Toàn Chức Cao Thủ

Chương 332: Quá khứ mất mặt




Trần Quả vốn đang xoắn xuýt nên nói chuyện với Diệp Tu bằng giọng điệu và thân phận gì, thì bị thái độ như chẳng có gì xảy ra của Diệp Tu làm cho phát bực, bèn phát ra trạng thái bùng cháy quen thuộc kể từ khi quen biết Diệp Tu đến nay.
“Ừ.” Diệp Tu vẫn thong thả bình tĩnh, gật đầu rồi hỏi: “Nói gì cơ?”
“Cậu…” Dáng vẻ của Trần Quả trông như có thể nhào tới cào cấu Diệp Tu bất cứ lúc nào, Đường Nhu vội đến hoà giải, vừa đẩy hai người vào phòng vừa nói: “Vào phòng ngồi rồi hãy nói.”
“Cứ ngồi tự nhiên hén.” Diệp Tu đưa hai người vào phòng, ra vẻ mình là chủ nhà.
“Có chuyện gì với cậu hả?” Sau khi Trần Quả ngồi xuống, giọng nói rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, nhưng vẫn có thể nghe rõ sự ức chế từ âm điệu trầm bổng. Thân phận Diệp Thu trở thành ô dù lớn nhất của Diệp Tu, không thì lúc này chẳng ai có thể tưởng nổi chuyện gì sẽ xảy ra.
“Tui chính là Diệp Thu. Không phải đã nói với chị từ khuya rồi sao?” Diệp Tu rốt cuộc mở miệng đáp.
“Nói thế cũng tính à?” Trần Quả giận.
“Vậy nói thế nào mới tính hả?” Diệp Tu hỏi ngược.
Trần Quả nhất thời nghẹn lời. Cũng đúng, phải nói thế nào mình mới lập tức tin tưởng đây? Trần Quả không khỏi nhớ lại chuyện cũ, ngẫm một hồi, đột nhiên nhớ ra: Tại sao mình quả quyết không tin chứ? Chẳng phải cũng vì tình cờ nhìn thấy cái tên trên CMND sao.
“Cậu là Diệp Thu, còn Diệp Tu là thế nào hả?” Trần Quả nhanh chóng chất vấn.
“Diệp Tu cũng là tui đó.” Diệp Tu nói.
“Xài hai tên chi vậy?” Trần Quả lập tức hỏi.
“Vấn đề này sâu xa lắm.” Diệp Tu nói.
Trần Quả ngồi ngay ngắn, chuẩn bị chăm chú lắng nghe nguyên nhân tồn tại hai cái tên. Kết quả, cô chuẩn bị tư thế xong, Diệp Tu vừa dứt lời cũng bày ra một tư thế như đang chờ Trần Quả nói tiếp.
Vẻ mặt Trần Quả dần cứng lại, Đường Nhu im lặng quay đầu ra ngoài cửa sổ. Hai cái tên cùng tồn tại, đây là chỗ mà bất luận kẻ nào cũng thắc mắc, nhưng Diệp Tu một mực ám chỉ rõ rằng vấn đề này không tiện nói, hiển nhiên Diệp Tu sẽ không đổi ý chỉ sau ba tiếng.
Từ bóng phản trên cửa sổ, Đường Nhu tinh tường thấy Trần Quả vừa siết chặt nắm tay, vừa mở miệng hỏi: “Tại sao có đến hai tên?” Rốt cuộc Trần Quả vẫn hỏi, dù cô không tin Diệp Tu không biết chuyện mình nên giải bày nhất chính là vấn đề này.
“Chuyện này chưa thể nói cho chị biết được.” Diệp Tu nói.
“Vì sao?”
“Bởi vì… đó là một bí mật.” Diệp Tu đành nói.
Một cuộc đối thoại nhảm quần lại ẩn chứa tin tức ầm trời. Trần Quả muốn biết, lại không thể ép người ta mở miệng. Hít sâu hai cái, hòa hoãn tâm tình xong mới mở miệng hỏi: “Vậy cái nào mới là tên thật?”
“Chị đoán thử xem?” Diệp Tu hỏi ngược lại.
Hít sâu, hít sâu
Trần Quả cố gắng hít sâu, rồi chậm rãi đứng lên, quẩn quanh trong phòng vài bước, sau cùng ngừng lại bên cửa sổ, vậy mà thực sự nghiêm túc đoán thử.
“Chị đã xem qua CMND của cậu, tuy chị không phân biệt được thật hay giả, nhưng vào thời điểm đăng ký phòng khách sạn, khách sạn cao cấp kiểu này chắc chắn sẽ có cùng mạng lưới với hệ thống công an, giấy CMND của cậu không xảy ra vấn đề gì, coi bộ không phải giả rồi.” Trần Quả nói.
