Tớ Muốn Làm Bạn Tốt Với Cậu

Chương 93: Cảm




“Có hơi nóng.” Đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của Chu Viên, Miêu Miêu đành gật đầu.
“Mình dẫn cậu đến bệnh viện.”
“Chỉ là bị cảm mà thôi. Không nghiêm trọng lắm.” Tuyệt đối không đến mức cần phải đi bệnh viện.
Miêu Miêu biết mình bị cảm, chỉ là lâu rồi cô chưa bị cảm nên cũng có hơi bất ngờ.
Cũng chỉ kéo dài một chút là có thể khỏe lại giống như người bình thường bị cảm hay nóng sốt nên Miêu Miêu cảm giác mình bị cảm cũng không phải chuyện lớn gì, vài ngày là tốt rồi.
Chu Viên kéo cô lại gần, “Đến bệnh viện khám thử, không lâu đâu.”
Bởi vì hai người nói chuyện nên lúc Tinh Tinh và Đặng Phong đi ra trùng hợp nghe thấy Miêu Miêu bị cảm, lập tức nói, “Đi thôi, vẫn nên đi bệnh viện khám thử.”
Miêu Miêu không lay chuyển được nên quay về phòng thay quần áo, bởi vì vừa rồi cô mặc đồ ngủ ra ngoài.
Đầu óc cô choáng váng, còn có cảm giác khó chịu muốn ói.
Lúc đi ra được Chu Viên đỡ.
“Đặng Phong, hai cậu sắp xếp đồ đạc cả bọn mình đi. Mình dẫn Miêu Miêu đi trước.”
Anh đã đặt xe trên điện thoại, thấy Miêu Miêu thật sự khó chịu bèn dứt khoát cõng cô trên lưng đi xuống dưới lầu.
Miêu Miêu biết mình được Chu Viên cõng trên lưng, hơn nữa đối phương vẫn còn đang đi rất nhanh.
Từ nhỏ đến lớn cô đều rất ghét bị người khác cõng, có thể nói ngoài mẹ cô ra thì những người khác đều không thể cõng cô.
Bởi vì cảm giác không an toàn do chân không chạm đất làm cô thấy rất hoảng sợ.
Miêu Miêu phản xạ có điều kiện mà ôm chặt cổ Chu Viên, nhỏ giọng nói, “Chu Chu…. Tớ sợ…. Cậu chậm một chút….”
Lúc đi xuống cầu thang có cảm giác như cô thật sự ngã chổng vó xuống dưới, rất kinh khủng.
Chu Viên thật sự chậm lại, “Không sao đâu đừng sợ, sẽ không để cậu té, nếu có té xuống thì cũng có mình làm đệm.”
Miêu Miêu nghe nói như thế thì yếu ớt đáp, “Chu Chu, làm sao bây giờ…. Mấy lời này của cậu vẫn không xoa dịu tớ được.”
“Vậy cậu nói chút gì xoa dịu tớ đi.” Chu Viên mở miệng nói, “Ví dụ như vì sao cậu thích con trai nói nhiều? Mình nhớ đa số con gái đều thích con trai ít nói, lạnh lùng mà.”
Miêu Miêu: “…. Đa số con gái thích con trai ít nói lạnh lùng…. Cậu đang nói bản thân sao?”
Hai người nói chuyện đúng là đã phân tán một ít sự chú ý của Miêu Miêu.
“Không có, mình không có ít nói cũng không có lạnh lùng, mình vẫn luôn rất gần gũi.” Gần gũi đến mức chơi đùa cùng trẻ em rồi, hơn nữa còn biết ghen, còn có thể bởi vì phẩm chất ai đó thích mà cố gắng khai quật đặc điểm của mình. Lẽ nào như vậy vẫn chưa đủ gần gũi sao?
Miêu Miêu nghe nói như vậy thì nhịn không được, “Có phải là tớ bị sốt đến hỏng đầu rồi không? Tại sao tớ cảm giác cậu…. Trở nên hơi kỳ lạ?”
“Có sao?” Nói một hồi cuối cùng đã xuống tới dưới lầu.
Chu Viên để Miêu Miêu xuống, còn không quên đem theo một phần ăn sáng từ trong nhà.
Sau đó dẫn theo Miêu Miêu ngồi lên xe.
“Ăn sáng không?”
Miêu Miêu lắc đầu, cô chóng mặt nên không muốn ăn gì hết mà chỉ muốn hắt xì.
Sau khi ngồi lên xe, Chu Viên thắt dây an toàn cho Miêu Miêu, bỗng anh thấy cô khó chịu, “Có muốn dựa một lát không?”
Miêu Miêu vừa lại gần vừa nói, “Thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, tớ chỉ bị cảm mà thôi, Chu Viên phản ứng của cậu có hơi lớn rồi, sức khỏe của tớ từ nhỏ đến giờ luôn rất tốt.”
