Tớ Muốn Làm Bạn Tốt Với Cậu

Chương 51:




Ánh mắt Miêu Miêu nhịn không được lén lút nhìn Chu Viên bên cạnh một chút.
Nhưng mà rất nhanh bé đã thu hồi lại, mẹ nói, nếu như muốn ăn cái hay muốn mua cái gì thì không thể xin người khác mà phải tự mình mua.
Miêu Miêu nghĩ, bé không đói bụng, không đói bụng, không cần ăn cái này.
Miêu Miêu vẫn không muốn dùng tiền mua cái này ăn, thế là bé chuyên tâm xem sách giáo khoa.
Không tới một lát, Chu Viên đã đặt hộp chocolate trên bàn Miêu Miêu.
Miêu Miêu quay đầu nhìn về phía Chu Viên, Chu Viên nghiêm mặt nói, “Không muốn ăn. Cho cậu.”
Miêu Miêu vẫn còn trong trạng thái hơi mê mang.
Một mặt là do lúc trước mẹ đã nói cho đối phương đồ ăn chính là tỏ ý muốn làm bạn tốt.
Một mặt là do mẹ còn nói không thể tùy tiện ăn đồ của người khác.
Vậy nên Miêu Miêu cảm thấy rất mâu thuẫn, nếu người khác cho đồ ăn thì có thể ăn không?
Lúc trước bé sẽ không chút do dự nhận lấy, bởi vì bé cảm thấy đây chính là đang tỏ ý muốn làm bạn tốt, nếu như bé cho đối phương đồ ăn ngon mà đối phương không chịu nhận thì bé sẽ rất buồn.
Nhưng mà hiện tại bé lại do dự một chút, dù sao mẹ cũng vừa mới nói đến chuyện.
Lần do dự này của Miêu Miêu làm trái tim Chu Viên nghẹn lại một chút, lúc trước cậu đưa cái gì Miêu Miêu đều sẽ nhận lấy không chút do dự.
Bây giờ Tinh Tinh đưa đồ ăn bé không chút do dự nhận lấy, cậu đưa đồ ăn bé lại không chịu nhận.
Chu Viên ngây người một lát, sau đó cảm thấy bản thân bây giờ có chút giống một đứa trẻ.
Loại tình bạn thích tranh giành tình cảm của trẻ con này mình thế mà cũng quan tâm, hơn nữa còn đặc biệt để chocolate lên bàn, cố ý hờn dỗi ăn cho Miêu Miêu nhìn, muốn Miêu Miêu đến tìm mình đòi ăn chocolate….
Chu Viên tự tưởng tượng ra có lẽ một giây sau có phải cậu sẽ nói với đối phương về sau mình cũng không tiếp tục chơi cùng cậu nữa.
Sau đó liền bị trí tưởng tượng của mình làm cho ngây người.
Chu Viên cất hộp chocolate đi, bỏ vào trong hộc bàn của Miêu Miêu.
Cậu không hề giống mấy đứa trẻ này.
Miêu Miêu nhỏ giọng nói với cậu, “Chu Chu, mẹ nói tới không thể tùy tiện nhận đồ của người khác.”
Chu Viên nghe nói như thế thì ý thức được có lẽ hôm qua Miêu Miêu mang chocolate Tinh Tinh cho bé về, mẹ Miêu Miêu dạy dỗ bé không nên tùy tiện nhận đồ của người khác.
Chu Viên còn rất vui vẻ trong lòng, cậu nói, “Cậu không phải tùy tiện nhận đồ của người khác, phải trả tiền. Giống như đi mua đồ trong cửa hàng, cậu cho đối phương tiền đối phương đưa món đồ đồng giá cho cậu.”
Miêu Miêu ngây người một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, vân vê ngón tay, có hơi ngượng ngùng nói, “Nhưng mà…. Tớ không có tiền.”
Chu Viên suy nghĩ, “Buổi trưa cậu có thể giúp mình ăn đồ ăn mình không ăn hết, như vậy mình sẽ có một bông hồng nhỏ. Đây cũng là cho mình một món đồ.”