“Thế nhưng cậu lại xuất thân từ Liên minh Chuyên nghiệp. Theo chị được biết, tuyển thủ của Liên minh cần dùng CMND để đăng ký. Chị không biết Liên minh có cho phép đổi tên sau khi đăng kí không, không ai quan tâm chuyện này mấy, vậy nên cũng không dễ nhận ra.”
“Cậu đã thi đấu trong Liên minh Chuyên nghiệp được bảy năm, chưa từng lộ diện trước mặt công chúng. Nếu cậu thích giả vờ thần bí, thì lúc mới quen chị sẽ không nói mình là Diệp Thu ngay, do đó lý do nhảm nhí trên không đúng. Cậu không muốn bị bại lộ, hẳn nhiên còn có lý do khác, vì vậy cái tên Diệp Thu hơn phân nửa là giả, mà cũng nhằm che giấu thân phận, suy ra Diệp Tu mới là tên thật của cậu, đúng không?”
Trần Quả nói một mạch suy đoán của mình, ngược lại cũng khá ăn khớp, hợp tình hợp lý. Nói xong bèn nhìn Diệp Tu, chờ câu trả lời của hắn.
Diệp Tu cũng thoáng trầm mặc, rồi mới gật đầu nói: “Coi bộ cũng dễ đoán há?”
“Cái gì gọi là cũng dễ đoán hả? Chú mày đang nghi ngờ năng lực phân tích vấn đề của chị à?” Trần Quả nổi giận.
“Phân tích rất đặc sắc.” Diệp Tu vội vỗ tay.
“Nói vậy là, cậu thừa nhận?” Trần Quả bảo.
“Tui có được miễn vụ trình bày quan điểm cá nhân không?” Diệp Tu nói.
“Mày thành tâm không muốn để chị ngủ ngon giấc phải không?” Trần Quả cắn răng.
“Được rồi, tui thừa nhận chị nói đúng, Diệp Tu, tui là Diệp Tu.” Diệp Tu gật đầu.
“Tại sao phải dùng tên giả, vì sao không dám lộ diện, cậu đang lãng tránh điều gì?” Trần Quả bắt đầu bà tám ngay lập tức.
Diệp Tu đứng lên, cũng đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Đường Nhu đứng cạnh nhìn sang, bỗng phát hiện mặt hắn đượm chút chần chừ. Cô chưa từng thấy Diệp Tu do dự như thế.
Trần Quả lặng lẽ về chỗ ngồi, cô đưa ra nghi vấn trong lòng, nếu Diệp Tu không đáp, cô sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Lúc này cô chỉ lẳng lặng ngồi bên, không nói lời nào.
“À thì…” Diệp Tu xoay người lại, trên mặt đổi thành nụ cười giễu cợt: “Nguyên nhân ấy thật ra rất mất mặt.”
“Hả?” Hai cô nàng cùng dựng lỗ tai lên nghe, tên này chịu nói rồi sao?
“Bởi vì tui bỏ nhà đi bụi.” Diệp Tu nói.
“Bỏ nhà… đi bụi?” Trần Quả ngơ ngác lập lại lần nữa, vẻ mặt Đường Nhu đang nhìn Diệp Thu chợt trở nên kỳ lạ, thoáng qua rồi biến mất.
“Bỏ nhà đi bụi, để làm gì?” Trần Quả hỏi.
Diệp Tu không đáp, bày ra vẻ “Chị hiểu mà”.
Trần Quả cũng bất chợt hiểu ngay, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Không phải vì chơi game đó chứ?”
Diệp Tu chỉ đành cười gượng.
Trần Quả và Đường Nhu đưa mắt nhìn nhau. Dù có siêu thích Vinh Quang đi nữa, Trần Quả cũng  không hiểu được việc này. Vì game mà bỏ nhà đi bụi, nghiện đến vậy, không phải là bệnh sao?
Trong phòng, tất cả đều chìm trong bầu không khí kỳ lạ xen chút xấu hổ, ai cũng không biết nên làm gì để tiếp tục đề tài này. Diệp Tu cũng ngồi về vị trí của mình, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước. Thế nhưng, người này trong mắt Trần Quả lúc bấy giờ, không chỉ là vị đại thần đứng đầu oai phong một cõi, hay một tên trực net nghiện thuốc hay trêu tức người, mà còn có thêm một khuôn mặt mới: Một tên nhóc ấu trĩ vô cùng.
“Cậu… bỏ nhà đi bụi lúc nào?” Cuối cùng, Trần Quả phá tan sự trầm mặc
“Mười năm trước rồi.” Diệp Tu nói.
“Lúc Vinh Quang mới ra đời?” Trần Quả hỏi.
“Cỡ đó.”
“Đi bụi vì chơi Vinh Quang hả?”
