Toàn Chức Cao Thủ

Chương 719: Đến thăm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ mọi người còn chưa hiểu hết ẩn ý của cái banner:’) Hôm nay là Trung Thu và trên banner có một chữ Thu. Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ (///v///)
0060awqqgw1f7t9efv6l7j30m80m8gu4
Edit: Tam | Beta: Kha
Trong phòng huấn luyện trên lầu hai tiệm net Hưng Hân, mọi người vùi đầu vào game như mọi ngày, nhưng không khí hôm nay có chút ngột ngạt. Gia Thế tưng bừng mở tiệc đón Tiêu Thời Khâm, Ngụy Sâm và Trần Quả nhìn mà xốn con mắt. Bánh Bao không biết Tiêu Thời Khâm là ai, Đường Nhu đếch quan tâm, Diệp Tu bình tĩnh giữ lý trí, Tiêu Thời Khâm đến cũng chẳng ảnh hưởng ba người.
Điều làm họ khó chịu chính là việc cướp BOSS hôm nay không hề thuận lợi.
Không phải do phe mình, mà vì đối thủ chợt khoai bất ngờ.
Nhất là bên Mưu Đồ Bá Đạo, đánh vài hiệp Diệp Tu liền nhận ra họ có cao thủ chỉ huy. Mà việc đám Mưu Đồ Bá Đạo lập vòng vây thủ một mục sư ở giữa cũng giúp Diệp Tu khẳng định: Trương Tân Kiệt đang tự mình ra trận.
Đều là cao thủ chiến thuật, dù mục tiêu nghiên cứu chủ yếu là đấu đội 5V5, nhưng giá trị của Trương Tân Kiệt trong một trận chiến đoàn đội hơn xa Triệu Vũ Triết chỉ biết chém giết mình em nhiều. Mưu Đồ Bá Đạo bỗng dưng được trang bị vũ khí hạng nặng như vậy, thực lực tăng gấp bội lần. Đoàn tinh anh của họ vốn nổi danh trâu bò, nay càng dễ chiếm thế thượng phong. Chiến thuật của Diệp Tu dù không thua Trương Tân Kiệt, nhưng sức chiến đấu của phe họ quả thực không mạnh bằng Mưu Đồ Bá Đạo.
Xét mặt nhân lực, bên đây cũng chẳng nổi trội hơn. Công hội đứng đầu như Mưu Đồ Bá Đạo điều động hai đoàn tinh anh, không có nghĩa bên đó chỉ có hai đoàn tinh anh. Còn bao nhiêu đoàn tinh anh của các phân hội! Mang hai đoàn là vì không muốn tốn quá nhiều thời gian và sức lực, cướp con BOSS thôi, cần gì huy động lực lượng như tham gia thế chiến chứ. Công hội lớn không muốn phí sức lực, công hội nhỏ càng không, thậm chí dù có muốn cũng không nổi. Cho nên hai phe đều tự hiểu ngầm với nhau, không dùng tới chiến thuật biển người là vậy.
Kết quả hôm nay, quân đồng minh thảm thiết khôn tả. Mưu Đồ Bá Đạo chỉ là một trong các công hội mạnh, những công hội khác hoặc kết minh, hoặc giao hẹn với nhau, khiến tình hình tranh cướp BOSS thoắt trở nên khó lường. Cả ngày xuất hiện sáu BOSS, mà bên Diệp Tu một con cũng không cướp được, sao vui cho nổi? Bọn Trảm Lâu Lan tụ tập trong game than thở không thôi. Diệp Tu tuy có đánh tiếng trước tuần này sẽ rất khó xơi, nhưng đến mức này, cả bản thân hắn cũng không ngờ. Trương Tân Kiệt đích thân ra trận, có vẻ hơi quá mức rồi.
Nhưng với thân phận của Trương Tân Kiệt, có thể đoán ra việc này không phải chủ ý của công hội, mà là của cả câu lạc bộ. Hè năm nay Mưu Đồ Bá Đạo xem ra sẽ có động tĩnh lớn, có cả đội phó chiến đội vào game cơ mà, mà điều này cũng đồng thời thể hiện sự coi trọng của họ với giải năm sau. Hôm nay Trương Tân Kiệt quần quật cả ngày, nhìn là biết không phải do chán đời đến chơi vui.
Khi tụi Trảm Lâu Lan còn đang khóc lóc vì mất BOSS, Diệp Tu đã nghĩ xa đến thế.
“Làm sao bây giờ?” Cả đám nhao nhao hỏi ý đại thần.
“Trương Tân Kiệt cũng thường thôi.” Diệp Tu nói.
“Làm sao?” Mắt cả bọn sáng ngời. Nhưng nếu cũng thường, tại sao đánh cả chiều không thắng một lần? Hôm nay sáu con BOSS, Mưu Đồ Bá Đạo cướp được hết ba. Ba BOSS một ngày! Hốt cả mẻ lớn, mà người ta là một công hội thôi đấy, chẳng phải bốn năm nhà cùng chia chác với nhau.
