Toàn Giới Giải Trí Đều Cho Rằng Tôi Thích Làm Nũng

Chương 82: Đại kết cục (Hạ)




<meta charset="utf-8">
<meta charset="utf-8">
CHƯƠNG 82: Đại kết cục (hạ)
Edit: BRANDY
Beta: Nhi Hồng Tửu
Muốn đi học, đương nhiên là chuyện tốt.
Về điểm này, Cố Minh Cảnh hoàn toàn ủng hộ Sở Tích.
Nhưng liên quan tới vấn đề này, hình như hai người không hiểu ý nhau lắm.
Cố Minh Cảnh nghĩ rằng “đi học” mà Sở Tích nói là kiểu ra nước ngoài du học, một cách để dát thêm vàng cho bản thân nhưng hơi tốn tiền và thời gian một chút. Mấy trường đại học danh giá bên Mỹ mà anh có quan hệ thì không thiếu, quyên góp cho bọn họ 2 tòa nhà, chuẩn bị thêm tài liệu các thứ, trên cơ bản là có thể dễ dàng thêm tên Sở Tích vào danh sách sinh viên nhập học.
Đang lúc anh còn do dự, sợ cô mà ra nước ngoài thì hai người sẽ phải tách ra, thì Sở Tích lại nói với anh, cô muốn tham gia thi đại học.
Cố Minh Cảnh học đại học ở nước ngoài, chưa từng trải qua thi đại học trong nước, nhưng anh cũng biết sự khốc liệt của kỳ thi này. Mấy trăm vạn học sinh cả nước, công sức 12 năm miệt mài đèn sách chỉ thể hiện qua kết quả của bài thi này.
Cố Minh Cảnh nhìn cô chăm chú: “Em quyết định rồi à?”
Sở Tích gật đầu, trả lời vô cùng kiên định: “Vâng.”
Nhìn ánh mắt chần chừ của Cố Minh Cảnh, cô nói tiếp: “Đây không phải là quyết định nhất thời, em đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi, vẫn luôn muốn được tiếp tục đi học, dù là học gì cũng được, có như thế em mới cảm thấy cuộc đời mình trọn vẹn. Nếu bà và ba mẹ em biết chắc cũng sẽ rất vui, em không muốn mình mãi mãi chỉ dậm chân ở trình độ cao trung. Hồi còn đi học thành tích của em không tệ đâu, thời gian trước có tham gia một số chương trình tống nghệ thấy mình vẫn còn nhớ được kha khá. Chỉ cần mời một gia sư về kèm cặp 1 năm, em tin mình sẽ thi đỗ.”
Cô cẩn thận kéo tay Cố Minh Cảnh, hít một hơi thật sâu: “Anh cũng sẽ ủng hộ em chứ?”
Cố Minh Cảnh cười, dịu dàng xoa đầu cô: “Vậy không quay phim nữa à?”
Sở Tích: “Ít nhất là trước khi thi tốt nghiệp sẽ không quay nữa, sau đó nếu có thời gian thì tính tiếp.”
Việc được những tay săn ngôi sao tìm thấy và tiến thân vào Showbiz là chuyện ngoài ý muốn, người kia nói cô chỉ cần đóng xong một cái quảng cáo là sẽ ngay lập tức trả tiền thù lao rồi để cô đi, xô đẩy thế nào lại ngơ ngác ở bên cạnh Cố Minh Cảnh 2 năm. Đối với công việc này, cảm xúc của cô rất phức tạp, nói thích cũng không hẳn mà không thích thì cũng chả phải. Nhưng một khi đã làm việc gì, thì phải làm cho tới nơi tới chốn, nên cô mới cố gắng nâng cao năng lực diễn xuất để chứng minh bản thân mình. Nhưng nhân sinh nào phải con đường độc đạo, cô vẫn có quyền lựa chọn cơ mà, chẳng bằng nhân lúc tuổi còn trẻ, tiếp tục học tập mới là ưu tiên hàng đầu. Sở Tích đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, dù sau này đi học sẽ không có thời gian rảnh để quay phim, thậm chí sẽ không còn nhiều tác phẩm tìm đến cô như bây giờ nữa, cô cũng sẽ không hối hận.
Chấp nhận lùi một bước ở thời điểm hiện tại thì sợ gì một cuộc sống bình phàm trong tương lai.
Cố Minh Cảnh ngắm nhìn đôi mắt sáng ngời quật cường của Sở Tích, chợt cảm thán cô gái nhỏ của mình thiên chân là thế nhưng lại luôn tỏa ra một thứ ánh sáng hấp dẫn người khác.
