Lần này dù nói gì thì mẹ Hoa vẫn muốn trả tiền cho cậu, tiền này thực ra đã nên trả tiền lại cho cậu từ lần trước rồi.
"Chu Chu, ý tốt của con cô và Miêu Miêu đã nhận được, nhưng con vẫn là một đứa bé, không có nguồn tài chính nên số tiền này khẳng định là ba mẹ cho con giữ." Mẹ Hoa nói.
Cô cảm thấy ba mẹ Chu Viên nhất định biết được cậu có tiền mừng tuổi hay tiền khác trong người, nếu mất nhiều như vậy, mà lại chỉ vì mua đồ cho bạn bè thì người lớn nhà cậu bé khẳng định sẽ không thoải mái.
Cô nghĩ, cứ lén trả lại cho Chu Viên thì chắc cậu bé cũng sẽ không bị ba mẹ mình trách cứ đâu.
Mặc dù cậu trưởng thành sớm nhưng chuyện tiền bạc này thật sự quá phức tạp rồi.
Rất nhanh Chu Viên đã nhắn tin lại: [Con có nguồn tài chính của mình. Chỉ là một phần quà nhỏ mà thôi, với lại cũng coi như là vì Miêu Miêu.]. Truyện Bách Hợp
[Con chỉ mua một sự an tâm mà thôi.] Chí ít thì lúc Miêu Miêu gặp nguy hiểm cũng có thể gọi điện cho cậu.
Mẹ Hoa: "...." Cậu bé này nhỏ như vậy thì có thu nhập ở đâu được? Khẳng định là tiền mừng tuổi.
Mẹ Hoa vẫn chuyển qua một ngàn rưỡi cho cậu.
Nhưng Chu Viên cũng không nhận lấy, cậu cảm thấy cái đồng hồ đó là mình tặng, nếu cậu còn muốn lấy tiền thì có vẻ rất kỳ quái.
Mà lúc này ba Chu bỗng nhiên gửi tin nhắn qua cho Chu Viên, [Người anh em, con mua cái gì mà tốn hơn một ngàn lận vậy?]
Chu Viên: [Ba kết nối tài khoản ngân hàng của con với số điện thoại của ba?]
Ba Chu: [Đừng nói như vậy chứ người anh em, trước tiên con nói ba biết con mua gì mà hơn một ngàn lận vậy, không phải bọn con đi tắm suối nước nóng sao?]
Từ trước đến nay Chu Viên luôn không thể hiểu được lòng hiếu kỳ cùng ham muốn nhiều chuyện của người lớn, [..... Ba, con cũng chưa từng tò mò ba dùng số tiền tiết kiệm giấu được như thế nào mà.]
Ba Chu bên kia nhanh chóng nhắn lại, [Vừa rồi gửi sai tin nhắn, con đừng nói chuyện này với mẹ, nếu không về sau sẽ không thuê con nữa.] Mấy bài ppt của ông đều nhờ Chu Viên lúc rảnh rỗi làm giùm, dĩ nhiên không phải miễn phí, nhưng mà chuyện này chắc chắn không thể nói cho mẹ Chu được.
Chu Viên: "....."
Đây chính là nguyên nhân cậu không thể nói chuyện với người lớn được, bởi vì có những lúc người lớn lại quên đi bọn họ mới là người bắt đầu chủ đề trước.
Chu Viên không có đòi tiền nên mẹ Hoa chỉ có thể mua một món đồ có giá cả tương đương để tặng cho Chu Viên. Nhưng mà cũng chỉ có thể chờ về nhà rồi mới nói tiếp.
Rạng sáng ngày thứ hai, tiếng chim hót vang bên ngoài.
Lúc mẹ Hoa tỉnh lại thì phát hiện Miêu Miêu vốn nằm trong ngực mình lại không thấy đâu.
Mẹ Hoa giật nảy mình, lúc cô đi ra thì thấy bốn đứa trẻ ngồi trong phòng khách chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Nếu như miêu tả chính xác lại một chút thì nên nói là Chu Viên nhìn ba đứa trẻ khác chơi đùa.
Ngày mai bọn trẻ còn phải lên lớp, người lớn cũng phải đi làm, cho nên sáng nay bọn họ đã thu dọn hành lý trở về.
Lúc tách ra mọi người cũng đã hẹn nhau nếu rảnh thì sẽ đi tới đây lần nữa.
Vừa tới cửa nhà bọn họ liền thấy có mấy người đứng trước cửa, đứa nhỏ cỡ bảy tám tuổi đang đòi chơi điện thoại.