“Cũng không phải, trước đó tui chơi nhiều trò lắm.” Diệp Tu nói.
Trần Quả không hỏi nữa, bởi những điều này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Tóm lại là trước đây, tên này vì có thể thoả thích chơi game mà bỏ nhà đi bụi, sau đó gặp lúc Vinh Quang ra đời, từ đó dấn thân vào Vinh Quang, gia nhập giới chuyên nghiệp, trở thành nhân vật cấp thần phong vân một thời.
Kết quả có vẻ rất huy hoàng, thật ra Trần Quả rất mong cậu ta sẽ có một nguyên nhân bi thảm gì đến nỗi buộc phải bỏ nhà đi bụi, thế thì kết hợp với cái thành tựu huy hoàng đấy, coi như cũng vui buồn đan xen.
Nhưng đáng tiếc thay, Diệp Tu đã chính miệng nói mình bỏ nhà chơi game, hơn nữa còn thừa nhận đấy là chuyện mất mặt. Dù hiện tại giành được nhiều thành tựu, nhưng cũng không thể phủ nhận quyết định bỏ nhà ban đầu kia rất ấu trĩ, buồn cười, mất mặt, ích kỷ, vô trách nhiệm…
Diệp Tu cũng hiểu rõ điều này. Hắn chỉ may mắn có được thiên phú ở mặt chơi game, sau đó gặp trúng dịp Vinh Quang xuất hiện, bằng không, khó nói trước hồi kết của vở hài kịch bỏ nhà chơi game ấy.
“Vậy bây giờ thì sao? Cậu chưa về nhà lần nào sao?” Trần Quả hỏi.
“Có về mà.” Diệp Tu nói.
“Rồi?”
“Chia tay không vui vẻ gì.” Diệp Tu nói.
“Sao thế?”
“Bởi chơi game trong mắt họ không phải một công việc đàng hoàng.” Diệp Tu bình tĩnh nói.
Trần Quả trầm mặc. Là fan của game, cô hiểu rõ hiện tượng xã hội này. Dù bây giờ Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang phát triển vượt trội, mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều rất nổi tiếng, có thu nhập cao và lượng fan khổng lồ. Thế nhưng, một nghề phải từ bỏ việc học để tập trung tinh thần từ rất sớm, tuổi nghề lại cực kỳ ngắn ngủi, sau khi giải nghệ còn không có kế sinh nhai ổn định nào bảo đảm cuộc sống, dẫn đến những hiểu nhầm nghiêm trọng ấy vẫn tồn tại như cũ.
Rất hiếm người có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thành công. Mà người có thể đứng trong giới chuyên nghiệp, cùng lắm chỉ hơn hai trăm người.
Không cha mẹ nào sẽ cổ vũ con mình bước lên một con đường như vậy. Đằng sau bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào trong Liên minh cũng ẩn chứa một quá khứ đau khổ. Mà Diệp Tu, chẳng qua trông hoang đường hơn tí mà thôi.
Đi bụi vì game. Trần Quả, thậm chí cả Diệp Tu đều thấy nó có hơi lố, có thể thấy, hành vi này đại nghịch bất đạo biết bao trong mắt những người xem game là tai họa khôn lường.
“Chí ít, cậu đã thành công.” Trần Quả bất giác thốt lên. Bởi cô chợt thấy mình sai khi có chút khinh khi chuyện ấy. Game, là tai họa ghê gớm, là chất gây nghiện với một ai hoặc chỉ là một trò giải trí với những người chơi như Trần Quả; nhưng còn với Diệp Tu, với rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp khác thì sao?
Hành động bỏ nhà đi bụi của Diệp Tu cũng không phải ham chơi nhất thời. Trần Quả cảm thấy mình dùng quan điểm số đông về game để nhìn nhận thì có hơi khắc khe.
Diệp Tu cũng vì sở thích, vì lý tưởng, vì đạt được ước mơ của mình mà trốn đi.
Nếu như nói, một thiếu niên ôm mộng với âm nhạc, bỏ nhà đi bụi, liệu có phải chịu nhiều chỉ trích như vậy không?
Nếu như nói, một thiếu niên theo đuổi khoa học, bỏ nhà đi bụi, mọi người sẽ cảm thấy kẻ đó rất có chí khí nhỉ?
Có rất nhiều những trường hợp như vậy, mà game, chỉ là không được mọi người tiếp nhận thôi.
Thế nhưng, sắc thái hoài bão và theo đuổi ước mơ mãi không biến đổi trong lòng Diệp Tu.
“Chơi mười năm nữa cũng không chán.”
Trần Quả chợt nhớ tới lúc Diệp Tu mỉm cười nói ra câu này, bỗng dưng cô muốn khóc.
Ai cũng có một thời trẻ trâu ლ(╹◡╹ლ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.