“Có thể sẽ vất vả lắm, em chuẩn bị xong chưa?”
Sở Tích: “Ừm!”
Sở Tích tới phòng làm việc, hơi ngượng ngùng nói với Phó Bạch về dự định tạm dừng công việc một năm để ôn thi đại học của mình.
Phó Bạch nghe xong lại chẳng có vẻ gì là kinh ngạc lắm: “Học viện hý kịch trung ương hay là Bắc Ảnh?”
Sở Tích: “Chậc, cái này nói sau đi.”
Hai trường này không phải mục tiêu hàng đầu của cô, phần lớn những người xuất thân từ hệ biểu diễn, quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài quay phim, chẳng mấy khi vào trường mà bắt gặp sinh viên cả, cùng lắm thì cuối kỳ sẽ về một lần.
Phó Bạch gật đầu: “Vậy được rồi, cố lên nhé, cả hai trường này đều không yêu cầu điểm văn hóa đầu vào cao đâu.”
Sở Tích không hiểu tại sao Phó Bạch lại trấn định đến thế, trong giới bây giờ cô đã bắt đầu có danh tiếng, nhờ [Vực Thẳm Sương Mù] mà cuối năm nay còn nhận đề cử, trước đó Phó Bạch đã chuẩn bị cho cô xong xuôi cả rồi. Giữa lúc cơ hội đang ngày càng rộng mở, cô lại muốn đình công 1 năm, đáng lẽ Phó Bạch phải tức phát điên mới đúng.
Văn phòng của Phó Bạch cũng chỉ có mỗi mình cô là nghệ sĩ trụ cột, nếu cô tạm dừng công việc chỉ sợ văn phòng lại trở về tình trạng nửa sống nửa chết như trước kia.
Sở Tích áy náy: “Phó Bạch, thực sự có lỗi quá, anh cứ mắng tôi đi.”
Phó Bạch thần thần bí bí: “Sao phải xin lỗi, em không thấy phòng làm việc hôm nay trống hơn bình thường sao?”
Sở Tích nhìn xung quanh, quả đúng là thấy thiếu thiếu thật, nhân viên cũng chẳng còn mấy người, “Đây là...”
Phó Bạch: “Tổng giám đốc Cố muốn thay đổi lại nội thất.”
Sở Tích nghe xong mà hoảng hồn: “Chết tiệt, Cố Minh Cảnh muốn cải tạo chỗ này thành trang trại chăn nuôi à?”
“Không phải.” Anh bắt đầu hoài nghi có phải sau lần Sở Tích bị bắt cóc đánh thuốc mê, có phải đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hay không, “Tổng giám đốc Cố vừa rót vốn đầu tư, muốn mở rộng quy mô.”
Anh cho Sở Tích xem một xấp ảnh chụp: “Đây đều là thực tập sinh mới ở chỗ chúng ta. Thế nào?”
Sở Tích xem hết một lượt mới thấy yên lòng, khẽ gật đầu, “Được.”
Lát về phải cảm ơn Cố Minh Cảnh mới được.
[Sơn Hà Huyết] sẽ chính thức lên sóng vào năm tới, thời gian cụ thể thì chưa rõ nhưng lễ đề cử cuối năm cô nhất định phải có mặt, nên hiện tại không thể chính thức công bố tin tức tạm dừng hoạt động 1 năm được. Sau vụ việc bắt cóc, fan ngày càng quan tâm tới từng động thái của cô, nhưng cũng hiểu cô đã phải chịu tổn thương về tinh thần nên cần có thời gian tịnh dưỡng, dù quan tâm nhưng không đành lòng quấy rầy. Tuy vậy, việc Sở Tích mất tích nhiều ngày trên Weibo vẫn làm fan nóng hết cả ruột gan. Đến tận lúc Sở Tích lặng lẽ online, đăng một bài.
Bài đăng chỉ có hình ảnh, trên bàn là một quyển sách trong bộ “5 năm cao khảo, 3 năm mô phỏng”. (*)
(*) 5 năm cao khảo, 3 năm mô phỏng: Sách luyện thi Đại học của Trung Quốc.
Fan hâm mộ nhìn vậy lập tức hiểu ra, ngỡ ngàng nhìn tấm hình Sở Tích vừa đăng.
Fan của cô đều biết chuyện cô từng nghỉ học, nhưng từ việc tham gia chương trình giải trí trước đó có thể thấy học lực của cô không tồi, cũng hiểu được ước mơ muốn tiếp tục đến trường của cô. Hôm nay đột nhiên đăng tấm hình này...
