Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 35: Bộ phim thứ hai




Úc Thanh Hoan không trực tiếp đưa Hoắc Cừ về nhà, mà dẫn hắn tới một quán bán mì thịt bò.
Mì thịt bò của quán này mùi vị ngon, ăn lại càng ngon, Úc Thanh Hoan ăn một lần rồi không thể quên được, thỉnh thoảng lại chạy tới ăn một bát.
"Đây, " hắn gắp một khối thịt bò lớn to bằng miệng bát cho Hoắc Cừ, cười nói: "Nếm thử xem ăn có ngon không."
Hoắc Cừ gật gật đầu, vui vẻ cầm đũa lên.
Hắn vẫn không quen dùng đũa, ngốc nghếch gắp một lần lại một lần, nhưng ngay cả một miếng cũng không ăn được, oan ức nhăn mũi.
Úc Thanh Hoan cảm thấy bộ dáng này của hắn cực kỳ thú vị, giống hệt như một con thỏ nhỏ mềm mại, chọc người bắt nạt. Không chỉ không giúp hắn, trái lại còn chống cằm nhìn người ta chằm chằm, Hoắc Cừ bị nhìn đến đỏ cả mặt, đũa cũng cầm không chắc.
Xong, Hoắc Cừ nghĩ, hắn lại bắt đầu sinh bệnh.
Chỉ cần Thanh Hoan trong mắt mang ý cười nhìn hắn như vậy, hắn sẽ hô hấp không thông, đầu cũng quay cuồng.
Hầu kết giật giật, Hoắc Cừ vì trốn tránh ánh mắt như hình với bóng kia, theo bản năng liền cúi đầu đột nhiên uống một hớp nước mì.
"A --" mì thịt bò vừa múc ra, một tầng váng dầu ngăn cách hơi nóng ở phía duới, mặc dù không có khói bốc lên nhưng thật ra rất nóng, Hoắc Cừ bị nóng không nhẹ, nước mắt sinh lý lập tức trào ra.
Úc Thanh Hoan bị hắn dọa sợ hết hồn, liền vội vàng đứng lên, nghiêng người nắm cằm của hắn, vội nói: "Há miệng, tôi xem xem nóng thành cái dạng gì rồi?" Nhíu mày hỏi: "Gấp cái gì? Đói bụng sao?"
Hoắc Cừ lắc đầu một cái, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn hắn, bé ngoan há miệng ra.
Trong cửa hàng ánh sáng cũng không khá lắm, hơn nữa Úc Thanh Hoan lại chọn chỗ khuất sáng, căn bản không nhìn rõ thứ gì, bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai cúi thấp người, ghé sát vào mặt Hoắc Cừ.
Ngũ quan của Úc Thanh Hoan có riêng đôi mắt là đặc biệt có hồn, con ngươi đen bóng, ánh mắt như ngậm nước, dưới ánh đèn sáng long lanh, đẹp đẽ mê người.
Hoắc Cừ cảm thấy trong ngực mình giống như có con thỏ, rầm rầm nhảy lên, mãnh liệt đến tưởng như một giây sau muốn phá lồng mà ra.
Trong cổ họng khô ran, dù cho không ngừng nuốt nước bọt, cũng không có cách nào giảm bớt nửa phần cơn khát.
Một cảm xúc mãnh liệt muốn đụng chạm, thân cận người này đột nhiên từ đáy lòng dâng lên.
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của Úc Thanh Hoan, ánh mắt từ từ nóng rực lên.
"Đầu lưỡi đỏ lên rồi, " Úc Thanh Hoan quá lo lắng cho Hoắc Cừ nên không chú ý tới thần sắc hắn có biến hóa, tự mình nói: "Không biết trong miệng có bị bỏng không, tôi đưa anh...anh định làm gì?"
Úc Thanh Hoan theo bản năng lùi về sau, nghi hoặc nhìn Hoắc Cừ bỗng nhiên đưa tay ra, sắc mặt vô cùng quái dị.
Vừa rồi... là Hoắc Cừ muốn đánh hắn? Chẳng lẽ là vì trả thù mình vừa trêu hắn?
Nghĩ tới đây, hắn dở khóc dở cười gõ lên trán Hoắc Cừ nói: "Lòng dạ hẹp hòi, trêu anh một chút vậy mà đã muốn động thủ! Chắc là bị nóng nhẹ quá!"
