Tộc Long Huyết

Chương 18:




(311)
Thiện Minh quay đầu lườm Thẩm Trường Trạch: “Mày lặp lại lần nữa.”
Thẩm Trường Trạch lắc người Thiện Minh, nói bằng giọng nũng nịu: “Ba à, con muốn xem.”
“Muốn ăn đập hả?”
“Cho ba đập thỏa thích.” Thẩm Trường Trạch hôn mạnh lên mặt Thiện Minh: “Đập xong cho con xem nhé.”
Thiện Minh đạp lên mu bàn chân của Thẩm Trường Trạch, Thẩm Trường Trạch đau đến rụt người lại nhưng vẫn không buông tay, trái lại còn ghìm hông Thiện Minh, luồn một tay vào trong quần của hắn, cầm lấy gậy th*t mềm nhũn nọ.
Thiện Minh tức giận nói: “Mày khỏi cần phải nghĩ.”
Thẩm Trường Trạch vừa vuốt ve bảo bối ngủ đông trong bụi cỏ kia, vừa dùng răng cắn nhẹ lên cổ và xương quai xanh của Thiện Minh, khuấy động lửa tình của hắn.
Thiện Minh ngước cổ lên tựa vào người Thẩm Trường Trạch, thoải mái hừm một tiếng.
Thẩm Trường Trạch thuận thế đẩy Thiện Minh ngã xuống giường, đặt những nụ hôn nóng bỏng xuống cằm, yết hầu, lồng ngực của Thiện Minh, môi chạm đến đâu là châm ngòi lửa dục đến đó.
Thiện Minh thò tay vào trong áo Thẩm Trường Trạch, ngón tay thô ráp lướt qua bắp thịt săn chắc của đối phương. Lồng ngực của Thẩm Trường Trạch rất nóng, rất dày, dưới cơ thể rắn chắc cường tráng ấy như ẩn chứa sức lực hùng mạnh không có cách nào ước lượng được.
Hai người thở hổn hển, vội vàng xé rách quần áo của đối phương, chẳng mấy chốc đã lột sạch nhau.
Nụ hôn của Thẩm Trường Trạch chạy dọc xuống dưới, cuối cùng chẳng hề do dự ngậm tính khí nửa cương của Thiện Minh vào miệng, dịu dàng liếm mút. Thiện Minh khẽ ưỡn hông lên, kìm lòng không đặng đẩy bảo bối của mình vào trong khoang miệng nóng ướt đó. Thẩm Trường Trạch vừa vuốt ve cơ bụng phẳng lì của Thiện Minh vừa làm động tác phun ra nuốt vào, cảm nhận thứ trong miệng mình đang từ từ đứng dậy.
“Ưm… a…” Thiện Minh thoải mái thở phì phò, tay hắn vơ loạn xạ trên giường, dường như muốn tìm vật gì để mượn sức nhằm phân tán khoái cảm mê hoặc này. Đột nhiên, Thiện Minh túm được thứ gì đó thô cứng trơn trượt, hắn mở mắt ra nhìn, quả nhiên là cái đuôi mà Thẩm Trường Trạch biến ra chẳng biết từ bao giờ, chiếc đuôi linh hoạt nọ quấn lấy cổ tay của Thiện Minh.
Thiện Minh nói bằng giọng khàn khàn: “Mày lại biến ra nó à… chẳng phải chúng ta tới đây chuẩn bị cho chiến tranh sao…”
Trên giường, hai người có một ký kết ngầm: Nếu Thẩm Trường Trạch làm trong hình thái loài người, vậy thì thể lực tiêu hao nằm trong phạm vi mà Thiện Minh chấp nhận được, nếu hoàn toàn biến thành hình thú, tuyệt đối có khả năng làm đến mức Thiện Minh nằm ngay đơ hai ngày, thế nên tuy Thẩm Trường Trạch thích buông thả đến cùng, Thiện Minh rất ít khi cho phép hắn làm vậy, Thẩm Trường Trạch bèn nghĩ ra một cách điều hòa, đó là chỉ thả cái đuôi ra. Nhưng cho dù là vậy, vừa nghĩ đến việc Thẩm Trường Trạch muốn chơi mấy trò này, Thiện Minh lại cảm thấy da đầu tê rần.