Tích Bảo thực sự muốn thi đại học!
Mặc dù nói sẽ chuyên tâm bế quan để ôn thi, thời gian tới fan cũng sẽ không thể gặp được cô, nhưng đây là tâm nguyện mà thần tượng mình ấp ủ bấy lâu, fan hâm mộ đều tự nhủ, có gì mà không ủng hộ chứ.
[Tích Bảo cố lên! Ôn tập cho tốt, nhất định sẽ có thành tích tốt!]
[Muốn thi vào học viện biểu diễn sao? Kỳ thật mình cảm thấy diễn xuất của Tích Bảo tốt lắm!] *icon cười chảy nước mắt*
[Tích Bảo quyết tâm như thế, nhất định đây là chuyện chị rất muốn theo đuổi đúng không? Gạch sẽ mãi ủng hộ chị! Huhu, thấy người thương cố gắng như thế, cẩu cao trung cũng phải lăn đi học đây.]
[Cẩu đại học đi ôn tập tiếng anh cấp sáu đây.]
[Cẩu nghiên cứu sinh đi làm luận văn đây.]
[Cẩu tiến sĩ đi tính xem còn mấy sợi tóc đây.]
Hahahahaha!
Sở Tích lên dạo Hot search Weibo, thấy tin mình muốn thi đại học chễm chệ giữ một chỗ, có vẻ mọi người đều rất kinh ngạc.
[Vừa mới bạo, danh tiếng cũng tốt, không nhân cơ hội này nhận thêm vài bộ phim mà lại tạm đóng băng sự nghiệp đi thi đại học.]
[Cô ta muốn thi chắc cũng chỉ thi vào học viện biểu diễn mà thôi. Thiếu gì mấy sao nhí đến tuổi thi vào đó, chẳng phải người ta cũng vừa đi đóng phim vừa ôn tập, còn một hai tháng cuối mới chạy nước rút đó sao. Nào có khoa trương như cô ta.]
[Hẳn là bên trong có nội tình không ổn rồi. Đã lỡ mất mấy năm rồi, thi học viện biểu diễn đối với học sinh có thành tích tốt thì cũng coi là đơn giản, nhưng kiểu như cô ấy thì phải ôn tập nhiều.]
[Không phải trong show giải trí lần trước còn là học bá đó sao? Đột nhiên có chút hoài nghi đấy.]
[Giả như chỉ có dung mạo xinh đẹp rồi bị mấy đại tỷ đầu gấu trong trường bắt nạt đến mức thôi học thì tôi còn tin. Chứ người gì vừa xinh đẹp vừa có thành tích tốt lại bị ép thôi học, thì nghe kịch quá rồi đấy.]
[Đừng mà, không cần đâu!]
[Nói thế nào thì nói, học lên là tốt mà, cố lên nhé!]
Sở Tích không quá để tâm tới những bình luận kia, an tâm ôn tập, đến tận lễ trao giải cuối năm mới xuất hiện. Làn váy xanh sâu thẳm như biển cả thu hút mọi ánh nhìn, xinh đẹp không sao tả nổi, bước lên bục, nhận giải nhân vật xuất sắc nhất cho vai diễn Hàn Nghi trong <<v th="">>, thực chí danh quy(*).</v>ực>
(*) Thực chí danh quy: có học thức, tài năng thực sự, danh tiếng tự nhiên sẽ tới.
Tháng 2 năm sau, Sở Tích lại một lần nữa xuất hiện tại cả Học viện biểu diễn và Học viện hý kịch để tham gia thi, thành công vượt qua, bài kiểm tra đối với những thí sinh đi ngang như Sở Tích về cơ bản là giống nhau. Trên mạng đều đồn đoán rằng không biết cô sẽ chọn Học viễn biểu diễn hay Học viện hý kịch trung ương. Thi có 2 cái trường này mà cũng phải đóng băng hoạt động lâu đến vậy, đúng là làm màu.
Tháng 3, [Sơn Hà Huyết] do Sở Tích diễn chính thức công chiếu, nhận được rất nhiều lời khen ngợi, khả năng diễn xuất phát huy đến đỉnh cao.
Mọi người: [Được rồi, dù học không giỏi lắm nhưng năng lực nghề nghiệp cũng cứng tay ra trò!]
Cho đến tận khi thi đại học, Sở Tích cũng không công khai lộ mặt thêm lần nào nữa, thậm chí ngay cả hôm đi thi cũng không có ai nhận ra cô, quả thực là kín kẽ.
