Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 284:




Đồng tử màu vàng dựng thẳng đột nhiên co rút lại chỉ còn là khe hở hẹp, kén thiêu thân còn đang vặn vẹo xới đất đột nhiên cứng còng bất động, thân thể to mọng cấp tốc khô quắt, năng lượng nhanh chóng xói mòn, rất nhanh biến thành kén khô, hãm bên trong phế khu bất động.
So sánh với thiêu thân vương trên không trung, đọa biến thú tựa hồ càng cảm thấy hứng thú với nền đất nhiều hơn, tiêu diệt kén thiêu thân thật lớn xong, hình thể đọa biến thú thu nhỏ lại, nhanh chóng rơi xuống chui vào trong cái hố to do kén thiêu thân làm ra, tiến vào trong lòng đất.
Trước mắt Quý Hủ tối sầm, hoàn toàn không nhìn thấy được gì, mất đi tầm nhìn làm cho cảm giác của hắn đối với xung quanh càng thêm linh mẫn, trong không khí tràn ngập xao động nguy hiểm, nhưng không có đồ vật gì bổ nhào qua.
Tiểu đọa biến thú đang phi hành trong lòng đất, không biết muốn dẫn hắn đi nơi nào, Quý Hủ có thể cảm giác được đọa biến thú chợt cao chợt thấp, như là mang theo hắn tránh né vật gì, Quý Hủ không cần nhìn cũng biết dưới lòng đất rốt cục nguy hiểm bao nhiêu.
Nguyên dưới lòng đất tối đen, theo một tiếng nổ vang mặt đất bị đục lỗ, ánh sáng chiếu xuống, Quý Hủ vừa nhìn toàn thân lông tơ tạc lên, cả người đều không tốt, dưới lòng đất chen chúc thật nhiều kén thiêu thân thật lớn, nếu toàn bộ thành thục, phải xuất hiện bao nhiêu con thiêu thân vương?
Đọa biến thú tránh đi mặt đất bị đục lỗ, tiếp tục bay về phía trước, rất nhanh một kích lại hạ xuống, lại đục lỗ mặt đất, bên ngoài huyết sắc thiêu thân vương đang truy kích đọa biến thú cùng Quý Hủ, muốn đem một người một thú bức ra khỏi lòng đất.
Đọa biến thú ứng phó xem như thành thạo, không bị thiêu thân vương quấy nhiễu, tiếp tục xông tới.
Càng đi về phía trước thì kén thiêu thân càng lớn, lúc này Quý Hủ cũng ý thức được dưới lòng đất hẳn là có đồ vật gì đó, bằng không cũng không có nhiều năng lượng như vậy cung cấp cho kén thiêu thân, nhìn hình dáng của chúng nó liền biết cần nhu cầu năng lượng nhiều bao nhiêu!
Ở bên ngoài thiêu thân vương công kích càng lúc càng thường xuyên, Quý Hủ cảm thấy thống khổ như ngạt thở, trong ý thức hải thuần trắng cùng đen đang rung động kịch liệt, nhanh chóng bành trướng.
Đại não Quý Hủ trướng đau sắp nổ, ý thức như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ở trước mặt lực lượng kinh khủng kia thật thoải mái là có thể đem ý thức của hắn bóp chết.
Ý thức của Quý Hủ hốt hoảng, hắn bị đọa biến thú đặt trên mặt đất bằng phẳng, xung quanh không có kén thiêu thân, hắn nhìn thấy đọa biến thú cách hắn đi xa, bay về bóng đêm phía trước.
Hắn muốn hô, muốn ngăn cản, muốn cho đọa biến thú đừng đi qua nguy hiểm, nhưng hắn không thể ra tiếng, thống khổ ngập đầu điên cuồng xé rách ý thức của hắn, ở trước mặt cường đại mà mình không biết, lực lượng của hắn quá mức mỏng manh, trừ bỏ tận lực giãy dụa muốn sống không còn làm được bất cứ chuyện gì.
Đọa biến thú không biết gây ra cái gì, trong bóng đêm lơ lửng mông lung, có một đoàn khói đen thể lỏng xoay quanh bên ngoài vầng sáng, nguồn sáng lốm đốm như là những ngôi sao trong vũ trụ mênh mông, thần bí lại nguy hiểm.
Ý thức của Quý Hủ dừng lại ở cảnh tượng đọa biến thú một ngụm nuốt lấy khói đen thể lỏng cùng vầng sáng, như là một con cự thú một ngụm nuốt lấy cả vũ trụ, vầng sáng hoàn toàn biến mất, ý thức của Quý Hủ cũng đi theo lâm vào bóng tối.
