"A ——" Một tiếng thét chói tai cắt ngang màn sương sớm.
Ta mạnh mẽ bật dậy, thần kinh căng thẳng. Lương Gia và Trường Hinh ngủ bên cạnh cũng bừng tỉnh, hai người mặt mày buồn ngủ nhưng rất lo lắng.
"Các ngươi đều nghe thấy?" Ta hỏi.
Các nàng gật gật đầu.
Lâu Huyên ở ngoài cửa kêu: "Nhiễm Nhiễm các ngươi không sao chứ, nếu không trả lời ta sẽ xông vào."
"Không sao, chúng ta không sao." Vì đề phòng hắn thật sự phá cửa vào, ta mau chóng mặc quần áo đi mở cửa.
"Sao lại thế này, ta vừa nghe có tiếng thét chói tai." Ta nói, "Có phải lại xảy ra chuyện không?"
"Có lẽ vậy."
Sở dĩ nói "lại" là vì từ khi chúng ta chuyển đến Lâu Gia Bảo hai ngày trước, cơ hồ mỗi tối đều có ba bốn nữ tử mất mạng. Vốn tính tập trung toàn bộ nữ tử chưa thành thân trong kinh thành lại một chỗ để có thể giảm bớt con số tử vong nhưng nay chúng ta đều không chắc làm vậy là đúng hay sai, có lẽ vì mục tiêu tập trung mà Thệ Huyết Hồng Nhan càng ngày càng không kiêng nể.
Có Trường Hinh kim chi ngọc diệp ở đây, người bảo vệ chúng ta cũng đã vô cùng sâm nghiêm, trên mái nhà hay trong bụi cây đều có không ít thị vệ mai phục sẵn. Nhưng Lâu Huyên vẫn lo lắng, hắn thương lượng với Tần Lãng thay phiên nhau bảo vệ bên ngoài. Trải qua hai đêm, ba chúng ta đều không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Chính là một tiếng thét chói tai vừa rồi thật kỳ quái, theo lý Thệ Huyết Hồng Nhan chỉ giết người vào ban đêm, hơn nữa bà ta ra tay mau lẹ, chưa từng để con mồi la lớn.
"Ngươi mau đi xem đi." Ta thúc giục Lâu Huyên, "Nhất định đã xảy ra chuyện."
Lâu Huyên hơi do dự: "Nhưng các ngươi..."
"Trời còn sáng, chúng ta có thể xảy ra chuyện gì! Nếu ngươi thật lo lắng, chúng ta cùng đi với ngươi."
"Được, nên cùng đi đi."
Ta hướng vào phòng hô to: "Các ngươi cọ xát xong chưa, nhanh giùm chút!"
"Đến đây, đến đây, thúc giục làm gì." Hai người sửa sang lung tung, từ buồng trong đi ra.
Lúc chúng ta đuổi tới chỗ phát sinh, nơi đó đã tụ tập rất nhiều người. Lâu Ý Ý thấy chúng ta, vội vàng nói: "Đại ca ngươi mau đến xem, lại chết thêm một người."
Chúng ta nhìn theo hướng Lâu Ý Ý chỉ tay. Nữ tử trong bụi hoa là Xuân Hỉ, nha hoàn hầu cận Liễu tiểu thư, thiên kim của Công bộ thượng thư. Giống như các nữ tử trước, nàng bị hút khô máu, trên cổ có hai dấu răng.
Liễu tiểu thư sợ tới mức hoa dung thất sắc, khóc như hoa lê mùa xuân: "Xuân Hỉ, ngươi tỉnh lại, đừng dọa ta..."
Ta chua xót trong lòng, nếu người chết là Tuyết Liễu, ta chắc cũng khổ sở như vậy. Vì thế ta an ủi nàng: "Người chết không thể sống lại, ngươi nén bi thương đi."
Lời nói có vẻ nho nhã thốt ra từ miệng ta quả thật hơi kỳ quái, giống như vui sướng khi người gặp họa. Liễu tiểu thư rõ ràng đã khóc đến sốc hông, bỗng quay đầu trừng ta. Ta vốn đang tính nói vài câu chính nghĩa hùng hồn như "Nhất định nghiêm trị hung thủ", bị nàng trừng như vậy nên đành nhịn lại.
