Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 4: “Đợi lát nữa về chung?”




Trường trung học phổ thông số 2 quy định, học sinh ngoại trú phải tham gia tiết tự học buổi sáng lúc bảy giờ hai mươi.
Sáu giờ rưỡi, Hà Diệp đã rời giường, đồng phục học sinh màu đen trắng được treo ở trên giá tối hôm qua, sau khi mặc xong cô mới vào nhà vệ sinh rửa mặt, tất cả chỉ mất đúng vài phút.
“Ăn đi con, cháo đã nguội rồi đấy.”
Hà Dũng dọn bát đũa, chào đón con gái.
Hà Diệp ngồi xuống bàn ăn, nhìn bộ dáng ba mình có ăn như thế nào cũng không béo lên nổi, cô hỏi: “Sau này nếu con không ở nhà, bữa trưa và bữa tối ba định làm thế nào đây?”
Hà Dũng: “Bên ngoài khu chung cư có nhiều nhà hàng như vậy, con còn lo lắng ba sẽ đói bụng à?”
Hà Diệp: “Được rồi, ba nhớ đòi hóa đơn của cửa tiệm đó ạ, tối về con phải xác minh thử xem, nếu thiếu một tấm thì ngày hôm sau con sẽ không ăn sáng nữa đâu.”
Hà Dũng: “...”
Lần này, ông thật sự không dám ăn mì gói nữa.
Giải quyết xong vấn đề đồ ăn cho ba, Hà Diệp đeo cặp sách lên vai, chuẩn bị xuất phát.
“Tập trung lái xe, trên đường không được đeo tai nghe nghe tiếng Anh như thế!”
“Con biết rồi mà!”
Sau khi đóng cửa ngoài, bước chân Hà Diệp nhẹ tênh đi về phía thang máy.
Hiện tại, thang máy vẫn còn khá trống, người đi bộ trong khu chung cư cũng không nhiều.
Khu chung cư mới được phủ xanh nên rất đẹp mắt, đặc biệt là khu vực đường chính nối liền với cổng Nam Bắc, hai bên đường cây xanh rợp bóng râm, giống như một hành lang xanh kéo dài vô tận.
Không khí trong lành, con chim sẻ cánh đen đầu trắng bay qua ngọn cây phía trước, Hà Diệp mỉm cười, chuyển động tay lái, từ đường nhỏ rẽ vào con đường chính rộng rãi sạch sẽ.
Trạm xe buýt ở cổng phía Đông, nếu đạp xe đến trường trung học phổ thông số 2 thì đến cổng phía Nam sẽ gần hơn.
Đạp đạp, Hà Diệp chú ý tới có một bạn nam mặc đồng phục học sinh cùng trường với cô dừng lại ở một ngã rẽ gần cổng Nam.
Phần lớn xe đạp của anh còn nằm ở ngã ba bên kia, chỉ có phần đầu xe vuông góc với đường chính nên lộ ra một đoạn nhỏ.
Hai cây phong được trồng ở bên cạnh, bóng râm rộng lớn càng làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn.
Khung cảnh yên tĩnh vô cùng trong lành, thiếu niên trắng trẻo rắn rỏi đứng đó, tất cả hợp lại với nhau tạo thành một bức tranh rất đặc sắc.
Một vài khung cảnh trong phim hoạt hình chợt lóe lên trong đầu Hà Diệp, giây tiếp theo, Hà Diệp lập tức dời tầm mắt.
Chờ khoảng cách gần hơn một chút, một lần nữa Hà Diệp nhìn về phía anh bạn kia, tâm trạng vốn đang bình thản bỗng trở nên đình trệ.
Không ngờ người đó lại là Lục Tân.
Áp lực xã giao một lần nữa lại đè nặng lên vai Hà Diệp.
Nhưng Lục Tân vẫn chưa phát hiện ra cô, cậu ngồi trên xe đạp, một chân chống xuống đất, một bên cắm tai nghe, đầu nghiêng về phía nam.