* * *
Không biết đã qua bao lâu, chờ khi Quý Hủ tỉnh lại nhận thấy được mình đang bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, hắn cảm thấy trầm xuống, nâng tay muốn đẩy ra, chợt đụng trúng một đồi ngực thật ấm áp.
Quý Hủ như bị phỏng tay, giãy dụa muốn rời khỏi ôm ấp.
- Thính Thính..
Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai.
Quý Hủ cứng lại, cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ xem người đang ôm mình có phải là người mình tâm niệm hay không, trước mắt ngoại trừ bóng tối không còn nhìn thấy được gì khác, thẳng tới một đôi đồng tử màu vàng dựng thẳng chậm rãi mở ra.
Trái tim Quý Hủ kinh hoàng, mang tai ong ong phồng lên, hắn có thật nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời nói không thành lời, chỉ có thể vươn tay đem người ôm chặt lấy.
Nam nhân dùng sức đem người ôm lấy, nhẹ giọng thì thầm:
- Anh đã trở về, Thính Thính!
Chỉ là biến thành đọa biến thú mấy tháng, Quý Hủ giống như thật nhiều năm không gặp nam nhân, tưởng niệm như điên.
Trong bóng đêm, tay Quý Hủ sờ soạng lên khuôn mặt nam nhân, là hình dáng quen thuộc.
Đồng tử màu vàng dựng thẳng áp xuống tới, hơi thở của Quý Hủ bị đoạt, đôi môi mềm mại bị xay nghiền, mỗi khi xâm nhập một lần đều là vô tận tưởng niệm, cho dù bọn họ chưa bao giờ chân chính tách ra qua, nhưng vẫn không ngăn cản được tưởng niệm khắc cốt.
Mặt đất chấn động truyền tới, bùn đất đổ rào rào, hai người quấn lấy nhau, vùng trán áp chặt.
Thanh âm nam nhân càng thêm trầm thấp:
- Thính Thính, hiện tại hình người của anh vẫn chưa ổn định, không phải sợ, chờ anh đem năng lượng bổn nguyên vừa cắn nuốt hấp thu xong, hẳn là có thể ổn định lại, đừng sợ..
Nam nhân lời còn chưa dứt, Quý Hủ chỉ cảm thấy cánh tay mạnh mẽ ôm mình đột nhiên biến mất, một tiểu đọa biến thú rơi xuống đất, ngao ngao kêu bay lên người Quý Hủ.
Quý Hủ cười rộ lên, chỉ cần Tần Nghiễn An có thể biến thành người, bao lâu hắn đều có thể đợi.
Một tiếng ầm vang, bóng tối phía trước bị tạc xuyên, quầng sáng đỏ tươi hạ xuống, tinh thần vũ trụ phảng phất như thu nhỏ lại đã biến mất, bị đọa biến thú nuốt chửng, hiện tại ở bên kia chỉ còn một mảnh trống trải.
Quý Hủ quay đầu nhìn lại, xuyên thấu qua một đám lỗ thủng chiếu sáng, thấy được thật nhiều kén thiêu thân khô quắt đầy đất, toàn bộ đều bị tháo nước năng lượng mà chết.
Huyết sắc mũi nhọn hạ xuống, tiểu đọa biến thú lại biến lớn bắt lấy Quý Hủ lao ra lỗ hổng, bay lên trời cao, nhanh chóng thành lớn, lần này hình thể còn lớn hơn vài lần, huyết sắc thiêu thân vương vốn khổng lồ ở trước mặt nó cũng biến thành bỏ túi.
Thiêu thân vương cảm ứng được năng lượng nguyên cùng sinh mệnh lực của kén thiêu thân dưới lòng đất biến mất, lúc này mới điên cuồng công kích mặt đất, muốn đem địch nhân giấu bên trong bức đi ra, hiện tại đọa biến thú mang theo Quý Hủ xuất hiện, thiêu thân vương lại chần chờ.
Bất đồng trình tự áp chế, làm cho thiêu thân vương căn bản không có đảm lượng phân cao thấp với đọa biến thú, bản năng đã nghĩ trốn, đọa biến thú làm sao có thể cho nó chạy thoát?
Cánh lớn vỗ mạnh, liền bổ nhào tới, đuôi dài đầy gai nhọn nhô lên cao đánh xuống, thiêu thân vương lập tức một phân thành hai, thi thể khổng lồ nhanh chóng khô héo, năng lượng bay nhanh xói mòn, lúc rơi xuống đất chỉ còn lại hai phần thi thể khô quắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.