Thẩm Trường Trạch lè lưỡi liếm một vòng quanh phần đỉnh, cười khẽ: “Với con mà nói, đây là sự chuẩn bị tốt nhất.”
“Thằng quỷ, cất vào đi…”
“Con có thể cất vào…” Thẩm Trường Trạch ậm ờ nói, dùng khoang miệng ấm nóng bao bọc tính khí của Thiện Minh, cố ý hút một cái, hài lòng cảm nhận được Thiện Minh run rẩy cả người: “Nhưng con muốn nhìn lỗ tai và đuôi của ba.”
“… Nhảm nhí… a…”
Thẩm Trường Trạch lại nuốt vào nhả ra mấy lần, tính khí của Thiện Minh đã cương hoàn toàn, thẳng tắp như lính đứng nghiêm, khoái cảm lũ lượt dâng lên. Ngay lúc hắn muốn phát tiết, Thẩm Trường Trạch thình lình phun bảo bối của hắn ra.
Thiện Minh khó chịu vặn hông, đưa tay muốn sờ nó, Thẩm Trường Trạch túm lấy tay hắn, đè xuống giường: “Ba à, ba nhanh quá, chờ con đi.”
Thiện Minh nghĩ bụng vậy thì phải chờ tới khi nào, nhưng hắn ngại mất mặt nên không nói ra miệng.
Thẩm Trường Trạch móc gel bôi trơn ra, nặn một ít lên tay, quen đường quen lối chen vào giữa mông của Thiện Minh, ngón tay nương nhờ gel bôi trơn chui vào động thịt nóng hầm hập nọ.
Cám dỗ muốn bắn tinh khiến Thiện Minh khó mà tự kiềm chế, nhưng một tay của hắn đang bị Thẩm Trường Trạch nắm, tay còn lại thì bị đuôi quấn siết, không tài nào nhúc nhích được.
Thẩm Trường Trạch khép ba ngón tay lại, vội vã đâm rút và mở rộng vách ruột nóng ướt của đối phương, sau cùng hắn đỡ gậy th*t kích cỡ dọa người của mình lên, đẩy vào trong cơ thể của Thiện Minh: “A… chặt quá… thích quá…”
Thiện Minh đã quen với khoái cảm bị nhồi đầy triệt để này, hắn hít sâu một hơi, vặn hông lẳng lặng thúc giục.
Thẩm Trường Trạch áp sát vào người Thiện Minh, buộc Thiện Minh tách bắp đùi đến cực hạn, nhấp hông trước sau, thong thả đâm vào một chút rồi rút ra một chút trong vách ruột. Hắn buông một tay của Thiện Minh ra, nắm lấy tính khí của Thiện Minh lần nữa, nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về. Độ lực và tốc độ một trước một sau dường như gãi không đúng chỗ ngứa khiến cho Thiện Minh đói khát khó nhịn, hắn vô thức co lại vách trong, khao khát được nhận kích thích càng mãnh liệt hơn.
Thẩm Trường Trạch làm nũng: “Ba à, đuôi của ba ngắn lắm nhỉ, còn xù lông nữa, chỉ có một khúc nhỏ, cho con xem đi, cho con xem ngay bây giờ đi.”
“Biến…”
Thẩm Trường Trạch đột nhiên thúc mạnh một cái, Thiện Minh không hề đề phòng, rên khẽ một tiếng, khoái cảm dâng lên ào ạt, hắn có chút chống không nổi.
Thẩm Trường Trạch tiếp tục kiểu đâm rút chậm chạp dằn vặt người: “Còn lỗ tai của ba nữa, sờ thích lắm, có mái tóc đen của ba làm nền, chắc chắn đẹp lắm đây, ba à, mau biến ra cho con xem đi.”
