Úc Thanh Hoan chuyển tiếp weibo của Triệu Khanh Uyên, đồng thời im lặng không nói gì cả. Nhờ ơn Triệu Khanh Uyên, cái weibo trống không của hắn trong chốc lát đã có mấy trăm ngàn người theo dõi, một cái weibo chuyển tiếp vừa lên, quần chúng ăn dưa đã nhiệt tình bình luận.
"Ồ, rốt cuộc cũng phát weibo rồi! Thế nhưng lại là một cái im lặng tuyệt đối!"
"Ha ha ha ha ha Thanh Hoan à, Đại Uyên tức giận đến giơ chân mất thôi."
"Rất tốt, nam nhân này, cậu thành công thu hút được sự chú ý của tôi rồi!"
"Thật muốn biết Thanh Hoan này là ai."
...............
Đương lúc trên mạng bình luận sôi nổi, chủ weibo hôm trước đăng ảnh Úc Thanh Hoan bỗng nhiên lại đăng một bài....
Tam nương nương mặc quần áo thủy thủ: A, người này cùng tiểu sư huynh của tôi tên giống nhau y hệt! Phong cách cũng giống, bấm ngón tay tính toán một chút, chẳng lẽ..."
Mấy ngày trước vừa mới lên hotsearch một lần, bài đăng của chủ weibo này là được đọc nhiều nhất, một cái weibo này vừa đăng ngay lập tức liền gây ra náo động.
"Vậy nên người tên Úc Thanh Hoan này chính là tiểu ca ca giáo thảo Hoa đại sao?"
"Còn phải nói! Còn chưa nhận ra chồng mình sao! Mau đi theo dõi!"
"Chồng tôi lớn lên đẹp mắt tại sao lại còn biết điều như thế! Đăng một bức ảnh của chính mình phủ đầu không tốt sao? Một cái weibo trống rỗng là cái quỷ gì!"
"A! Tôi là fan của Đại Uyên! Nhưng bây giờ thật ghen tị a, ta cũng muốn được Thanh Hoan cài đặt tin nhắn tự động trả lời!"
"Lầu trên mau tỉnh lại, hiện tại đang là buổi tối rồi, không thích hợp để nằm mơ giữa ban ngày đâu."
......
Bởi vì bài đăng này, quần chúng trên mạng liền lập tức xác nhận thân phận của Úc Thanh Hoan. Tiện đà liền có một số bạn học ở trường của Úc Thanh Hoan đem thành tích, giải thưởng thời còn đi học của hắn đưa ra, nhất thời gây nên một trận ố á không ngớt.
Xếp hạng nhất đầu vào Hoa đại, bốn năm đại học thành tích đều là đứng thứ nhất, nhiều lần đoạt học bổng cấp quốc gia, không chỉ như thế, tham gia các hoạt động thi đua khác đoạt cúp cũng có thể đè chết người, thế này quả thật không phải là người rồi!
Sự quan tâm của quần chúng ăn dưa đối với Úc Thanh Hoan đột nhiên tăng vọt chưa từng có, một buổi chiều ngắn ngủi, weibo của hắn liền lên tới một triệu người theo dõi, có thể sánh ngang với một lần tiểu bạo.
Úc Thanh Hoan thật sự là ngây người, rõ ràng hắn đã để cho mình cái thiết lập hình tượng nhàm chán nhất, cũng không có đăng ảnh ọt gì, làm sao lại có nhiều người theo dõi như thế! Quả thực không khoa học!
Chán nản ném điện thoại đi, hắn bây giờ chỉ mong những người này đối với hắn chỉ là nhất thời hiếu kì, qua vài ngày sẽ không để ý đến hắn nữa.
Tiếng chuông điện thoại réo lên cắt ngang suy nghĩ của hắn, Úc Thanh Hoan cầm điện thoại lên nhìn, là Triệu Khanh Uyên, liền đoán hắn không đợi được nữa.
"Úc Thanh Hoan!" Triệu Khanh Uyên ở đầu bên kia phẫn nộ kêu lên, "Cậu rốt cục cũng chịu nhận điện thoại của tôi rồi!"
"Không phải vì anh réo tên tôi trên weibo sao?" Úc Thanh Hoan bình tĩnh trả lời một câu, tiện tay mở TV lên, trên màn hình đúng lúc đang chiếu đoạn phỏng vấn của Triệu Khanh Uyên.
