Tô Chiêu Đệ

Chương 7:




Tôi quan sát thấy Tô Đại Bảo, đứa trẻ to xác này thật sự rất chảnh.
Nó không thích ăn rau và trứng, chỉ thích ăn thịt, hơn nữa phải là loại thịt mỡ lẫn nạc, chỉ thịt nạc nó cũng không thích ăn.
Không chỉ vậy, rau trộn cơm hoặc thịt trộn cơm, hoặc là rau trộn thịt, nó đều không ăn, nó muốn một thìa cơm trắng, một thìa thịt nạc mới chịu há miệng. Bao nhiêu năm nay, nhìn mẹ tôi đút cơm cho nó, tôi cũng nắm rõ sở thích kén ăn này của nó.
Mẹ tôi lo lắng dinh dưỡng của nó không cân bằng, thường xuyên khuyên nó ăn thêm rau, mỗi lần khuyên nhủ, nó lại nhổ rau ra.
Tôi mới không quan tâm mấy cái đó, Tô Đại Bảo thích ăn gì cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình, để tôi bớt khổ.
Nó chỉ ăn thịt mỡ lẫn nạc, tôi liền chiều theo ý nó.
Một miếng cơm, một miếng thịt đút cho nó.
Mẹ tôi thấy Tô Đại Bảo không làm loạn với bà ấy nữa, lại chịu khó há miệng ăn cơm, cũng không còn để ý đến cách cho ăn của tôi nữa.
Dù sao cho Tô Đại Bảo ăn được một miếng cơm cũng đã rất khó rồi, bà ấy đã sớm phát ngán rồi.
Bà ấy đã trải nghiệm bao nhiêu năm như vậy rồi, bà ấy biết độ khó rất lớn.
Kể từ sau lần đó, tôi đã đút cơm cho Tô Đại Bảo ăn suốt mấy năm trời.
Điều này cũng dẫn đến việc nhiều năm sau, Tô Đại Bảo sống trở thành một tên mập ú bị người người chế giễu, giảm cân thế nào cũng không giảm được.
Đương nhiên, đó là chuyện sau này.
Tối hôm đó, tranh thủ lúc bố mẹ đang xem tivi ở phòng khách, Tô Đại Bảo hùng hổ xông vào phòng tôi, "Tô Chiêu Đệ, mày mà dám giở trò với tao, mày c.h.ế.t chắc." Tôi đang làm bài tập về nhà, với việc nó tự tiện xông vào, tôi cũng không tức giận.
Đặt bút xuống, tôi bình tĩnh lấy một gói khoai tây chiên trong cặp sách đưa cho nó, "Yên tâm đi, chị đã hứa với em thì sẽ không nuốt lời. Chỉ cần buổi trưa em phối hợp với chị lúc ăn cơm, tối nào chị cũng sẽ cho em một gói bim bim."
Trước đây để cho Tô Đại Bảo ăn cơm tử tế, mẹ tôi đã cấm nó ăn vặt suốt một thời gian dài. Phòng ngừa nó lén mua đồ ăn vặt, thậm chí còn cắt cả tiền tiêu vặt của nó.
Những thứ nó cần dùng, đều là mẹ tôi chuẩn bị sẵn cho nó.
Bây giờ nó đang thèm lắm đây, buổi trưa tôi vừa nói với nó một câu, nó lập tức đồng ý ngay.
Nhìn thấy gói khoai tây chiên mình hằng mong ước, hai mắt Tô Đại Bảo sáng lên, nhận lấy.
Tôi nhướn mày, tiếp tục nói, "Không chỉ là đồ ăn vặt, chị có thể mua cho em định kỳ, sau này cuối tuần bố mẹ không có nhà, em muốn xem tivi thì xem, muốn chơi game thì chơi, chị canh cửa cho em."
"Mày đừng có lừa tao, nếu không tao nhất định sẽ cho mày đẹp mặt!" Tô Đại Bảo vừa nhét khoai tây chiên vào miệng, vừa giơ nắm đ.ấ.m dọa tôi.
"Chỉ cần em đừng quên, tiền đề của tất cả những điều này là em phải phối hợp với chị." Tôi mỉm cười nói.
Để đối phó với Tô Đại Bảo, lời ngon tiếng ngọt còn hiệu quả hơn là đối đầu trực tiếp với nó.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ con, cho một chút đồ ăn vặt và một chút lợi ích nhỏ, là có thể khiến nó ngoan ngoãn rồi.
Số tiền mà bà ngoại mấy năm nay lén cho tôi, ngoài mua một số dụng cụ học tập ra, tôi đều tiết kiệm hết.
Bây giờ lấy ra mua đồ ăn vặt cho Tô Đại Bảo, có hơi lãng phí, nhưng để đổi lấy sự yên ổn, cũng coi như là đáng giá.
Tôi sẽ không đưa hết đồ ăn vặt cho nó một lượt, mà mỗi ngày một gói, hoặc mấy ngày một gói, từ từ khống chế nó.
Cứ như vậy, số lần nó gây phiền phức cho tôi cũng ít đi.
…...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.