Tác giả: Nam Thành Cố Lý
Dịch: Duật Lam
Nếu như ánh mắt biết nói, vậy thì mỗi lần em nhìn về phía anh đều đang nói rằng em yêu anh.
Tiếc rằng ánh mắt không biết nói, chuyện em yêu anh này chỉ có mình em biết mà thôi.
Điện thoại từ sáng sớm đã đánh thức tôi, thông báo cho tôi biết rằng vài ngày nữa là đến sinh nhật của Tạ Thần.
Nhẩm tính thì, Tạ Thần sắp ba mươi rồi, chúng tôi quen nhau đã mười ba năm, nhưng tôi vẫn thường cảm thấy tôi của năm mười bảy mười tám tuổi chỉ mới hôm qua thôi, chớp mắt đã mười ba năm trôi qua rồi, chúng tôi đều trở thành ông chú kì quái trong câu chuyện của mình ngày trước.
Tất cả mọi thứ ở hiện tại khác hoàn toàn với những gì chúng tôi từng mơ về ngày tháng của năm ba mươi tuổi, có thể nói rằng chẳng chút dính dáng gì.
Chúng tôi của tuổi ba mươi không hề đi du lịch vòng quanh thế giới như năm mười tám từng muốn, cũng không làm được việc mạnh dạn công khai mối quan hệ của hai đứa, càng không thể mãi mãi ở bên nhau.
Chúng tôi của năm ba mươi tuổi chẳng còn liên quan đến nhau nữa.
Có lẽ tôi cũng chẳng thể tưởng tượng được tôi của năm ba mươi tuổi lại chẳng làm được việc gì, còn mắc phải bệnh nan y thoát không nổi cái chết, mỗi ngày đều đang lặp lại cảnh chờ chết trong nhà, tinh thần sa sút đến mức chẳng hề giống Tống Vọng nữa.
Dường như bản thân của tuổi ba mươi dù là mặt nào cũng đều làm tôi của tuổi mười bảy mười tám phải thất vọng.
Xin lỗi, không thể trở thành dáng vẻ muốn trở thành nhất, trái lại sống một cuộc đời tối tăm rối loạn.
Có lúc tôi tự hỏi chính mình, so với việc sống đau khổ như vậy rồi đợi chết, sao không thể chết có thể diện một chút ngay trong lúc mình còn có thể tự lo liệu được đây?
Mấy nay cả người đều đau nhức, lúc nghiêm trọng thì hô hấp cũng trở nên khó khăn, tôi đến bệnh viện kê ít thuốc, bác sĩ vẫn kiên trì muốn tôi nhập viện chữa trị, bệnh của tôi ngày càng nghiêm trọng rồi, không chữa thì thật sự chẳng còn chút hy vọng nào nữa.
Tôi vẫn câu nói ấy, không chữa nữa.
Chỗ thuốc này chỉ có thể khống chế một khoảng thời gian ngắn, tôi phải uống liên tục mới không phải chịu cảm giác đau đớn vô bờ.
Nhưng bác sĩ nói uống nhiều thuốc sẽ sản sinh kháng thể, có uống nữa cũng mất tác dụng, chỉ có thể mặc nó đau thôi.
Tôi sợ nhất là đau.
Lúc mua thuốc về tôi gặp một cửa hàng bán kem bên đường, nghĩ thầm ngày mai là sinh nhật Tạ Thần liền vào đặt một cái.
Sau năm mười bảy tuổi mỗi lần sinh nhật đều là hai người chúng tôi cùng nhau trải qua, vài năm đầu mới bên nhau là thời gian tranh cãi với bố mẹ kịch liệt nhất, chúng tôi chỉ có thể đi làm vài việc lặt vặt để duy trì cuộc sống đạm bạc qua ngày.
Lúc sinh nhật chỉ mua nổi một chiếc bánh mì, phía trên cắm một cây nến đơn giản, vì sợ nến cháy quá nhanh mà chưa kịp hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Tạ Thần đã vội vàng thổi tắt nến rồi.