“Không… ưm a… nhanh, nhanh lên một chút…”
Thẩm Trường Trạch cười khẽ: “Nhanh cái gì?”
“Mẹ nó, mày nhanh lên chút coi… chưa ăn cơm hả.” Thiện Minh cầm tay Thẩm Trường Trạch, muốn chạm vào tính khí của mình. Thẩm Trường Trạch lại không để hắn như nguyện, cứ nắm chặt không buông, khiến cho Thiện Minh muốn bắn cũng bắn không ra.
Thẩm Trường Trạch từ từ thúc hông, đẩy tính khí thô dài của mình vào sâu trong động thịt căng chặt của Thiện Minh. Lúc Thiện Minh run bần bật, Thẩm Trường Trạch tiếp tục mè nheo: “Ba à, cho con xem đi.”
“Khốn kiếp…” Thiện Minh đỏ bừng cả mặt, vòng eo dẻo dai lắc lư một cách khó chịu, hắn muốn Thẩm Trường Trạch dùng nhiều sức làm thật mạnh chứ không phải rề rà giày vò người ta như thế này.
Thẩm Trường Trạch rút gậy th*t ra, ưỡn hông một cái, cắm sâu tận cùng, Thiện Minh kêu “a” một tiếng, sướng đến nổi da gà, hắn thúc giục: “Đúng thế, dùng sức vào… nhanh lên…”
“Cho con xem đi… ba à, mau… biến đuôi với lỗ tai ra đi, con sẽ cho ba bắn, làm đến khi ba bắn mới thôi, nhanh lên…”
Thiện Minh chỉ cảm thấy phần đầu tính khí cương cứng, sau huyệt lại trống huơ trống hoác, hắn muốn được bắn ra, ham muốn nhận được càng nhiều khoái cảm ăn mòn lý trí. Hắn cũng bất chấp mặt mũi, hai cái tai dài nhọn nhô ra từ đỉnh đầu, chỗ xương cụt thì mọc ra một chiếc đuôi lông xù, không dài, nhưng to đùng.
Hai mắt Thẩm Trường Trạch sáng lên, không nhịn được cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào cái tai nhọn đó, một luồng xung động khó hiểu tích tụ nơi bụng dưới.
Thiện Minh cảm thấy hai má nóng lên, tự biết bộ dạng này chẳng khác nào cosplay trong phim đen, hắn thật sự cảm thấy hơi mất mặt, mà khi Thẩm Trường Trạch liếm cắn lỗ tai của hắn, Thiện Minh lại cảm nhận được một đợt khoái cảm tê dại.
Thẩm Trường Trạch rút tính khí ra, lật người Thiện Minh lại, để hắn quỳ gối trên giường. Trên đầu Thiện Minh là hai cái tai nhọn, một chiếc đuôi lông xù vểnh lên trên cặp mông trơn nhẵn. Do cảm thấy xấu hổ mà lúc nghiêng đầu sang nhìn Thẩm Trường Trạch, hai mắt hắn ướt sũng, song dục vọng trong cơ thể lại buộc hắn khẽ lắc mông như mời gọi không lời. Hình tượng này thật sự quá gợi cảm, Thẩm Trường Trạch chỉ cảm thấy máu nóng sục sôi, chỉ nhìn thôi mà suýt nữa đã bắn ra. Đuôi của Thẩm Trường Trạch quấn một vòng quanh hông Thiện Minh, đuôi rồng và đuôi ngắn của Thiện Minh quấn riết vào nhau, cảm giác kỳ diệu này khiến mạch nước ngầm trong cơ thể cuộn trào dữ dội, xung động nguyên thủy liên tục đánh sâu vào tất cả giác quan của hai người.