Thấy Hoắc Cừ mím môi nhìn mình, quật cường ngồi ở chỗ đó không nói một lời, Úc Thanh Hoan nghĩ mình làm hắn giận thật rồi.
Không thể làm gì khác hơn là cúi người đến gần, bất đắc dĩ nói: "Được được được, tôi sai rồi, cho anh..."
Một lời còn chưa nói hết, ngón tay ấm áp của Hoắc Cừ đã nhẹ nhàng xoa con mắt của hắn. Chịu ngoại lực kích thích, Úc Thanh Hoan theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Sau đó, trong một mảnh tăm tối, hắn nghe thấy tiếng Hoắc Cừ lẩm bẩm, âm thanh tuy nhỏ, từng chữ từng câu, lại rõ ràng truyền vào lỗ tai của hắn.
Hoắc Cừ nói: "Thanh Hoan, đôi mắt của cậu so với sao trên trời còn xinh đẹp hơn."
Úc Thanh Hoan đầu ong một tiếng, trong nháy mắt tim đập liên hồi.
Trong lòng mặc niệm nhiều lần "Hoắc Cừ cái gì cũng không hiểu", mới miễn cưỡng kìm chế tâm tình không yên ổn.
Hắn có chút chột dạ gạt tay Hoắc Cừ ra, tức giận nói: "Có cái gì mà xinh đẹp hay không, nhanh chóng ăn cơm!"
"Ừm." Hoắc Cừ ủy khuất cầm lấy đũa, rầu rĩ cúi đầu.
Thanh Hoan không thích mình nói cậu ấy như thế...
"Này." Đang nghĩ ngợi, bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh lạnh lùng của Úc Thanh Hoan, hắn ngẩng đầu lên, liền thấy Úc Thanh Hoan gặp một miếng thịt vào bát nhỏ đẩy đến trước mặt hắn, "Ăn đi, lần này đừng để bị nóng, ăn xong rồi nói với tôi."
Úc Thanh Hoan dùng bát nhỏ chỉ to bằng nửa bàn tay, dù Hoắc Cừ không quen dùng đũa, cũng có thể gắp bỏ vào miệng.
Không biết làm sao, nhìn gương mặt vẫn cứ lạnh lùng của Úc Thanh Hoan, Hoắc Cừ bỗng nhiên không thấy thấp thỏm nữa.
"Ừm!" Hắn gật đầu lia lịa, bưng bát nhỏ lên, quơ đại một miếng vào miệng.
Ngọt quá.
Sau khi ăn cơm xong, Úc Thanh Hoan định đưa Hoắc Cừ về nhà, lúc đứng dậy đeo găng tay vào, bỗng nhiên như nhớ ra cái gì, ngẩng đầu hỏi hắn: "Anh có mua găng tay cho người nhà không?"
Hoắc Cừ mờ mịt lắc lắc đầu, "Không có."
Tay người nhà của hắn cũng không có ai bị lạnh.
Nhìn thấu ý nghĩ trong lòng hắn, Úc Thanh Hoan giật giật găng tay trên tay, nói: "Tặng quà nhiều lúc không phải tặng đồ mà người ta cần, mà là vì muốn thể hiện tâm ý của mình."
Hoắc Cừ nghe xong vẫn tỉnh tỉnh mê mê, căn bản không lý giải được ý tứ của hắn.
Úc Thanh Hoan không thể làm gì khác hơn là chọn cách đơn giản nói: "Ví dụ như anh tặng tôi một cái khăn quàng cổ, một đôi tất, tôi thật ra cũng không cần, nhưng vẫn vì là đồ anh tặng nên vui vẻ."
Lần này, Hoắc Cừ rốt cục nghe hiểu.
Hắn gật gật đầu, ngại ngùng cười: "Vậy tôi phải mua găng tay cho bọn họ."
Tuy rằng Hoắc Cừ lúc ở nhà giống như một người ẩn mình nhưng mọi người trong nhà đối tốt với hắn hắn vẫn biết rõ. Trước đây hắn chưa từng biết tặng quà còn có hàm nghĩa như vậy, nhờ có Thanh Hoan, hắn liền học được một chuyện không tầm thường.
Úc Thanh Hoan không đi xa, tìm một cửa hàng bán quà tặng gần đây, giúp Hoắc Cừ chọn bốn đôi găng tay, đưa hắn về đến trước cửa nhà, lúc này mới quay người rời đi.