Phần nến chưa cháy hết cất đi đợi đến lần tới sinh nhật tôi còn có thể lấy ra dùng tiếp, nghĩ thấy cây nến đó mua cũng rất đáng tiền đấy chứ, kiên cường cùng chúng tôi trải qua những bốn năm cái sinh nhật.
Tạ Thần vào ngày sinh nhật luôn thích ăn một bát mì tôi hiếm khi xuống bếp nấu, bát mì sinh nhật nấu đơn giản bị Tạ Thần tâng lên tận trời, anh cứ luôn nói ăn một bát mì trường thọ do tôi làm nhất định sẽ sống mạnh khỏe.
Vậy nên cho dù sau này chúng tôi đã dần trở nên sung túc, bánh sinh nhật cũng có thể mua loại lung linh sặc sỡ rồi, Tạ Thần vẫn muốn ăn bát mì trường thọ tôi nấu, cách nấu vẫn thế, cùng lắm là sau này thêm quả trứng thôi.
“Chào ngài, muốn mua loại bánh như thế nào ạ?”
Nhân viên trong cửa hàng nhiệt tình tiếp đón tôi, tôi gật đầu lịch sự với cô ấy, tự tìm kiếm bánh kem.
Bánh kem có nhiều loại quá, nhiều đến nỗi khiến tôi nuối tiếc, tiếc rằng không thể lại cùng Tạ Thần đón nhiều cái sinh nhật nữa.
“Ngài muốn dùng vào lúc nào, trường hợp nào ạ?”
“Để người tôi yêu đón sinh nhật.”
“Ngài ăn mấy người nhỉ? Cửa hàng chúng tôi gần đây ra mắt nhiều loại mới, ví dụ như chocolate…”
Tôi không quá chú ý kĩ đến cô ấy đang nói những gì, bởi vì tôi cảm thấy hình như những chuyện này đối với tôi chẳng còn quan trọng lắm.
“Lấy cái chocolate này đi, không cần to quá đâu, hai người ăn là đủ.” Tôi chỉ vào loại mới mà cô ấy nói.
“Vâng ạ, hai người ăn tôi kiến nghị 20cm là vừa đủ. Ngài đợi một lát, bánh kem cần làm trước, nhưng sẽ rất nhanh thôi, không làm mất quá nhiều thời gian của ngài đâu.”
Cô gái này biết nói chuyện thật, từ khi tôi bước vào đến giờ chưa hề ngừng lại, ấn tượng của tôi với cửa hàng cũng khá tốt, có thể là do cô ấy phục vụ nhiệt tình, có thể là do trong cửa hàng mở âm nhạc, tôi chỉ cảm thấy cửa hàng này đáng để ghé lần tiếp theo.
Có điều tôi không còn cơ hội nữa, giới thiệu cho Na Na vậy.
“Bánh kem của ngài đã xong rồi, ở đây có thể miễn phí viết thiệp mời, ngài có cần không ạ?”
“Không cần đâu, cảm ơn nhé.” Tôi lắc đầu.
“Vậy ngài có muốn để lại tên và số điện thoại không ạ? Vì cửa hàng chúng tôi sẽ ghi lại thông tin của từng khách hàng, sau đó mỗi năm vào ngày sinh nhật đều sẽ gửi tặng những món quà nhỏ.”
Cô ấy rất kính nghiệp, tôi vốn định nói là không cần, nhưng cảm thấy cứ từ chối mãi vậy không nể mặt người ta thì không tốt.
“Vậy cô ghi lại thông tin người yêu tôi nhé.” Tôi thì không nhận nổi, nhưng nếu mà mỗi năm đều tặng, vậy coi như mỗi năm tôi tặng Tạ Thần vậy.
Tạ Thần, ngày hai mươi ba tháng một.
“Ngài nhầm thì phải ạ, theo lí mà nói đáng ra người yêu ngài sinh nhật hôm nay chứ ạ?” Cô ấy hơi không hiểu.