Thẩm Trường Trạch tách mông Thiện Minh ra, ưỡn hông một cái, gậy th*t tiến quân thần tốc, cắm sâu vào vách trong khiến người ta mất hồn, thành thịt nóng hổi vô thức co rụt lại, Thẩm Trường Trạch nói bằng giọng khàn khàn: “Ba à, ba thế này thật là đẹp quá… đẹp quá…” Hắn tức tốc đâm rút, tính khí hung hãn điên cuồng chọc vào động nhỏ, đâm mạnh đến mức mông Thiện Minh rung bành bạch, gel bôi trơn trong suốt chảy xuống men theo bắp đùi của Thiện Minh, thấm ướt ra giường.
“A a… đúng thế… chỗ đó… ưm…” Khoái cảm điên cuồng hệt như nước lũ tuôn vào cơ thể, Thiện Minh lớn tiếng rên rỉ.
Thẩm Trường Trạch đâm loạn xạ vào điểm mẫn cảm trong cơ thể Thiện Minh, làm đến mức Thiện Minh rên rỉ liên tục, nhiệt huyết của hai người tăng vọt, ngay cả không khí xung quanh cũng ngập tràn mùi tình dục.
Tạo hình mới của Thiện Minh khiến cho Thẩm Trường Trạch hưng phấn một cách khác thường. Hai người quấn quýt từ lúc hừng đông đến khi trời tối mịt, trên người và giữa hai chân Thiện Minh dính đầy thể dịch trắng đục, chẳng biết là của hắn hay của Thẩm Trường Trạch. Làm đến sau cùng, hắn đã mất sạch ý thức, chỉ còn biết ý loạn tình mê rên rỉ, kêu khẽ, mặc cho Thẩm Trường Trạch chi phối cơ thể, dẫn mình sa vào vòng xoáy tình dục hết lần này đến lần khác.

Thiện Minh ngủ đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh lại, hông hắn nhức đến nỗi gần như duỗi không thẳng, hai chân như nhũn ra, giẫm lên giường mà rệu rã như giẫm lên bông vải. Hắn mở mắt nhìn ánh dương tươi sáng ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi không khí se lạnh, cảm giác đầu óc đã tỉnh táo hơn. Miệt mài một đêm đúng là hậu quả nghiêm trọng, hối hận quá đi mất…
Đột nhiên, Thiện Minh cảm thấy dưới mông có thứ gì đó cấn phát sợ, hắn đưa tay sờ thử, lông xù… cúi đầu xuống nhìn, ấy thế mà lại là đuôi của mình, trên khúc đuôi đó dính đầy chất lỏng khả nghi, lông cũng dính thành một chùm. Thiện Minh liếc mắt một cái, cất giọng khản đặc hô to: “Thẩm Trường Trạch!”
Cửa phòng tắm bật mở, bên trong truyền đến tiếng nước ào ào, Thẩm Trường Trạch thò đầu ra, thoạt nhìn thần thanh khí sảng lắm, hắn cười nói: “Ba, ba tỉnh rồi hả, đói không? Khát không?”
“Qua đây tắm cho ba mày đi.”
Thẩm Trường Trạch trần truồng chạy ra khỏi phòng tắm, chặn ngang bế Thiện Minh từ trên giường lên, hôn chụt chụt hai cái lên mặt Thiện Minh, cười hớn hở bế hắn vào phòng tắm.
Phòng tắm rất thô sơ, kém xa phòng đơn của họ ở viện khoa học, chỉ có một cái vòi sen rỉ sét, đã thế nước chảy ra còn lạnh. Thẩm Trường Trạch đặt Thiện Minh lên bồn rửa, vẩy nước lạnh lau da của hắn trước: “Ở đây không có nước nóng, làm quen trước đã.”
Thiện Minh giật lấy vòi sen trong tay Thẩm Trường Trạch xối thẳng lên người mình, dòng nước lạnh buốt quả là nâng cao tinh thần, lần này hắn tỉnh hẳn luôn rồi.
Thẩm Trường Trạch nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Ba chẳng chú trọng dưỡng sinh gì cả.”
Thiện Minh liếc hắn một cái: “Miệt mài quá độ thì là dưỡng sinh chắc?”
Thẩm Trường Trạch cười nói: “Người ta chẳng nói làm tình có thể giữ mãi tuổi thanh xuân còn gì.”