Nắng sớm sáng ngời, lông mi của cậu rũ xuống, gương mặt trắng nõn sạch sẽ thanh tuấn đang vô cùng chuyên chú.
Hà Diệp nghĩ, hay là giả vờ như không phát hiện, nhanh chóng đi qua bên cạnh?
Chỉ cần Lục Tân vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu về phía Nam, lúc đi ngang qua, cô chỉ cần nghiêng đầu sang bên trái giả bộ đang ngắm phong cảnh, dựa vào bóng lưng mình, chắc Lục Tân sẽ không nhận ra cô là cô bạn mới này đâu nhỉ.
Đáng tiếc đời không như là mơ, một chiếc xe điện ầm ầm từ phía sau cô lái tới.
Trái tim Hà Diệp cũng hòa theo tiếng động cơ ầm ầm của chiếc xe kia.
Xe điện nhanh chóng vượt qua Hà Diệp.
Lục Tân bất chợt quay đầu lại khi nhìn thấy xe điện tới gần.
Tầm mắt của anh trực tiếp lướt qua chiếc xe điện kia, sau đó rơi xuống dáng hình cô gái mặc đồng phục đang đều đều đạp xe dưới bóng cây.
Thành phố An đầu tháng chín, khắp nơi vẫn còn xanh mướt, trong đôi mắt ngập tràn màu xanh biếc ấy, gương mặt, cần cổ, hai tay thon nhỏ của cô lộ ra bên ngoài trắng nõn như ngọc.
Giống như lúc vòng eo thon gọn của cô bị lộ ra ngoài ý muốn.
Lục Tân nhìn đồng hồ, có lẽ Châu Hướng Minh thích ngủ nướng cũng sắp đến nơi, sau đó anh cất tai nghe rồi nhét chúng vào cặp sách.
Một lần nữa anh nhìn về phía Hà Diệp, khoảng cách giữa hai người họ chỉ cách nhau mười mét.
Lục Tân vẫy tay với cô.
Vô cùng đơn giản, không lạnh lùng, cũng không nhiệt tình, giống như hai người bình thường tình cờ gặp nhau, quả thật rất phù hợp với trạng thái xã giao của một học sinh mới đến.
Hà Diệp cũng mỉm cười với anh.
Lúc cô còn đang do dự không biết có nên mở miệng hay không, Lục Tân đã thu hồi ánh mắt, tay phải thò vào trong túi, giống như đang tìm thứ gì đó.
Hà Diệp thở phào nhẹ nhõm, tăng tốc một chút nhanh chóng đạp qua người anh.
Hà Diệp ngồi vào chỗ cũ, nhìn đồng hồ, vừa đúng bảy giờ.
Ngô Viên Viên ngồi cùng bàn còn chưa tới, Chu Tình từ hàng thứ nhất chạy tới, nói chuyện với cô: “Sao cậu đến sớm vậy? Hầu hết học sinh ngoại trú còn chưa tới.”
Hà Diệp: “Là thói quen dậy sớm của tớ, trường học cũng gần mà.”
Nói xong, cô lấy sách Ngữ văn ra, sáng nay bọn họ học môn Ngữ văn.
Chu Tình ngáp dài một cái.
Hà Diệp nhìn quầng thâm dưới mắt cô ấy: “Tối qua mấy giờ cậu đi ngủ vậy?”
Chu Tình: “Gần mười hai giờ, mới khai giảng nên mọi người hào hứng lắm, nói chuyện phiếm với nhau cả đêm.”
Mặc dù học sinh nội trú có thể tránh được việc đi học muộn, nhưng sáu giờ rưỡi bọn họ cũng phải tham gia chạy bộ buổi sáng, nói cách khác, tối hôm qua Chu Tình chỉ ngủ được đúng sáu tiếng.
Hà Diệp khuyên cô: “Sau này cậu nên đi ngủ sớm một tí, buổi tối ngủ đủ giấc thì ban ngày mới có năng lượng làm việc được.”