“Không phải hôm nay, nhưng tôi sợ ngày mai không còn cơ hội nữa, dứt khoát tổ chức trước cho anh ấy luôn.” Tôi cười nói.
“À, chúng tôi đã nhập xong rồi, vào tầm này ngày mai người yêu ngài sẽ nhận được quà nhé.” Cô gái nhỏ mỉm cười ngọt ngào khiến tâm trạng tôi cũng tốt lên nhiều.
“Được, cảm ơn.”
“Hoan nghênh ngài lần sau ghé thăm!”
Sau khi ra khỏi cửa hàng đó tôi lại đến chợ một chuyến, mua chút đồ ăn, mua cả ít mì.
Thời tiết tốt lên liền rất bằng lòng ở bên ngoài nhiều thêm chút, chỉ là vì có thể tự mình xuống bếp nấu vài món, ngây ngốc thế nào cùng phải trở về rồi.
Tôi thật sự rất ít khi xuống bếp, nhưng không đồng nghĩa là tôi không biết làm, chỉ là Tạ Thần luôn nói tôi theo anh chịu nhiều khổ rồi, thế nên cuộc sống vừa tốt lên anh cũng không muốn để tôi phải chịu khổ thêm nữa.
Đã lâu không xuống bếp, quả thật có đôi chút lạ lẫm, không phải là quên bỏ muối thì là cho quá nhiều dầu, còn không là quên cả bước tiếp theo phải làm gì, tôi vật lộn trong nhà bếp làm được mấy món ăn, tuy rằng trông không ra làm sao, nhưng ăn cũng không đến nỗi nào.
Trên bàn ăn bày ngăn nắp ba món một canh, bánh sinh nhật đã cắm nến để gọn một bên, tôi vẫn để bát mì ở vị trí ngồi của Tạ Thần như trước.
Trước mặt trống rỗng cũng có chút không quen, tôi cúi đầu nhìn cơm trong bát, thi thoảng gắp vào bát anh mấy đũa.
Hôm nay còn có chút muốn ăn, ăn được kha khá cơm.
Tôi thu dọn đồ, đặt bánh vào giữa bàn, giây phút nến được thắp sáng, tôi hốt hoảng ngỡ như nhìn thấy mình thật sự đang đối mặt với Tạ Thần, anh đội mũ sinh nhật, mỉm cười nhìn tôi.
Nhưng chỉ chớp mắt, đã biến mất không còn dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện.
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ!!!” Tôi đối diện với không khí hát hết bài hát chúc mừng sinh nhật.
Đốm lửa của nến dập dờn không ngừng, cô gái nhỏ tặng tôi khá nhiều nến, tôi cũng không phải lo lắng sau khi cây nến này cháy hết thì phải làm sao, tôi có thể mặc kệ nó cháy tàn trước mắt mình.
Nhưng tôi không làm như thế, tôi đội mũ sinh nhật lên đầu, khép hai tay lại, nhắm mắt, thay Tạ Thần ước một điều ước.
Tôi hy vọng Tạ Thần có thể không khổ không nạn, sống thật khỏe mạnh.
Tôi trân thành hy vọng anh có thể sống may mắn hơn tôi, hạnh phúc hơn tôi, thuận lợi tốt đẹp.
Lấy danh người một kẻ qua đường, chúc anh tháng năm yên ổn.
Nến vừa thổi tắt, là chẳng đọng lại chút mơ tưởng nào nữa rồi.
Tôi cắt hai miếng bánh, một miếng đặt trước mặt tôi, một miếng đặt xuống vị trí của Tạ Thần.
Tôi thử một thìa, bánh kem làm thật sự rất ngon, chuẩn vị chocolate, nhưng tôi cũng chỉ ăn mấy thìa đã dừng lại rồi.
Tôi chống cằm, nhìn không khí xung quanh mà lẩm bẩm một mình.
Tạ Thần, sinh nhật vui vẻ.
Em sợ rằng ngày mai không biết còn sống hay không, cho nên nhân lúc hôm nay còn đang tung tăng vui vẻ, em đón trước sinh nhật ba mươi tuổi này cho anh, em thật sự sợ rằng ngày mai không dậy được nữa.
