Tộc Long Huyết

Chương 17:




(310)
Sau khi dị chủng, cuộc sống của Thiện Minh thay đổi khá nhiều. Thị lực, tốc độ, sức mạnh, khứu giác này nọ của hắn, cho dù ở trạng thái con người đã mạnh hơn gấp mấy lần, nếu biến thành linh miêu thì còn tăng gấp bội nữa, điều này khiến hắn cảm thấy mạnh mẽ và tràn trề sinh lực trước nay chưa từng có. Vốn dĩ hắn đã sành sỏi các kỹ thuật cận chiến và thao tác sử dụng dao súng, nay có thêm loại năng lượng, tốc độ và độ nhạy cảm này, thực lực của hắn nhanh chóng bành trướng trong thời gian ngắn, có thể so tài với cả Long Huyết nhân.
Một ngày, Thiện Minh và Al ẩu đả trong phòng đấu võ. Có lẽ đã quen với sự “nhỏ yếu” của Thiện Minh khi là con người, ban đầu Al vô cùng khinh địch, sau khi ăn vài cú đấm nặng tay, cuối cùng Al mới bắt đầu chú tâm. Hai người quyền qua cước lại, động tác nhanh nhạy vượt khỏi cực hạn mà cơ thể loài người có thể đạt đến, tốc độ càng nhanh ngoài sức tưởng tượng, nhóm Hoàng Oanh và Lily đứng bên cạnh vây xem liên tục vỗ tay, vội vàng vào góp vui bằng cách cá cược.
Bọn họ cứ đánh như thế hơn hai chục phút, thể lực đôi bên bắt đầu suy giảm, kiểu thi đấu tập trung cao độ dốc hết toàn lực thế này có thể tiêu hao khá nhiều năng lượng, thường không kiên trì được bao lâu. Bấy giờ ưu thế của Long Huyết nhân mới hiện rõ một lần nữa. Lúc Thiện Minh tung chân tấn công, Al túm lấy mắt cá chân của hắn, linh hoạt ném xuống đất. Trước khi Thiện Minh đứng dậy, Al nhún người nhảy qua, đặt mông ngồi trên lưng Thiện Minh, một tay đè đầu hắn, một tay cầm cánh tay của hắn, cười ha ha nói: “Thế nào, phục chưa.”
Thiện Minh mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc nói: “Không phục, vẫn chưa xong đâu.” Nói đoạn, Thiện Minh dùng sức vặn hông một cái, hất Al xuống khỏi lưng mình, cả người bật khỏi mặt đất như mũi tên, ra chiều muốn tấn công.
Al khoát tay: “Được rồi được rồi, làm anh đổ đầy mồ hôi này, đừng đánh nữa.”
Thiện Minh mất hứng liếc hắn một cái: “Sao hả, còn dám coi thường tôi nữa không?”
Al cười nói: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng coi thường chú.”
Thiện Minh nhếch miệng, có chút hài lòng. Hắn cởi áo ba lỗ ướt sũng trên người ra ném xuống đất, nhận khăn lông mà Ô Nha ném cho mình, dùng sức lau mồ hôi trên đầu và trên mặt. Giọt mồ hôi trong suốt chảy dài men theo lồng ngực rắn chắc của hắn, chảy qua vết sẹo dữ tợn, chảy qua cơ bụng căng đầy như tấm gạch, cuối cùng trượt vào trong quần, khiến người ta mơ màng không thôi.
Đường Đinh Chi chẳng biết ngồi trong góc phòng đấu võ từ bao giờ, hí hoáy viết viết vẽ vẽ gì đó trên sổ tay.
Thiện Minh tu ừng ực cạn sạch một bình nước, chỉ vào Đường Đinh Chi nói: “Robot Đường, anh làm gì thế?”
Đường Đinh Chi nói: “Cho dù có giải thích cậu cũng không hiểu đâu, đừng hỏi.”
Thiện Minh ném bình nước trong tay về phía Đường Đinh Chi.
Đường Đinh Chi lắc mình né tránh, mặt không đổi sắc tiếp tục ghi chép gì đó.
Al nói: “Đi tắm không?”
“Được, đi tắm.” Thiện Minh nhe răng cười: “Tôi muốn cho anh xem thứ tốt này.”
Al ngạc nhiên hỏi: “Thứ gì thế?”
Thiện Minh bá cổ Al, kề sát tai Al nói: “Người anh em, anh có biết sau khi biến thành linh miêu, thứ đó của tôi lớn thêm bao nhiêu không.”