Chu Tình cười hì hì: “Cậu nói chuyện y chang mẹ tớ luôn.”
Hà Diệp đẩy vai cô: “Được rồi, mau đọc sách đi.”
Những người có thể thi đậu trường trung học phổ thông số 2 đều là học sinh giỏi của trường trung học cơ sở, cho dù nhiều bạn có thành tích trung bình trong lớp trung học cơ sở, hay là mấy tên lưu manh ngoài miệng nói ghét việc học hành, thật ra bọn họ đều có ý chí tiến thủ.
Chu Tình như vậy, Ngô Viên Viên cũng như thế.
Thế nên Chu Tình ngoan ngoãn trở về hàng ghế đầu ngồi đọc sách.
Bảy giờ mười lăm phút, Ngô Viên Viên đeo cặp sách đi vào, nước da hồng hào.
Bảy giờ hai mươi phút, chủ nhiệm lớp với đôi mày rậm, cặp mắt to, khí thế hừng hực bước vào phòng học khi chuông báo tự học buổi sáng vang lên.
Học sinh mệt mỏi bắt đầu lấy lại tinh thần, những người còn châu đầu ghé tai trò chuyện cũng lập tức đọc bài thật lớn.
Chủ nhiệm lớp chắp tay sau lưng đi vòng quanh phòng học, lúc thầy giáo đi qua Hà Diệp không lâu, cô đã nghe thấy chủ nhiệm lớp hỏi: “Hai bạn này là ai, tại sao còn chưa tới?”
Không có bạn nào trả lời, hoặc thật sự bọn họ không nhớ rõ cô bạn mới này là ai, hoặc không muốn trả lời vấn đề này, không muốn trực tiếp vạch trần việc bạn đến muộn.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng học đang đóng chặt đã bị người ta đẩy mạnh ra.
Tất cả học sinh đều ngẩng đầu lên.
Châu Hướng Minh nở nụ cười rạng rỡ, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ đi vào, dường như anh ấy còn đang nói chuyện với Lục Tân vô cảm phía sau, cho đến khi bọn họ phải đối diện với khuôn mặt âm trầm của giáo viên chủ nhiệm, Châu Hướng Minh mới ngượng ngùng thôi cười, cụp mắt đi đến hàng ghế cuối cùng.
Bởi vì chủ nhiệm lớp đứng ngay bên cạnh chỗ ngồi của bọn họ, bước chân Châu Hướng Minh dừng lại ở hàng ghế thứ hai đếm ngược từ dưới lên, tất nhiên, Lục Tân cũng dừng lại ngay bên cạnh người Hà Diệp.
Ánh mắt của Hà Diệp nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa Ngữ văn, từ khóe mắt, cô có thể liếc nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn của Lục Tân.
“Ngày đầu tiên tự học đã đến muộn, hai người bọn em khá quá nhỉ.”
“Lỗi của em, do em quên đặt đồng hồ báo thức, bắt Lục Tân phải chờ em nửa giờ đồng hồ.”
Chủ nhiệm lớp còn không nhận ra người đứng đầu lớp mình, thầy giáo trừng mắt nhìn thái độ nhận sai của Châu Hướng Minh rồi quay sang hỏi Lục Tân: “Có thật không?”
Lục Tân: “Vâng ạ.”
Chủ nhiệm lớp: “Mau về chỗ đọc sách đi, không có lần sau đâu đấy.”
Sau đó thầy giáo tránh ra để hai nam sinh nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.
Thầy giáo chủ nhiệm chậm rãi dạo bước về phía trước, dạo một vòng quanh lớp rồi rời khỏi phòng học.
Cửa vừa đóng lại, không khí trong phòng học cũng hơi thay đổi, hàng sau cùng truyền đến tiếng Châu Hướng Minh ảo não than phiền: “Sớm biết như vậy thì đã không vội, nếu không vội vàng thì có lẽ đã không chạm mặt chủ nhiệm rồi.”
