Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 29: Trốn không thoát, tránh không được




Tối muộn, Úc Thanh Hoan không tiện trực tiếp đi đến Hoắc gia, trước khi đi hắn gọi điện thoại cho Hoắc Cừ, "Nói trước với bảo vệ một tiếng, để lúc tôi tới cho tôi vào, " cố ý nhấn mạnh thêm, "Sau khi đến tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, lúc đó anh hãy xuống lầu, cũng đừng đi xa quá, đứng ở một chỗ chờ tôi, tôi đi tìm anh."
Suy nghĩ một chút, vẫn là không yên lòng, dặn thêm một câu, "Đi ra ngoài nhớ mặc nhiều quần áo, mũ khăn quàng cổ đều phải mang."
Hoắc Cừ nghe lời đáp lại, sau khi cúp điện thoại, dùng hắn tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, sống lưng thẳng tắp ngồi trên giường, hai mắt chăm chú nhìn điện thoại di động, một khắc cũng không chịu rời đi, chỉ lo bỏ lỡ điện thoại của Úc Thanh Hoan.
Biết Hoắc Cừ lát nữa định đi ra ngoài, Hoắc Vanh lập tức muốn phản đối, đang chuẩn bị nói gì, liền bị Hoắc lão gia lấy miếng cam chặn miệng lại.
Mãi đến tận khi dặn dò bảo vệ xong, thấy Hoắc Cừ trở về phòng mình, Hoắc Vanh lúc này mới cố gắng nuốt miếng cam xuống, bất mãn nói với cha: "Ba, ba làm gì vậy? Tiểu Cừ tối muộn như vậy làm sao có thể đi ra ngoài gặp người ta được!"
"Tại sao không thể?" Hoắc lão gia hỏi ngược lại, "Tiểu Cừ cũng lớn như vậy rồi."
"Nhưng mà em ấy..."
"Tiểu nhị, " Hoắc lão gia vỗ xuống ghế bên cạnh mình, ra hiệu cho Hoắc Vanh ngồi lại đây, "Đối với Tiểu Cừ, con quản quá nhiều chuyện. Điểm duy nhất nó không giống các con là nó thông minh hơn."
Dừng một chút, lời ít ý nhiều nói: "Ba hi vọng con có thể rõ ràng, bất kể là anh em hay quan hệ gì đi nữa, đừng can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác, cũng không phải là chuyện gì tốt."
Hoắc Vanh tuy hiểu rõ lời cha hắn nói là có đạo lý, nhưng vẫn còn có chút yếu ớt phản bác, "Vậy lỡ như em ấy xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"
Hoắc lão gia uống một hớp trà, bình tĩnh nói: "Chúng ta không thể vì tránh nguy hiểm mà ngay cả chuyện đơn giản này cũng không để nó tự mình làm, đây là ý nghĩ cực kì ngu xuẩn. Ba cảm thấy Tiểu Cừ bây giờ rất tốt, cũng hi vọng nó có thể trở nên càng tốt hơn, con thấy có đúng không?"
Hoắc Vanh sắc mặt phức tạp trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Lúc Úc Thanh Hoan đến, Hoắc Cừ quả nhiên đứng ở dưới lầu chờ hắn, còn cố ý đứng ở dưới đèn đường. Trời tối đen, mặt của hắn bị đèn đường chiếu vào xanh xanh trắng trắng, khó giải thích được có chút khiến người ta sợ hãi.
Úc Thanh Hoan bước nhanh tới, đầu tiên là quan sát hắn một phen, thấy không có gì dị dạng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Nơi nào khó chịu?"
"Nơi này, " Hoắc Cừ che ngực, âm thanh trầm thấp mở miệng, "Rất, rất khó chịu."
"Vậy là có chuyện gì xảy ra?" Úc Thanh Hoan có chút bận tâm xoa xoa đầu hắn, ôn nhu hỏi: "Là bỗng nhiên đau sao? Có nói với nhà anh chưa?"
