Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 7: Oan gia ngõ hẹp với hồng nhan họa thủy




Vừa thấy khí thế tửu lâu đã biết giá cả xa xỉ nhưng không sao, Nhạc Phong chả có gì, chỉ đặc biệt nhiều tiền, ta không cần lo ăn xong không có tiền trả bị ông chủ lùa xuống dưới rửa chén.
Tiểu nhị đi lên, nhiệt tình như lửa hỏi: "Hai vị muốn ăn gì?"
Ta còn chưa nghĩ ra, Nhạc Phong đã nói: "Mang món ngon nhất của các ngươi lên đây."
"Dạ được."
Khách sang đến quán, tiểu nhị cười toe toét. Hắn mang trà lên cho chúng ta rồi vui vẻ chạy xuống bưng đồ ăn.
Ta thầm nghĩ cửu sư huynh quả biết tiêu tiền. Lúc ở Thục Sơn, hắn chỉ có thể lấy tiền lên núi mua cây mà thôi. Lúc xuống núi chơi đùa, ta và Dao Băng sư tỷ mới có cơ hội xài của hắn một chút nhưng chút tiền này với hắn mà nói không đáng kể, chỉ là vài đồng lẻ mà thôi.
"Sư huynh, ngươi không về lại Thục Sơn đúng không?"
Nhạc Phong nhướn mày: "Có lẽ vậy, cha bảo ta về giúp buôn bán, sợ không có cơ hội quay lại."
Ta biết trong lòng hắn cực kỳ muốn quay về.
Ta nói: "Ta muốn về."
"Ngươi muốn về xử lý bọn lão tứ chứ gì!" Nhạc Phong uống một ngụm trà, ngẩng đầu lên nhìn ta cười tủm tỉm.
Vừa rồi ta cũng kể lại chuyện bọn tứ sư huynh lừa ta, hắn biết tính ta, người không đụng ta ta không đụng người, nếu ai chọc ta, trời tru đất diệt. Khi ta kể chuyện này, hắn cũng hoảng sợ, liên tục nói nếu đã sợ chết tuyệt không nên chọc ta.
"Xử bọn họ là một chuyện, ta muốn về lại là chuyện khác. Dù sao ta không muốn thành thân, ngươi không biết cái tên Tần gì đó kiêu ngạo thế nào đâu, mắt hắn như để trên đỉnh đầu!"
Ta sinh động như thật, thêm mắm dặm muối kể lại cho Nhạc Phong nghe sự tích ác liệt của Tần nhị công tử, đến đoạn hắn bảo ta từ bỏ ý định với hắn, ta tức giận dùng sức vỗ bàn. Người xung quanh nghe ‘oành’ một tiếng, quay hết lại nhìn chúng ta. Ta lúc này mới dằn lòng xuống.
"Hắn dám kêu ta từ bỏ ý định với hắn! A, ai có ý với hắn chính là heo."
"Hắn là ai chứ, thật nghĩ ta muốn gả cho hắn sao, cũng không nhìn lại bộ dạng hắn ra sao, hừ!"
"Hắn không phải rất anh tuấn sao?"
"Ngươi đừng ngắt lời! Vừa rồi ta nói thế nào? Hắn nghĩ mình là ai, mặt đẹp có thể làm cơm ăn sao, ta thấy hắn chính là hồng nhan họa thủy, sẽ gây họa cho ta..."
"Hồng nhan họa thủy là nói nữ nhân."
"Ta biết, ngươi đừng ngắt lời! Vừa rồi ta nói thế nào? Hồng nhan họa thủy? Đúng vậy, hắn chính là hồng nhan họa thủy, còn họa thủy hơn nữ nhân!"
Nói đến lại thấy khát, ta bưng chén uống một hớp, tiếp tục càu nhàu: "Ta ghét nhất là cái loại tự cho mình đúng như hắn, nếu không phải đang ở nhà ta, sợ tiểu nha hoàn nào bẩm báo với cha ta, ta nhất định phải giáo huấn hắn một chút."
Nhạc Phong hé miệng không nói, cười cười chờ ta tiếp tục. Ta hỏi hắn: "Sao ngươi không nói gì?"
"Nói gì? Nên để mình ngươi nói."
"Vậy ngươi phối hợp một chút, cùng ta mắng hắn vài câu."
"Được được được, hắn là đồ hỗn đản, ngu ngốc, được chưa?"
Ta còn chưa hết giận, nằm úp trên bàn liên tiếp thở dài: "Sư huynh, ta nên làm gì bây giờ, ta thực không muốn thành thân. Nếu không, nếu không, ngươi dẫn ta bỏ trốn đi."
"Phốc —— "
Nhạc Phong đang uống trà liền phun ra: "Gì? Ngươi nói gì? Bảo ta và ngươi cùng nhau..."
"Ngươi đừng nghĩ lung tung," Ta ngắt lời hắn, "Ý ta thực thuần khiết, thuần túy muốn làm bạn với ngươi. Ngươi xem đi, ta không tiền, công phu lại kém, xuất môn chắc chắn bị khi dễ, ngươi cũng không muốn ta ở ngoài lẻ loi hiu quạnh. Cho nên ngươi hãy thương xót, giúp ta lần này đi."