Miêu Miêu nghĩ nguyên nhân phản ứng của Chu Viên lớn như vậy là bởi vì từ nhỏ Chu Viên rất dễ sinh bệnh, cô còn nhớ rõ lần trước anh bỗng nhiên ngã bệnh đã được đưa vào bệnh viện.
“Vâng vâng vâng, sức khỏe từ nhỏ đến giờ đều cực kỳ tốt, nhưng mà bị bệnh thì phải vào bệnh viện khám thử.” Chu Viên bỗng nhiên nhớ đến ba của Miêu Miêu là bác sĩ, “Có cần nói với ba của cậu không?”
Miêu Miêu nhanh chóng lắc đầu, “Bọn mình tới bệnh viện kiểm tra một lát là được, nếu như không nghiêm trọng thì uống một liều thuốc, còn nghiêm trọng thì truyền nước biển, không cần nói với ba tớ.” Nếu như nói cho ba cô biết, vậy thì chắc chắn phải ở nhà trong một thời gian dài.
Lúc học lớp mười, bởi vì lớp trưởng thời cấp ba có nhiều việc phải làm hơn lớp trưởng thời cấp hai, hơn nữa các bạn cùng lớp cũng gặp nhiều tình huống khác nhau nên có một nửa thời gian là cô ở nhà còn một nửa thì ở trường học.
Ba của cô cảm thấy cô không quan tâm đ ến sức khỏe của mình, thật ra cô đã chăm sóc bản thân rất tốt, trời lạnh thì mặc thêm áo, trời nóng thì bôi kem chống nắng, mỗi ngày trong lớp và phòng ngủ đều có ô, bây giờ bị cảm chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Chu Viên cũng gật đầu nói, “Vậy cũng được, hôm qua không nên giữ cậu lại sân thượng nói chuyện phiếm, nhất định là bị cảm do trúng gió rồi.”
Miêu Miêu: “….” Cảm giác cứ kỳ lạ chỗ nào.
Sau đó cô chợt nhận ra, hình như hôm nay Chu Viên nói nhiều hơn rồi thì phải?
“Không có.” Miêu Miêu ngồi ngay ngắn nói, “Thật sự không nghiêm trọng, tố chất thân thể tớ rất tốt, trúng gió cũng không có khả năng bị cảm, lúc học tiểu học tớ và nhóm Tinh Tinh còn đi leo núi nhưng kết quả quá ham chơi nên trời tối mà vẫn còn chưa xuống, chỉ có thể ngủ trong đình ở trên núi nhưng cũng không có bị cảm, làm sao có thể bởi vì bị gió thổi hai cái đã bị cảm?”
Chu Viên: “Lúc tiểu học mấy cậu leo núi sau đó ngủ trên núi? Có người lớn đi cùng mấy cậu không?”
“Không có người lớn.” Miêu Miêu vừa cười vừa nói, “Lần đó, ba người bọn tớ đều bị đánh lòng bàn tay.”
Chu Viên: “Sau này nếu Tinh Tinh có ý tưởng gì thì phải nói cho mình trước.”
Chu Viên nói xong câu này thì ngây người, bây giờ cô đã trưởng thành, cho dù Tinh Tinh có ý tưởng xấu gì thì bản thân cô cũng có thể phân biệt được đúng sai.
Cũng không cần nói cho anh biết bởi vì anh đã bỏ lỡ thời gian đó rồi.
Miêu Miêu không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ thuận miệng nói, “Được, sẽ nói cho cậu.”
Đúng lúc dẫn cậu ấy chơi cùng, chuyến đi suối nước nóng lần này không được thành công lắm.
Cảm giác tất cả mọi người không được vui.
Miêu Miêu nghĩ đi nghĩ lại rồi dựa vào Chu Viên ngủ gật, người đã lâu không bị bệnh mà vừa có bệnh thì như núi đổ, cả người mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.
Suối nước nóng nằm ở khu du lịch nên cần phải xuống núi tìm bệnh viện, đường núi có 18 khúc cua đổi tới đổi lui.
Chu Viên sờ trán Miêu Miêu, rất nóng.
Mặc dù biết chỉ là cảm cúm thông thường nhưng mà anh vẫn rất lo lắng.
Trái tim anh giống như bị vật gì níu lấy, lúc trước anh đã sớm bước vào thế giới người lớn, đã là thế giới người lớn thì tất nhiên không thể tránh được đề tài về tình yêu.
Anh có thể thoải mái giải ra đủ loại phương trình nhưng đối với thứ mơ hồ này thì lại không biết gì.
Có điều lúc đó anh cũng không nghĩ tới sẽ có ngày hiểu được.
Chu Viên vốn chỉ muốn xem thử nhiệt độ trên trán cô, nhưng mà tiếp xúc được một thời gian lại không muốn thả ra.
Thậm chí anh có thể cảm giác được chỗ nào đó trong trái tim đang từ từ bành trướng đến mức anh không thể phớt lờ.
Anh quay mặt đi, yên tĩnh nhìn phong cảnh lóe lên bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.