Hoắc Cừ lắc đầu một cái, nhìn mặt đất, lại nhìn Úc Thanh Hoan, bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy tay của hắn, giống như là sợ hắn chạy mất, cầu khẩn nói: "Thanh Hoan, cậu không được đối tốt với Triệu Khanh Uyên hơn với tôi."
Úc Thanh Hoan sững sờ, lập tức bật cười: "Anh là vì cái này nên mới khổ sở? Ăn giấm chua cũng không đến mức này chứ."
Hoắc Cừ nghiêm túc sửa lời hắn, "Thanh Hoan, tối nay tôi không ghen."
"Được, " Úc Thanh Hoan vuốt lông hắn, chỉ cảm thấy tính tình của mình thực sự bị người này mài đến sáng bóng rồi, tối muộn như vậy vẫn vội vã chạy tới, tưởng là hắn xảy ra chuyện gì, kết quả là vì hắn cho rằng mình đối xử tốt với Triệu Khanh Uyên hơn với hắn.
"Tôi không có, anh yên tâm đi."
"Cậu có." Đôi mắt đen thẳm của Hoắc Cừ không chớp một cái nhìn hắn, âm thanh rè rè, "Trên ti vi đều đang nói hai người rất thân thiết."
"Bọn tôi rất thân, đúng là..."
Thấy Hoắc Cừ trong nháy mắt rưng rưng muốn khóc, Úc Thanh Hoan vội vã đổi giọng, "Trên ti vi nói hơi cường điệu quá."
Hắn biết Hoắc Cừ không giống như những người bình thường khác, đối với hắn cũng càng kiên trì, tỉ mỉ giải thích: "Hoắc Cừ, mỗi người chúng ta đều sẽ có rất nhiều bạn bè, anh không thể bởi vì cái này mà khó chịu, tôi có bạn mới không có nghĩa là quan hệ của chúng ta sẽ tệ đi, có đúng hay không?"
"Không đúng, " Hoắc Cừ nghiêm túc lắc đầu, trong đôi mắt đẹp đẽ viết đầy thất lạc, "Tôi cũng không có rất nhiều bạn bè, tôi chỉ có một mình cậu."
Úc Thanh Hoan hô hấp cứng lại, nhận ra được mình có thể đang làm Hoắc Cừ thương tâm, không nhịn được có chút hối hận, nắm chặt tay hắn, vội nói thêm: "Đúng, tuy rằng bạn bè sẽ có rất nhiều, nhưng anh đối với tôi mà nói là độc nhất vô nhị."
Hai mắt Hoắc Cừ ngay lập tức sáng lên, "Có thật không?"
"Đương nhiên là thật." Úc Thanh Hoan dùng một cái tay khác vỗ vỗ hắn đầu, "Không cho nghĩ nhiều như thế, nếu như lại không vui thì gọi điện thoại cho tôi, không thể tự mình kìm nén mà khó chịu."
"Ừm." Hoắc Cừ dùng sức gật đầu, tâm tình rầu rĩ cả buổi tối cuối cùng cũng bắt đầu có một tia sáng sủa. Chỉ là... Hắn vẫn cảm thấy không đủ, dù cho Thanh Hoan đã nói như vậy, trong lòng hắn vẫn cứ rầu rĩ.
Trầm mặc một lúc lâu, rốt cục cũng rụt rè hỏi một câu, "Vậy, vậy cậu có còn cùng Triệu Khanh Uyên đi ra ngoài hẹn hò nữa không?"
"Khụ, " Úc Thanh Hoan suýt nữa bị sặc nước miếng của chính mình, muốn phổ cập khoa học về ý nghĩa của hẹn hò cho Hoắc Cừ, nhưng nghĩ tới tính hướng của mình, lại sợ trong thời gian ngắn không thể nói rõ ràng với hắn, chỉ có thể hàm hồ trả lời một câu, "Không đâu."
Vừa dứt lời, Hoắc Cừ lập tức nói tiếp: "Vậy nếu như tôi muốn hẹn hò cùng cậu, cậu sẽ đi chứ?"
Sợ cái bình dấm chua này đổ thêm lần nữa, Úc Thanh Hoan chỉ có thể làm như không để ý đến cách dùng từ của hắn, nhắm mắt nói: "... Sẽ."
