"Đây là bạn của tôi, Tần Tranh." Úc Thanh Hoan đi ra từ phía sau Hoắc Cừ, giới thiệu bọn họ với nhau, "Tranh ca, đây là Hoắc Cừ."
Hai người đàn ông đối mắt nhìn nhau mấy giây, vẫn là Tần Tranh gật đầu chào trước.
Hoắc Cừ kỳ thực không hiểu lắm cách chào hỏi với người xa lạ, chỉ cảm thấy mình không thể bị Tần Tranh hạ thấp, vậy nên cũng ra dáng gật đầu một cái.
"Các cậu muốn đi ăn cơm cùng nhau sao?" Hoắc Cừ chuyển hướng sang Úc Thanh Hoan, âm thanh có chút hạ xuống hỏi một câu.
"Đúng." Úc Thanh Hoan đáp một tiếng, thấy hắn lập tức bày làm ra bộ dạng gặp oan ức, nhịn cười hỏi hắn: "Sao anh lại tới đây?"
“Tôi nhớ cậu." Hoắc Cừ không chút nghĩ ngợi trả lời, liếc mắt nhìn Tần Tranh đứng đối diện, giọng nhỏ xíu, "Vậy mà cậu lại muốn đi ăn cơm với người khác."
Dừng một chút, liền tội nghiệp bỏ thêm một câu, "Ngay cả bữa sáng tôi cũng chưa ăn đây."
"Sáng sớm tại sao lại không ăn cơm?" Úc Thanh Hoan ngay lập tức liền đau lòng, trực tiếp quên câu đầu tiên hắn nói, lườm hắn một cái, trách cứ nói: "Ngại bụng dạ mình quá tốt có đúng không?”
"Thanh Hoan, " Hoắc Cừ khẩn cầu nắm lấy tay của hắn lắc lắc, "Vậy cậu đi ăn cơm, tôi, tôi cũng muốn ăn."
Hoắc Vanh đứng bên cạnh: "???"
Nếu như hắn nhớ không lầm, em trai hắn sáng nay uống hai bát canh bí đỏ, còn ăn một đĩa bánh da lợn! Người chưa bao giờ biết nói dối như em trai hắn, từ lúc nào học được cách lừa người rồi?
Hắn thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn Hoắc Cừ, âm thầm thở dài trong lòng, chợt phát hiện em trai cải trắng nhà hắn thật ra tâm cơ đến mức này rồi... Thật sự đánh nát tam quan của hắn.
"Không nói cũng sẽ mang anh theo." Úc Thanh Hoan xoa xoa đầu hắn, chuyển sang Tần Tranh, "Tranh ca, nếu không phiền thì ngồi cùng bàn nhé?"
"Đương nhiên không phiền." Tần Tranh cười nói: "Bạn của cậu cũng là bạn của tôi, hơn nữa tôi và Hoắc Vanh cũng có quen biết."
Úc Thanh Hoan cảm thấy lời nói này của hắn quái quái nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nghĩ ra là không đúng chỗ nào, chỉ gật đầu, bỏ qua đề tài này.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, ánh mắt Hoắc Cừ luôn dính trên người Tần Tranh, giống như đang đánh giá năng lực của kẻ địch. Mà Tần Tranh, khi Úc Thanh Hoan không nhìn về phía hắn nữa, liền lập tức nhìn lại.
Hoắc Cừ nhìn lén người ta bị phát hiện, cũng không chột dạ, không chút yếu thế đối diện với Tần Tranh, nửa bước cũng không chịu lui.
Sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người Úc Thanh Hoan căn bản là không phát hiện ra, hắn sợ Hoắc Cừ đói bụng, gấp rút lướt điện thoại tìm nhà hàng thích hợp.
May là dưới lầu có một nhà hàng tính bảo mật cũng tốt, Úc Thanh Hoan đưa mọi người đến đó, trực tiếp đặt một phòng riêng.
Lúc chọn chỗ ngồi, Hoắc Cừ đem ba chữ "nhanh - mạnh - chuẩn" phát huy đến cực hạn, lúc mọi người còn chưa nghĩ ra cái gì, trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Úc Thanh Hoan.
Tần Tranh đang đưa tay chuẩn bị kéo ghế ra: "..."
Đột nhiên cảm thấy tiểu quỷ ngốc nghếch này có chút khó đối phó.
Hắn híp mắt, nhường một bước ngồi xuống đối diện Úc Thanh Hoan.