Al mở to mắt: “Má, vậy thì có gì mà đắc ý, chú có cần dùng đâu!”
Thiện Minh vỗ vỗ sau gáy Al: “Liên quan gì, chỉ cần lớn hơn anh là được.” Nhớ đến sau khi Al biến thành Long Huyết nhân đắc ý khoe khoang bảo bối của mình lớn cỡ nào, Thiện Minh lại mỏi mắt chờ mong ngày nào đó mình cũng có thể hạ gục Al.
Al buồn bực nhìn Thiện Minh: “Ấu trĩ.”
Thiện Minh cười hả hê: “Đi thôi đi thôi, tắm nào.”
Al hất cánh tay hắn ra: “Không đi, anh về phòng tắm.”
“Không được, đi phòng tắm công cộng.”
“Không đi.”
“Phải đi.”
“Mẹ nó, ai mà muốn xem…”
***
Thiện Minh huýt sáo đi vào phòng.
Vừa vào phòng đã thấy Thẩm Trường Trạch đang thay quần áo: “Ba, ba về rồi.”
“Ừ, mày mới vừa về hả?”
“Mới vừa đến chỗ giáo sư Tùng, ông ấy muốn hiểu thêm nhiều phương diện về tình hình ở Thanh Hải, còn ba thì sao?”
“Ba đến sân huấn luyện dưới lòng đất.” Thiện Minh vui vẻ nói: “Hôm nay đánh hòa với tên Al kia.”
Thẩm Trường Trạch cười nói: “Bây giờ ba thích ứng toàn diện rồi à?”
“Ừ.” Thiện Minh siết nắm tay: “Cảm giác như hồi sinh vậy.”
“Thì ba hồi sinh thật mà.” Thẩm Trường Trạch đi tới, nắm tay hắn: “Nhưng có vài lời con phải nói trước. Mặc dù ba đã lợi hại hơn trước đây nhưng vẫn là thân xác máu thịt, dị nhân cấp ba không có nghĩa là ba có thể đấu đá lung tung bất chấp hậu quả, đây là sinh mạng cuối cùng của ba, ba càng phải quý trọng hơn gấp bội, biết không?”
Thiện Minh cười nhạt: “Mày có biết trước khi ‘chết’, ba nghĩ đến điều gì nhiều nhất không?”
Thẩm Trường Trạch thật sự không muốn hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm đó, quả thật chẳng khác gì một cơn ác mộng: “Điều gì?”
“Ba nghĩ rằng ba không muốn chết, ba không yên lòng bỏ lại nhóc mày.” Thiện Minh vỗ mặt Thẩm Trường Trạch: “Trước đây ba luôn cảm thấy mình có thể thản nhiên đối mặt với cái chết, bởi vì với ba mà nói, chuyện này có thể xảy ra bất cứ lúc nào, ba nhất định phải không sợ cái chết mới có thể thỏa sức phát huy khả năng lớn nhất của mình trên chiến trường, nhưng vào giờ khắc thật sự sắp chết, ba mới phát hiện mình không thản nhiên được. Vậy nên mày yên tâm, ba không muốn chết, vì… mày.”
Trái tim Thẩm Trường Trạch bỗng nảy lên một cái, trong nháy mắt đó, cảm xúc mà hắn cảm nhận được dường như đã vượt khỏi phạm vi chấp nhận của hắn. Đây là lời yêu thương êm tai nhất mà trước giờ Thiện Minh từng nói, nếu như câu này có thể được kết luận là lời yêu thương. Thẩm Trường Trạch thật sự mừng đến sắp phát điên, hắn ôm chầm lấy Thiện Minh, kích động nói: “Ba à, lặp lại lần nữa đi.”
“Hả?”
“Mau, lặp lại lần nữa.”
Thiện Minh cười nhạo: “Rốt cuộc mày có chịu lớn không thế.”
“Nói đi.”
“Vì mày, ba không muốn chết, ba sẽ dốc hết tất cả, cố gắng sống sót.”
Viền mắt Thẩm Trường Trạch cay xè, suýt nữa bật khóc vì mừng rỡ. Thiện Minh là một người vừa không am hiểu vừa khinh thường việc bày tỏ tình cảm, có thể nghe được một lời yêu thương từ miệng Thiện Minh, quả thật đủ cho Thẩm Trường Trạch nhớ mãi suốt nửa đời người.