Lần này, cảm giác mình đã vượt qua Triệu Khanh Uyên cuối cùng cũng khiến Hoắc Cừ hài lòng.
Sau đó hắn mới phát hiện, tay Úc Thanh Hoan rất lạnh.
"Thanh Hoan, cậu lạnh sao?" Hắn vừa lo lắng vừa sợ hoảng vội nâng tay Úc Thanh Hoan lên, giống như là cầm một món đồ sứ quý giá, muốn giúp hắn nhưng lại không biết nên làm như thế nào.
Úc Thanh Hoan cố ý đùa hắn, "Đúng vậy, rất lạnh, hay là anh giúp tôi ủ ấm đi."
Hoắc Cừ dùng sức gật đầu, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên vén áo lên, trực tiếp đem tay Úc Thanh Hoan ấn lên trên bụng của mình.
Bàn tay lạnh lẽo tay cùng da thịt ấm áp bất chợt chạm vào nhau, khiến Hoắc Cừ rùng mình một cái, hắn lại cố gắng chống đỡ không chịu động, thậm chí còn dùng sức phủ áo lên, muốn đem tay Úc Thanh Hoan bọc càng kĩ hơn nữa.
"Anh có bị ngốc hay không vậy! Lạnh như vậy mà anh cũng dám để lên bụng mình!" Úc Thanh Hoan cả kinh, dùng sức muốn rút tay về.
"Tôi không ngốc, IQ của tôi là 180." Hoắc Cừ trịnh trọng giải thích, lại gắt gao giữ lấy tay Úc Thanh Hoan không tha.
Sức của hắn lớn đến lạ kỳ, Úc Thanh Hoan không thoát được, cuối cùng đành buông xuôi, mà Hoắc Cừ không sợ lạnh, hắn cũng cảm thấy thật thoải mái.
Đêm mùa đông, dù cho không có gió cũng vô cùng lạnh, đứng một lát, Úc Thanh Hoan hít mũi, có chút mệt mỏi ngáp một cái, nói với Hoắc Cừ: "Tâm tình đã khá hơn chưa? Tôi phải trở về, đưa anh lên lầu trước nhé?"
Hoắc Cừ ôm chặt tay Úc Thanh Hoan, tỏ rõ thái độ vô cùng không đồng ý đề nghị này của hắn.
"Nghe lời." Úc Thanh Hoan kéo hắn đi tới cửa, "Ngày mai tôi còn có một cảnh diễn, không thể ở chỗ này quá lâu, lần sau có thời gian sẽ trở lại thăm anh."
Hắn đã nói như vậy, Hoắc Cừ dù tiếc đến đâu, cũng chỉ có thể gật gật đầu đi theo bước chân của hắn, chỉ có điều bước chân lại bước cực nhỏ, cảm giác như đang cố tình làm phiền mặt đất dưới chân vậy.
Cuối cùng, Úc Thanh Hoan chỉ có thể bất đắc dĩ đứng lại, quay đầu nhìn hắn, "Hoắc Cừ, có phải anh định sẽ không bước đi nữa không?"
"Tôi có đi mà."
"Vậy tại sao anh không đi nhanh lên?"
"Bởi vì tôi muốn ở cùng cậu lâu thêm một chút."
Úc Thanh Hoan hô hấp ngưng trệ, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Cừ hiện ra cực kì hấp dẫn, cảm giác như muốn làm lóa đôi mắt của hắn. Một tia rung động nho nhỏ đột nhiên bay lên trong lòng, giống như một cái đuôi nhỏ xõa tung, nghịch ngợm đảo qua trái tim của hắn, làm cho Úc Thanh Hoan cả người đều không được tự nhiên.
Thầm mắng mình một tiếng cầm thú, Úc Thanh Hoan quay mặt đi, chột dạ tìm cớ, "Sau này không có chuyện gì không cho đứng dưới ánh đèn đường, lúc vừa đến nhìn thấy anh làm tôi bị dọa một trận."
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì? Có chuyện mau nói!"