Hoắc Cừ sau khi vào nhà, người nhà họ Hoắc đang ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, thấy hắn trở về, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại đây --
"Tiểu Cừ, đi chơi vui không?"
"Ai u, lão tam nhà chúng ta cũng là người sống về đêm nha.."
......
Hoắc Cừ nghe không hiểu, cũng không hé răng. Đứng ở nơi đó, trước ánh mắt kinh ngạc của người nhà họ Hoắc từ trong túi lấy ra bốn đôi găng tay. Đi tới chỗ ghế sô pha, từ trái sang phải, cho bọn họ mỗi người một đôi.
"Tiểu Cừ, con đây là..." Hoắc phu nhân tay run run, không dám tin ngẩng đầu nhìn Hoắc Cừ, sợ mình hiểu sai ý, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận từng li từng tí một.
Hoắc Cừ mím môi cười, "Thanh Hoan nói, khi tặng quà, quan trọng không phải quà con mua mà là tâm ý của con, con muốn mọi người đều vui vẻ."
Hoắc phu nhân che miệng, đột nhiên nhào vào lồng ngực của Hoắc lão gia, nước mắt không khống chế được chảy xuống.
Đã nhiều năm như vậy, bà chưa bao giờ có một ngày vui vẻ như hôm nay.
Nếu như có thể, bà tình nguyện con trai của bà chỉ là một người bình thường, vẫn tốt hơn là một thiên tài bị mắc chứng tự kỉ, không hiểu cuộc sống, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
Cũng may, hiện tại con trai của bà cuối cùng cũng chậm rãi khôi phục lại bình thường, tâm tình treo cao hai mươi năm qua, cũng có thể buông xuống.
Úc Thanh Hoan về đến nhà, mới vừa mở cửa, liền bị Vu Hâm không thể chờ đợi được nữa túm vào, "Tổ tông ơi, cậu đi đâu thế? Điện thoại cũng không nghe! Không phải nói muốn gặp mặt đạo diễn Triệu Duệ sao? Người ta chờ cậu cũng được mấy tiếng đồng hồ rồi!"
Úc Thanh Hoan sửng sốt một chút, "Điện thoại em không mang, Triệu đạo diễn đến sao? Hiện tại?"
Chẳng lẽ không cần phải hẹn trước thời gian, sau đó mới gặp mặt sao? Làm sao thấy trình tự này có chút không đúng.
"Đúng vậy!" Vu Hâm đẩy hắn một cái, lôi kéo hắn đi nhanh vào phòng khách, "Nhanh chóng lại đây chào hỏi."
Nhìn thấy Triệu Duệ, Úc Thanh Hoan bị dọa sợ hết hồn.
Người này thật sự là quá gầy, gần như là da bọc xương. Xương bàn tay lộ rõ, như quái thạch lởm chởm mọc trên múi, muốn đâm thủng da dẻ thoát ra ngoài.
Nghe thấy Úc Thanh Hoan trở về, hắn miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, liếc mắt nhìn bên này, ánh mắt tối om om, hiện ra một luồng tử khí.
"Úc Thanh Hoan?" Triệu Duệ âm thanh khàn khàn mở miệng, ánh mắt tỉ mỉ quan sát hắn một vòng, lập tức xì cười một tiếng, "Cậu không thích hợp."
Đây là lần đầu tiên Úc Thanh Hoan bị người ta chỉ liếc mắt liền nói không thích hợp, hắn không chỉ không tức giận, trái lại có chút ngạc nhiên. Ngồi xuống đối diện Triệu Duệ, hỏi: "Tại sao?"
"Bộ dạng này của cậu..." Triệu Duệ rũ mắt xuống: "Dù có trang điểm đậm, cũng không giống anh trai đang lo lắng cho em gái mình."
Trái tim Úc Thanh Hoan nhảy một cái, lập tức bắt được trọng điểm trong lời hắn nói.
Một anh trai coi em gái như bảo bối, sau khi biết được em gái đã xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ tiều tụy và chán chường, không phải như hắn bây giờ, thoạt nhìn khỏe mạnh lại có sức sống, hình tượng của hắn là chướng ngại lớn nhất khi muốn diễn bộ phim này.
Thấy hắn nghe rõ, Triệu Duệ lại nói: "Nếu cậu đã xem qua kịch bản, thì diễn một đoạn cho tôi xem đi." Nói xong, lật kịch bản ra, ngón tay chỉ vào một đoạn.
