Toàn Văn Hoàn

Chương 2:




Tác giả: Nam Thành Cố Lý
Dịch: Duật Lam
Trên đường về tuyết lại bắt đầu rơi, nó rơi trên áo tôi, không tan ngay lập tức, tôi nhìn chằm chằm vào nó, muốn xem xem nó có thể gắng gượng đến lúc nào.
Thật là buồn chán.
Nếu như chuyện này bị Tạ Thần biết, chắc chắn lại muốn cười tôi thôi.
Đột nhiên tôi thấy chẳng còn hứng thú gì nữa, vươn tay gạt đi bông tuyết, bước nhanh chân về nhà.
Khi đi qua cầu Bắc Thành tôi lại ngây người đứng nguyên tại chỗ, chỉ là bỗng nhiên không muốn sống nữa, muốn nhảy luôn từ trên cầu xuống.
Thế là tôi dừng lại trên cầu lúc lâu, nhớ lại đời này của mình, cuộc sống sau mười bảy tuổi dường như không thể tách rời khỏi Tạ Thần, tất cả của tất cả tôi đều là vì Tạ Thần.
Tôi vì anh bỏ lại gia đình mình, vứt bỏ sự nghiệp, vứt bỏ cả bản thân.
Cuối cùng lại rơi vào cảnh thế này đây.
Có điều tôi không hề trách anh, tôi chẳng trách ai cả.
Kể từ phút giây tôi và anh bên nhau, tôi đã chuẩn bị tính toán cho cả một đời, nhưng điều đó không có nghĩa rằng Tạ Thần cũng nhất định phải như thế.
Anh cần kết hôn sinh con, đó rất bình thường.
Vì vậy lúc anh nói với tôi anh và Na Na kết hôn, tôi không quấy phá gào thét kêu anh không được đi, tôi bình tĩnh ngồi trên sofa, lần cuối gọi anh là “chồng.”
Đó chắc là lần cuối cùng tôi có thể gọi anh sến rện như thế rồi, vì sau ngày hôm ấy, Tạ Thần của tôi không còn là Tạ Thần của tôi nữa.
Tôi không hận anh, ngược lại tôi chúc phúc cho họ từ tận đáy lòng.
Tôi nghĩ, tôi muốn Tạ Thần của tôi hạnh phúc.
Nước mắt không nghe lời cứ thế rơi, trong cơn gió lạnh như một con dao lướt qua gò má.
Vừa nhớ đến Tạ Thần, tôi lại do dự thật lâu.
Bỏ đi vậy, hôm nay cứ sống tiếp đã, ngày mai nghĩ cách sau.
Về đến nhà chân đã đông cứng không nhấc lên nổi, tôi tắm rửa, nấu bát mì, liền thấy không lạnh nữa.
Trước kia không cảm thấy mùa đông trải qua khó khăn ra sao, hai con người ở bên nhau trong mùa đông luôn tràn trề hy vọng, bây giờ một mình tôi có sống được qua mùa đông hay không cũng là chuyện khó.
Bỗng nhiên nhớ nhà quá.
Nhưng Tạ Thần đi rồi, nhà của tôi cũng không còn nữa.
Ngày tháng vẫn cứ trôi qua, bệnh của tôi cũng ngày càng nghiêm trọng.
Sốt cao không giảm, khắp người mỏi mệt nằm trên giường, đến cả sức ngồi dậy rót cốc nước cũng không có.
Tôi thật sự cách cái chết ngày một gần rồi.
Đầu rất đau, dạ dày cũng góp vui cùng.
Hai tay tôi ôm chặt lấy vị trí dạ dày, thân mình cũng vì đau mà cuộn lại như một con tôm.
Đau quá, đau đến nước mắt cũng trào ra theo.
Tôi cầm lấy điện thoại muốn gọi ai đó đến cứu mình, nhưng lướt một hồi lâu, lại chắng có số nào có thể bấm máy.
Tôi giống như một con người bị thế giới lãng quên.
Trải qua đêm đó thật khó khăn, nhưng có vẻ tôi vượt qua rồi, ngủ một giấc tỉnh lại cũng đỡ sốt hẳn.
Chỉ là lâu chưa ăn gì, dạ dày vẫn đau đớn như cũ.
Tôi nhìn chút mì gói mua về từ mấy ngày trước, dứt khoát quyết định chọn đi mua ít đồ ăn người bình thường dùng.
Tôi đến cửa hàng ăn nhanh phía dưới tầng, trước kia khi còn ở bên nhau thường thích đi cùng Tạ Thần, quán không lớn, nhưng được cái đồ ăn ngon, đến người kén chọn như Tạ Thần cũng nói ngon nữa, có thể tưởng tượng được thật sự ngon thế nào.
Tôi chọn một đĩa gà xào nhỏ, một phần súp lơ xào chay, một phần canh xương.
Ông chủ nhận ra tôi, còn tặng tôi súp bí ngô mỗi lần Tạ Thần đến cũng đều chọn, tặng hai phần.
Anh ấy hỏi tôi vì sao lần này Tạ Thần không đi cùng tôi, tôi không giấu gì, thẳng thắn nói chuyện Tạ Thần kết hôn cho ông chủ biết.
Anh ấy có vẻ muốn nói lại thôi, muốn an ủi tôi nhưng lại sợ làm tôi tổn thương.
Ông chủ đúng là một người tốt.
Vậy nên tôi không giấu diếm, thoải mái thừa nhận mối quan hệ đặc biệt của chúng tôi.