“Cậu ta ngủ đúng giờ lắm, tụi mình linh hoạt chút là được.” Diệp Tu nói.
“Ể?” Mấy hội trưởng ngớ ra, đối phó Trương Tân Kiệt ra là xài mánh sao?
“Đây là cách tiện dụng nhất.” Diệp Tu nói.
“Ừm, cũng đúng, tui thấy OK.” Việt Tử Khuynh nói.
Sự hiện diện của Trương Tân Kiệt cũng giống như Diệp Tu, có giết nhân vật cũng vô dụng, người điều khiển mới quan trọng nhất. Đồng thời, sự nghiêm túc kỷ luật của Trương Tân Kiệt cũng là điều nổi danh trong giới Vinh Quang. Mấy người như họ ăn trễ ngủ trễ chút cũng chẳng sao, nhưng nếu là Trương Tân Kiệt, đảm bảo ngày mai sẽ lên trang đầu báo lá cải ngay. Lợi dụng chênh lệch thời gian để đối phó Trương Tân Kiệt, đúng là một biện pháp hay.
“Nhưng lỡ ngày nào tên đó cũng chơi tới bến như hôm nay, mình cố lắm cũng chỉ tranh thủ được 1/3 ngày.” Việt Tử Khuynh tiếp.
“Còn lại thì tính sau thôi! Hôm nay một phần do bất ngờ nữa, sau này chúng ta bàn kế hoạch kỹ lại, chưa chắc sẽ thua cậu ta.” Diệp Tu vừa nói, vừa khẽ liếc Ngụy Sâm, quả bom hẹn giờ chôn ở Luân Hồi bấy lâu rốt cuộc cũng có dịp sử dụng. Nên lợi dụng đoàn tinh anh Luân Hồi thế nào đây?
Diệp Tu đang nghĩ, bỗng nghe tiếng gõ cửa phòng huấn luyện.
“Ai?” Trần Quả hô to.
Cửa bị đẩy ra, phục vụ tiệm net Hưng Hân thò đầu vào: “Chị chủ, có người kiếm.”
“Ai? Kêu nó tự lên.” Trần Quả nói.
“Dạ.” Phục vụ không nói là ai, đóng cửa lại.
“Để chị đi coi chút.” Trần Quả nói để người ta tự lên, vậy mà lại đứng dậy đi xuống. Chưa được mấy bước, cửa phòng lại bị đẩy ra, phục vụ đứng một bên nói: “Người tới rồi.”
Mọi người trong phòng huấn luyện đồng loạt ngẩng đầu nhìn, có người thấy người tới có vẻ quen mặt, có người tưởng là quen biết, chỉ riêng Trần Quả và Diệp Tu nhận ra họ, sững sờ tại chỗ.
“Ô, đây là phòng huấn luyện của mấy người sao? Cũng được quá há!” Người đầu tiên bước vào hớn hở bắt chuyện. Đào Hiên, ông chủ lớn của Gia Thế. Hắn là ông chủ lớn của một câu lạc bộ chuyên nghiệp, lời khen ngợi căn phòng huấn luyện chật hẹp nhỏ bé này của tiệm net Hưng Hân, nghe vào tai chỉ thấy đầy mỉa mai.
Bên trái Đào Hiên là Tôn Tường trẻ trung cao ngạo, bên phải là Tiêu Thời Khâm. Tiêu Thời Khâm không biết mục đích Đào Hiên đến đây, vẻ mặt trông còn kinh ngạc hơn cả Diệp Tu và Trần Quả. Cau mày đẩy gọng kính trên sống mũi, hắn cận khá nặng, nhìn người trước mặt mà không tin vào mắt mình. Chỉnh kính xong, xác nhận không nhìn lầm mới lên tiếng: “Diệp Thu tiền bối?”
Đúng vậy, trước mặt Diệp Tu, thế hệ hoàng kim chẳng là gì cả, hắn chính là thế hệ khai phá đầu tiên.
Trần Quả vừa thấy Đào Hiên và Tôn Tường đã khó chịu, vốn muốn chửi “Ai cho mấy người vào”, không ngờ nghe Tiêu Thời Khâm nói năng cũng lịch sự, mới nuốt ngược câu đó vào trong. Diệp Tu bên đây đứng dậy chào hỏi Tiêu Thời Khâm: “Ồ, là Tiểu Tiêu à, ngồi đi ngồi đi!”
Còn hai người kia, Diệp Tu quơ tay chỉ về phía sofa, qua loa mời ngồi.
“Ô, Tiêu Thời Khâm, nói sao thấy quen quen.” Bấy giờ Ngụy Sâm cũng đứng lên.
“Anh là?” Tiêu Thời Khâm nghi vấn hỏi, thái độ người này xuề xòa cởi mở, làm như thân thiết lắm, nhưng nhìn mặt lại chẳng quen tí nào?