Không có ai trả lời.
Anh chàng tiếp tục nói thầm: “Lần sau nếu tôi mà còn đến muộn thì cậu đừng chờ tôi, bớt một người đi muộn càng tốt.”
“Ừ.”
“Tôi nói vu vơ thế mà cậu tưởng là thật sao?”
Tiết học đầu tiên là môn Ngữ văn.
Giáo viên Ngữ văn rất thích gọi học sinh đọc sách giáo khoa, tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
“Hà Diệp.”
Sau khi đọc qua một lần danh sách học sinh, cô giáo với khí chất tao nhã lên tiếng.
Rất nhiều học sinh đều nhìn về phía sau, Hà Diệp lập tức đứng lên, cầm sách chuẩn bị đọc to.
Phòng học sáng sủa rộng rãi, giọng của cô rất mềm mại, giống như tiếng suối róc rách chảy xuôi giữa mùa hè, nghe vô cùng dễ chịu.
Châu Hướng Minh không nhịn được mà ghé sát bên cạnh người Lục Tân nói nhỏ: “Nghe hay thật đó chứ, bảo sao mà…”
“Dừng lại một chút.”
Hà Diệp nghi hoặc nhìn về phía giáo viên Ngữ văn.
Giáo viên Ngữ văn ra hiệu cho cô ngồi xuống, ánh mắt sắc bén dừng trên mặt Châu Hướng Minh: “Em nam kia, đứng dậy.”
Châu Hướng Minh:...
Lục Tân cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tìm, giống như anh không hề quen biết Châu Hướng Minh.
Châu Hướng Minh ngại ngùng đứng dậy.
Giáo viên Ngữ văn: “Không tập trung nghe giảng, em đang to nhỏ chuyện gì với bạn cùng bàn vậy hả?”
Châu Hướng Minh có ngốc đến mấy cũng không thể nói thật, anh ấy vuốt mũi nói: “Em nói với cậu ấy, giáo viên của chúng ta có thần thái ngời ngời, vừa nhìn đã biết là giáo viên dạy Ngữ văn.”
Các bạn trong lớp đều cười vang.
Cô giáo Ngữ văn cũng bật cười: “Cảm ơn, em đọc tiếp luôn đi.”
Châu Hướng Minh không có thói quen chuẩn bị bài học, đọc có chút cà lắp nhưng anh ấy rất biết cách đùa giỡn, tiếng cười trong phòng học vang lên không dứt.
Với tính cách này, ngay cả Hà Diệp cũng rất khó lòng chán ghét.
“Em tên là gì?”
“Châu Hướng Minh ạ.”
“Cô sẽ nhớ kỹ em, lần sau chú ý nghe giảng.”
“Vâng!”
“Ngồi xuống đi, bạn ngồi cùng bàn đứng dậy, đọc tiếp đoạn vừa nãy.”
Rõ ràng Lục Tân cũng bị liên lụy bởi Châu Hướng Minh nhưng dù sao cũng chỉ là đọc sách mà thôi, đối với anh mà nói không có gì khó khăn cả.
Giáo viên Ngữ văn rất hài lòng với cách đọc của cậu, hỏi: “Họ tên em là gì?”
“Lục Tân ạ.”
Cô giáo Ngữ văn lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Lục Tân thêm một lần nữa rồi mới bảo cậu ngồi xuống.
Ngô Viên Viên ghé vào tai Hà Diệp thì thầm: “Có lẽ cô giáo không ngờ rằng học sinh giỏi lớp chúng ta lớn lên lại đẹp trai đến như vậy.”
“Bạn nữ bên cạnh Hà Diệp, em đứng dậy.”
Ngô Viên Viên:...
Sau vài lần điểm danh, cả lớp đều biết rõ tính cách của giáo viên Ngữ văn, ai dám nói thầm với bạn thì cô sẽ gọi người đó!
