Tớ Muốn Làm Bạn Tốt Với Cậu

Chương 85: Đau Khổ




Cho dù thế nào thì lần thảo luận này đã kết thúc hoàn hảo, vốn dĩ Miêu Miêu nghĩ hai người giúp đỡ lẫn nhau là điều thật sự cần thiết.
Ngoài ý muốn chính là Chu Viên cũng đồng ý, anh nói, “Mình chỉ có thể cố gắng giúp một chút, nhưng mà mình cũng không có bảo đảm tất cả phương pháp của mình đều hữu dụng.”
“Ít ra cậu còn có thể đưa ra một vài phương pháp còn tớ là không có biện pháp nào.” Miêu Miêu cảm thán, cô thầm nghĩ trong lòng nên Chu Viên không biết trước đây cô cảm thấy không biết làm sao với chuyện này đến mức nào.
Trước buổi tự học tối còn có một buổi họp, có điều Miêu Miêu còn chưa đi đã bị kêu ra ngoài.
Thì ra là hiệu trưởng tìm cô có việc.
Lúc Miêu Miêu tới phòng làm việc của hiệu trưởng thì nhìn thấy chủ nhiệm lớp cùng lớp trưởng lớp bên cạnh Lý Kiều ở bên trong.
Miêu Miêu đại khái có thể đoán được rốt cuộc là chuyện gì rồi, cô đi vào.
Hiệu trưởng cũng có ấn tượng với Miêu Miêu, dù sao Miêu Miêu cũng là lớp trưởng của lớp thực nghiệm.
“Hoa Miêu Miêu, có phải năm ngoái em đưa năm chỗ trong danh sách trợ cấp nghèo khó của lớp em cho lớp năm không?”
Chủ nhiệm lớp nhìn theo.
“Đúng vậy, bởi vì năm ngoái lớp em có ít bạn báo danh nên danh sách bị dư ra, trợ cấp nghèo khó vốn là để giúp đỡ bạn học khó khăn, em cảm thấy không cần phải hạn chế về lớp học, chỉ cần là bạn học gặp khó khăn là có thể nộp đơn, hơn nữa lớp bọn họ thiếu năm chỗ nên em đưa cho bọn họ rồi.”
“Vậy em có biết lớp bọn họ dùng năm chỗ này để làm gì không?”
Lý Kiều cùng chủ nhiệm lớp đều quay lại nhìn, nhất là chủ nhiệm lớp.
Trên mặt Miêu Miêu đã không còn ý cười, cô biết bây giờ hiệu trưởng đã biết nên tuyệt đối không thể nào là chủ nhiệm lớp báo lên được, nhất định là bạn học bị đá khỏi danh sách của lớp Lý Kiều.
Thật ra chủ nhiệm lớp đã hơi yên tâm trong lòng, từ trước đến nay tính cách của Miêu Miêu rất tốt, làm việc gì cũng rất đảm bảo, có lẽ cô sẽ không nói chuyện gì khác thường.
Miêu Miêu lạnh nhạt nói, “Em nghe nói bọn họ tự mình phân chia.” Không biết cũng không sao, hơn nữa lúc này cô hoàn toàn không có nghĩa vụ phải hỗ trợ che giấu.
Cô đã từng nhắc nhở chủ nhiệm lớp phải kiểm tra tư cách hộ nghèo nhưng mà năm ngoái không làm, năm nay cũng không có làm, còn khiến bạn học có chứng nhận nghèo khó ở lớp bên cạnh bị đẩy xuống.
Cô cũng chỉ nói thật mà thôi.
Sau khi Miêu Miêu nói xong thì quay về lớp.
Vẻ mặt của cô vẫn rất khó nhìn, mặc dù là vấn đề của chủ nhiệm lớp cùng Lý Kiều nhưng mà cô…. Cô cũng không nói rõ được đây là thế nào.
“Cậu làm sao vậy?” Chu Viên bên cạnh hỏi.
Miêu Miêu vẫn chưa chuẩn bị nói cho Chu Viên, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến Chu Viên.
Miêu Miêu lắc đầu, “Không có việc gì.”
Tiết đầu tiên chính là tiết tự học của chủ nhiệm lớp, sau khi người này quay lại phòng học thì nhìn thoáng qua Hoa Miêu Miêu rồi nói, “Hôm nay là ai trực nhật, tại sao không bôi bảng? Sao lớp học lại ồn ào vậy, lớp trưởng đang làm gì? Có muốn thi đại học nữa không?”