"Dưới đèn đường là sáng nhất."
"Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ anh muốn mình sáng như những ngôi sao trên trời à?"
"Tôi là người, đương nhiên sẽ không biến thành sao. Tôi chỉ là... muốn khi cậu đến ngay lập tức sẽ nhìn thấy tôi."
Đại khái là do ánh trăng đêm nay quá đẹp, Úc Thanh Hoan không tự chủ được bị Hoắc Cừ hấp dẫn.
Đây là lần đầu tiên hắn đặt Hoắc Cừ ở vị trí bình đẳng với mình, mà không phải chỉ coi hắn là một người bạn tốt, thời thời khắc khắc cần mình chăm sóc.
"Tôi đi đây, anh mau trở về đi." Úc Thanh Hoan đem những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu át đi, giúp Hoắc Cừ ấn nút thang máy, vỗ vai hắn nói một câu.
Thấy Hoắc Cừ gật đầu, liền xoay người nhanh chân đi về phía trước.
Trong bóng tối, những ngón tay trắng nõn theo góc áo lay động đặc biệt dễ thấy. Hoắc Cừ không tự chủ được đuổi theo hắn, chạy hai bước, muốn nắm cái tay gây nhiễu loạn tâm thần của hắn.
Nhưng mà Úc Thanh Hoan đi rất nhanh, chớp mắt liền biến mất trong bóng đêm. Hoắc Cừ dừng bước, mắt chỉ nhìn chằm chằm nơi hắn rời đi, cúi đầu chậm rãi rút tay về.
Khi Úc Thanh Hoan trở lại khách sạn, cóng đến sầm mặt lại rồi, Vu Hâm vừa rót nước nóng vừa mắng hắn, "Đáng đời! Đêm muộn như thế còn muốn ra ngoài làm gì! Vẫn còn ngại chuyện rắc rối chưa đủ à!"
Nhưng thái độ so với ban ngày đã tốt lắm rồi.
Bởi vì cái tin tức kia của Triệu Khanh Uyên và Úc Thanh Hoan, chẳng những không nhấc lên gió tanh mưa máu ở trên mạng, trái lại ngoài dự đoán thu hoạch được một đống người qua đường đồng tình và độ hảo cảm.
"Hiện tại truyền thông đều điên rồi sao? Có còn biết xấu hổ không? Hai người cùng đi ra ngoài chính là hẹn hò? Chính là đối tượng yêu đương sao?"
"Tôi thực sự là phục rồi... Đại Uyên ca với Thanh Hoan vừa nhìn liền không có cảm giác CP gì hết! Trái lại giống như là ba ba dắt husky đi dạo... Ây dà, tôi đang nói cái gì vậy..."
"Thật là phiền, có thể đưa tin hữu dụng chút được không!"
"Đột nhiên cảm thấy minh tinh cũng rất khổ, kết giao cùng bằng hữu cùng giới liền thành đồng tính luyến, chà chà, đồng tình..."
.........
Cư dân mạng giống như là bị tẩy não, quan điểm rất hiếm thấy đều là đồng tình, như ong vỡ tổ bắt đầu bình luận, hiện tại ở trên mạng, cuối cùng đều để hai người trong cuộc là Úc Thanh Hoan và Triệu Khanh Uyên để qua một bên, Vu Hâm xem đến lệ nóng doanh tròng, suýt nữa thì lên weibo share ảnh cá koi về.
"Yên tâm đi, không có ai quan sát tôi. Lần này lên hotsearch là vì Khanh Uyên." Úc Thanh Hoan một hơi uống cạn cốc nước nóng, cảm thấy được trong dạ dày ấm hơn một chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói.
"Cậu còn lý sự." Vu Hâm treo áo khoác lên giúp hắn, dặn dò: "Cậu chỉ còn ở đoàn phim vài ngày thôi, nhịn một chút, đừng lại đi ra ngoài, sợ Lưu đạo có ý kiến với cậu.
Úc Thanh Hoan vừa định gật đầu, Vu Hâm liền nói thêm một câu, "Mà cậu cũng không đứng đắn gì."