Lâu Huyên quay đầu ngắm ta, dở khóc dở cười.
"Cười cái gì, có gì buồn cười..." Ta dùng âm thanh chỉ có mình mới nghe được thì thầm.
Tiếng thét chói tai khiến chúng ta bừng tỉnh mộng đúng là của Liễu tiểu thư. Theo lời nàng, sáng sớm nàng đi qua nhà xí, thấy trong bụi hoa lộ ra một cánh tay, chấn kinh quá độ liền lớn tiếng kêu lên. Vạn lần cũng không ngờ người chết lại là nha hoàn theo mình đã mười mấy năm.
"Đây đã là người thứ tám mất mạng ở Lâu Gia Bảo, hơn nữa trước đó còn có Lục tiểu thư, Lưu nhị tiểu thư, cháu gái Đỗ thị lang và Tôn Nhược Vi, tổng cộng là mười hai người. Trong vòng năm ngày ngắn ngủi đã có mười hai người chết..." Lâu Huyên cơ hồ nghiến răng khi nói ra những lời này.
Hắn nhất định hận không thể rút hết gân cốt Thệ Huyết Hồng Nhan, huống chi trước đây người ta là đối thủ một mất một còn của hắn, ba năm trước nếu không nhờ Diệp Khuynh Thiên xả thân cứu giúp, hắn đâu thể sống đến giờ này. Chỉ tính điểm ấy, hắn cưới Diệp Khuynh Thiên cũng là chuyện đương nhiên. Đối với người không muốn thấy hắn chung sống với Diệp Khuynh Thiên như ta, ta không quan tâm hắn có nối lại tình xưa với Lương Gia hay không, chỉ cần đối phương không phải Kinh Hồng Mỹ Nhân là được.
"Ngươi đang lo cho Kinh Hồng Mỹ Nhân của ngươi phải không, cho dù cả đám chúng ta chết sạch, nàng cũng không thể chết, đúng không?" Lời này sao nghe chua chua, ta hối hận vì đã nói ra, thầm khinh bỉ chính mình.
"Ngươi có phải..."
"Ta không ăn dấm chua!" Ta giành nói trước Lâu Huyên.
May mắn ta tính trước, tiên hạ thủ vi cường, đắc ý vô cùng. Lâu Huyên bị ta trách móc, quả nhiên không phản đối. Ta nháy mắt với hắn, kiêu ngạo ra vẻ "Ai sợ ai". Không biết vì sao, mỗi lần thấy Lâu Huyên á khẩu, trong lòng luôn đặc biệt vui vẻ, giống vậy sáng sớm ra cửa nhặt được vàng.
Chúng ta mắt to mắt nhỏ trừng nhau, Tần Lãng không biết từ đâu chui ra, há mồm phán một câu: "Năm ngày chết mười ba người, không phải mười hai."
"Còn có ai?" Lâu Huyên lập tức hoàn hồn, "Chẳng lẽ..."
"Đúng." Tần Lãng gật đầu, "Vừa phát hiện, nghĩa nữ Hiền vương, quận chúa Hướng Vân đã chết."
"Đáng giận!" Lâu Huyên rút kiếm hung hăng chém vài phát, hoa lá bay bay đầy trời như mưa.
Hắn ngày thường luôn cợt nhả, ta chưa bao giờ thấy hắn tức giận như hôm nay. Nhìn hắn gân xanh nổi đầy trán, ánh mắt dữ tợn, ngay cả thở ta cũng không thở mạnh, sợ hắn đang cơn cuồng chém chết ta luôn.
Sau khi xử lý xong thi thể, mọi người vây xem đều giải tán. Lúc này Lâu Huyên giống một con sư tử tức giận, ta cũng không tính ở lại cạnh hắn thêm một khắc, vì thế lặng lẽ tiến đến, nói nhỏ với Lương Gia "Đi mau", Lương Gia nhắn lại với Trường Hinh, ba người lén lút tránh ra như ăn trộm.