"Không nên," Nhạc Phong đầu lắc như trống bỏi, "Ta trốn với ngươi rồi, muốn người khác không hiểu lầm cũng không được, còn tưởng ta lừa bán con gái nhà lành. Cha ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, Tần đại tướng quân cũng sẽ không bỏ qua cho ta, ngay cả cha ta, khẳng định sẽ không bỏ qua cho ta. Không chừng hoàng đế cậu ngươi còn có thể dán thông báo tróc nã ta, trong thiên hạ này, chúng ta cho dù bất tử cũng không sống được. Ta đáp ứng ngươi, ta mới là heo."
Ta lập tức héo hon, chẳng lẽ Tô Nhiễm ta xong đời rồi, trừ chuyện phải gả cho Tần gì đó, ta vốn không còn đường sống sao? Càng nghĩ càng phiền, đầu ta muốn nổ tung.
Đến khi tiểu nhị mang đồ ăn lên, mớ suy nghĩ rối rắm mới trở lại bàn cơm. Nhạc Phong cười tủm tỉm: "Ăn đi, đừng nghĩ nhiều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
Ta gật đầu, bắt đầu động đũa. Mới ăn một miếng, không biết đằng trước đã xảy ra chuyện gì, thang lầu rộn ràng đông đúc, hơn nữa tất cả đều là nữ nhân, một đám trang điểm xinh đẹp, áo quần diễm lệ. Trước mắt đang là tháng ba mùa xuân, có mấy người thậm chí còn mặc phục trang mùa hè, ngực áo dệt kim hở cổ, yếm đỏ như ẩn như hiện, ta nhìn mà lạnh run.
Nhạc Phong chằm chằm nhìn đám nữ nhân kia, nước miếng đều chảy ra, ta đá hắn một cước: "Này tròng mắt rơi xuống hết rồi, cẩn thận đừng chảy máu mũi."
"Đừng cản ta ngắm mỹ nữ!" Nhạc Phong không kiên nhẫn nói.
Ta cười khẽ: "Không thể nào, vậy cũng là mỹ nữ? Toàn một đám son phấn lòe loẹt."
Nhưng cũng lạ, đây là tửu lâu không phải kỹ viện, sao đột nhiên xuất hiện nhiều nữ nhân vậy? Không ai nói ta biết hôm nay tửu lâu mở đại hội son phấn.
Nhìn kỹ, toàn bộ nữ nhân đều ngóng xuống dưới lầu bán rẻ tiếng cười, liếc mắt đưa tình, thì ra có người đang đi lên. Lòng hiếu kỳ của ta trỗi dậy, đến tột cùng là ai có mị lực lớn như vậy, khiến một đám nữ nhân như khổng tước đến kỳ động dục vây bắt hắn?
Cửa thang lầu bị các nàng vây chật như nêm, ta nhìn trái nhìn phải, không thấy nhân vật chính của sự kiện đâu. Nhạc Phong lấy đũa quơ quơ trước mắt ta: "A, ngươi cũng thích ngắm nữ nhân?"
"Đừng phá, có trò hay."
Một hồi lâu, rốt cục một nam tử áo xám giãy dụa mở đường máu thoát ra, hắn vừa lách qua một bên vừa nói: "Xin nhường một chút, nhường một chút..."
Ta nhất thời há hốc, đánh rơi đũa, mất hết khẩu vị. Cái gì đây, son phấn lòe loẹt chính là son phấn lòe loẹt, ngay cả ánh mắt cũng ác tục. Nam tử áo xám quá bình thường, một mũi hai mắt, thuộc loại đi đâu cũng gặp. Ta còn tưởng là soái ca kinh thế hãi tục, thực mất hứng. Còn không bằng về nhà ngắm các ca ca.
Nam tử áo xám vẫn không ngừng nói "Xin nhường một chút", các nữ nhân đã không nhường, ngược lại càng điên cuồng, có mấy người bắt đầu la hét chói tai, mấy người phía sau càng khoa trương hơn, giành giật đến độ xé đồ lộ yếm vì tranh đoạt vị trí gần nam tử áo xám nhất. Ta e các nàng dường như không sợ lộ cảnh xuân trong quá trình chen lấn.
Ngay khi ta chuẩn bị thu mắt về tiếp tục ăn cơm, sau lưng nam tử áo xám xuất hiện một nam tử áo trắng. Ta vừa cầm đũa lên, trợn tròn mắt. Sao lại là hắn?
"Nhiễm Nhiễm?" Nhạc Phong quơ tay trước mắt ta.
Ta không để ý tới hắn, nhanh hạ thấp vai. Thảm thảm, trăm ngàn lần đừng để bị nhận ra, ta không thể biến ra một con ngựa y hệt trả lại cho hắn. Cũng may đám nữ nhân điên cuồng kia che trước người hắn, hắn không thấy ta. Lúc đầu ta còn rất chán ghét đám là son phấn lòe loẹt này, ngại các nàng rất ầm ỹ, rất phiền toái, xem ra ta hiểu lầm các nàng, các nàng hẳn nên điên cuồng hơn nữa.
