Toàn Chức Cao Thủ

Chương 373: Phân tích của Lam Hà




Có tấm gương Hoa Khai Kham Chiết đi trước, hội trưởng Yên Vũ Tỏa Lâu của Yên Vũ Lâu không thể muối mặt nổi sung vì bị diệt đoàn được, gã rất bình tĩnh hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Câu này vừa ra đã làm Yên Vũ Thương Thương đang định báo cáo chợt cảm thấy khó hiểu. Chần chừ một lúc, gã thấy không cần phải vòng vo tam quốc nữa, thế là khai tuốt thứ mà ai cũng biết là gì đấy: “Người của ta bên hồ Thiên Ba bị Hưng Hân giết sạch.”
“Chuyện này ai chẳng biết.” Yên Vu Tỏa Lâu nói tiếp, “Nhưng lúc nãy chả dặn mọi người rồi cơ mà, sao không ai cẩn thận thế?”
“Có cẩn thận đó chứ… nhưng không biết bọn chúng tiếp cận ta như thế nào.” Về vấn đề mà Yên Vũ Tỏa Lâu hỏi, Yên Vũ Thương Thương cũng đã hỏi năm người bị giết, giờ chỉ thuật lại lời họ mà thôi.
“Có đại thần Diệp Thu ở đó, hắn ta có thể làm những việc mà chúng ta không lường trước được.” Thiên Nam Tinh nói, nhiều người cũng đồng tình theo, hầu như đều là những người từng ăn hành trận chiến lúc trước. Khi ấy, không ai biết Diệp Thu và Tô Mộc Tranh trốn trong nước, ngoài lý do năng lực của đối phương vượt quá dự đoán của mọi người thì còn giải thích nào khác nữa?
Mà hiện tại, dù đã đề phòng cẩn thận, thế mà vẫn bị đối phương áp sát giết chết khi chẳng hay biết gì. Các công hội lớn tỏ vẻ bình tĩnh trong group, nhưng về đến nhà mình thì sốt cả ruột gan, liên tục tra hỏi đội viên nhà mình có cẩn thận hay không.
Ngoài việc đó thì còn làm được gì?
Sau khi đã rõ tình hình, cả group chat chỉ biết tròn mắt nhìn nhau, không ai đưa được phương án nào. Các anh hội trưởng chỉ cay đây là khu mới, nếu là khu cũ, họ có thể điều động ngay người từ Thần Chi Lĩnh Vực sang. Diệp Thu bá đạo mấy thì vẫn bị thịt đè người thôi. Nhưng chết ở chỗ đây là khu mới, người đủ cấp đến khu luyện cấp chưa tới 100, còn lại đều kém xa, hầu hết toàn là người mới, có nhiều vấn đề nhạy cảm mà tạm thời chưa tin dùng được.
Group chat lặng như tờ. Nãy Mã Đạp Tây Phong và Yên Vũ Tỏa Lâu còn thảo luận vấn đề tiến độ phó bản ở Thần Chi Lĩnh Vực, giờ chán chả buồn chat. Mọi người không có phương án chung nào, chỉ biết dặn đi dặn lại đội viên nhà mình phải thật cẩn thận, ngoài ra thì bó tay chịu chết.
Lo lắng mất mấy phút đồng hồ, mãi đến khi nhận được tin đã có đội ngũ vào được phó bản từ các hội trưởng phân khu 10, các tổng hội trưởng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Diệp Thu đâu rồi, chúng đang ở đâu?” Cả nhóm lại mù mờ thảo luận.
“Chắc còn đang loanh quanh trong hồ…” Có người đáp, nhưng không ai thấy vẻ nghiến răng nghiến lợi của gã khi gửi tin này.
“Chẳng lẽ chúng định cứ thế suốt mấy ngày à?”
“Vấn đề này quen quá ha?”
Quả là quen, vì từng thảo luận rồi mà, nhưng ở góc độ khác cơ. Nãy còn tưởng người ta ở hồ Thiên Ba để tự vệ, giờ mới biết người ta canh ở đó để tấn công từng nhóm nhà mình. Những đội ngũ đó đều là những thành phần tinh anh của công hội, không những cần vào phó bản, giết quái, mà còn phải làm nhiệm vụ, tất cả đều được thực hiện ở khu luyện cấp hồ Thiên Ba này. Nếu vì bị canh mà chạy đến thành Tội Ác thì hiệu quả cày kéo sẽ thấp đi.
Thế không tránh thì sao? Thì mỗi lần bị giết rơi mất 10% kinh nghiệm, còn thiệt hơn cả chạy sang thành Tội Ác.