Giữa đám đông hưng phấn gào thét, Triệu Khanh Uyên với gương mặt không cảm xúc đặc biệt dễ thấy, ai không biết còn tưởng hắn thực sự là người lạnh lùng như thế.
"Cái đó không quan trọng!" Triệu Khanh Uyên bị hắn chọc tức, thở phì phò quát: "Cậu thế mà lại đùa giỡn tôi!". Bạn bè tốt gì chứ, đều là lừa người!
Úc Thanh Hoan trầm mặc một chút, không để tâm nói: "Tôi không nghĩ tới anh lâu như vậy cũng không phát hiện ra." Đối phương luôn chỉ hồi âm một câu, đến cả dấu chấm dấu cách cũng không thay đổi, người bình thường không phải là nhắn vài câu liền phát hiện chỗ không đúng sao?
Triệu Khanh Uyên này rốt cục là ngốc tới mức nào mới có thể cùng tin nhắn trả lời tự động tán gẫu cả một buổi chiều!
Triệu Khanh Uyên: "..."
Hắn nghe xong liền biết Úc Thanh Hoan ghét bỏ hắn! Chơi ăn gian rồi thầm mắng hắn ngốc, cho là hắn không biết sao!
Nhưng mà hắn cũng không dám đấu võ mồm với Úc Thanh Hoan, không thể làm gì khác hơn là rì rầm tính kế chơi xấu: "Cậu sai rõ ràng, nếu không tại sao tôi lại bị mất mặt trên weibo! Fan của tôi còn nói tôi bị đào hố! Cậu phải xin lỗi tôi!"
Úc Thanh Hoan: "..."
Úc Thanh Hoan: "Nếu như anh không đem ảnh chụp màn hình đăng weibo thì hình tượng làm sao mà sụp đổ được."
Triệu Khanh Uyên: "!!!"
Hình như đúng là thế thật...Không đúng! Hiện tại trọng điểm không phải là chuyện này! Mà là hắn muốn Thanh Hoan phải xin lỗi hắn!
"Chuyện này bắt nguồn đều là từ cậu!"
"Được rồi, vậy anh muốn tôi phải xin lỗi thế nào, mời anh ăn tối?" Đối với người trí thông minh chỉ bằng đứa trẻ năm tuổi như Triệu Khanh Uyên, Úc Thanh Hoan cũng không muốn dây dưa tiếp chuyện này.
"Người muốn mời tôi ăn cơm xếp hàng cả mấy con phố." Triệu Khanh Uyên hừ một tiếng, mắt hơi chuyển, nghĩ ra được một cái chủ ý, "Nếu là cậu tự mình nấu thì coi như có thành ý."
Là một phú nhị đại hàng thật giá thật, trong mắt Triệu Khanh Uyên người biết nấu cơm cực kì ít, hắn không tin việc này không làm khó được Úc Thanh Hoan.
"Được thôi." Không nghĩ đến Úc Thanh Hoan lại không chút do dự đáp ứng, Triệu Khanh Uyên có chút sửng sốt, nói thêm: "Nói trước, không thể mua sẵn bên ngoài, không để người khác hỗ trợ, cậu từ mình nấu."
"Tôi biết rồi." Úc Thanh Hoan vui vẻ, hỏi Triệu Khanh Uyên: "Vậy anh thích ăn cái gì? Thịt xiên nướng nhé?" Úc Thanh Hoan thích nhất là cái này.
Có lẽ do cha mẹ mất sớm, dù được mọi người trong thôn ưu ái, hắn vẫn không có cảm giác an toàn. Chỉ có ở trong phòng bếp, nhìn tủ lạnh trống rỗng được hắn lấp đầy, dùng nguyên liệu trong đó nấu ra một bàn đồ ăn ngon mới có thể khiến hắn an tâm.
Tài nấu nướng của hắn cực kì có thiên phú, đáng tiếc là đời trước không kết bạn với ai, bản thân lại vì giữ dáng không thể ăn nhiều, một thân tài nghệ liền bị lãng phí.
Nói thật, yêu cầu này của Triệu Khanh Uyên thật ra làm cho hắn cực kì vui vẻ, dù sao đồ mình làm ra được người khác mong đợi, muốn nếm thử, là một chuyện rất hạnh phúc.
