Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 58: Lại lần nữa login




Bên trong gian phòng đa công năng của Tiếu gia, bày hai khoang thuyền trò chơi song song nhau.
Gian phòng này vốn là Tiếu Hoa Sinh dùng để chơi trò chơi, sau khi Tề Dã đến, khoang thuyền trò chơi của cậu cũng liền để ở phòng này. Hai người ở cùng một phòng tiến vào trò chơi, trái lại cũng thuận tiện.
Không lâu sau thời gian dùng cơm trưa, Tề Dã dù bận rộn vẫn ung dung ngồi ngay ngắn trong phòng nghỉ nhỏ. Mà Tiếu Hoa Sinh không an tĩnh được, luôn đi tới đi lui trong phòng, đó có thể thấy được bất an cùng lo lắng của hắn.
“Ai! A Dã, cậu nói nếu như tớ bảo thân thể không khỏe, lấy cớ này có tốt hay không?” Sau khi ở tại chỗ vòng vo ba vòng, Tiếu Hoa Sinh dừng lại hỏi.
Lo lắng vòng vo lâu như vậy, lại chỉ nghĩ ra một lý do chồng chất sơ hở như thế, Tề Dã không khỏi ném cho hắn ánh mắt khinh thường. Tiếu Hoa Sinh đang gắt gao nhìn chằm chặp, đợi Tề Dã trả lời.
“Cậu chỉ có thể cầu chỉ số thông minh vị sư huynh trong trò chơi kia của cậu đều là giả, nếu không hắn sẽ không tin cái này.”
“Tớ biết!” Thở dài một hơi, trước mắt lập tức sáng ngời, Tiếu Hoa Sinh lại nói. “Vậy giả vờ mất điện, không thể liên hệ.”
Tề Dã không chút nào lưu tình. “Cái này còn nhược trí hơn cái kia.”
“Hả? Vì sao?”
“Bởi vì tớ sẽ không chơi loại trò chơi mèo núp này với cậu, hội nghị thị tần tớ sẽ tham gia. Mà Tần Diễm biết bây giờ chúng ta ở cùng một chỗ, chỉ có tớ login mà cậu không xuất hiện, như vậy ai cũng biết cậu nói mất điện là mượn cớ! Hơn nữa ——” nói đến đây, Tề Dã không nhanh không chậm nhìn tam thiếu Tiếu gia hốt hoảng thất thố trước mắt.
“Tần Diễm đã biết thân phận trong hiện thực của cậu, cậu nghĩ rằng hắn sẽ cho là bản trạch Tiếu gia ngay cả một thiết bị phát điện dự bị cũng không có sao?”
Tiếu gia là một trong ba đại cổ đông của Vạn Hoa, kinh tế thực lực tự nhiên không cần phải nói, để ứng đối các loại tình huống khẩn cấp, trong nơi ở luôn luôn chuẩn bị toàn bộ công cụ khẩn cấp, trong đó đương nhiên gồm cả máy phát điện lúc mất điện.
Nghe Tề Dã nói như vậy, Tiếu Hoa Sinh cuối cùng chỉ có thể thở dài.
“Như vậy, chính là không có cách nào rồi.”
Tề Dã thấy dáng vẻ thất lạc như thế của hắn, nhịn không được hỏi. “Vì sao cậu muốn trốn không gặp Thương. Ở trong trò chơi không phải gặp mặt bình thường sao?”
“Đây không giống a!” Tiếu Hoa Sinh lắc đầu. “Trò chơi dù sao chỉ là trò chơi, ở đó tương đương với thế giới khác của tớ. Mà nghĩ đến ở hiện thực gặp mặt hắn, luôn luôn có một loại cảm giác khác thường nói không nên lời. Đúng rồi, giống như cậu với Tần Diễm.”
“Tần Diễm?” Tề Dã sửng sốt, không biết sao hắn lại kéo đến cái này.
