Toàn Chức Cao Thủ

Chương 722: Từng là vô danh




Edit: Bông | Beta: Shi
Kính râm văng đi, một người nhanh chóng bị đẩy ra khỏi biển người. Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, người nọ lảo đảo lùi ra sau, khó khăn lắm mới đứng vững được, chợt bên tai có người hỏi han rất ân cần:“Ông chủ Đào không sao chứ?”
Đào Hiên ngẩng đầu nhìn lên, người hỏi là Trần Quả, đối thủ cạnh tranh, cô chủ tiệm net Hưng Hân, người ủng hộ Diệp Thu. Chỉ tiếc Trần Quả diễn không được sâu lắm, không thể bắt chước được trình đá xoáy tinh vi của Diệp Tu. Đào Hiên nhìn cô mặt mày hả hê, tự động hiểu thành người ta không quan tâm ông đâu, chỉ đang cười vô mặt ông thôi.
Đào Hiên mang danh ông chủ, là BOSS phát tiền lương cho tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng không ai hâm mộ hắn. Vừa nhận ra Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm fan đã điên cuồng vây quanh hai người, Đào Hiên ít xuất hiện lại còn đeo cái kính mác to đùng, fan liếc mắt đã kết luận ông này không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, bơ luôn. Hai người kia bị bao vây, bị hỏi này hỏi nọ, bị yêu cầu ký tên chụp chung, còn hắn bị coi như đồ ngáng chân đá tới đá đi.
Đào Hiên không có cơ thể của bảo an, không bảo vệ nổi hai người kia, đã vậy bản thân còn rơi vào cảnh hai lấn ba chen rồi chịu chung số phận với kính râm, bị đẩy ra khỏi dòng người.
Đào Hiên rất bực, nhưng fan yêu quý tuyển thủ như thế cũng là chuyện tốt phải không? Có điều bây giờ lại thành trò cười trước mặt đối thủ. Đào Hiên tin nếu hô to thằng trước mặt là Diệp Thu thì cũng sẽ xảy ra hiệu ứng tương tự. Tuy vậy, hắn có ngu đâu mà đi chia rẽ fan Gia Thế chứ? Thật ra Đào Hiên cũng không muốn coi Diệp Thu là đối thủ. Hắn rất rõ địa vị của Diệp Thu trong lòng fan Gia Thế, hai bên đối đầu đã là một lần chia rẽ fan rồi, nên Diệp Thu cứ yên lặng giải nghệ là tốt nhất. Ấy vậy mà tên này cứ liên tục nhảy ra sinh sự. Đào Hiên luôn tìm mọi cách hạn chế ảnh hưởng của việc đối đầu tới mức nhỏ nhất, sao dám chủ động giao Diệp Thu vào tay fan?
Đào Hiên chẳng buồn quan tâm xem người ta xỉa xói gì nữa, mặt sa sầm vuốt phẳng quần áo rồi chạy ngay sang đường đối diện. Không bao lâu đã kéo được vài người quay về. Cũng đâu thể tự nhiên lôi hai người kia đi, sẽ tổn thương trái tim của fan hâm mộ mất. Nhưng ít ra cũng phải giữ gìn an ninh trật tự chứ? Lộn xộn xảy ra chuyện không hay thì sao?
Viện binh tới, còn vác theo loa phóng thanh, dưới sự cố gắng hết mực của họ, tình cảnh cuối cùng cũng bớt loạn, dần trở lại đúng dáng vẻ của buổi họp fan thứ thiệt. Trần Quả cười hì hì tới gần: “Ông chủ Đào à, đây là sân nhà Hưng Hân đó, ông qua chỗ tụi tui hoạt động thì cũng phải trả tiền mặt bằng chứ nhỉ?”
“Thế sao? Tôi thấy tuyển thủ của tôi tới thăm làm chỗ cô làm ăn phát đạt hơn đấy, đáng lẽ cô nên trả tụi tôi tiền cát sê mới đúng.” Đào Hiên nói.
“Tôi mượn mấy người tới à?” Trần Quả hỏi.
“Vậy nếu không cho chiếm dụng sân thì cô thử đuổi cái đám kia đi xem!” Đào Hiên cáu.
Thật ra hai người này chẳng ai quan tâm chuyện phí phiếc gì hết, chỉ muốn chọc tức nhau thôi. Nhưng nói gì thì nói, kẻ gây trò cười hôm nay vẫn là nhóm Đào Hiên. Mà lời hắn nói cũng không phải dối trá gì, Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm xuất hiện trước tiệm net Hưng Hân quả thật sẽ mang lại rất nhiều lợi ích.