Úc Thanh Hoan: "... Được."
Hôm sau trời vừa sáng, Úc Thanh Hoan liền hóa trang xong đi tới trường quay, ngày hôm nay cảnh đầu tiên chính là hắn và Phương Trọng Hi đối diễn.
Kỳ lạ chính là, người từ trước đến giờ luôn đúng giờ như Phương Trọng Hi, ngày hôm nay lại đến muộn. Đoàn phim đợi hắn một hồi lâu, hắn mới đầy mặt áy náy đi tới.
Xét thấy hắn đây là lần đầu tiên, hơn nữa cũng có thái độ nhận sai, Lưu Gia An không tức giận, chỉ giơ tay ra hiệu cho hắn nhanh chóng chuẩn bị.
Phương Trọng Hi sắc mặt rất kém, hình như rất không thoải mái, dù đã bôi một tầng phấn nền dày cũng có thể nhìn ra.
"Anh không sao chứ?" Tuy rằng không thân quen, nhưng nếu thấy được, cũng không tiện không hỏi thăm một tiếng. Đưa lưng về phía ống kính, Úc Thanh Hoan vẫn nên quan tâm một chút.
"Không có chuyện gì." Phương Trọng Hi thái độ nhàn nhạt trả lời hai chữ, liền không nói nữa. Úc Thanh Hoan thấy thế, cũng không hỏi thêm nữa, cúi đầu chỉnh lại trang phục.
Đây là cảnh gần cuối cùng trước khi Úc Thanh Hoan hơ khô thẻ tre( đóng phim xong), vẫn là cảnh cấp cứu, cũng vẫn rất tốn thể lực.
Úc Thanh Hoan điều chỉnh tốt trạng thái, thấy Phương Trọng Hi cũng gật đầu, liền hướng về phía Lưu Gia An ra hiệu.
Lưu Gia An hiểu ý, nhìn lướt qua ánh sáng đã chuẩn bị xong, lúc này hô một tiếng: "Được! Bắt đầu!"
"Nhanh nhanh lên!" Người rất hăng hái với công tác cấp cứu ở chiến trường, Diệp Thịnh đầu đầy mồ hôi, vạt áo blouse dính đầy vết máu, so với lúc mới đến "quý công tử - mười ngón tay không dính nước mùa xuân" như hai người khác nhau.
Hắn chạy ở đầu hàng, chỉ huy hai cái cáng khiêng binh sĩ, đầy mặt lo lắng.
Chiến trường lửa đạn không ngừng, bệnh binh đi một nhóm lại đến một nhóm, nhân lực căn bản không đủ. Diệp Thịnh đang vắt hết óc nghĩ xem làm thế nào để điều thêm người nhân, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy đồng nghiệp từ bên ngoài đang đi tới.
"Quá tốt rồi, anh đi theo tôi, bệnh nhân thật sự là..." Úc Thanh Hoan mừng rỡ như điên kéo Phương Trọng Hi, một câu thoại còn chưa nói hết, Phương Trọng Hi bỗng nhiên khuỵu chân, lảo đảo một cái, ngã cắm đầu xuống đất.
"cut!" Lưu Gia An nhíu lại lông mày, gọi vọng tới, "Trọng Hi, có chuyện gì thế? Trẹo chân sao?"
Phương Trọng Hi sắc mặt trắng bệch, nhìn qua hết sức thống khổ, trên chóp mũi đều là mồ hôi lạnh, ngồi dưới đất một hồi lâu, mới ngẩng đầu trả lời một câu, "Xin lỗi, Lưu đạo, cháu có chút không được khỏe."
Lưu Gia An tuy rằng tính khí không tốt, nhưng có việc quan hệ đến sức khỏe của diễn viên vẫn nén cơn giận, quay đầu nói với Vương Trình Trình và Lê Hồng Tụ: "Hai cháu chuẩn bị đi, diễn cảnh của các cháu trước."
Hai nữ diễn viên đáp một tiếng, từng người đi về phòng hóa trang hoá trang.