"Quá, quá được ấy chứ!" Triệu Khanh Uyên nuốt một ngụm nước bọt, vì chuẩn bị quay "Một đường sinh tử", hắn đã phải ăn uống điều độ giảm béo một tháng, đừng nói ngửi mùi thịt, chỉ nghe thấy chữ thịt thôi hắn cũng chảy nước miếng rồi!
"Vậy ngày mai gặp nhau ở phim trường." Úc Thanh Hoan nói một câu, đang muốn cúp điện thoại lại bị Triệu Khanh Uyên vội cản lại, "Chờ đã! Cậu định đi lúc mấy giờ? Tôi tới đón cậu."
Đón hắn? Chỉ sợ là đến đòi đồ ăn là chính. Úc Thanh Hoan cũng không nói thẳng, trả lời: "Khoảng tám giờ đi."
"Được, ngày mai gặp."
Mấy ngày trước Úc Thanh Hoan đã mua đồ chất đầy tủ lạnh, bây giờ cũng không cần đi mua nguyên liệu nấu ăn, lần đầu tiên sau khi sống lại làm cơm, Úc Thanh Hoan tâm tình mơ hồ còn có chút hưng phấn.
Thịt được cắt thành từng khối đều nhau, dùng gia vị ướp kĩ, đặt ở trên khay nướng bỏ vào lò. Lại dùng mật ong, nước chanh, nước tương cùng rượu gia vị chế thành nước sốt, đợi đến khi thịt trong lò nướng chín nghe tiếng xèo xèo của mỡ chảy, dùng cọ quét lên một tầng nước sốt, rồi tiếp tục nướng.
Phòng bếp nhỏ xinh sạch sẽ, đèn lò nướng tỏa ra ánh sáng vàng dịu, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Úc Thanh Hoan, hiện lên đặc biệt ấm áp.
Hắn mở lò nướng ra, phút chốc mùi thơm nức mũi lan khắp nhà bếp, thịt nướng vừa vặn, màu sắc hồng hào, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.
Điều không hoàn hảo duy nhất là làm hơi nhiều.
Nhưng đoàn phim nhiều người như thế, cũng không thể chỉ cho mỗi Triệu Khanh Uyên ăn, như vậy từng này đồ có khi tạm đủ.
Úc Thanh Hoan tìm hộp giữ nhiệt, đem thịt xếp chỉnh tề vào trong, sáng sớm hôm sau mang tới trường quay.
Vu Hâm vẫn còn ở Đào thôn chưa trở lại, có lẽ vẫn còn điều khoản chưa bàn xong, vì thế Úc Thanh Hoan lúc vào đoàn chỉ có một mình, trông giống như một người nghèo đi nhầm vào khu nhà giàu, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Sáng sớm Triệu Khanh Uyên đã đợi sẵn ở cửa, liếc mắt là thấy được Úc Thanh Hoan, không biết tại sao, vốn là câu đầu tiên muốn hỏi thịt nướng đâu, lời đến bên môi lại thành: "Tại sao cậu lại tự mình đi? Quản lí đâu? Tốt xấu gì cũng là bộ phim đầu tiên, làm sao lại không có người nào đưa đi?"
Không phải là ở công ty bị bắt nạt chứ?
Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Triệu Khanh Uyên lập tức tối đi.
Nhìn thấu ý nghĩ của hắn, Úc Thanh Hoan trong lòng có chút ấm, đem hộp cơm giữ nhiệt đưa cho hắn, cùng hắn đi ra, "Quản lí đang giúp tôi làm mấy việc, mấy ngày này đều ở bên ngoài."
"Tôi đã nói rồi, người như cậu làm sao có thể kém như thế." Triệu Khanh Uyên cười, bá vai Úc Thanh Hoan, bước nhanh hơn: "Nhanh chút đi, hôm qua tôi cố ý bảo người đem theo cả lò vi sóng đấy."
Úc Thanh Hoan giật giật khóe miệng, chỉ vì một bữa thịt nướng mà mua hẳn một cái lò vi sóng, quả nhiên là diễn viên phú nhị đại.