Nhạc Phong nói: "Nhiễm Nhiễm ngươi sao vậy, sao nằm úp mặt vậy?"
Ta liều mạng nháy mắt với hắn, ra hiệu bảo hắn đừng nói. Nhưng hắn không hiểu ý, ngược lại cao giọng: "Ai nha, Nhiễm Nhiễm mắt ngươi sao vậy, bị rút gân?"
Xong rồi, hắn gào to vậy khiến mọi người dời sự chú ý từ nam tử áo trắng sang ta, ta thật muốn nhảy xuống từ lầu hai. Nhạc Phong chết tiệt, đã hại ta!
"Là ngươi?" Nam tử áo trắng đã thấy ta.
Ta không hề nghĩ ngợi, vội vàng lắc đầu nói: "Không phải ta, không phải ta, thật sự không phải ta..." Nói xong ta quả muốn cắn lưỡi, cái gì không phải ta, đây không phải giấu đầu lòi đuôi sao.
Không ai nói chuyện. Ta vụng trộm liếc nam tử áo trắng, hắn cũng đang tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, đôi mắt dán lên người ta, lông mi nhẹ như tơ. Tim ta nhất thời đập mạnh, không thể không thừa nhận hắn quả rất tuấn tú, ta chưa thấy ai nhướn mi đẹp vậy, khó trách nhiều nữ nhân điên cuồng vì hắn.
Xung quanh nhất thời yên tĩnh, mọi người đều đưa mắt nhìn ta và nam tử áo trắng, chờ xem tuồng hay. Tim ta đập liên hồi, Nhạc Phong hỏi ta: "Ngươi biết hắn?"
"Ngươi mới biết hắn!" Ta tức giận buông một câu.
Trầm mặc hồi lâu, nam tử áo trắng bỗng nhếch miệng cười tà, ta có dự cảm xấu mãnh liệt. Chỉ thấy hắn đối mặt với đám son phấn lòe loẹt nói: "Các vị cô nương, thật có lỗi, tại hạ đã có ý trung nhân, chính là —— "
Đám son phấn lòe loẹt kiễng chân đợi, mắt nhìn nam tử áo trắng, hy vọng từ miệng hắn nói ra tên mình. Ai ngờ nam tử áo trắng nhìn ta chằm chằm nói: "Chính là vị cô nương ngồi bên cửa sổ kia."
Ta thiếu chút nữa ngã nhào, tròng mắt cơ hồ nhảy ra. Đám son phấn lòe loẹt toàn bộ hung tợn nhìn ta, trong ánh mắt có hâm mộ, có đố kỵ, có oán hận, tất cả đều muốn ăn tươi nuốt sống ta.
Lục y nữ tử gần ta nhất cười nhạt: "Diện mạo cũng không khuynh quốc khuynh thành, dám độc chiếm công tử, hừ!"
"Đúng là tiểu hồ ly tinh."
"Ta muốn xem nàng có bản lĩnh gì mê hoặc công tử..."
"Nha đầu xấu xí chưa dứt sữa, dám đấu với chúng ta..."
Xung quanh nổ tung, đám son phấn lòe loẹt mỗi người một lời, tất cả đều mắng ta. Nam tử áo trắng vòng tay, bộ dạng xem kịch vui, khiêu khích cười với ta.
Hắn cố ý! Dám cổ động một đám nữ nhân công kích ta, thật quá đáng. Ta không phải chỉ giết ngựa của hắn thôi sao!
Tình huống này dọa Nhạc Phong choáng váng, hắn đá chân ta, nhẹ giọng nói: "Chuyện gì vậy?"
"Ta làm sao mà biết là chuyện gì."
Ta nhìn thoáng Nhạc Phong, bỗng nảy ra một chủ ý. Ta lập tức bình tĩnh đứng lên, thoải mái nhìn nam tử áo trắng, từ tốn nói: "Vị công tử này, tuy ta không biết ngươi, ngươi có thể thích ta, ta rất cảm kích. Nhưng ta cũng đã có ý trung nhân, là hắn." Ta chỉ vào Nhạc Phong.
"Phốc —— "
Nhạc Phong lại phun trà ra lần nữa, bắn tung tóe lên người ta. Ta đành khách khí với hắn một phen, Nhạc Phong a Nhạc Phong, xin ngươi hiểu biết một chút, sư muội ta đang nước sôi lửa bỏng, ngươi không cứu ta, ta nhất định phải chết.
Thật không uổng công làm sư huynh muội nhiều năm, Nhạc Phong bị ta khinh bỉ, lập tức thông suốt, lên tiếng phối hợp: "Đúng đúng đúng, ta chính là ý trung nhân của nàng."
Hắn cười còn khó coi hơn khóc. Vì không để hắn quăng lại mình ta, ta nhanh tay kéo hắn chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.