Thiện Minh xoa tóc Thẩm Trường Trạch, mất tự nhiên nói: “Mày mà còn sến sẩm như vậy nữa là ba đánh mày đấy.”
Thẩm Trường Trạch hôn lỗ tai, gò má, cuối cùng đến môi của Thiện Minh, dùng toàn bộ nhiệt tình để hôn, và cũng nhận được sự đáp trả nồng nhiệt.
Nguyện vọng duy nhất và lớn nhất của bọn họ cũng tương tự mỗi một người đang khổ sở vùng vẫy giữa tận thế, đó chính là — Sống sót.
***
Sau khi chiến dịch Thanh Hải kết thúc, họ nghỉ ngơi phục hồi một thời gian ngắn, sau đó bị đóng gói tập thể chở về Thanh Hải lần nữa.
Vì phải liên tục nghênh chiến động vật biển Hoa Nam đổ bộ lên đất liền, họ cần môi trường ẩn chứa năng lượng Cambri khổng lồ trong Cấm khu để tu luyện và thăng cấp. Thành Thiên Bích, Thẩm Trường Trạch và những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều bị yêu cầu đột phá cấp bốn trước khi khai chiến ở Hoa Nam.
Đó là một quãng thời gian sinh hoạt tuy khô khan nhưng vô cùng giản dị và an nhàn. Họ đóng quân dưới núi tuyết trong Cấm khu, một lần hạ trại hơn nửa năm, trong phạm vi trăm dặm hoang tàn vắng vẻ, yên tĩnh đến mức tựa như cả thế giới đều biến mất. Họ sống nhờ vật dụng sinh hoạt mà máy bay trực thăng vận chuyển từ Tây Ninh, thức ăn nước uống thì đa phần là tự tìm trên núi, lúc thời tiết rét lạnh thì trần truồng dùng nước đá tắm gội, mỗi ngày tốn rất nhiều thời gian tu luyện, gần như ngoại trừ ăn và ngủ, thời gian của họ đều bị xếp kín lịch.
Mặc dù điều kiện sinh hoạt kém xa viện khoa học mấy bậc, nhưng cuộc sống không tranh quyền đoạt thế này khiến tất cả mọi người đều có phần say mê.
Ngày Thẩm Trường Trạch đột phá cấp bốn, vì có Thành Thiên Bích bộc phát năng lượng hủy thiên diệt địa làm tiền lệ nên Thẩm Trường Trạch chỉ lên núi một mình, những người khác chỉ có thể chờ trong doanh trại. Mỗi lần thăng cấp đều đi kèm với nguy cơ rất lớn, Thiện Minh không sao chợp mắt được, gần như không nhúc nhích nhìn chằm chằm đỉnh núi. Mãi đến khi ánh lửa ngút trời bốc trên núi tuyết, hệt như lửa trời phủ xuống đốt trời diệt đất, trái tim Thiện Minh đập thình thịch, mỗi lần Thẩm Trường Trạch tiến bộ đều khiến hắn cảm thấy tự hào từ tận đáy lòng, đó là cảm giác thành tựu với tư cách là người làm cha.
Với việc càng ngày càng có nhiều dị nhân thăng cấp, chiến dịch Hoa Nam cũng đẩy nhanh lịch trình.
Sau khi rời khỏi Thanh Hải, Thiện Minh vẫn chưa thể đột phá cấp bốn, có điều hắn đã tiến gần lắm rồi. Hắn có thể làm cho một phần nào đó trên cơ thể biến dị theo ý mình, thậm chí có thể phát huy 80% năng lực khi biến dị trong trạng thái loài người, như thế đã tăng gần gấp đôi so với lúc mới dị chủng, vậy là hắn hài lòng lắm rồi.
Họ lục tục bay về Bắc Kinh, đợi chưa được mấy ngày, cả tập thể lại lên đường đến căn cứ quân sự Trạm Giang, nơi đó là tổng bộ chỉ huy của chiến dịch Hoa Nam, mà chiến trường của họ được thiết lập tại đảo Hải Nam.
Sau khi đến Trạm Giang, họ được sắp xếp ở trong ký túc xá. Không gian của ký túc xá rất rộng, nhưng cơ sở thiết bị rất đơn sơ, ngoại trừ giường thì chẳng còn đồ vật nào khác.
Thiện Minh thả hành lý xuống, ngắm nhìn bốn phía, cười cười: “Chỗ này đúng là kém xa viện khoa học, cũng chẳng biết còn về đó được không.” Trận chiến Hoa Nam, mức độ nguy hiểm so với Thanh Hải chỉ có hơn chứ không kém.
