẽ không về... Vừa vặn cậu cũng muốn về nhà, nên cậu ấy muốn mình với cậu cùng nhau trở về... "
Hứa Phóng im lặng nhìn cô.
Sự im lặng liên tục khiến Tân Tử Đan rất căng thẳng: "Chà, chỉ là do mình không biết phải trở về như thế nào..."
"Chờ đã." Hứa Phóng buông ra, chậm rãi nhấc máy, nhẹ giọng nói:
"Cho tôi hỏi một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.