“Đúng vậy! Lẽ nào cậu không cảm thấy khác thường khi gặp hắn sao? Trong trò chơi thì là Ly Hỏa, bây giờ ngay cả sinh hoạt trong hiện thực cũng bị hắn xâm lấn, cảm giác thật giống như không lúc nào hắn không ở bên cạnh cậu.” Tiếu Hoa Sinh nói.
“Cậu hiện thực lẫn trong trò chơi đều ở cùng một chỗ với tớ, bây giờ lại càng ở cùng một chỗ, có cái gì không giống?” Tề Dã nhún vai, rất không cho là đúng.
Nhìn bộ dáng không hề phòng bị của cậu, Tiếu Hoa Sinh chỉ có thể thở dài một hơi thật sâu. Hắn nên nói thế nào với Tề Dã, nói Tần Diễm kia kỳ thực có ý quấy rối cậu? Cậu phải cẩn thận?
Trước không nói Tần Diễm kia đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, hắn chưa rõ lắm. Chỉ cần nói như vậy, phỏng chừng Tề Dã sẽ cho mình ăn đánh trước.
“Thời gian rất nhanh tới rồi.” Tề Dã không biết đủ loại tâm tư phức tạp lúc này trong lòng Tiếu Hoa Sinh, mắt nhìn đồng hồ nói.
“A, a, biết.” Tiếu Hoa Sinh gật đầu ứng phó, có điểm không yên lòng.
Tề Dã không có ý muốn quản hắn, đi tới khoang thuyền trò chơi, chuẩn bị bước vào hệ thống thị tần của 《Nhất Mộng Giang Hồ》.
“A, không tốt! Dạ dày của tớ có chút khó chịu, A Dã cậu đi trước đi, tớ ra ngoài một chút.”
Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng hô thấp, Tề Dã tức giận xoay người. “Cậu còn quay lại?” Trong lòng cậu cho rằng Tiếu Hoa Sinh lâm trận bỏ chạy muốn mượn cớ.
Ai biết quay đầu nhìn, thực sự chỉ thấy bóng lưng vội vã rời đi của Tiếu Hoa Sinh, vừa đi vừa ôm bụng. “Tớ thật sự khó chịu! Một lát sẽ trở lại!” Trong chớp mắt, người đã biến mất trong tầm mắt Tề Dã.
Thật sự là đau dạ dày? Tề Dã sửng sốt một hồi, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Lắc đầu, cũng chỉ có thể tự tiến vào khoang thuyền trò chơi trước.
Hệ thống thị tần của 《Nhất Mộng Giang Hồ》, chỉ là một loại công cụ người chơi dùng để liên lạc. Khác với hình tượng hư cấu sử dụng trong trò chơi, hệ thống thị tần này hoàn toàn sử dụng biểu hiện tướng mạo trong hiện thực của trò chơi. Cho nên nhiều người chơi cùng tại tuyến video.
Lúc Tề Dã bước vào hệ thống thị tần, đã sớm có một người tại tuyến rồi.
Không cần nhiều lời, đương nhiên là Tần Diễm.
Đối phương đã mở video ở trong phòng thấy được Tề Dã, cười cười chào hỏi nói.
“Cậu rất đúng giờ.”
“Không sớm bằng cậu.” Tề Dã trả lời, nói xong nhìn thời gian, không khỏi nhíu mày. “Hắn còn chưa tới?”
Lúc này cách thời gian giao hẹn chưa đầy hai phút, nhưng vẫn chỉ có hai người Tần Diễm cùng Tề Dã tại tuyến.
Trong lời này của cậu, tất nhiên không phải nói Tiếu Hoa Sinh, mà là Thương do Tần Diễm phụ trách liên hệ.
“Tôi đã nói thời gian chính xác cho hắn, hắn hẳn sẽ không muộn.” Tần Diễm nói, suy nghĩ một chút lại lắc đầu. “Tôi nghĩ hắn không phải loại người kéo dài thời gian.”
Hai người đang nói, đã có một người khác đăng kí vào gian phòng video.