Cuối tháng sáu, kết quá thi tốt nghiệp trung học được công bố.
Ai nấy đều rất quan tâm tới điểm số của các minh tinh, Sở Tích cũng cực kỳ hào phóng công khai thành tích.
Ngữ văn 120, Toán 127, Tiếng Anh 131, Khoa học tự nhiên 265. Tổng điểm 643.
Fan Sở Tích: [Quá trâu!!!]
Người qua đường ăn dưa: [Thực sự quá trâu!]
Sở Tích: “Hức... hức...”
Tra xong thành tích, vành mắt Sở Tích đỏ hết cả lên, nhào tới ôm Cố Minh Cảnh, không uổng công mình đi sớm về khuya ngày ngày vất vả suốt một năm trời, tất cả những cố gắng đó, không uổng phí một chút nào.
Cố Minh Cảnh cũng vất vả không kém, chẳng khác nào phụ huynh trong nhà, có đôi khi tan làm về còn phải giảng đề cho cô.
Ngay cả sao nhí học chính quy trong giới cũng không có điểm số nào nổi bật, thành tích của Sở Tích ngay lập tức được treo lên Hot search.
[Ba chữ số đầu 6.]
[Thảo nào im hơi lặng tiếng cả năm trời.]
[Mấy người trước đó nói cô ấy tạm dừng hoạt động 1 năm chỉ để thi học viện biểu diễn đâu rồi? Nhìn điểm của người ta đi, bây giờ thì rõ rồi chứ, có thấy mặt ran rát không?]
[Thành tích tốt như thế, vào Học viện biểu diễn thì phí lắm!]
[Tích Bảo lợi hại quá! Mama yêu con!]
[Ha ha, học bá cái gì, hơn sáu trăm điểm cũng chẳng với được hai trưởng tốt nhất kia đâu, toán học bá sao?]
Lần này tất cả mọi người đều nhìn không được, lập tức có người trả lời bên dưới.
[Còn nói người ta không phải học bá? Gấp đôi điểm cậu lên xem có bằng người ta không?]
[Người ta tự ôn có một năm đã được thành tích như vậy, khối người thi đi thi lại sợ cũng chẳng ra được kết quả như thế đâu.]
[Đừng quan tâm mấy lời công kích làm gì, lại là đám antifan đấy.]
Sau khi có kết quả, Sở Tích vô cùng kích động, bắt đầu bắt tay vào công cuộc chọn chuyên ngành.
Ngay từ đầu cô đã không có ý định thi vào Học viện biểu diễn, tham gia thi diễn xuất ở trường chẳng qua là do sợ không thi được đại học ở thành phố B. “Nhất định phải học đại học ở thành phố B”, đây cũng là chuyện cô hứa với Cố Minh Cảnh, cam tâm tình nguyện hứa.
Bây giờ kết quả cũng đã có rồi, ngoài 2 trường kia quả thật không với tới, những đại học tốt khác ở thành phố B, về cơ bản không có vấn đề gì.
Ngày nhận được kết quả trúng tuyển, ngôi trường này là nguyện vọng 1 của cô, nhưng không phải chuyên ngành cô thích nhất. Sở Tích ngồi trước màn hình máy tính, nhìn hai chữ “Tài chính” bên cạnh dòng chuyên ngành trúng tuyển, cảm thấy có chút mông lung.
Lúc điền nguyện vọng cô cũng đã xem qua sách định hướng chuyên ngành, nội dung về cơ bản là giống nhau, điều kiện gia đình tầm trung có thể chọn học máy tính, nhà nào mà có tài sản kế thừa thì nên học tài chính.
Nhưng nhà cô đâu có gia sản gì?
Nhưng kết quả cũng đã nhận được rồi, trúng tuyển cũng đã trúng tuyển rồi, không còn cơ hội thay đổi nữa, nghe nói trường này muốn chuyển chuyên ngành cũng tương đối khó. Một tay Cố Minh Cảnh vịn vào thành ghế, một tay chống lên bàn máy tính, “Không vui à?”
Sở Tích mấp máy môi: “Đây là ngành học của mấy người nhà giàu mà?”
Cố Minh Cảnh nhíu mày: “Em thì không à?”
Sở Tích: “Hả?”
Anh lấy ra một chiếc nhẫn từ phía sau, Sở Tích ngồi trên ghế, anh quỳ một gối xuống: “Gả cho anh chẳng phải là được rồi sao?”
Sở Tích...
Hình như đúng là thế thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.