“Vớ vẩn.”
Thẩm Trường Trạch dịu dàng rửa sạch cơ thể Thiện Minh, bàn tay to quyến luyến ve vuốt lỗ tai và đuôi của hắn.
Thiện Minh đẩy Thẩm Trường Trạch một cái, có chút xấu hổ: “Còn chưa chơi đủ hả.”
“Vĩnh viễn không thể nào đủ.”
Thiện Minh nhếch miệng cười, nhảy xuống khỏi bồn rửa, đẩy Thẩm Trường Trạch đến góc tường, ôm cổ Thẩm Trường Trạch, ngậm bờ môi của hắn, mút một cách có phần thô bạo.
Tay của Thẩm Trường Trạch xoa nắn tấm lưng trần trụi của Thiện Minh, bất tri bất giác đã dời xuống mông, tay lại bắt đầu không thành thật.
Thiện Minh túm tay Thẩm Trường Trạch, lườm một cái: “Tắm.”
Thẩm Trường Trạch nở nụ cười: “Tuân lệnh.”
***
Trong lúc chuẩn bị chiến tranh ở căn cứ Trạm Giang, cuộc sống của họ khá thoải mái, không có nhiệm vụ nào quá khó. Cuộc sống như thế kéo dài suốt một tháng, theo thời gian dần trôi, chiến sự Hoa Nam đã tới gần. Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, dường như làm tình đã trở thành đường phát tiết tốt nhất, hai người trải qua một quãng thời gian như sống trong cơn say.
Cuối cùng ngày ra trận cũng đến.
Trong cuộc tấn công mang tính thăm dò đầu tiên của động vật biển, họ mất một phi công lái máy bay chiến đấu ưu tú, đồng thời thấy rõ kẻ địch mà mình phải đối mặt — Một con mực khổng lồ to cỡ hòn đảo nhỏ, dẫn theo hàng trăm ngàn sinh vật biển biến dị lớn nhỏ, đang hung mãnh xông thẳng về hướng đường bờ biển phía Nam.
Bộ chỉ huy chia đường bờ biển phía Nam làm tám khu vực với mục đích bảo vệ hệ thống thông tin trong khu vực biển và thành lập đường phòng tuyến thứ nhất trên đảo. Họ lợi dụng tất cả các lực lượng bộ đội phân công đến các khu vực biển, thiết lập cơ sở phòng ngự vững chắc, chuẩn bị nghênh chiến đám sinh vật đáy biển xấu xí hung hãn tột độ này.
Họ và nhóm Thành Thiên Bích, Tùng Hạ được phân đến một khu vực biển.
Thiện Minh nhớ mặt trăng đêm đó vừa tròn vừa sáng, chiếu rọi toàn bộ đường bờ biển, mắt của đám động vật biển vẫn chưa thể thích ứng với ánh sáng mạnh, vì vậy chúng chọn phát động tấn công vào buổi tối.
Khi hàng ngàn hàng vạn động vật biển hình thù quái dị hệt như thủy triều từ trong lòng biển ập về phía họ, đối mặt với cả đàn quái vật đông nghìn nghịt như thế, ai nấy cũng cảm thấy căng thẳng đến nghẹt thở. Đồng thời, nó cũng khơi dậy ý chí chiến đấu điên cuồng và nguyên thủy nhất đã dung nhập vào máu họ!
Đây là cuộc chiến có số lượng kẻ địch đông nhất và hỗn loạn nhất mà Thiện Minh từng tham gia. Tai hắn bị tiếng súng máy và nã pháo chấn đến nỗi điếc tạm thời, máu thịt của vô số quái vật như mưa bay đầy trời, mùi hôi thối hun đến mức mắt mở không lên. Hắn biến thành hình thú, nhảy vào trong đống quái vật, điên cuồng cắn xé mớ da thịt nhơ nhớp ướt dính của chúng. Cho dù thể tích của đám động vật biển này lớn hơn hắn nhưng rất nhiều con chịu hạn chế của tiến hóa, động tác không nhanh nhạy bằng sinh vật đất liền, thế nên Thiện Minh gần như cắn đâu trúng đó. Song chúng nó thắng ở số lượng khủng khiếp, lớp này ngã xuống lại có lớp khác xông lên, như thể giết mãi không hết.
