Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 14: Thiên tài ngã xuống




“Không ngờ cậu còn hút cả nam lẫn nữ.” Đầu bên kia điện thoại, Tiếu Hoa Sinh cười trộm.
Tề Dã nhịn không được trợn trắng mắt, đối với những người chơi nam bỏ phiếu cho cậu, chính cậu cũng không hiểu được. Thông thường loại chuyện này một đám nữ nhân tham dự là được, những người đàn ông này đến xem náo nhiệt cái gì.
Cậu thực sự không nghĩ ra, những người chơi nam này vì sao cũng muốn bỏ phiếu cho cậu. Một đám đàn ông bỏ phiếu cho một tên đàn ông khác trúng cử bảng mỹ nhân, ngẫm lại liền nổi một thân da gà.
“Thật ra cũng không có gì khó hiểu.” Tiếu Hoa Sinh có chút đăm chiêu nói: “Còn hơn phụ nữ, đàn ông càng dễ sinh sùng bái. Cậu lần này lộ diện phong tao như thế, chắc chắn có không ít người thừa nhận thực lực của cậu. Lúc này lại bị người khác cùng nhau hống, bỏ phiếu cho cậu trên bảng mỹ nhân cũng không kỳ quái.”
Đây theo như người khác, đương nhiên chỉ là bọn họ cùng nhau đùa người chơi nữ tính. Tác dụng tin đồn vẫn không thể coi thường.
Tề Dã nhịn không được ở trong lòng trở mình khinh thường. Tên gia hỏa hứng thú kỳ lạ này, đang nói ai phong tao hả?!
Dù sao cũng là bạn bè ở chung từ nhỏ tới đến lớn, Tiếu Hoa Sinh rất dễ dàng đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì, lập tức nói: “Cậu không phong tao thì ai phong tao? Lấy sức lực một người bức lui tiến công của Cửu Trọng giáo, một đao địch toàn bộ Cửu Trọng, cứu vớt phái Thiên Sơn đang nguy nan. Nói xem, trong giai đoạn này ở trò chơi người chơi nào có năng lực như thế?”
Trầm mặc nửa ngày, Tề Dã mới trả lời: “Đấy là do ‘Đao’, hơn nữa thuộc tính vô địch của ‘Đao’ vô hiệu với người chơi.”
Chung quy, lần này tương trợ Thiên Sơn thành công là dựa vào dựa vào thực lực bản thân của Diệp Vô Truy. Phải nói thân phận của cậu là Danh Đao truyền thụ, khiến Diệp Vô Truy có thực lực song song với Cửu Trọng giáo.
“Đúng, quả thực như vậy. Nhưng chuyện này chỉ có cậu với tớ biết, những người khác đều không biết. Người khác nhìn thấy, chính là Diệp Vô Truy một mình đấu với Cửu Trọng giáo, hoàn thành việc làm vĩ đại khó khăn.” Tiếu Hoa Sinh trêu đùa: “Hay là, cậu chuẩn bị đem thanh đao công chúng thiên hạ, thoát khỏi danh tiếng hiện tại này?”
Đem thuộc tính đặc thù của “Đao” cùng thực lực của mình để lộ trước mặt mọi người, loại hành vi này không khác gì tuyên cáo với người chơi —— ta nơi này có bảo vật ngươi mau tới đoạt mau tới đoạt.
Ngu ngốc mới có thể làm loại chuyện tự chui đầu vào rọ này. Tề Dã bất đắc dĩ, cậu phát hiện mình hiện tại ở thế khó xử, không khỏi xoắn xuýt lên.
Tiếu Hoa Sinh thấy thế thoải mái nói: “Yên tâm, chiếm một vị trí trên bảng mỹ nhân cậu cũng không chịu thiệt. Như vậy so với đem bí mật của ‘Đao’ để lộ ra ngoài vẫn tốt hơn nhiều.”
Vừa nghe hắn nhắc tới bảng mỹ nhân, Tề Dã lại đau đầu. Loại thoải mái này còn không bằng bất an an ủi thật tốt. Quên đi, bây giờ tạm thời không nhắc tới chuyện này, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
“Được rồi, tạm thời cứ như vậy đi.”
Dù sao cũng chỉ có một vài người mới biết tướng mạo thật của mình. Tề Dã dựa theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, không hề suy nghĩ đến bài danh làm cho cậu phiền muộn nữa.
Hơn nữa bây giờ với cậu mà nói, có chuyện càng đáng quan tâm hơn, cũng không nhàn rỗi để bận lòng vì việc khác.