Thẩm Trường Trạch nói: “Có chứ. Lần trước con đã nói với ba rồi, sau khi trận chiến lần này kết thúc, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên sẽ bắt đầu ra ở riêng, chúng ta cũng sẽ không tiếp tục ở lại viện khoa học nữa.”
“Ồ? Vậy đi đâu?”
“Có Đường Đinh Chi ở đây, chúng ta hẳn sẽ không đi nơi nào quá xa. Nếu có thể, con rất muốn quay về nhà cũ của chúng ta.”
Thiện Minh nhớ tới căn biệt thự ở vùng ngoại ô của họ. Biệt thự đó tốn hơn mười triệu bạc, kết quả chỉ ở được mấy tháng thì tận thế ập xuống, nghĩ lại đúng là lỗ nặng, đó toàn là tiền mồ hôi nước mắt của họ mà. Lúc ấy nhận được điện thoại của Al, Thiện Minh rời khỏi biệt thự mà không mang theo vật gì, hắn nào biết mình sẽ một đi không trở lại nữa chứ. Hắn thở dài: “Ba mày thích căn nhà đó lắm, sau khi vụ lần này kết thúc, chúng ta về xem thử đi, không biết giờ nó ra sao rồi.”
“Chắc chắn đã sớm bị cỏ dại bò đầy. Con cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tư lệnh Tào sẽ không để chúng ta ở gần như thế, suy cho cùng ông ta còn phải lo ngại những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác mà.” Thẩm Trường Trạch ôm hông Thiện Minh: “Đi đâu cũng được, chúng ta xây nhà mới theo ý kiến của ba.”
Thiện Minh bật cười: “Ba mày thì có ý kiến gì? Có một nơi che gió che mưa thì ba mày cũng không kén chọn đâu.”
“Lẽ nào ba không muốn có một mái nhà ấm áp?”
Thiện Minh nhún vai: “Chẳng sao cả, nếu vật tư cho phép, tùy mày muốn làm gì thì làm.”
Thẩm Trường Trạch gác cằm lên vai Thiện Minh: “Ba à, nếu mọi thứ thật sự có thể kết thúc, chúng ta sẽ phải bắt đầu một cuộc sống mới, con nhất định phải làm cho cuộc sống của chúng ta… thật sự giống như đang sống, ba hiểu không? Con muốn có một ngôi nhà đẹp đẽ, điện nước, thức ăn, tất cả những gì trước đây chúng ta từng có, con cũng phải có. Chắc ba đã quên chúng ta phải trả giá bao nhiêu mới đổi được vài tháng sống yên bình ở căn biệt thự đó, lần này chúng ta trả giá nhiều hơn, vì vậy chúng ta nhất định phải hưởng thụ tốt hơn.”
Thiện Minh vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Trường Trạch, nói đùa: “Làm sao ba mày quên được. Nhắc đến thì, cuộc đời của hai chúng ta cũng đủ gian truân rồi.” Thiện Minh hiếm khi cảm thán thế này. Không phải hắn đang oán trách gì, chẳng qua hắn thấy buồn cười thôi, buồn cười vì cuộc sống của vài người rất đơn giản, mà họ nhất định phải làm bạn với hiểm nguy, đồng hành với cái chết: “Mày nói đúng, chỉ cần bắt được cơ hội, chúng ta nên hưởng thụ thỏa thích.”
Thẩm Trường Trạch cười hôn lên má hắn: “Đúng vậy, tận hưởng lạc thú trước mắt.”
Hắn hôn một hồi rồi dời môi xuống cổ Thiện Minh, nhẹ nhàng mút xương quai xanh của Thiện Minh. Thiện Minh tựa vào ngực Thẩm Trường Trạch, đưa tay nắm lấy bảo bối đang rục rịch ngóc đầu của Thẩm Trường Trạch, trêu chọc: “Thằng nhóc mày đúng là cố gắng thực hành, tự mình thể nghiệm nhỉ.”
Ngửi mùi hương ấm áp nơi cổ Thiện Minh, Thẩm Trường Trạch thầm thì: “Ba à, sắp ra chiến trường rồi, ba đồng ý với con chuyện này được không.”
“Biết rồi, ba sẽ bảo vệ mình, ba sẽ…”
“Không phải, không phải cái này.”
“Chứ là cái gì?”
“Ba có thể biến ra đuôi và lỗ tai làm tình với con không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.