“Không thì chúng ta tập hợp hết mọi người lại, nếu đến trăm người có khi Diệp Thu không dám thế nữa.” Yên Vũ Tỏa Lâu đột nhiên có ý tưởng.
“Có thật hắn không dám không?” Lam Hà, hội trưởng Lam Khê Các khu 10 lên tiếng. Cuộc họp này hầu như đều do các tổng hội trưởng thảo luận, hội trưởng phân khu 10 chỉ như những chú lính đưa tin, ít khi phát biểu ý kiến. Thế nhưng lúc này Lam Hà lại đột nhiên nhảy vào một câu.
“Ấy Lam Hà, chú có cao kiến gì?” Yên Vũ Tỏa Lâu cũng không coi thường một hội trưởng phân khu. Dù sao Lam Hà cũng có tiếng ở Thần Chi Lĩnh Vực. Ngoài chức vụ không cao bằng các tổng hội trưởng ra thì phương diện khác cũng không kém họ là bao.
“Tôi đến khu 10 từ sớm, có quan hệ với Quân Mạc Tiếu, tức Diệp Thu từ lâu. Ngay từ những ngày đầu, công hội lớn như chúng ta đã hoàn toàn lép vế trước hắn, cục diện lúc nào cũng nằm trong lòng bàn tay hắn. Về điểm này, tôi tin hội trưởng Dạ Độ của Bá Đồ cũng rất rõ, phải không?” Lam Hà nói.
“…” Dạ Độ Hàn Đàm nhức đầu, gã rõ, rất rõ, nhưng gã khác Lam Hà, gã là Bá Đồ, Diệp Thu là đối thủ truyền kiếp mà Bá Đồ ghét nhất. Với một kẻ thù như thế, dù lòng có cam chịu thì cũng sẽ không nói ra ngoài, nhất là khi có nhiều người tham gia trò chuyện như này…
“Ừ…” Xoắn quẩy là thế, nhưng cuối cùng Dạ Độ Hàn Đàm vẫn phải thành thực ậm ừ.
Có nhân chứng, Lam Hà lại tiếp tục: “Thực lực của Diệp Thu thế nào, tôi không cần nói thêm gì nữa. Quan trọng nhất là phong cách của hắn, chí ít cho tới thời điểm này, tôi chưa từng thấy hắn nhường ta bao giờ. Cho dù ban đầu tưởng như chúng ta thắng chắc, nhưng sau đó hắn luôn có chuẩn bị, đến cùng người bị thiệt vẫn là chúng ta, tình huống đó không phải một hai lần. Điểm này, hội trưởng Dạ Độ cũng rõ phải không…”
“Ê này” Dạ Độ Hàn Đàm mở chat riêng với Lam Hà, “Đừng có kéo tui vào, ông biết lập trường của Bá Đồ tụi này mà, mất mặt chết.”
“Thế cứ giằng co mãi ông cho chúng ta còn mặt mũi ư?” Lam Hà vặn lại.
“Rốt cuộc ông muốn nói gì?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi.
“Lam Hà, rốt cuộc ông muốn nói gì?” Cũng có hội trưởng trong nhóm lên tiếng hỏi. Lúc này, rất nhiều người ngồi trước màn hình máy tính đều đang nhăn nhó nhíu mày. Vì Lam Hà nói cứ như cậu ta là người của phe Diệp Thu vậy. Tuy người ta là đại thần thật, nhưng cứ tung hô thì kì cục lắm, về mặt chiến lược phải hạ thấp đối thủ mới phải chứ.
“Điều tôi muốn nói là.” Lam Hà gõ câu này thì tạm dừng lại.
“Mọi người đừng chỉ coi Diệp Thu như một cao thủ đứng đầu giới chuyên nghiệp. Thực tế thì kinh nghiệm trong game của hắn rất phong phú, hắn cũng thừa biết những thủ đoạn trong game. Hơn nữa, hắn lại có năng lực mà chúng ta không thể với tới, vì thế hắn mới gây bão được ở khu 10 bằng thực lực của mình. Sự áp đảo từ trước tới nay của hắn hệt như hoàn cảnh chúng ta lúc bấy giờ: Chúng ta biết hắn ở hồ Thiên Ba, biết hắn muốn làm gì, nhưng có ai có biện pháp giải quyết không?”
“Cho nên điều tôi muốn nói là, đối mặt với đối thủ như vậy, nhượng bộ mới là thắng lợi lớn nhất…” Lam Hà chốt lại.
Group chat im phăng phắc, ai cũng có suy nghĩ riêng, Lam Hà nhìn cửa sổ chat trống không, nhìn mọi người vẫn giữ im lặng, cậu chủ động lên tiếng lần nữa.