Miêu Miêu luôn cảm thấy dường như bé vẫn là người chiếm tiện nghi rất lớn, “Tớ có thể ăn hết giúp cậu, không cần cậu cho tớ chocolate đâu.”
Chu Viên học dáng vẻ vừa rồi của bé nói, “Nhưng mà mẹ mình nói không nên làm phiền những người khác.”
Chu Viên thấy bé có hơi do dự, tiếp tục nói, “Nếu như cậu không giúp mình ăn hết thì mình sẽ không có hoa hồng nhỏ.”
Miêu Miêu cầm tay cậu, “Sẽ có hoa hồng nhỏ, cậu đừng sợ.”
Miêu Miêu tưởng rằng nguyên nhân từ trước đến giờ Chu Viên không bao giờ giơ tay trong lớp cũng giống như mình, sợ nói trước mặt nhiều người như vậy, bởi vì Chu Viên thông minh như thế chắc chắn biết đáp án.
Mà hiện tại bé đã có kinh nghiệm nên bé lấy thái độ của người từng trải nói với Chu Viên, “Rất đơn giản, chỉ cần cậu nguyện ý giơ tay sau đó đứng lên, trả lời câu hỏi xong thì ngồi xuống, cậu thông minh như vậy chắc chắn sẽ không trả lời sai.”
Miêu Miêu bật chế độ nói nhiều, tiếp tục nói, “Lúc trước tớ cũng rất sợ hãi, nhưng mà tới nói với bản thân rằng chỉ cần đứng lên nói ra một con số là được rồi, sau đó tớ lặp lại rất nhiều lần trong lòng thì dường như không còn sợ như vậy nữa, hơn nữa còn rất vui vẻ.”
Lúc bé nói những lời này, đôi mắt cong cong nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ giống như hoa hướng dương nở rộ, đẹp đến mức khiến người khác nghĩ tới mặt trời.
Chu Viên sững sờ một chút, sau đó liền nghe thấy bé tiếp tục nói, “Lát nữa tới tiết toán tớ giúp cậu.”
Chu Viên hoảng hốt, bây giờ dường như cũng không thể nói mình không cần trả lời câu hỏi.
Cậu chỉ có thể nói sang chuyện khác, “Cậu nhìn chocolate này thử đi, có phải là loại hôm qua cậu ăn không?”
Miêu Miêu nhỏ giọng nói với Chu Chu, “Vừa rồi lúc cậu ăn tớ có thấy, chính là nó.”
“Bây giờ cậu không muốn ăn sao?” Chu Viên có hơi khó hiểu, Miêu Miêu còn có đặc tính giống sóc sao? Muốn tích trữ đồ ăn ngon?
Miêu Miêu nhỏ giọng nói, “Tớ muốn đem về cho bà cố ngoại ăn, bà cố ngoại không có răng, thích hợp ăn cái này nhất.”
Chu Viên giờ mới hiểu được vì sao hôm qua bé thèm đến mức như vậy nhưng lại không ăn, thì ra là vì cho người già trong nhà.
Rất nhanh liền đến tiết số học, từ lúc giáo viên toán bắt đầu bước vào Miêu Miêu tỏ ra vô cùng hồi hộp.
Lúc giáo viên toán nói, “Đề này ai trả lời đây” trong nháy mắt, Chu Viên liền cảm giác được tay mình bị tay Miêu Miêu nắm giơ lên.
Chu Viên: “….”
Mặc dù lần nào giáo viên toán cũng đều nói ai giơ tay trước thì gọi người đó, nhưng thực tế tất cả mọi người đều đồng thời giơ tay lên, nên giáo viên toán sẽ nghiêng về những người chưa từng trả lời câu hỏi.
Ví dụ như hôm nay.
“Chu Viên, em trả lời câu hỏi này đi.”