"Đứng lại!"
Ta cứng đờ, không tự chủ được bèn đứng lại.
"Tô Nhiễm, nàng lại đây cho ta!"
Lâu Huyên cũng quá kiêu ngạo đi, trước mặt vị hôn phu của ta, hắn cũng không tế nhị chút nào, không phải tính gán tội vợ ngoại tình cho Tần Lãng sao. Ta rất muốn đối nghịch với hắn, có Tần Lãng ở đây, ta cũng không tin hắn có thể làm gì ta, hơn nữa Tần Lãng cũng sẽ không tùy ý để vị hôn thê bị khi dễ, việc này nếu truyền ra ngoài gì thì hắn còn mặt mũi gì nữa.
Trực giác nữ nhân nói cho ta biết, Lâu Huyên giờ đang nổi nóng, muốn sống phải nghe lời hắn, trăm ngàn lần không thể không qua. Bất đắc dĩ, Tô Nhiễm ta chính là kẻ yếu hay bị bắt nạt, người ta vừa hung hăng ta đã nhũn chân, không tự chủ được xoay người quay lại.
"Có chuyện nói mau..." Ta cực lực duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng.
Đúng, không thể ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn bảo ta qua ta liền đi qua, rất mất mặt. Ta vụng trộm ngó Tần Lãng, hắn không phản ứng gì, tốt xấu gì ta cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa, chẳng lẽ hắn không hề ngại vợ ngoại tình?
Lâu Huyên không nói lời nào. Ta nói: "Ngươi không nói, ta đi."
"Quên đi, đi thôi." Lâu Huyên vẫy vẫy tay, cảm xúc đã giảm xuống nhiều.
Ta như được đại xá, lập tức quay ngoắt đi. Hai kẻ không nghĩa khí Lương Gia và Trường Hinh kia đã sớm mất dạng, để ta lại hang sói, trở về ta phải dạy dỗ các nàng mới được.
——————————————————phân cách tuyến ——————————————————
Đến đêm, Lâu bảo chủ ra một quyết định làm mọi người cả kinh rớt cằm xuống đất: Mọi người tị nạn ở Lâu Gia Bảo đều phải chuyển đến đại sảnh ngủ.
"Thật là... Nói giỡn phải không, ngủ ở đại sảnh?" Ta nói cũng nói không suôn sẻ.
Lâu Huyên tựa nửa người vào cửa, gật đầu nói: "Đúng vậy, ngủ ở đại sảnh. Ta cố ý đến thông báo cho các ngươi, đi thôi."
"Đây là đạo tiếp khách của Lâu Gia Bảo? Rất nổi bật, không đủ phòng phải không?" Lương Gia cũng rất không hài lòng, "Vì sao bắt tất cả đến đại sảnh ngủ chứ?"
"Mấy ngày nay liên tiếp chết nhiều người như vậy, mọi người cũng thấy. Thệ Huyết Hồng Nhan xuất quỷ nhập thần, không biết mục tiêu kế tiếp là ai."
"Ha ha, buồn cười, ý của ngươi là chúng ta đến đại sảnh ngủ, bà ta sẽ không giết người?" Ta nói móc.
Lâu Huyên cũng không phải thiếu não, chậm rãi nói: "Đúng vậy, toàn bộ ở đại sảnh, chúng ta bảo vệ bên ngoài, ta cũng không tin Thệ Huyết Hồng Nhan có bản lĩnh giết người công khai trước mặt chúng ta."
Ngữ khí tuy thản nhiên nhưng ánh mắt hắn rất quyết liệt, ta run run, vội vàng cười làm lành: "Ngươi đừng kích động, đừng kích động, bà ta, bà ta... Bà ta không phải bại tướng dưới tay ngươi sao, nhìn thấy ngươi chắc bà ta sẽ đi đường vòng, ha ha..."
Lâu Huyên buồn cười: "Ngươi cười còn khó coi hơn khóc."
"Hừ, còn ngươi cười rộ lên là đẹp nhất, khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn..."