Tề Dã đảo mắt nhìn lại, phát hiện không phải Tiếu Hoa Sinh đã trở lại, như vậy, tự nhiên, chỉ còn lại có một người —— Thương.
Ngoài tưởng tượng, tựa hồ lại trong dự đoán. Ở hiện thực tuổi của Thương so với ba người đều lớn hơn một chút. Tướng mạo thoạt nhìn không phải thập phần làm người khác chú ý, nhưng lại mang theo một cỗ tang thương cùng lịch lãm, khiến người khác không khỏi chú mục.
Hai hàng lông mày anh tuấn thẳng hàng. dưới lông mày là con ngươi đen, mang theo kiên quyết ẩn hàm. Giống như nhân vật được vẽ bằng mực đậm, mỗi một góc cạnh đều tiên minh mà hữu lực như vậy.
Đây là một nam nhân có chuyện xưa, cũng không phải một người bình thường. Lần đầu tiên thấy Thương, Tề Dã liền đánh giá như vậy.
Cuối cùng cậu cũng biết, vì sao trong trò chơi Thương luôn có thể đường đường đem tam thiếu Tiếu gia sai bảo đến dễ dàng. Tiếu Hoa Sinh mặc dù có chút thông minh giảo hoạt, thế nhưng ở trước mặt một nam nhân biết rõ chuyện, khẳng định không phải đối thủ.
Nghĩ tới đây, Tề Dã không khỏi thở dài vì bạn bè. Xem ra Tiếu Hoa Sinh muốn giãy khỏi lòng ban tay Thương, là một chuyện không có khả năng.
Sau khi Thương tiến vào, cũng quan sát hai người tại tuyến một vòng. Cặp mắt cất dấu tâm tư kia chẳng biết âm thầm làm ra đánh giá gì.
Tề Dã chỉ nghe hắn hỏi.
“Diệp Vô Truy? Ly Hỏa?”
Một câu của Thương, là phân biệt nhìn hai người nói, hơn nữa rất chuẩn.
Tần Diễm gật đầu cam chịu, cưới nói. “Còn tưởng rằng anh tới muộn.”
Thương khẽ cười một tiếng. “Tới muộn không phải tôi, mà là một vị khác đi.” Nói đến đây, hắn tựa hồ như có như không liếc mắt nhìn Tề Dã. Trong ánh mắt kia, mơ hồ mang theo một mạt thúc giục.
Tề Dã đương nhiên biết hắn nói ai, cũng không nói ra. Thương này vừa lên liền hỏi tin tức của Tiếu Hoa Sinh, cũng không biết có tâm tư gì. Cậu đơn giản giả vờ không biết, không nhìn ánh mắt thúc giục của Thương.
Bất quá cái gì nên tới sẽ tới, trốn cũng không được. Chắc hẳn Tiếu Hoa Sinh cũng biết điểm này, chỉ chốc lát liền thượng tuyến.
“Người đã tới đủ rồi?”
Thanh âm tràn ngập sức sống kia của Tiếu Hoa Sinh rất nhanh vang lên trong thị tần. Tề Dã liếc nhìn tiểu tử này, phát hiện hắn tùy tiện như mọi ngày, tất cả thần sắc khẩn trương vừa rồi đều không cánh mà bay.
“Tôi còn tưởng rằng ai đó sẽ lâm trận bỏ chạy.” Thương nói, ánh mắt ý vị thâm trường.
“A? Ai cơ? Ai cơ? Dĩ nhiên muốn trốn! Trước hội nghị nghiêm túc như thế sao có thể chạy trốn! Thật sự là quá không nghiêm túc rồi.” Tiếu Hoa Sinh da mặt dày nghiêm khắc chỉ trích. “Bất quá hoàn hảo, xem ra mọi người giác ngộ rất cao, không có xuất hiện loại phần tử bỏ chạy gây rối.”
Tiếu Hoa Sinh sau khi nhìn một vòng, rất là nghiêm túc nói.