Đang ở tháng lạnh nhất trong năm, tuy rằng hộp cơm không bị đóng băng nhưng Úc Thanh Hoan mang đi nhiều, sợ nhiệt không đủ nóng, đặt đồng hồ quay tám phút. Triệu Khanh Uyên lại nhịn không được, mới được năm phút đã trực tiếp mở lò vi sóng, đem hộp thịt xiên nướng đã xếp sẵn mở ra.
Một mùi thơm nồng đậm trong nháy mắt phả vào mặt làm Triệu Khanh Uyên nuốt nước bọt không ngừng, hai ngón tay cầm lấy một khối thịt nháy mắt bỏ vào miệng.
Vị thịt nướng bùng nổ trên đâu lưỡi, lan tràn toàn bộ khoang miệng, Triệu Khanh Uyên nóng đến thở ra khói vẫn không nỡ nhả đồ ăn trong miệng ra, một miếng còn chưa ăn xong đã đưa tay cầm lấy khối thứ hai, vẫn không quên giơ ngón cái cho Úc Thanh Hoan, "Ha...Quá, quá ngon rồi!"
"Mùi gì mà thơm thế?" Phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh háo hức, Lưu Gia An đưa mũi đi tới, nhìn thấy hộp đồ ăn trong tay Triệu Khanh Uyên, đôi mắt nhất thời sáng lên, "Thịt nướng ở đâu ra thế này? Nhanh! Đưa đây cho bác nếm thử!"
Đoàn phim bọn họ đóng ở nơi hẻo lánh, đừng nói đến quán cơm, đến chim bay cũng chẳng có! Lưu Gia An đã đói bụng đến mờ mắt, lúc này nhìn thấy thịt, làm sao còn nghĩ được chuyện gì khác, vài bước đã tiến đến cướp đi hộp cơm.
Triệu Khanh Uyên đau lòng đến mắt cũng đỏ lên: "Đây là đồ ăn Thanh Hoan làm cho cháu mà!"
"Cái thằng nhóc này còn dám tức giận, muốn ăn lại còn để Thanh Hoan phải làm cho." Lưu Gia An lắc người một cái tránh được tay của Triệu Khanh Uyên, tay thì nhanh chóng đút hai khối thịt bỏ vào miệng.
"Được rồi, được rồi!" Triệu Khanh Uyên lòng đau như cắt, đang định giành hộp thịt của mình về thì thấy từ xa, cả một đám người mắt sáng như đèn pha đang chạy như điên tới.
"Lão Lưu ăn cái gì thế? Nhanh nhanh! Cho tôi một miếng!"
"Thịt! Thịt a! Nhanh lên lão Lưu, không được ăn một mình!"
"Đây cũng quá thơm rồi! Cách xa mấy chục mét vẫn ngửi được mùi! Nhanh cho tôi một miếng với!"
............
Chỉ đạo diễn xuất, biên kịch, nhà sản xuất phim.... Một bầy sói ùa đến, đợi đến khi Triệu Khanh Uyên bình tĩnh lại, hộp cơm đã trống rỗng rồi.
Ánh mắt đau xót nhìn hộp cơm trống không, Triệu Khanh Uyên quét qua đám người vừa cướp đồ ăn của mình, mọi người bị hắn nhìn thì có chút ngượng ngùng, giờ mới nhận ra họ vừa cướp đồ ăn của ảnh đế.
Mọi người cùng cười trừ, nhanh chân chạy mất, để lại Triệu Khanh Uyên ai oán nhìn hộp cơm rỗng, người đầy khí lạnh.
Nhìn thấy bộ dáng oan ức của hắn, Úc Thanh Hoan liền mềm lòng, đang muốn nói lần sau sẽ làm thêm cho hắn, tay chợt bị nắm lấy, hắn quay đầu nhìn liền thấy một ông lão râu quai nón, như là sói đói rình mồi nhìn hắn, "Cậu chính là Úc Thanh Hoan? Làm cho tôi hai bữa cơm, tôi liền giúp cậu viết kịch bản riêng, có được không?"
Đây, chính là người nổi tiếng ngang ngạnh cứng đầu, tính tình quái dị, không cần biết minh tinh đưa bao nhiêu tiền cũng không nhận viết kịch bản riêng, biên kịch vàng Tằng Bồi Vinh!
Úc Thanh Hoan: "..."
Hai bữa cơm là có thể được Tằng Bồi Vinh viết kịch bản riêng cho? Hắn chắc chắn là đang nằm mơ!