“Em với anh ấy trước kia là người yêu, có điều dạo trước anh ấy kết hôn rồi.”
Tôi mỉm cười gắp súp lơ lên, cắn bỏ phần bông, chỉ ăn thân.
Dường như chẳng mấy ai thích ăn phần thân của súp lơ, ngay cả Tạ Thần mới đầu cũng cảm thấy tôi không biết hưởng thụ, nhưng sau này cũng quen thuộc dần với sở thích này của tôi, mỗi lần đều sẽ giúp tôi chia ra.
Ông chủ không nhiều lời, chỉ an ủi tôi một lát rồi đi bận việc khác.
Tôi ăn vài miếng, sau khi đảm bảo dạ dày có đồ bên trong thì không khó chịu nữa, liền chuẩn bị đi thanh toán.
“Thanh toán ạ.”
Ông chủ ngăn bàn tay lấy tiền của tôi, anh ấy cười nói, “Bữa này anh mời cậu, coi như là anh chúc cậu sau này có thể gặp được một cô gái tốt.”
Anh ấy lại thấy không ổn lắm, nói thêm một câu, “Đương nhiên nam cũng được.”
Nhìn xem, tôi đã nói ông chủ là người tốt mà.
Tôi cười nhẹ đáp, “Cảm ơn anh nhé, nhưng bữa này nhất định phải trả, lần sau, đợi lần sau em gặp được người đó, em đưa người ấy* đến nhất định không trả nữa, có được không?”
*nguyên tác là “anh ấy”
Ông chủ không cản được sự kiên trì của tôi, nhận lấy tiền, còn hẹn lần sau nhất định phải đến ăn.
Không biết liệu còn có cơ hội đấy không nữa, ý tôi là còn có cơ hội gặp được người giống như Tạ Thần hay không?
Người ta đều nói còn sống là còn hy vọng, với tôi đến cả sống cũng là một loại mong ước xa vời, còn tràn trề hy vọng thế nào đây.
Mỗi ngày của tôi đều giống như đếm ngược cuộc đời, trước mặt tôi đặt một chiếc đồng hồ cát to lớn, cát chầm chậm chảy xuống trước mắt, tôi lại chẳng thể làm gì.
Hôm nay có thể sống tiếp, nhưng rồi ngày mai sẽ thế nào đây?
Tạ Thần mà tôi yêu nhất, gần đây tôi cứ luôn nằm mơ, trong mơ chúng tôi cùng nhau đi music festival, lẫn trong đám người đang lắc lư là anh nắm chặt lấy đôi tay tôi, chúng tôi lớn tiếng hét cùng âm nhạc, máy quay lia đến chúng tôi, chúng tôi hôn nhau dưới ánh nhìn của mọi người.
Không có châm biếm, chửi rủa.
Chỉ có những lời chúc phúc dành cho chúng tôi từ tận đáy lòng.
Tốt biết bao nhiêu.
Nhưng giấc mơ này chẳng kiên trì được bao lâu.
Sau khi tỉnh giấc tôi như kẻ mất hồn, khóc mãi.
Khóc không ra tiếng, khóc cạn sức lực.
Tạ Thần sẽ không biết được, những chuyện này cứ để nó mục rữa trong máy tính của tôi đi.
Để giảm đi việc tôi nghĩ ngợi lung tung mỗi ngày, tôi cũng học tập người trẻ tuổi lập Weibo, chia sẻ tâm trạng hàng ngày của mình.
Chuyện phiền phức như kiểu không biết đặt tên là gì này quấn lấy tôi sửa nửa ngày chưa xong, vừa bực lên thì chẳng buồn sửa nữa, thế nên tôi dùng luôn cái tên “Người dùng 5640115841” để đăng Weibo đầu tiên.
Không có ai biết được đó là tôi, cũng không có ai thấy được, cho dù có bị Tạ Thần lướt thấy cũng nhất định là sau khi tôi chết, chẳng quan trọng nữa rồi.
Hôm nay trong lúc dọn dẹp đồ vật cũ tôi trông thấy những mẩu giấy của tôi và Tạ Thần thời cấp ba, bên trên viết kín đặt những dòng chuyện trò, nguyên một hộp, ở đây có bao nhiêu mẩu giấy thì có bấy nhiêu tiết học chúng tôi học cùng nhau.
Những thứ này đặt trong góc sâu của tủ, nếu không phải tôi nhất thời hứng lên dọn dẹp một chút, sợ rằng đến sau khi tôi đi rồi cũng chẳng có một ai biết đến sự tồn tại của chúng.
Chúng là dấu vết còn lại duy nhất có thể chứng minh tôi và Tạ Thần từng yêu.
Mỗi nét bút mỗi câu từ đều là hình ảnh chúng tôi yêu nhau đắm say.
Tôi xem đến tờ cuối cùng, đó là Tống Vọng mười tám tuổi viết cho Tạ Thần ba mươi tuổi.
Xuyên qua giọng văn non nớt ấy, dường như tôi nhìn thấy Tống Vọng của năm mười tám tuổi.
Trên giấy viết rằng.
Tạ Thần, em rất thích anh, em muốn nói với tất cả mọi người, kể cả đêm khuya yên ắng, cây bút trong tay, câu chữ trên giấy cũng đều là anh.
Người ta chọn ra những ý nghĩa mình yêu thích trong câu từ của nhà thơ, nhưng em lại cảm thấy mỗi một ý nghĩa của thơ ca sau cùng đều chỉ về hướng anh.
Em không biết đây có được tính là ảo tưởng hay không.
Nhưng hình như em đã thật sự kết hôn với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.