Theo lẽ, tiệm net thường thường như Hưng Hân chẳng thể mời nổi hai người kia. Kinh doanh đâu chỉ kiếm tiền từ quảng cáo chứ. Khi một ngôi sao làm khuôn mặt thương hiệu cho một sản phẩm nổi tiếng, sản phẩm sẽ dựa vào độ nổi tiếng của sao để tăng tầm ảnh hưởng, đồng thời ngôi sao cũng sẽ dựa vào độ hot của sản phẩm để tăng thêm danh tiếng. Hưng Hân không phải chuỗi tiệm net nổi tiếng toàn quốc, danh tiếng không sánh được với đám tuyển thủ hạng sao, muốn làm ăn cũng không hợp tác được. Lấy luôn việc hôm nay làm ví dụ, nếu chẳng may bị chú ý tới, bên Gia Thế nhất định sẽ giải thích thành hai tuyển thủ tự ý hành động, bị fans hâm mộ vô tình nhận ra. Nếu mà nói theo kiểu hoạt động thương mại thì Hưng Hân lãi to rồi, còn hai tuyển thủ hạng sao lại có chút mất giá.
Dù sao đi nữa, tiệm net Hưng Hân cũng chẳng chịu thiệt. Trần Quả và Đào Hiên đấu võ mồm bất phân thắng bại. Diệp Tu và Ngụy Sâm phì phèo điếu thuốc tán phét, chẳng buồn quan tâm. Đường Nhu và Bánh Bao ngồi hóng, còn Kiều Nhất Phàm đang hốt hoảng vì mình lỡ mồm gây họa.
Nhân viên Gia Thế kéo tới, giữ gìn trật tự hiện trường, xoa dịu fan kích động rồi cũng muốn mau mau rời khỏi. Bằng không tin này truyền đi, fan kéo tới càng ngày càng nhiều, giữ không được thì cánh nhà báo cũng xông tới, kiếp nào mới dứt ra được.
Nên sau khi đáp ứng yêu cầu của fan hâm mộ, nhân viên Gia Thế vừa xin lỗi vừa bảo vệ Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm rời đi.
Fan tiếc hùi hụi, nhưng thôi, dù sao cũng giành được tí phần rồi, cư xử khá đúng mực. Cả đoàn người Gia Thế rời khỏi Hưng Hân, trốn chạy như bay về phía câu lạc bộ Gia Thế đối diện bên đường, cả quãng đường Đào Hiên không tiếp chuyện với ai.
Nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn để lại ấn tượng trong lòng hắn.
Một câu “Tiêu Thời Khâm tiền bối, Tôn Tường tiến bồi” mang tới không ít rắc rối, hơn nữa còn tiện thể PR miễn phí cho Hưng Hân. Thằng này nhất định không phải dạng vừa đâu!
Đào Hiên không nghĩ tên này bị người sai bảo, bởi vì không nhất thiết phải do chính tay Kiều Nhất Phàm làm! Đám kia có năm người, ai gọi chẳng khiến bên hắn khốn đốn. Nhưng năm người kia không gọi, Kiều Nhất Phàm vừa thấy ba người liền lên tiếng, thật sự quá hèn hạ quá vô sỉ.
Thằng cha này, mới lớn từng này mà đã bất lương, phải đề phòng!
Đào Hiên dù xoắn xuýt cũng không vội điều tra tình hình đối thủ, chỉ đưa Kiều Nhất Phàm vào diện chú ý đặc biệt. Bọn họ sứt đầu mẻ trán mà nó còn tỏ vẻ thấp thỏm sau khi gây họa, diễn viên đây rồi, diễn sâu quá ha.
Kiều Nhất Phàm, tao ghim chú mày rồi đấy!
Đào Hiên vừa về tới câu lạc bộ thì lập tức gọi điện thoại. Nói thật, với kiểu tuyển thủ thuộc chiến đội trong Liên minh như Kiều Nhất Phàm, Đào Hiên dễ dàng tìm ra ngay, cứ gọi thẳng cho ông chủ chiến đội Vi Thảo là được.
Mối quan hệ giữa các ông chủ cũng khá vi diệu. Giống như công hội trong game, chiến đội trong Liên minh, tranh đấu thì anh sống tôi chết, rảnh rỗi thì chén chú chén anh.
“Kiều Nhất Phàm?” Ông chủ Vi Thảo nhận được cú điện thoại từ Đào Hiên, nghe tên mà kinh ngạc không thôi.
Hắn biết cái tên này, vô danh thì vô danh đấy, nhưng quyết định có kết thúc hợp đồng luôn không cũng phải đợi hắn gật đầu mới được. Chuyện cách đây mới ba bốn ngay, hắn sao quên được Kiều Nhất Phàm. Giờ ông chủ Gia Thế Đào Hiên đích thân gọi điện hỏi thăm khiến hắn giật cả mình, chẳng lẽ mình đã bỏ sót nhân tài rồi sao?