Hoắc Cừ luôn dính lấy hắn, Úc Thanh Hoan cũng không cảm thấy có gì không đúng, đem một quyển thực đơn đưa cho Tần Tranh, "Tranh ca, anh chọn đồ ăn đi, tôi không kén ăn."
"Được, " Tần Tranh nhận lấy thực đơn, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt mang ý cười nhìn Hoắc Cừ một cái.
Hoắc Cừ đang vì Úc Thanh Hoan đưa thực đơn cho Tần Tranh trước mà không cao hứng, lúc này bị hắn nhìn khiêu khích như thế, nhất thời có chút khó chịu mím chặt môi.
Tuy rằng không biết tại sao nhưng Hoắc Cừ rất xác định, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tranh, hắn đã không thích người này.
Thậm chí chán ghét đến mức hận không thể che mắt hắn lại, để hắn mãi mãi cũng không thể nhìn thấy Thanh Hoan!
"Làm sao vậy Hoắc Cừ?" Úc Thanh Hoan đưa thực đơn tới trước mặt hắn, lật ra một tờ, đang định hỏi hắn muốn ăn cái gì, liền thấy hắn đang ngẩn người, thân thiết dùng cùi chỏ đụng hắn một cái, cười nói: "Đói bụng đến choáng rồi sao?"
"Tôi..." Hoắc Cừ có chút không cam lòng, đang muốn hỏi Úc Thanh Hoan tại sao lại đưa thực đơn cho Tần Tranh trước, ánh mắt chợt sáng lên, trong nháy mắt liền trở nên cao hứng.
Tần Tranh xem thực đơn một mình, mà Thanh Hoan lại xem cùng một quyển với hắn!
Ai thân ai sơ, vừa nhìn liền hiểu!
"Tôi muốn ăn cái này ~ cái này nữa!" Hoắc Cừ lập tức vui vẻ, đắc ý lộ ra lúm đồng tiền nhỏ trên má trái, trên mặt giấy chỉ hai món. Nếu như phía sau hắn có đuôi, e là lúc này đã dựng thẳng lên trời rồi
"Được." Úc Thanh Hoan không biết tâm tình của hắn biến hóa kiểu gì nhanh như vậy, cũng lười truy hỏi, thuận ngón tay của hắn nhìn sang, nhất thời sửng sốt.
Hoắc Cừ chỉ vào một phần sườn non xào chua ngọt và một phần tôm bóc vỏ xào hạt điều, chính là hai món hắn thích ăn.
“Anh cũng thích ăn cái này sao?" Úc Thanh Hoan vừa lật trang tiếp theo vừa hờ hững hỏi.
"Hả?" Hoắc Cừ sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu một cái, "Không có." Hắn đối với đồ ăn từ trước đến giờ không đặc biệt thích thứ gì.
"Không thích mà chọn lung tung cái gì." Úc Thanh Hoan dở khóc dở cười nói hắn một câu, vừa định nói với nhân viên phục vụ ghi lại hai món kia, liền nghe thấy Hoắc Cừ nói như chuyện đương nhiên: "Nhưng mà là món cậu thích ăn."
Trong nháy mắt đó, Úc Thanh Hoan nói không ra cảm giác của mình là gì, cả người thật giống như trở nên nhẹ nhàng hơn, trong mũi hơi thấy chua xót, sắp không khống chế được rơi nước mắt.
Hắn cúi đầu che giấu sự thất thố của mình, qua một lúc lâu, mới lại bắt đầu lật thực đơn.
Hoắc Vanh ở bên cạnh lần thứ hai chấn kinh rồi.
Em trai hắn đã đạt đến mức độ hiểu ý người khác như này rồi sao? Người bên cạnh thích ăn cái gì cũng có thể nhớ được?!
Anh trai ngốc nhất thời kích động vạn phần, cảm xúc dâng trào xoa tay, hào hứng nhìn Hoắc Cừ: "Lão tam, giúp anh hai chọn một món đi."
"A!" Hoắc Cừ mờ mịt ngẩng đầu lên, hình như đối với yêu cầu này của hắn có chút không biết làm sao, mất mấy giây, mới gật đầu hỏi, "Được, anh hai muốn ăn cái gì?"
Hoắc Vanh còn đang đắc ý khựng lại, "Hả? Em không biết anh hai muốn ăn cái gì sao?"
Hoắc Cừ mặt không biến sắc nói: "Không biết a!"