Lương Gia chặn ngang: "Hai người các ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không, sao cứ gặp mặt là cãi nhau. Có gan thì đánh đi, nếu đánh được thì đánh, cứ việc đánh!"
Đây là nói năng kiểu gì! Ta á khẩu.
Lâu Huyên cũng mê man, qua hơn nửa ngày hắn mới nói: "Được rồi, mọi người mau thu dọn, lấy gối chăn theo ta ra đại sảnh."
Ném những lời này xong, Lâu Huyên ngẩng đầu ưỡn ngực rời phòng, rất giống một kẻ ác bá chuyên cưỡng đoạt dân nữ. Mắt thấy trời dần tối, tim ta cũng đập nhanh hơn. Cẩn thận nghĩ lại, hay là cứ nghe lời hắn đi. Vì mạng sống, đừng nói là ngủ ở đại sảnh, ngủ ở nhà bếp ta cũng phải đi.
Ta khẽ cắn môi, quay đầu phân phó Lương Gia và Trường Hinh: "Thu dọn mau lên, còn thất thần làm gì!"
Hai người lĩnh mệnh, vừa thu dọn vừa oán giận.
"Hệt như chạy nạn."
"Đúng vậy, dám bắt ta ngủ ở đại sảnh, hơi quá đáng."
"Nếu có một ngày Thệ Huyết Hồng Nhan rơi vào tay ta, ta nhất định cho bà ta ngủ nhà xí, rửa mối hận trong lòng của ta."
"Đúng, ngủ ở nhà xí xong bắt bà ta vô chuồng ngủ!"
"..."
Ta nói: "Các ngươi có chịu yên không, dù hiện giờ chúng ta không phải chạy nạn nhưng còn không bằng chạy nạn. Ngủ ở đại sảnh thì sao, các ngươi không phải đã từng ngủ dưới gầm giường sao! Vị công chúa kia, nếu muốn ngủ trên giường cao gối mềm thì hồi cung đi, không ai cột ngươi lại đây. Còn có, Lương đại tiểu thư, ngươi thấy Thệ Huyết Hồng Nhan có thể lọt vào tay ngươi sao? Thu hồi mộng tưởng hão huyền của ngươi đi, hiện tại trời đã tối..."
Các nàng bị ta nói không còn gì phản bác, chỉ có thể trừng mắt tỏ vẻ kháng nghị. Ta thầm cười, cuối cùng cũng báo thù được. Ban ngày lúc ta bị Lâu Huyên giam chân, ai bảo các nàng không nghĩa khí, bỏ lại mình ta trốn mất dạng! Lúc ta cãi nhau với Lâu Huyên, các nàng cũng chế giễu không ít.
Bận bịu hồi lâu, ba chúng ta ôm chăn gối tiến về đại sảnh. Lúc đến cửa đã thấy một màn nhộn nhịp: Rất nhiều tiểu thư trang điểm xinh đẹp cũng đang vác chăn gối giống chúng ta, xếp hàng hùng dũng tiến vào đại sảnh. Cảnh tượng này rất giống cảnh dân chạy nạn thời chiến loạn. Ta nhịn không được phì cười một tiếng, chăn trên tay rơi hết xuống đất.
"Ngươi cười gì?" Trường Hinh khó hiểu.
Ta tiếp tục cười, vừa cười vừa nhặt chăn lên, "Các ngươi xem, nếu dựng thêm vài lều trại, bỏ thêm mấy nồi cơm, Lâu Gia Bảo này nghiễm nhiên trở thành chiến trường, ha ha..."
Lương Gia khóe miệng co giật, nàng nói: "Tô Nhiễm, tư duy của ngươi không bình thường. Lâu Huyên thật sự không phải là đối thủ của ngươi, thật sự."
"Sao lại nói đến hắn, ngươi sẽ không đối với vị hôn phu của ngươi, à không, là vị hôn phu trước, còn nhớ mãi không quên?"
"Ngươi câm đi, miệng chó không thể phun ngà voi."
Trường Hinh khuyên can: "Đừng nội chiến, đừng nội chiến, chúng ta phải đoàn kết, nhất trí đối ngoại."