Mà Phương Trọng Hi, cố thử nhiều lần cũng không thể đứng dậy, bất đắc dĩ, chỉ có thể nói khẽ với Úc Thanh Hoan nói: "Giúp một tay, dìu tôi một chút."
"Trọng Hi ca, quản lí của anh hôm nay không ở đây sao?" Úc Thanh Hoan đỡ hắn dậy, vừa đưa hắn đi về phòng nghỉ vừa hỏi.
"Ừm." Phương Trọng Hi trầm thấp đáp một tiếng, thái độ không muốn nói đến chuyện này.
Úc Thanh Hoan cũng không phải người tọc mạch, dĩ nhiên không để tâm, đỡ Phương Trọng Hi ngồi xuống ghế xofa, chuẩn bị rời đi, ánh mắt lơ đãng lướt qua cổ áo của hắn, nhất thời sửng sốt.
Phương Trọng Hi hiện tại chỉ mặc một cái áo diễn mỏng manh, bởi vì vừa nãy bị lôi kéo, nút áo trên cùng bị bung ra, lộ ra từng dấu đỏ sẫm trên da thịt.
Mặc dù chưa từng trải qua nhưng Úc Thanh Hoan dù sao cũng là người trưởng thành, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là dấu vết gì.
"Thấy được?" Nhận ra được tầm mắt của hắn, Phương Trọng Hi cũng không hoảng loạn, chỉ ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: "Hi vọng cậu sẽ không đi nói lung tung."
"Anh yên tâm." Úc Thanh Hoan thu hồi ánh mắt, để lại một câu, "Tôi không có hứng thú với cuộc sống riêng của những người khác." Liền quay người muốn rời khỏi.
Vừa bước chân đi, phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh lạnh lùng của Phương Trọng Hi, "Có phải cậu đang coi thường tôi không?"
"Anh nghĩ nhiều rồi." Úc Thanh Hoan cũng không quay đầu lại, "Để đi về phía trước có rất nhiều con đường, mỗi người lại chọn những con đường khác nhau, tôi không có ý kiến gì đối với sự lựa chọn của anh."
Phòng nghỉ ngơi chật chội lại lạnh lẽo, bầu không khí vô cùng nặng nề, khiến Úc Thanh Hoan gần như không thở nổi, hắn một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này, không đợi Phương Trọng Hi đáp lại, liền kéo cửa, sải bước đi ra ngoài.
Gió rét lạnh buốt lại vô cùng mát mẻ và sảng khoái, Úc Thanh Hoan hít vào một hơi thật dài, chọn một góc ngồi xuống, nhìn chằm chằm mặt đất ngẩn người.
Đây chính là nguyên nhân hắn chán ghét cái giới này, mỗi người đều vì trèo lên trên mà không từ thủ đoạn nào, tất cả những điều tăm tối trong nhân tính đều có thể tìm thấy trong cái giới này.
Vừa rồi khi Phương Trọng Hi hỏi hắn có coi thường hắn hay không, hắn đã nói dối.
Hắn thật sự xem thường người như vậy, xem thường người dùng mặt của mình, thậm chí thân thể để đi đổi lấy tiền đồ.
"Thanh Hoan, cháu có tâm sự gì sao?" Một giọng nói hiền lành ôn hòa từ đỉnh đầu truyền đến, Úc Thanh Hoan liền vội vàng đứng lên, cung kính chào một tiếng, "Vương lão sư."
Vương Chấn Sinh xua tay, ngồi xuống bên cạnh hắn, "Đối với ta không cần khách khí như thế, nào, thật vất vả mới có chút thời gian, chúng ta nói chuyện một lát"
"Cũng không có gì ạ, " Úc Thanh Hoan cụp mắt, "Là có một số việc không nghĩ ra."
"Tuổi còn trẻ, nghĩ nhiều như thế làm cái gì?" Vương Chấn Sinh lắc đầu một cái, "Thanh Hoan, đây là ưu điểm của cháu, nhưng cũng là khuyết điểm. Bác muốn người ở tuổi này như cháu, nhất định phải muốn làm cái gì liền lập tức đi làm, làm sai thì làm lại từ đầu."