Ngày đầu tiên đi học chính thức, dường như tất cả học sinh đều được tương tác với giáo viên bộ môn một lần, Hà Diệp rất thích đội ngũ giáo viên lần này vì cô có thể nhìn ra được tất cả đều là giáo viên giỏi.
Buổi tối có ba tiết tự học, sau khi Hà Diệp hoàn thành bài tập ngày hôm nay mới bắt đầu chuẩn bị cho chương trình học ngày mai, bao gồm cả việc hoàn thành trước một số bài tập.
Bởi vì hôm nay là ngày cô trực nhật, thế nên sau khi tan học, cô cũng không vội vã thu dọn cặp sách mà tiếp tục vùi đầu tính toán.
Châu Hướng Minh ngáp một cái, nói với Lục Tân: “Tôi ngủ một lát, khi nào đi thì cậu gọi tôi một tiếng.”
Lục Tân: “Cậu về trước đi, ngày mai dậy sớm một chút.”
Châu Hướng Minh: “Như vậy thì còn gì là anh em nữa, tôi…”
Đột nhiên, anh ấy mới ý thức ra được điều gì, liếc nhìn Hà Diệp ở phía trước vẫn còn đang chuyên tâm học tập, Châu Hướng Minh cười ha ha, bàn tay to lớn vỗ lên vai Lục Tân: “Được rồi, sau này mỗi tuần tôi đều về trước, không làm bóng đèn chỗ cậu nữa.”
Lục Tân gạt tay anh ấy ra, trong tay vẫn còn một đề chưa giải xong.
Chờ các bạn đi về gần hết, Hà Diệp và Phương Hiểu Hủy cùng tổ lần lượt cầm lấy chổi, bắt đầu quét sạch mặt đất.
Lục Tân thu dọn cặp sách, xách thùng nước và cây lau nhà đi vào nhà vệ sinh.
Cuối cùng trong phòng học cũng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Hà Diệp phụ trách hai hàng phía nam, tất cả mọi người đều bận rộn, không có ai giao lưu với nhau.
“Tổ trưởng, tôi quét xong rồi.”
“Ừ, về sớm một chút đi.”
Phương Hiểu Hủy cất kỹ chổi, lên tiếng hỏi Hà Diệp cách đó hai hàng ghế rồi rời đi trước.
Hà Diệp chú ý tới, bên ngoài còn có một nữ sinh đang chờ Phương Hiểu Hủy.
Cô thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút hâm mộ, khu chung cư mà cô ở vẫn còn mới, trong lớp hình như cũng không có nữ sinh nào sống ở bên đó.
“Đợi lát nữa về cùng không?”
Ngay khi Hà Diệp quét dọn xong, chuẩn bị đi cất cây chổi, Lục Tân mới lau được một nửa phòng học đột nhiên đứng thẳng dậy, chống cây lau nhà hỏi cô.
Hà Diệp ngẩn người.
Lục Tân giải thích: “Bây giờ muộn quá rồi, một nữ sinh như cậu đi một mình có thể không an toàn lắm.”
Hà Diệp kịp phản ứng, cười nói: “Được, cảm ơn tổ trưởng.”
Lục Tân: “Không cần khách sáo, chỉ là tiện đường thôi.”
Cậu tiếp tục lau nhà.
Trong lớp chỉ có một cây lau nhà, Hà Diệp cũng không giúp được gì, để không ảnh hưởng đến cậu, cô mang cặp sách đi ra ngoài đợi.
Gần đến mười giờ, tòa nhà dạy học gần như không có bóng người, toàn bộ hành lang trống rỗng, ánh đèn điều khiển âm thanh dần dần tối đi.
Hà Diệp ôm chặt cặp sách.
Lục Tân xách thùng nước và chổi đi ra.
Hà Diệp theo bản năng nhìn sang.
Lục Tân: “Tôi đi rửa mặt, ba phút nữa quay lại.”
Hà Diệp: “Ừ, không cần vội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.