"Đứng sang một bên đi!" Ta và Lương Gia trăm miệng một lời.
Trường Hinh ủy khuất, miệng mếu máo. Nàng chỉ vào người sau ta nói: "Các ngươi xem, địch nhân đã đến, nếu các ngươi không đình chiến, tình lang của Thập biểu tỷ sẽ bị người khác đoạt đi."
Ta nhìn lại, chậc chậc, Diệp Khuynh Thiên cái đồ không biết xấu hổ dám bám vào tay Lâu Huyên trước mắt bao nhiêu người, Lâu Huyên đẩy nàng ra, nàng không biết sĩ diện lại dựa vào lần nữa, cứ lặp đi lặp lại như vậy... Bên cạnh còn có kiếm khách mỹ nữ số một ôm chăn, kiếm khách mỹ nữ số hai ôm đệm giường, kiếm khách mỹ nữ số ba ôm gối, cả đám hợp thành một bộ hình ảnh cực kỳ hương diễm.
Trường Hinh không rành thế sự lặng lẽ nói: "Xem tình hình, hình như bọn hắn muốn động phòng."
Nghe xong lời này thần kinh của ta lập tức đứt đoạn. Tiểu nha đầu học được tư tưởng không thuần khiết này từ đâu, ai nói ôm chăn gối là muốn động phòng, chẳng lẽ người ta không thể đi giao du sao...
"Trường Hinh, ngươi có biết động phòng là sao không?" Lương Gia yếu ớt hỏi nàng.
Trường Hinh cướp lời: "Biết, động phòng chính là sinh con."
Nếu không đủ bản lĩnh, ta đã sớm cắn lưỡi mà chết. Động phòng tương đương với sinh con? Thì ra năng lực giải nghĩa của Trường Hinh còn bạo tàn hơn mẹ con Dao Băng sư tỷ. Bất quá những lời này xem như còn nhẹ, câu kế tiếp của nàng khiến ta vốn đang điên đảo suýt nữa hộc máu bỏ mình.
Nàng chỉ vào Lâu Huyên và Diệp Khuynh Thiên lớn tiếng: "Hay cho các ngươi, hai người tằng tịu với nhau bằng môi..."
Cái gì gọi là không lên tiếng thì thôi, nói rồi bỗng nổi tiếng? Cái gì gọi là lời nói dọa chết người? Tuyệt đối có thể dùng hai câu này làm ví dụ tốt nhất để giải thích về Trường Hinh.
Ta ngẩng lên trời thề thốt, toàn thân run rẩy, ta đã thông minh kịp thời ra tay bịt miệng nàng khi nàng sắp phun ra thêm mấy lời kinh thiên động địa. Nhưng trời đã khuya, cái gọi là "Tằng tịu với nhau bằng môi" kia trong đêm thanh tĩnh đã được hai nhân vật chính nghe rõ, nhóm ba kiếm khách mỹ nữ buông rơi toàn bộ chăn gối trên tay. Phàm ai nghe được câu đó đều như bị đóng đinh tại chỗ.
"... Bằng môi?" Diệp Khuynh Thiên choáng váng.
"... Tằng tịu với nhau?" Lâu Huyên ngây người.
"... Công chúa điện hạ, sư phụ của ngươi là ai, đưa ta đi cúng bái hắn một chút." Lương Gia sắp khóc.
Trong lòng ta âm thầm ra roi quất Trường Hinh thương tích đầy mình, nha đầu kia rất biết dọa người, rất dọa người. Vốn là kim chi ngọc diệp, vốn đường đường là công chúa... Nàng không chỉ bôi nhọ đương kim hoàng thượng cha nàng mà còn tiện tay bôi nhọ giang sơn xã tắc, vì những lời này của nàng, tổ quốc non sông ít nhất cũng rung chuyển một trăm lần.
Vì phá tan cục diện xấu hổ này, ta rất thức thời nói với Lâu Huyên: "... Các ngươi... Các ngươi... Tiếp tục đi, ha ha..."
Hừ, nếu thật sự các ngươi dám tiếp tục, ta đến nha môn tố cáo các ngươi tằng tịu với nhau bằng môi !