Ngừng lời, thấy Úc Thanh Hoan vẫn đang sầu não uất ức, Vương Chấn Sinh cũng không truy hỏi, khéo léo thay đổi đề tài, "Quay xong "Một đường sinh tử", cháu có kế hoạch gì."
"Cháu nghĩ sẽ tới nhà hát lớn quan sát, tôi luyện một chút kỹ năng diễn xuất. Sau đó sẽ quay "Làm sao để yêu người" ạ " Úc Thanh Hoan đem kế hoạch đã nghĩ xong nói ra, dừng một chút, trên mặt hiếm thấy lộ ra một chút mê man, "Chuyện sau đó, vẫn chưa có dự định gì ạ."
"Trước đây ta đã từng hỏi cháu." Vương Chấn Sinh dần thu lại nụ cười trên mặt, chăm chú nhìn Úc Thanh Hoan, "Có phải là cháu chán ghét chuyện đóng phim hay không, cháu cũng không trả lời ta, nếu như hôm nay ta hỏi một lần nữa thì sao?"
Ông hỏi nghiêm túc, Úc Thanh Hoan cũng cẩn thận suy nghĩ một lát, lúc này mới trả lời: "Cháu cũng không chán ghét đóng phim, cháu chỉ... có chút chán ghét cái giới này."
Lời nói như vậy có thể nói là cực kỳ to gan, nếu để những người khác nghe thấy, nhất định sẽ khịt mũi coi thường, còn cười thầm chế nhạo. Úc Thanh Hoan nói một câu không biết trời cao đất rộng mà Vương Chấn Sinh chỉ gật gật đầu, không phát biểu ý kiến, lại hỏi: "Tại sao?"
Lần này, Úc Thanh Hoan không chút nghĩ ngợi đáp nói: "Bởi vì quá khốc liệt, quá đặt nặng công danh lợi lộc. Hơn nữa cháu cảm thấy mình ở trong cái giới này, mọi cử động đều có người khác nhìn đến, không thể tùy tâm sở dục, cũng không có được tự do."
"Thanh Hoan, " Vương Chấn Sinh nhìn hắn, ngữ trọng tâm trường nói: "Chuyện ở khắp mọi nơi bị chụp trộm, paparazi theo đuôi đúng là chuyện không thể tránh khỏi trong cái giới này, chỉ cần cháu cố gắng không thể hiện ra, bảo vệ chuyện riêng tư của mình thực ra cũng không khó như trong tưởng tượng đâu."
"Hơn nữa, cháu cảm thấy tự do là gì? Tự do thực ra cũng không phải như cháu nghĩ, là tùy tâm sở dục, là muốn làm cái gì thì làm cái đó, mà là lúc cháu không muốn làm chuyện gì, cũng có thể không làm."
Tim Úc Thanh Hoan nhảy một cái, không nhịn được nín thở.
Vương Chấn Sinh tiếp tục nói: "Mỗi cái vòng tròn đều có quy tắc ngầm của nó, nơi tuyệt đối sạch sẽ không hề tồn tại. Nếu như cháu muốn lui khỏi giới chỉ để trốn tránh những nơi tối tăm như vậy, thật ra cháu đã nghĩ sai rồi."
"Tại sao không thay một phương pháp khác? Khi cháu mạnh mẽ đến mức có thể nói không với quy tắc, thậm chí có thể tự tạo ra quy tắc, cháu sẽ để ý đến những thứ đang trói buộc cháu bây giờ sao?"
Úc Thanh Hoan lâu thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, ngay cả Vương Chấn Sinh rời đi lúc nào cũng không biết. Đợi đến khi hắn từ trong suy nghĩ tỉnh lại, mặt trời đã treo lên cao trên bầu trời.
Ánh nắng mùa đông mặc dù không nóng rực, nhưng cũng đủ ấm áp và dễ chịu. Úc Thanh Hoan híp mắt ngẩng đầu lên, cảm thụ ánh nắng đang nhảy múa trên mặt mình.
Hắn nghĩ, mình nên dành thời gian suy nghĩ kĩ xem tương lai nên đi thế nào.