Gia Thế là chiến đội thế nào chứ? Bị loại mà vẫn hút được tuyển thủ hạng sao Tiêu Thời Khâm, bọn họ không phải đội ngũ bị loại thì biến thành nơi giao dịch, không cần nhặt nhạnh mấy tuyển thủ tự do bị chiến đội vứt bỏ không nơi nương tựa.
“Kiều Nhất Phàm… Tuyển thủ này hả…” Ông chủ Vi Thảo ấp úng đáp, sau đó đắng lòng nhận ra mình ngoài ấp úng ra thì không thể làm gì khác, vì quả thật hắn chẳng biết gì về cậu tuyển thủ này. Mấy ngày trước quản lý đưa hắn báo cáo cũng giới thiệu sơ qua, nhưng hắn đâu có để ý. Ông chủ tin chắc rằng những tuyển thủ xa lạ thế này thường ở đáy câu lạc bộ. Cho nên chưa bao giờ hỏi nhiều đến, chuyện nhỏ mà ông chủ còn phải quản, thì câu lạc bộ cần nhiều quản lý từng bộ phận để làm gì.
Nhưng ông chủ Gia Thế đã đích thân hỏi tới một tuyển thủ, ông chủ Vi Thảo cũng thầm quan tâm.
“Ông chủ Đào à, tôi cũng không rõ chuyện liên quan tới Kiều Nhất Phàm lắm, ông chờ tôi đi hỏi hộ cho, ít phút nữa gọi lại cho ông?” Cuối cùng, ông chủ Vi Thảo trả lời như vậy.
Cúp điện thoại xong, ông chủ Vi Thảo lập tức liên lạc với quản lý Vi Thảo, quản lý được hỏi cũng rất ngạc nhiên. Hắn cũng đã suy xét kĩ càng, hỏi qua cả ý kiến đội trưởng Vương Kiệt Hi về chuyện Kiều Nhất Phàm rồi. Đối với đội cấp quán quân như Vi Thảo, tuyển thủ như thế không giúp được gì mấy, dù ký hợp đồng với một tuyển thủ mới có thực lực vào hay đào tạo một người mới toanh cũng có ích hơn giữ Kiều Nhất Phàm lại.
Nhưng ông chủ đã hỏi chẳng lẽ mình lại lờ đi, quản lý nghiêm túc báo cáo mọi chuyện, còn không quên nói rõ, hắn không có qua loa ra quyết định, hắn đã tham khảo qua ý kiến đội trưởng rồi.
Đội trưởng chiến đội không có quyền quyết định, song ý kiến lại rất quan trọng. Đa số hoạt động của bộ phận quản lý đều tiến hành theo ý kiến đội trưởng. Trong một mức độ nào đó, đội trưởng chiến đội quyết định tuyển thủ đi hay ở, quyết định chiến đội cần tuyển thủ mới như thế nào. Quản lý Vi Thảo nhắc tới Vương Kiệt Hi lúc này là để giải thích với ông chủ: Đây là kiến nghị chuyên môn của đội trưởng.
Mấy ngày trước ông chủ cũng đề cập tới chuyện này rồi, giờ tự dưng nhắc lại, còn trực tiếp thế này, ông chủ đang hoài nghi điều gì sao, quản lý chẳng hiểu gì cả. Quản lý vừa giải thích vừa ngẫm nghĩ xem Kiều Nhất Phàm đã làm chuyện gì mà lại khiến ông chủ quan tâm đến vậy.
Quản lý Vi Thảo có xoắn óc mấy cũng chẳng ngờ được, Kiều Nhất Phàm chỉ tình cờ nhận ra hai tuyển thủ hạng sao Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm rồi thuận miệng chào hỏi tiền bối một tiếng thôi. Nào ngờ hoàn cảnh đặc biệt gây ra hậu quả đặc biệt, hơn nữa còn dẫn đến hiểu lầm nghiêm trọng.
Vi Thảo không ngờ tới chuyện này, Đào Hiên lại càng chẳng biết. Hắn chỉ cảm thấy thằng nhóc kia rất xảo trá, bèn hỏi thăm Vi Thảo, nào ngờ Vi Thảo chỉ coi nó như một tên vô danh tiểu tốt. Có thể khiến ông đích thân hỏi han như thế, chẳng lẽ tụi tui nhìn nhầm hết rồi sao?
Kiều Nhất Phàm.
Một giờ trước còn là kẻ vô danh trong Liên minh không ai thèm ngó, chỉ vì một chuyện nhỏ ngoài ý muốn mà khiến hai chiến đội ngờ vực. Nếu Kiều Nhất Phàm biết mình được chú ý chỉ e cũng phải dở khóc dở cười. Nhưng suy cho cùng, đó cũng là vì Diệp Tu đã trở thành áp lực quá lớn cho Gia Thế rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.