“Ngụy Sâm.” Ngụy Sâm tự giới thiệu.
“Cựu đội trưởng chiến đội Lam Vũ?” Tiêu Thời Khâm lập tức nghĩ ra.
“Ha ha, đúng vậy, tôi đây.” Tiêu Thời Khâm vừa nghe tên đã nhận ra khiến Ngụy Sâm cực kỳ hài lòng, cảm thấy uy danh của mình đến giờ vẫn vang vọng chán. Thực ra chủ yếu do người hắn hỏi là Tiêu Thời Khâm, là một nhân tài nghiên cứu chiến thuật, Tiêu Thời Khâm dù không quen biết đội trưởng cũ của Lam Vũ nhưng vẫn lưu ý tìm hiểu, đổi lại một tuyển thủ trẻ tuổi khác thì...
“Ngụy Sâm, ai vậy?”
Đấy, “tuyển thủ trẻ tuổi khác” Tôn Tường chẳng biết Ngụy Sâm là gã nào, lục hết trong trí nhớ cũng không tìm được, lập tức hỏi ra miệng.
“Nhảm nhí, chú mày tất nhiên không biết, thời của anh chú vẫn đang ngồi búng trym kìa!” Ngụy Sâm đốp ngay.
Tôn Tường nháy mắt đỏ mặt, hắn từng nghe không ít lời rác rưởi, nhưng đả kích thẳng thừng thô tục thế này vẫn là lần đầu tiên. Nhất là sau khi gã nói xong, một tên khác lập tức quay ngoắt qua nhìn Tôn Tường một lượt từ trên xuống dưới, không biết liên tưởng tới cái mịa gì.
“Ông nói ai!” Tôn Tường giận sôi gan, một lúc sau mới bất lực đáp trả.
Đào Hiên kinh ngạc! Ngụy Sâm hắn có biết, nhưng nhiều năm không gặp nên không nhớ ngay được. Lúc này nghe nói mới kinh ngạc không biết vì sao người này lại ở chỗ Diệp Thu. Mà nghe Tôn Tường đối đáp với Ngụy Sâm, Đào Hiên không tránh khỏi thất vọng. Nhưng thôi, thanh niên mà, không thể bì được với lão làng, không phải tuyển thủ nào cũng thủ sẵn một bụng lời rác rưởi như Hoàng Thiếu Thiên.
“Ha ha, thì ra là đội trưởng Ngụy Sâm, thất kính, lúc trước chúng ta từng gặp rồi đúng không?” Đào Hiên vội chen vào, để Tôn Tường đấu võ mồm với Ngụy Sâm, đảm bảo sẽ bị gã chọc tức chết tại chỗ! Hôm nay Đào Hiên dẫn hai người đến ra oai với Diệp Thu, Diệp Thu còn chưa lên tiếng, không thể để gã Ngụy Sâm không biết từ đâu ra này giải quyết gọn được.
“Ông là ai?” Ngụy Sâm hỏi, còn không biết thật hay giả ngu không biết thì chỉ mình hắn rõ.
“Đào Hiên.” Đào Hiên tự giới thiệu.
“Ồ, ông chủ Gia Thế hả?”
“Đúng vậy.” Đào Hiên gật đầu.
“Gia Thế chừng nào giải tán?” Ngụy Sâm sẵn giọng hỏi.
“Tại sao phải giải tán?” Đào Hiên vẫn tươi cười như cũ, không dễ bị chọc giận như người trẻ tuổi.
“Bị loại rồi còn chưa giải tán?” Ngụy Sâm nói, không chờ Đào Hiên đáp liền chuyển sang Tiêu Thời Khâm: “Tiểu Tiêu đúng không? Anh thấy chú em đây cũng không tệ, sao lại khờ vậy? Gia Thế sắp tàn rồi cũng dám xả thân chôn cùng, ngại sống lâu quá à?”
Tiêu Thời Khâm nghe Ngụy Sâm giễu chỉ cười cười. Hắn biết đây chỉ là lời rác rưởi, không cần phí công giải thích làm gì, chỉ cười qua chuyện. Điều Tiêu Thời Khâm bận tâm nhất hiện tại chính là mục đích Đào Hiên mang hắn và Tôn Tường đến nơi này.
“Bị loại cũng chưa phải đường cùng. Lại nói Ngụy đội giải nghệ nhiều năm rồi, không phải bây giờ cũng nuôi ý định trở lại ư?” Đào Hiên khôn khéo nhìn ra nguyên nhân Ngụy Sâm ở đây, lập tức đáp trả.
“Sự trở lại của tôi chính là kiếp nạn của mấy người đấy! Không nghĩ tới con thuyền Gia Thế sẽ do tôi đây đánh chìm, Diệp Thu, tới đó chú mày không được cản trở anh biết không!” Ngụy Sâm nói.
Diệp Tu cuối cùng có cơ hội lên tiếng, cười bảo: “Cũng phải xem Gia Thế có trụ được đến lúc gặp chúng ta không chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.