Bởi vì Phương Trọng Hi vẫn không khỏe nên lịch quay ngày hôm nay cũng phải dời lại, Úc Thanh Hoan ở lại trường phim một lúc thì trở về khách sạn. Vừa mới chuẩn bị đi tắm, Vu Hâm liền đỏ mắt lên nổi giận đùng đùng đi vào.
"Anh, anh làm sao vậy?" Úc Thanh Hoan vội vã đóng cửa lại, hỏi.
"Thanh Hoan, " Vu Hâm hai tay nắm chặt thành nắm đấm, thái dương nổi gân xanh, thoạt nhìn phẫn nộ đến cực điểm, gần như là cắn răng mới nhịn được nghẹn ngào trong cổ họng, từng chữ từng câu nói: "Thẩm Ký dựa vào quan hệ, đổi người quản lý khác."
Hắn dẫn theo Thẩm Ký sáu năm, tài nguyên tốt nhất trên tay gần như đưa hết cho hắn. Vậy mà vừa mới quay qua quay lại đã bị Thẩm Ký không chút lưu tình một cước đá văng.
Hắn hiểu được tâm thái muốn nổi tiếng của Thẩm Ký, nếu như hắn nói rõ chuyện phải thay đổi quản lý với mình, mình cũng sẽ không ngăn cản hắn, nhưng hắn cố tình chọn cách tuyệt tình như thế, điều này cho thấy rõ ràng hắn sau này không muốn hai người có liên quan gì nữa.
"Cậu nói sao mắt tôi lại mù như vậy!" Vu Hâm dứt tóc, như muốn kéo cả da đầu xuống, khắp khuôn mặt là không cam lòng cùng khuất nhục.
"Anh, không sao cả " Úc Thanh Hoan vỗ vỗ sau lưng giúp hắn thuận khí, an ủi: "Người như vậy, sớm dứt ra cũng là chuyện tốt."
"Cậu không hiểu, cậu không hiểu đâu." Vu Hâm lắc đầu liên tục, đàn ông cứng rắn như sắt thép, lúc này lại sắp rơi nước mắt.
Hắn biết năng lực của mình không mạnh, so với những người khác thủ đoạn đầy mình mà nói, còn kém quá nhiều, nhưng mà hắn đã nỗ lực, dùng hết sức mình để có được tài nguyên tốt hơn cho nghệ nhân của mình, nhưng vẫn vô dụng, vẫn bị người ghét bỏ...
Cái giới này, lẽ nào một chút tình nghĩa thật lòng cũng không có sao?
"Nghệ nhân của anh không phải chỉ có một mình hắn!" Không nhìn nổi dáng dấp nản lòng thối chí này của Vu Hâm, Úc Thanh Hoan nhíu lông mày, không nhịn được lên giọng, "Không phải còn có em sao?"
Vu Hâm nghẹn lại, ngẩng đầu lên không dám tin tưởng nhìn Úc Thanh Hoan, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, "Thanh Hoan, cậu nguyện ý dùng tôi sao? Chờ cậu nổi cũng nguyện ý vẫn luôn dùng tôi?"
"Đương nhiên." Úc Thanh Hoan trả lời không chút do dự nào, "Đời em chỉ có một người quản lí là anh!"
"Thanh Hoan..." Vu Hâm mũi đau xót, sợ Úc Thanh Hoan nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của mình, nghiêng đầu đi rầu rĩ nói: "Cậu để tôi cố gắng một chút, để những người kia chống mắt lên nhìn cho kỹ! Vu Hâm tôi cũng không phải là không có nghệ sĩ bạo nổi! Là chính bọn họ không xứng!"
Úc Thanh Hoan sững sờ, những hình ảnh từ lúc trọng sinh đến nay xẹt qua trong đầu, như những bức ảnh chụp, những cảnh diễn giống như chiếu phim, trôi chảy hiện lên trước mắt hắn.
Trốn không thoát, tránh không được.
Hắn khẽ thở dài, nhìn Vu Hâm đang chờ đợi, cuối cùng cũng gật đầu, "Ừm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.