Mẹ Hoa nhìn thoáng qua, cô nói được thì làm được, không xé thẳng mặt nhưng cũng sẽ không cho sắc mặt, sau đó cô cúi đầu nói với Miêu Miêu, "Miêu Miêu, bây giờ chúng ta đi mua quà cho Chu Chu nhé."
Nói xong cô ôm Miêu Miêu đi.
Lúc Miêu Miêu ôm dì Hoa, con mắt bé vẫn đang nhìn đứa bé trai kia, đứa bé trai thấy Miêu Miêu nhìn nó liền phun một bãi nước miếng, "Một con gà mái không thể đẻ trứng."
Đương nhiên do cách quá xa nên không có khả năng phun dính người bọn họ được, mẹ Hoa cũng không có nghe được lời này nhưng ba Hoa đứng bên cạnh lại nghe thấy, anh tát nó một cái, sắc mặt vô cùng khó coi, "Mày vừa mới nói gì đó?"
Mẹ Hoa ôm Miêu Miêu rời khỏi tiểu khu, cô suy nghĩ một chút sau đó thuê xe đi đến trường tiểu học của Miêu Miêu.
Cô gọi điện thoại cho người bạn thời đại học cũng chính là chủ nhiệm lớp của Miêu Miêu, cô đã gửi tin nhắn giải thích trước tình huống của mình cho cô Lý nên cũng không nói trong điện thoại, nguyên nhân là vì không muốn để Miêu Miêu nghe được những chuyện này.
Cô Lý nhanh chóng dẫn hai mẹ con đến phòng vừa thuê, mẹ Hoa cảm thấy nơi này rất tốt, cô không biết lái xe, hiện tại cũng chỉ cần đón xe đi đến bên công ty còn chuyện đưa đón Miêu Miêu thì không cần đón xe phiền phức như vậy.
Mẹ Hoa nói với Miêu Miêu, "Dì không biết lái xe nên chúng ta dọn đến ở gần trường học được không? Như vậy thì không cần lái xe nữa."
Miêu Miêu nhỏ giọng nói, "Dạ được."
Mẹ Hoa dắt Miêu Miêu đi siêu thị, cả hai đi mua một chút đồ dùng hằng ngày, sau đó lại mua cho bạn Chu Viên một cái đồng hồ đeo tay, dĩ không phải là không đồng hồ đeo tay thông minh.
Trên điện thoại đã hiện lên vô số cuộc gọi nhỡ kèm theo một đống tin nhắn chưa đọc.
[Vợ ơi, nghe điện thoại của anh đi.]
[Vợ ơi, anh đang thương lượng với mẹ chuyện này.]
[Vợ ơi, em nhắn tin lại cho anh một chút đi.]
[Anh sẽ không ly hôn.]
Mẹ Hoa gửi đi một tin nhắn, [Em rất xin lỗi vì đã làm anh chậm trễ nhiều năm như vậy, nhưng chúng ta tách ra vẫn tương đối tốt hơn, trong lòng em thật ra cũng cảm thấy bản thân không đúng lắm, dù sao đó cũng là anh trai của anh, là mẹ của anh, bọn họ cũng chỉ để anh chăm sóc cháu trai một chút, dù là ai thì khả năng đều cảm thấy mọi chuyện không có gì quá lớn, nhưng em lại không thể dàn xếp được, anh quá bận rộn nên đứa bé đó khẳng định sẽ do em chăm sóc, em rất sợ, xin lỗi vì không thể đi cùng anh đến cuối cùng, cũng cảm ơn anh những năm nay đã làm bạn với em, cuối cùng chúc anh hạnh phúc.]
Ba Hoa nhanh chóng nhắn lại, [Chúng ta đã ở chung mười lăm năm cũng chưa từng cãi nhau gay gắt như vậy, vợ ơi, em cho anh một chút tín nhiệm đi, anh sẽ xử lý tốt chuyện này. Chuyện ly hôn anh sẽ không đồng ý....]
Mẹ Hoa tắt điện thoại sau đó đi xào rau nấu cơm.
Miêu Miêu cảm thấy dì đang không vui, thật ra thì bé cũng rất khó chịu.
Bé ngồi trên ghế sa lon xa lạ, sau đó đi lấy cây chổi bắt đầu quét rác.
Dù sao đây cũng là phòng thuê, chủ thuê nhà trước hẳn đã quét sạch sẽ nhưng trong một khoảng thời gian không có người ở nên có rất nhiều tro bụi.
Miêu Miêu quét cực kỳ nghiêm túc.
Bé muốn biến nơi này trở nên sạch sẽ giống như trong nhà, nếu làm như vậy thì có thể vui vẻ hơn một chút không?