Thiện Minh cũng không biết mình tàn sát bừa bãi trong đống máu thịt bao lâu, hắn dần dần cảm thấy thể lực không chèo chống nổi nữa. Thẩm Trường Trạch vẫn một mực ở cách hắn không xa, hắn biết, Thẩm Trường Trạch nhất định phải đặt hắn trong tầm mắt mới yên tâm được, vậy nên hắn chẳng lo chút nào. Ngọn lửa bạch kim nhiệt độ cao cháy rừng rực ấy khiến cho tất cả động vật biển tới gần đều bị đốt thành tro bụi, nhất là sau khi kết hợp với năng lượng gió đáng sợ của Thành Thiên Bích, ngọn lửa ấy càn quét khắp chiến trường với xu thế thả lửa đốt đồng, diệt sạch một làn sóng động vật biển.
Cuộc tấn công của động vật biển kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Thời gian có vẻ không dài nhưng từng giây từng phút đều tiêu hao thể lực cực độ, vũ khí và dị nhân luân phiên ra trận, cuối cùng cũng buộc đám động vật biển trở về trong biển.
Lúc này, bộ chỉ huy hạ lệnh, muốn tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng Tùng Hạ đến rãnh Manila, bởi vì mực khổng lồ đã lộ diện, mảnh ngọc Con Rối quý giá cuối cùng nằm ngay trên người nó.
Năng lực tiến hóa ngược của Al rất thích hợp chiến đấu trên biển, vì vậy Al quyết định đi chung với Thẩm Trường Trạch.
Máy bay trực thăng tới đón họ đến rất nhanh, Thiện Minh khôi phục hình người, quần áo của hắn chẳng biết đâu mất rồi, cứ thế trần truồng đi đến trước mặt Thẩm Trường Trạch. Hắn nhìn con của mình, muốn nói gì đó nhưng vì không giỏi nói năng nên không tài nào mở miệng được, cuối cùng hắn vỗ mặt Thẩm Trường Trạch, hít sâu một hơi: “Hãy sống sót trở về.”
Thẩm Trường Trạch nắm tay hắn, nắm thật chặt: “Nhất định rồi.”
Lúc Al đi ngang qua người Thiện Minh, hai người đập mạnh tay một cái, Thiện Minh cười miễn cường: “Lần này không thể đi với hai người, lấy chút thịt của con mực khốn kiếp ấy về, để xem có phải ăn ngon lắm không.”
Al cười nói: “Không thành vấn đề.”
Họ bước lên trực thăng, không quay đầu lại.
Thiện Minh trơ mắt nhìn trực thăng bay lên không, nỗi sợ không thể diễn tả lan vào tim.
Chưa có lần nào mọi người ôm quyết tâm nhất định sẽ thua đi nghênh chiến như thế này, con mực khổng lồ to như hòn đảo ấy, liệu sức người có thể chế ngự? Nhớ đến thứ dễ dàng đánh rơi rồi tiêu diệt 10 máy bay chiến đấu trong đoạn clip, Thiện Minh cảm thấy trán ứa mồ hôi lạnh.
Trường Trạch, Al, hãy sống sót trở về…

Cùng lúc đó, Đường Đinh Chi ở trung tâm chỉ huy Trạm Giang, đang dùng thiết bị truyền tin vô tuyến liên lạc với Al trên máy bay trực thăng.
Al hôn gió với màn hình trong khoang điều khiển, nháy mắt nói: “Em yêu, trước khi ra trận có nên cho anh chút cổ vũ không.”