Chu Viên đứng lên, thật ra cậu căn bản không có nhìn bảng đen, cho nên trước lúc đứng lên vẫn không biết đáp án, lúc đứng lên mới nhìn thoáng qua bảng đen, nói, “24.”
Giáo viên toán có hơi kinh ngạc, tưởng rằng Chu Viên cố ý nói đáp án sai, bởi vì đáp án là 36.
“Còn bạn học nào có đáp án khác không?”
Lập tức có bạn học giơ tay trả lời 36.
Chu Viên có chút khó hiểu, ngay sau đó liền nhận ra câu mà giáo viên toán hỏi nằm ở phía dưới chứ không phải là câu nằm ở phía trên.
Chu Viên điềm nhiên như không có việc gì trở về vị trí của mình, liền phát hiện Miêu Miêu bên cạnh có chút đứng ngồi không yên.
Sau đó liền thấy bé lén lút cầm tay mình, lại gần, nhỏ giọng nói, “Rất…. Rất xin lỗi….”
Rất giống như người trả lời sai câu hỏi là bé vậy.
Chu Viên thật sự không để ý chuyện này, nói với bé, “Không sao không sao, vừa rồi mình nhìn lầm câu hỏi.”
Thấy bé áy náy như thế, nói đến cùng thì nồi vẫn là của cậu, dù sao là do cậu nói mình muốn hoa hồng nhỏ trước nên Miêu Miêu mới muốn giúp cậu như thế.
Chu Viên nói, “Mình nhất định có thể trả lời câu hỏi tiếp theo.”
Miêu Miêu gật đầu thật mạnh, “Cậu nhất định có thể.”
Trong suy nghĩ của Miêu Miêu, Chu Viên là người lợi hại nhất.
Thế là Chu Viên nghe giảng một lúc, sau đó thì giành trả lời câu hỏi kế tiếp,
Lần thứ nhất không có nhìn nhầm câu hỏi nên tất nhiên là trả lời đúng.
Giáo viên toán dừng lại khen cậu.
Chu Viên được khen: “….”
Quay đầu liền thấy bạn cùng bàn còn vui vẻ hơn so với chính bé trả lời câu hỏi.
Tốt quá, chuyện trả lời câu hỏi này xem như cũng đáng giá.
Buổi trưa, Miêu Miêu rất nghiêm túc ăn hết đồ ăn mà Chu Viên không thích ăn, sau đó chia một nửa đồ ăn mà Chu Viên thích ăn cho cậu.
Bé nghĩ, như vậy thì cả hai đều có thể ăn no rồi.
Buổi chiều chủ nhiệm lớp đến nói một chuyện, “Các bạn học, ngay mai lớp chúng ta có tiết học mở, mọi người nhất định phải mặc đồng phục đi học, khi đi học không nên nói chuyện, tích cực giơ tay trả lời câu hỏi.”
Miêu Miêu không hiểu cái này nhưng vẫn gật đầu.
Đặng Phong nói, “Không biết…. Cũng phải…. Phải…. Giơ tay sao ạ?”
Lớp bọn họ luôn rất thoải mái, trả lời câu hỏi đều không phải bắt ép mà là tự mình chủ động giơ tay.
Cô Lý suy nghĩ, “Như vậy đi, bạn học nào biết thì giơ tay trái, bạn học nào không biết thì giơ tay phải, đến lúc đó cô giáo sẽ chỉ gọi bạn học giơ tay trái trả lời, như vậy có được không?”
Cả lớp cùng nói, “Dạ được.”
“Vậy về nhà mọi người phải ôn tập thật tốt, cô không muốn ngày mai tất cả đều giơ tay trái, đến lúc đó cả lớp đều giơ tay nhưng cô lại không biết nên gọi ai trả lời, vậy thì cô liền thảm rồi.”
Các bạn học cười vang, Miêu Miêu cũng cười theo.
“Ngày mai người nào trả lời câu hỏi thì sẽ có hai hoa hồng nhỏ.”
Đôi mắt Miêu Miêu lập tức sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.