Úc Thanh Hoan cúi đầu nhìn, hắn chọn cảnh khi anh trai Triệu Thanh Bình biết được em gái mới tám tuổi Triệu Thanh An của mình bị cưỡng h**p.
Trên kịch bản chỉ có vài câu giới thiệu đơn giản, nhưng Úc Thanh Hoan biết, muốn diễn tốt cảnh này cũng không dễ dàng.
Triệu Thanh Bình nhất định là phẫn nộ, đau lòng và tuyệt vọng, nhưng đối diện với em gái đang ở bên trong, hắn không thể không đè nén xuống tất cả cảm xúc của chính mình, liều chết chỗng đỡ.
Loại tâm tình ngột ngạt này, mức độ khống chế cảm xúc và biểu hiện khuôn mặt cực kì có tính thử thách kĩ năng diễn xuất của diễn viên.
Hắn hít sâu một hơi, cụp mắt tìm cảm giác, lúc ngẩng đầu lên, đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Bắp thịt trên mặt bởi vì vô cùng phẫn nộ mà vặn vẹo dọa người, tiếng răng nghiến ken két trong miệng, đáy mắt viết đầy cừu hận thấu xương cùng tuyệt vọng.
Em gái của hắn mới tám tuổi, nhưng lại gặp loại chuyện tàn khốc như vậy! Bây giờ còn nằm ở trong phòng nhân chứng đặc biệt chưa hề đi ra.
Sau này nó phải làm sao bây giờ? Sau khi tỉnh lại làm sao đối mặt với cái thế giới này? Còn có thể khôi phục dáng vẻ hoạt bát đáng yêu trước kia không?
Những câu hỏi liên tiếp này gần như bức điên hắn rồi. Hắn như một con thú hoang đi tới đường cùng, đỏ mắt lên, liều mạng tìm một con đường sống, nhưng làm thế nào cũng không tìm được.
Khi ánh mắt của hắn ngưng tụ tại một điểm nào đó, tất cả điên cuồng trong nháy mắt biến mất không dấu vết.
Triệu Duệ nghe thấy giọng nói của Úc Thanh Hoan vô cùng ngột ngạt, cố gắng kìm nén, "An An ngoan, không phải sợ, anh nhất định sẽ giúp em tìm ra thủ phạm!"
Vành mắt hắn trong chốc lát đỏ lên.
"Được rồi." Hắn giơ tay cắt ngang cảnh diễn của Úc Thanh Hoan, âm thanh cứng nhắc không cảm xúc, "Hợp đồng tôi đã mang tới, chúng ta có thể lập tức ký kết. Mà nói rõ trước, tôi nghèo, không có tiền cho cậu quá nhiều thù lao, bộ phim này chuẩn bị nhiều nhất cũng chỉ nửa tháng, cường độ làm việc lớn vô cùng, cậu xác định những điều kiện này cậu có thể tiếp thu chứ."
"Có thể." Úc Thanh Hoan gần như không do dự liền gật đầu.
Hai tháng cường độ làm việc cao, vừa vặn qua tết, cho dù là ở trong đoàn phim, cũng vui hơn là ăn tết một mình.
Hai người ăn nhịp với nhau liền ký hợp đồng, Vu Hâm đứng một bên xem đến trợn mắt ngoác mồm.
Phục hồi lại tinh thần đoạt lấy hợp đồng, nhìn cột thù lao để sáu chữ số, nếu không phải là có một thân thịt mỡ này chống đỡ, e là sẽ ngất ngay tại chỗ.
Tám mươi lăm vạn! Còn là trước thuế!
Dù Úc Thanh Hoan chỉ là một người mới, cái giá này cũng quá bẫy người rồi!
Vu Hâm nhất thời như con cá nóc căng phồng lên, tức giận nói với Triệu Duệ: "Triệu đạo tiết kiệm như thế, sao không dứt khoát tự biên tự diễn đi! Tôi thấy hình tượng này của cậu cũng rất thích hợp."
Triệu Duệ nghe vậy, nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Tôi cũng rất muốn, nhưng đời tôi diễn không ra cảm giác ấm áp của thế giới này."
Vu Hâm sững sờ, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Nói lung ta lung tung gì vậy!"
Triệu Duệ mí mắt hạ xuống, "Em gái của tôi chính là bé gái trong kịch bản, điểm khác biệt duy nhất chính là, nó chết rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.