“Không đúng, tên cuồng trò chơi cậu sao lại vô duyên vô cớ hạ tuyến.” Hàn huyên nửa ngày, Tiếu Hoa Sinh bên kia cuối cũng cũng phát hiện không thích hợp, quen thuộc tính cách của Tề Dã hắn khó hiểu nói: “Lần đầu tiên cậu không chơi trò chơi mà hạ tuyến, phát sinh chuyện gì? Cần tớ hỗ trợ không?”
Nghe được khẩu khí lo lắng của bạn tốt, trong lòng Tề Dã ấm áp vài phần. Tuy rằng bình thường cãi nhau ầm ĩ và vân vân…, thế nhưng tới thời khắc mấu chốt, vẫn rất tín nhiệm bạn tốt Tiếu Hoa Sinh.
Cậu cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Tớ định hôm nay trở về một lần.”
“Trở về?,,,Là quay về nhà cậu?” Tiếu Hoa Sinh hỏi.
“Ừ.”
“Bọn họ lại tới tìm cậu.” Lúc này khẩu khí của Tiếu Hoa Sinh mơ hồ có chút không nhịn được, thậm chí mang theo một tia căm phẫn: “Cậu đồng ý rồi?”
Tề Dã cười khổ: “Không sai, dù sao bọn họ vẫn là thân nhân của tớ.”
“Hừ, thân nhân,,,” Tiếu Hoa Sinh hừ lạnh một tiếng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại thôi: “Quên đi, cậu đã quyết định, tớ cũng không nói nhiều. Nhớ kỹ một điểm, không nên buông cảnh giác với bọn họ.”
“Tớ biết.”
Cùng Tiếu Hoa Sinh nói vài câu, Tề Dã buông điện thoại.
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ lúc này, đã là gần hoàng hôn. Nếu bây giờ trở lại, buổi tối hẳn có thể kịp trở về. Suy nghĩ một chút, Tề Dã không hề kéo dài, thu thập tốt ra khỏi nhà.
Nhà cũ cách chỗ ở hiện tại của Tiếu Hoa Sinh cũng không xa, một giờ sau, cậu xuất hiện trước cửa nhà.
Những người đó nhìn cậu trở về đều rất kinh ngạc. Tề Dã mặc kệ những người khác, trực tiếp hướng một người phụ nữ trung niên ở giữa phòng khách chào hỏi.
“Mẹ, con đã trở về.”
Người phụ nữ nhìn thấy cậu, sắc mặt thay đổi vài lần. Cuối cùng miễn cưỡng bảo trì vẻ tươi cười, nói: “Quay về xem sao? Ở lại bao lâu, lúc nào đi? Có muốn ở lại không để má Lưu chuẩn bị cơm tối.”
“Không cần, một lát nữa con đi.” Nhìn người mẹ ruột thịt nở nụ cười dối trá. Trong lòng Tề Dã có tư vị nói không nên lời. Mới vừa về đã nghĩ lúc nào mình rời đi sao? Đây là thái độ của một người mẹ đối với con trai thân sinh ba năm chưa gặp sao?
“Cha đâu ạ?”
“À, ông ấy còn đang ở công ty. Tí mẹ gọi điện thoại, bảo ông về sớm một chút.”
Tề Dã gật đầu, không nói cái gì nữa, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Cậu không nói chuyện với người khác, những người khác cũng không dám chủ động tìm cậu. Ngay cả mẹ của Tề Dã, cũng tìm một lý do rời khỏi phòng khách, như là tránh tị nạn.
Tề Dã ngồi một mình, nhìn nơi cậu đã từng sinh sống hơn mười năm, hôm nay lại xa lạ cùng băng lãnh như vậy. Ngay cả em trai em gái, cũng chỉ dám lén quan sát cậu từ xa, mà không dám cùng cậu nói chuyện phiếm.
Đây là nhà sao? Đây là huyết thống chí thân của cậu?
Tề Dã trong lòng cay đắng, còn hơn ở chỗ này xem bọn họ hèn nhát bất an mình cũng khó chịu, không bằng trở về sớm một chút. Nhà của cậu không ở chỗ này.
Cậu quyết định, chờ gia chủ Tề gia về nhà chào hỏi xong, liền lập tức rời đi lồng giam băng lãnh này.
Tập đoàn Vạn Hoa, tập đoàn tài chính đứng thứ mười toàn cầu.
Siêu cấp tập đoàn tài chính này do ba đại gia tộc khống chế cổ phần, phân biệt là Tề thị, Tiếu thị cùng Tần thị. Trong đó Tần thị chiếm hơn 50% cổ phần, là người nắm quyền danh phù kỳ thực.