Tề Dã không nói gì, đối với người bạn này không mặt mũi không da này của mình không phát biểu ý kiên. Tiếu Hoa Sinh đã tiến vào một cảnh giới mới rồi!
Thương tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, cái gì cũng không nói, nhưng lại có một loại ý vị không cần nói ra.
“Người đã đến đủ rồi.” Cuối cùng, người tổ chức Tần Diễm mở miệng. “Như vậy tôi sẽ đem tin tức mấy ngày nay nhận được nói với mọi người một chút, mọi người có thể coi như tham khảo, chuẩn bị bước tiếp theo hành động của chúng ta.”
Nói đến chính sự, tất cả mọi người đều tập trung, hết sức chăm chú nghe Tần Diễm nói.
Một giờ sau, từ trong một tửu lâu ở Mẫn Châu, có một đao khách đeo trường đao đi ra. Ở giữa những khách nhân đông đảo lui tới, người này chẳng hút mắt chút nào.
Lúc Diệp Vô Truy ra khỏi tửu lâu, không khỏi đưa tay che mắt.
Ánh mặt trời bên ngoài có chút chói mắt, điều này khiến cho cậu liên tục mấy ngày không lên trò chơi có chút không quen. Lắc lắc tay, khóe miệng treo lên một mạt mỉm cười, Diệp Vô Truy bước ra khỏi tửu lâu.
Khoảng một tiếng trước, Thương là người đầu tiên login rời đi, sau đó dựa theo khoảng cách mỗi một giờ một người, mọi người phân thời gian login khác nhau, sau đó rời đi. Đây cũng là vì tận lực tránh tai mắt của một ít người.
Mỗi người chia ra hành động, sau khi rời khỏi Mẫn Châu, lại giao hẹn chỗ hội hợp. Sau đó, cùng nhau đến Tây Vực.
Một đoạn thời gian không vào trò chơi, tựa hồ ngay cả không khí trong trò chơi đều trở nên mới mẻ. Diệp Vô Truy bị việc trong hiện thực làm phiền não, tâm tình vô cùng tốt đi đến cửa thành.
Logout hai ngày, bọn họ cũng không phải cái gì cũng không làm, mà là treo nhân vật trong gian phòng ở tửu lâu, treo máy luyện nội công. Làm như vậy tuy rằng tiết kiệm nhân lực vật lực, cũng sử dụng mức độ thời gian lớn nhất, thế nhưng tiền tài tiêu hao cũng vô cùng nhiều. Bất quá lần này mấy người treo máy luyện nội công tất cả đều do Ly Hỏa hữu tình tài trợ, xài tiền như nước chảy thế này nhưng Diệp Vô Truy một chút cũng không đau lòng.
Sau khi ra khỏi tửu lâu, cậu liền tra xét nội công.
Hai người ở hiện thực, ở trong trò chơi là một khoảng thời gian không ngắn, trong thời gian này nội công cũng có tiến bộ không ít. Hơn nữa Diệp Vô Truy vốn có nội công không tệ, đến lúc này càng cảm thấy tai thính mắt tinh, phạm vi nhìn rõ ràng.
Mà kết quả của tai thính mắt tinh, chính là một ít tiếng động rất nhỏ ở xa xa cũng có thể phát hiện.
Diệp Vô Truy hiện tại chỉ dựa vào bản lĩnh này, phát hiện phía sau có người âm thầm theo dõi cậu.
Khí tức nhỏ của đối phương, ước chừng có năm người, mà phán đoán thân phận đối phương ẩn dấu, những người này không giống NPC, trái lại như là người chơi.
Có người chơi theo dõi mình? Lại còn là sau khi mình vừa login.
Đây nói rõ mấy người này vẫn chờ ở gần tửu lâu, mới có thể phát hiện Diệp Vô Truy login trước tiên.
Diệp Vô Truy trong lòng suy tư, mình trêu chọc một đám người chơi như thế lúc nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.