Trước kia cho dù anh có ở đâu, dù bận rộn thế nào cũng sẽ cùng em đón sinh nhật, cho dù chẳng có thứ gì, anh đều sẽ ở bên em, em nghĩ kĩ lại thì, dường như những ngày tháng quan trọng nhất của hai đứa đều là cùng trải qua bên cạnh người kia.
Tiếc rằng lần này anh ba mươi tuổi lại chỉ có một mình em.
Em nên chúc mừng anh không phải trải qua một mình nhỉ, Na Na chắc hẳn còn nhớ rõ hơn cả chính anh.
Anh ấy à, bây giờ là một người bận rộn, em biết những lời này anh không muốn nghe, nhưng em vẫn nói ra, đây là lần cuối cùng em càu nhàu rồi.
Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đấy, ăn cơm đúng bữa, đi ngủ đúng giấc, đừng mãi uống rượu hút thuốc sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, dạ dày anh không tốt thì đừng cậy mạnh, đồ quá cay có thể cách xa thì càng xa càng tốt, nhớ kĩ bài học lần anh đau bụng nguyên buổi tối vì đọ ăn cay với em đi nhé.
Đối xử tốt với Na Na, em có thể nhìn ra Na Na thật sự thích anh, không hề thua kém em chút nào, đã chọn lựa rồi thì phải sống cho thật tốt, nhất định phải sống hạnh phúc với Na Na, chuyện của chúng ta từ nay về sau không một ai biết nữa rồi.
Tiếc rằng em chỉ thấy hôn lễ của anh, lại không thấy được dáng vẻ anh làm bố.
Tạ Thần này, tuy rằng có biết bao nhiêu không cam lòng thì cùng theo ngày tháng mà dần dần biến mất rồi.
Nếu như anh cho rằng vị trí chúng ta đứng ở thời điểm hiện tại là chính xác, vậy thì em chẳng yêu cầu thêm gì nữa, anh chỉ cần nhìn về phía trước, sống tốt cuộc sống mà anh mong muốn, chuyện chúng ta trước kia em sẽ không hé lấy nửa lời.
Tôi cảm nhận được nước mắt đang chảy xuống, chúng rơi hết vào chỗ bánh kem tôi còn chưa ăn hết.
Tôi không nhìn được bây giờ dáng vẻ mình ra sao, có lẽ là vô cùng chật vật, nhưng có thể làm gì được đây, sau này chuyện để chật vật còn nhiều hơn nữa kìa.
Tôi quệt đi nước mắt, mím môi.
Tạ Thần, đây là lần cuối cùng em đón sinh nhật cho anh, năm sau em không theo anh được nữa.
Tôi ngồi trong phòng khách, lần cuối cùng đường hoàng nhớ nhung Tạ Thần, phòng khách không bật đèn chỉ có mình tôi nhỏ tiếng khóc thầm.
Tôi biết rằng chúng tôi của trước kia dù có từng yêu đậm sâu đến đâu đi nữa, cho dù có cùng nhau trải qua hết mọi khoảnh khắc gian khó, qua rồi thì chính là đã qua rồi, nhắc lại cũng chỉ có thể sử dụng cái từ “đã từng” mà thôi.
Em có thể ở trong đêm tối yên lặng không người mà quang minh chính đại nhớ anh, nhưng không thể thẳng thắn đi tìm anh, những ngày tháng không có anh trải qua thật khó khăn, nhưng em cũng không còn cách nào cả, chỉ có thể gắng gượng mà thôi.
Từ thuở ban đầu khi tôi biết tôi yêu anh là trái với lẽ thường, là mất đi lí trí, là định sẵn phải gánh chịu mọi gian khổ của chịu đựng người đời diễu cợt, nhưng mà, sau khi tôi đã lựa chọn kiên định một lòng yêu anh, tôi liền không thể ngừng yêu anh được nữa.
Có điều, tôi chỉ có thể yêu anh đến đây thôi.