Lúc Tần Diễm kế vị đương gia tiền nhiệm, đã từng khơi ra tranh luận kịch liệt trong nội bộ tập đoàn. Bởi vì lúc đó vị tân gia chủ này mới chỉ hai mươi lăm tuổi, thực sự khiến người khác hoài nghi hắn có khả năng khống chế cự long Vạn Hoa này không. Mà ba tháng sau, toàn bộ ý kiến phản đối yên lặng trở về bụi bặm. Gia chủ mới của Tần thị lấy thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, chinh phục những người mang lòng bất mãn với hắn.
Tập đoàn Vạn Hoa do hắn nắm quyền tới nay, tài sản vốn có gia tăng thêm 10%, cổ phần tăng lên gần ba lần. Đây là thành tích xuất sắc nhất vị tân đương gia này giao ra, chứng minh năng lực của bản thân.
Vào lúc này, một vị thư ký còn trẻ tuổi nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi đến, ghé vào lỗ tai vị nam tử trung niên nói gì đó. Chỉ thấy nam tử kia vốn không nhẫn nại, ngay sau đó sắc mặt khẽ biến, quay đầu lại phân phó vài câu, thư ký liền khom lưng lui xuống.
Toàn bộ việc này trong hội nghị thực sự chỉ là một chi tiết nhỏ không đáng kể mà thôi, rất ít người chú ý tới hắn. Nhưng mà, một màn này lại rơi vào trong mắt Tần Diễm. Hắn nhìn trung niên nam tử kia đột nhiên biến sắc, có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người dần dần rời đi. Tần Diễm nhìn như không để ý đến gần, bắt chuyện với trung niên nam tử.
“Chú Tề, hội nghị lần này cháu có vài điểm còn muốn hỏi chú một chút.” Cho dù là người lãnh đạo của tập đoàn, đối với những trưởng bối này, chỉ cần bọn họ không xúc phạm đến lợi ích của mình, Tần Diễm luôn luôn tôn trọng.
Đang gấp rút muốn đi gia chủ Tề gia nghe hắn nói, cũng không thể không ngừng lại. Mặc dù ông có việc gấp, nhưng lần này Tần Diễm tìm ông thương nghị cũng không thể từ chối. Hai người đứng trong phòng họp nói chuyện.
Cố ý tìm chút vấn đề râu ria trò chuyện, Tần Diễm âm thầm quan sát sắc mặt ông, ngay lúc gia chủ Tề gia không kiên nhẫn được nữa, hắn làm bộ áy náy mà hỏi thăm.
“Nán lại lâu như vậy, chú Tề sẽ không để ý đi, nếu như chú không có việc gấp, cháu còn muốn…”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị gia chủ Tề gia cắt đứt.
“A Diễm, trong nhà chú có việc, nếu như không có vấn đề gì quan trọng thì ngày mai chú tới tìm cháu thương nghị, chú phải về nhà trước rồi.”
Nhìn tình huống không nói rõ ràng thì không thể thoát thân, gia chủ Tề gia chỉ có thể hàm hồ nói: “Là con trai trưởng của chú về thăm, người trong nhà đã lâu không tề tụ, cho nên đều giục chú trở về.”
“Nếu như vậy, cháu không quấy rối chú Tề nữa, ngài về nhà trước đi.”
Nghe Tần Diễm nói đã hiểu rõ, gia chủ Tề gia giống như được đặc xá vội vã rời đi.
Mà ở phía sau ông, Tần Diễm vẫn đứng trong bóng tối, nhìn ông vội vàng bước đi, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt.
Trưởng tử Tề gia. Nếu như hắn trở về, Tề gia không phải đoàn tụ một nhà, mà là như đứng trên đống lửa.
Đối với rối rắm chấn động một thời của Tề gia, năm đó Tần Diễm cũng nghe được. Mà quan hệ cứng ngắc của trưởng tử Tề gia cùng Tề thị, hắn cũng biết một ít.
Vị thiên tài từng kinh thế trong truyền thuyết này, hắn chưa bao giờ gặp mặt.
Bất quá Tần Diễm từng lén hỏi qua bản thân, nếu như năm đó không phát sinh sự kiện kia, nếu trưởng tử Tề gia không rời đi. Hôm nay ngồi trên ngai vàng Vạn Hoa, còn có thể là mình sao?
Không biết đáp án, nhưng hắn vẫn rất hiếu kỳ với vị nhân vật trong truyền thuyết này.
Tề thị sớm định ra người thừa kế, thậm chí tập đoàn Vạn Hoa sớm định ra người kế nhiệm —— Tề Dã, đến tột cùng là dạng nhân vật gì.
Sau khi thiên tài ngã xuống, còn có thể thích ứng với sinh hoạt của con người sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.