Đường Đinh Chi lo lắng nhìn Al: “Al, anh không nằm trong kế hoạch ban đầu, anh… anh có thể không đi.” Nói xong câu đó, Đường Đinh Chi chợt nhận ra mình có tư tâm. Xét theo góc độ lợi ích, năng lực tiến hóa ngược lớp cá của Al cực kỳ thích hợp chiến đấu trong nước, vào thời khắc mấu chốt biết đâu có thể phát huy tác dụng còn quan trọng hơn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nhất định sẽ giúp sức cho toàn bộ thế cuộc, dù vậy Đường Đinh Chi vẫn không muốn để Al đi, đây có khả năng là một cuộc chiến có đi mà không có về.
Đầu ngón tay của Al chạm vào màn hình tinh thể lỏng nong nóng, như thể đó là làn da ấm áp của Đường Đinh Chi, hắn dịu dàng cười nói: “Đây không phải chuyện cá nhân, mà là cuộc chiến liên quan đến tương lai của tất cả loài người, nếu anh đã có năng lực thì không thể nào đứng ngoài được. Chỉ có bảo vệ đường phòng tuyến thứ nhất của Hoa Nam, đường phòng tuyến thứ hai của các em mới an toàn.”
Đường Đinh Chi nhăn mày, sầu lo khó giấu chớp động trong ánh mắt: “Al, anh có thể sẽ chết.”
Al buồn bực nói: “Em không thể nói khéo một chút à?”
“Không có thời gian nói khéo.”
Al chọt chọt mặt của Đường Đinh Chi trong màn hình, nhưng đáp lại chỉ là màn hình tinh thể lỏng nổi lên chút gợn sóng. Trái tim hắn đau thắt lại, nếu như hắn chết thật, hắn thậm chí không thể ôm người mình yêu nhất trước khi chết, vậy thì tiếc nuối nhường nào. Al cười nói: “Anh sẽ không chết, anh sẽ sống sót trở về gặp em.”
“Thật ư?”
“Thật mà.”
“Anh căn cứ vào đâu mà đưa ra phán đoán như vậy, xét tình thế trước mắt, xác suất mọi người chết tập thể cao tới 78%, nếu Thông Ma đến đúng hẹn thì có thể giảm xuống 55%, nhưng vẫn hơn phân nửa như cũ.”
Thẩm Trường Trạch liếc mắt: “Hai người nói chuyện yêu đương thôi được không?”
Al thở dài: “Em yêu, cảm ơn em đã báo cáo tình hình rõ ràng như thế.”
“Đừng khách sáo, nên mà.”
Al bất đắc dĩ: “Em à, em có thể nào chỉ cổ vũ bọn anh thôi không… Bỏ đi, hôn anh cái đi, chuyện này chắc em không làm sai đâu nhỉ.”
Đường Đinh Chi nhăn mày: “Ý của anh là trước đó em có chỗ nào sai…”
“Just…” Al tức đến mức thốt cả tiếng mẹ đẻ, hắn cắn răng nói: “Hôn anh cái đi.”
Đường Đinh Chi im lặng một lát, trong mắt toát ra chút cảm thông với IQ của Al: “Al, chẳng lẽ anh không biết bây giờ chúng ta đang nói chuyện bằng thiết bị truyền tin vô tuyến thu trực tiếp à.”
Trong khoang máy bay không ngừng truyền đến tiếng cười hô hố, thậm chí đã có người không nhịn được phá lên cười.
Al ráng nhịn xung động muốn nổi điên, kề sát vào màn hình: “Tới đây, tới gần đây.”
Dường như đã hiểu rõ, Đường Đinh Chi áp mặt mình lên.
Cách màn hình tinh thể lỏng, hai người nhẹ nhàng trao một nụ hôn, chắn giữa họ là khoảng cách mấy trăm hải lý, biết đâu chừng lần này chính là sinh ly tử biệt, vì thế nụ hôn rõ ràng không thể chạm đến đối phương vẫn khiến hai người trân trọng hơn cả.
Viền mắt Al cay cay, Đường Đinh Chi khẽ thở gấp, nhỏ giọng nói: “Al, đừng chết mà, được không.”
Al nghẹn ngào nói: “Anh… sẽ không chết đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.