Phòng học thoáng cái yên tĩnh lại, lúc này tiếng chuông vào học mới vang lên.
Miêu Miêu chuẩn bị đi tới gần bôi bảng.
Chu Viên đứng lên đi tới, lấy khăn bôi bảng.
Chủ nhiệm lớp phát một bộ bài thi, “Tiết này mấy em tự học, Hoa Miêu Miêu ra ngoài một lát.”
Hoa Miêu Miêu đi ra ngoài, cô đã đoán được sẽ có kết quả này.
Chủ nhiệm lớp đứng trước bồn hoa ngoài phòng học, nhìn Hoa Miêu Miêu nói, “Vì sao em không lén nói với thầy chuyện lớp các em ấy chia vị trí?”
“Em không có chứng cứ, hơn nữa quan hệ của hai lớp không tốt, lớp các bạn ấy cũng sẽ không đứng ra chứng minh chuyện này.” Tất cả đều cầm tiền thì có ai lại ngu như vậy.
“Vậy hôm nay thì có thể nói? Hoa Miêu Miêu, nếu em ra ngoài xã hội em có thể bị người khác đánh chết, tâm tư em sao có thể sâu như vậy bình thường đều là giả bộ sao?”
Chủ nhiệm lớp càng nói càng tức giận, “Tôi chưa bao giờ thấy học sinh nào ngang ngược, không hiểu chuyện như em. Thiệt thòi cho tôi trước đây còn nghĩ em là một học sinh tốt, kết quả không ngờ em lại là người như vậy, chẳng trách có nhiều người ghét em như thế! Hoa Miêu Miêu, em cứ tiếp tục như vậy thì sau này nhất định là kẻ suy đồi của xã hội!”
Hoa Miêu Miêu kìm nén cơn tức, lúc này dù nói cái gì cũng không thể khóc được.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nghe qua chuyện như vậy, cô biết chủ nhiệm lớp nhất định sẽ tức giận, cô cũng biết lúc đó dù cho cô nói cái gì thì hiệu trưởng cũng đã xác nhận chuyện này, cô hoàn toàn có thể nói bản thân cái gì cũng không biết nhưng mà nếu nói như vậy, vậy thì nữ sinh đi tố cáo kia rất nhanh sẽ bị bại lộ, vốn dĩ là do cô nhắc nhở nữ sinh kia, cô cũng muốn tố cáo nhưng chỉ là hiệu quả không tốt bằng đối phương cho nên gánh hậu quả này cũng là chuyện cô nên làm.
Đối với gia đình nghèo thì trợ cấp hộ nghèo rất quan trọng, nhưng không bị xa lánh ở trường học cũng rất quan trọng, dù sao lớp bên cạnh cũng ghét cô nên có nhiều thêm một bản tố cáo cũng không sao, chủ nhiệm lớp vốn làm sai nhưng cô cũng phải bị nghiêm phạt, quan trọng nhất là trường học cơ bản đều như thế, nói là trợ cấp cho học sinh nghèo khó nhưng thực tế nhiều vị trí trong lớp đều phát cho học sinh không nghèo, nhưng với những người dám nộp đơn Miêu Miêu hy vọng có thể vì chuyện này mà xét duyệt nghiêm ngặt hơn một chút, trải qua một khoảng thời gian ở chung với bạn cùng lớp cô biết cuộc sống thực sự rất khó khăn.
Cô biết chủ nhiệm lớp có thể sẽ giận, nhưng mà không ngờ cô có thể nói ra lời như vậy.
Trái tim như bị cắt, máu chảy đầm đìa.
Hoa Miêu Miêu vâng một tiếng, “Cô ơi, nếu như không có chuyện gì thì em xin quay về phòng học.”
Trong lòng vẫn cực kỳ tức giận, cô quay đầu lại nói lần nữa, “Cô biết không, cô tức giận với em như vậy, nếu như em gây ầm ĩ lên thì cô cũng không thể nói em ngang ngược không hiểu chuyện được.”
Lúc Miêu Miêu quay lại phòng học cầm quyển sách sinh học dựng lên, trốn ở đằng sau, cô rốt cuộc nhịn không được bắt đầu rơi nước mắt.
“Ngang ngược, không hiểu chuyện”, “Bị người ta đánh chết”, “Bình thường đều là giả bộ”, “Rất nhiều người ghét em”.
Tim cô nhói lên từng cơn, cô làm sai sao? Cô chỉ là…. Chỉ là hy vọng việc xét duyệt trợ cấp hộ nghèo có thể nghiêm ngặt hơn một chút thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.