“Mặt khác, tôi cho rằng chúng ta nên xem xét rõ tình hình hơn.” Lam Hà nói.
“Từ hành động thành lập công hội, tôi nghĩ không ai trong chúng ta còn cho rằng Diệp Thu chỉ định chơi bình thường. Mọi người đã thấy trong Ngôi Sao Cuối Tuần, Diệp Thu sử dụng Rồng Ngẩng Đầu, được các tuyển thủ chuyên nghiệp coi là lời tuyên ngôn quay về của hắn. Quan sát những hành động trong game của hắn, tôi đoán hắn có ý định đích thân lập lại chiến đội, và công hội Hưng Hân có thể là nền móng đầu tiên của hắn trong trò chơi. Vậy nên cạnh tranh với Hưng Hân là hoàn toàn không thể tránh khỏi…”
“Lam Hà, chú càng nói tôi càng không hiểu.” Yên Vũ Tỏa Lâu đột nhiên gửi tin.
“Ban đầu thì chú bảo chúng ta chỉ có thể nhượng bộ hắn, giờ chú lại bảo chúng ta không thể tránh việc cạnh tranh với hắn, thế như chú nói thì chúng ta cứ trơ mắt nhìn Hưng Hân phát triển để sau đó chúng nó thịt mình à?” Yên Vũ Tỏa Lâu thắc mắc.
“Hội trưởng Yên Lâu Vũ bình tĩnh, tôi chưa nói xong.” Lam Hà vẫn rất bình tĩnh.
“Điều tôi muốn nói không phải thế. Ý tôi là, theo ý đồ của Diệp Thu, Hưng Hân phát triển lớn mạnh là điều chắc chắn, cũng nhất định sẽ lọt vào Thần Chi Lĩnh Vực. Còn đối thủ Diệp Thu, trước đấy hắn có một ưu thế rất lớn mà chưa từng dùng, hiện tại hắn chỉ mới hiếm hoi dùng nó thôi…”
“Ưu thế đó chính là thân phận của hắn, thân phận của hắn rất hạn chế ở khu mới, bởi ở đây hầu như đều là những người mới chơi Vinh Quang. Nhưng khi đã vào Thần Chi Lĩnh Vực, nếu hắn bộc lộ thân phận thực sự của mình, mọi người nghĩ xem sẽ có bao nhiêu người đi theo hắn?” Lam Hà nói.
Đến đây thì tất cả các hội trưởng đều giật mình bừng tỉnh. Họ ý thức ngay được tính nghiêm trọng của vấn đề. Mới trước đây, khi nhân vật Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên vừa login đã gây lên một trận sóng gió, nếu thực sự có một đại thần như thế chạy vào game thành lập công hội, ý đồ phát triển, vậy sức lôi kéo nhất định sẽ vô cùng to lớn, sẽ có bao nhiêu người đầu quân cho hắn, họ không thể tưởng tượng nổi.
“Rất đúng.” Lão đại của Lam Hà, Xuân Dịch Lão đứng ra ủng hộ.
Với chuyện này, những người khác không còn dị nghị gì, cuối cùng vẫn là Yên Vũ Tỏa Lâu, “Chú càng nói càng mâu thuẫn. Hắn ta đáng sợ thế mà chúng ta lại phải nhượng bộ… rốt cuộc ý chú là sao?”
“Ý tôi rất đơn giản, ở khu mới, người có hạn, tôi cho rằng chúng ta không thể thắng được hắn, nên nhượng bộ mới có thể bảo vệ được lợi ích của mình ở đây. Cứ tranh giành mãi sẽ giống như ở hồ Thiên Ba vậy, dù chúng ta có ưu thế về cấp bậc thì vẫn bị hắn diệt sạch. Còn khi tới Thần Chi Lĩnh Vực, tôi đã nhắc mọi người chú ý đại chiêu thân phận của hắn rồi. Về phần biện pháp thế nào, vậy cần mọi người cùng nhau nghĩ cách.” Lam Hà nói.
“Ý chú là chúng ta sẽ đấu với hắn ở Thần Chi Linh Vực?”
“Chính xác, nhưng còn một điểm nữa…” Lam Hà nói.
“Còn nữa…” Ai cũng sợ, bởi những phân tích của Lam Hà đều khiến họ bất an.
“Trận đấu ở Thần Chi Lĩnh Vực không lâu như mọi người nghĩ đâu. Đừng quên, lần này Diệp Thu chơi tán nhân, tán nhân cấp 50 không thể tăng cấp ở khu thường. Đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực ở cấp 50. Nói cách khác, thời điểm hắn tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực không phải ở cấp 70, mà là cấp 50.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.