Hoắc Vanh: "..."
Nhìn khuôn mặt tuấn tú không có chút hổ thẹn nào, Hoắc Vanh thắt tâm nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Điều này cũng không biết, vậy em còn biết cái gì!"
Hắn tưởng giọng mình đã đủ nhỏ, không nghĩ tới vẫn bị Hoắc Cừ nghe được.
Hoắc Cừ vô cùng thành thực trả lời câu hỏi của hắn: "Em biết Thanh Hoan thích ăn cái gì."
Hoắc Vanh: "..."
Em trai! Cậu cũng không cần thiết phải trả lời đâu!!
Mấy người đợi một lát, đồ ăn liền lên đủ.
Bốn người đàn ông, sức ăn đều không nhỏ, đủ loại đồ ăn bày khắp mặt bàn. Mà không khéo chính là, đồ ăn mà Úc Thanh Hoan thích ăn gần như đều đặt ở trước mặt Tần Tranh.
Trời đánh tránh miếng ăn, Úc Thanh Hoan lúc ăn cơm cũng không để ý, trực tiếp đưa đũa đưa tới bát tôm xào hạt điều kia. Chỉ là, đũa gỗ bọc thiếc có chút trơn, hắn gắp không được.
Để đũa xuống, Úc Thanh Hoan vén tay áo lên, đang muốn đổi thành cái muôi, Tần Tranh liền múc một muỗng đầy tôm bóc vỏ bỏ vào bát của hắn.
"Cảm ơn Tranh ca." Úc Thanh Hoan gắp một con tôm bóc vỏ bỏ vào miệng, trong lòng âm thầm cảm thán, bất kể là Tần Tranh lúc trẻ, hay là Tần Tranh của mười năm sau, đều sẽ quan tâm người khác như vậy.
Đời trước, lúc bọn họ ăn cơm, Tần Tranh cũng giống như thế này, hết lòng chăm sóc hắn.
Đầu bếp của nhà hàng này tay nghề cũng khá, tôm bóc vỏ ăn rất ngon, ăn xong một bát, Úc Thanh Hoan không nhịn được lại lấy thêm bát nữa, Hoắc Cừ nhìn đến chóng mặt.
Cũng học theo Tần Tranh, muốn múc một muôi cho Úc Thanh Hoan.
Đáng tiếc hắn không quen dùng thìa, hơn nữa lúc này trong lòng lại lo lắng, múc mãi không được, gấp đến độ mồ hôi rời đầy trên trán.
"Đây, ăn đi." Khi Hoắc Cừ nôn nóng bất an, Úc Thanh Hoan bỗng nhiên múc một muỗng tôm bóc vỏ bỏ vào bát của hắn, ôn nhu hỏi: "Còn muốn ăn cái gì nữa?"
Hoắc Cừ bất động nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, bóng đèn trong đầu tự động bật sáng.
Không quen dùng muôi = Thanh Hoan sẽ gắp cho mình.
Nói cách khác ——
Có lúc điểm yếu dùng tốt sẽ biến thành điểm mạnh?!
Hoắc Cừ cụp mắt, lúm đồng tiền nhỏ trên má trái hiện ra mờ mờ, lúc ngước mắt nhìn lên, trên mặt đã tràn đầy vô tội, "Thanh Hoan, tôi muốn ăn cái kia, còn có cái kia..."
Dừng một chút, cắn đũa thử thăm dò hỏi: "Cậu đều gắp cho tôi chứ?"
"Không thì sao?" Úc Thanh Hoan cười liếc mắt nhìn hắn, "Chính anh gắp cũng không được còn gì.”
Một bữa cơm, dựa vào biện pháp như thế, Hoắc Cừ đem toàn bộ lực chú ý của Úc Thanh Hoan đặt lên người mình. Hai người ngươi gắp ta ăn, giống như trên bàn chỉ có hai người bọn họ vậy.
Tần Tranh mâu sắc hơi trầm xuống, nhìn Hoắc Cừ không giấu được vui vẻ trong mắt, chợt cảm thấy có chút phiền muộn.
Không phải chuyện gì khác, loại chiêu thức này hắn không học được, coi như học xong cũng không có cách nào vứt mặt mũi đi mà dùng.
Một bữa cơm ăn mỗi người một ý, đợi đến lúc tính tiền, liền xảy ra chuyện.
Úc Thanh Hoan rất biết vị trí của mình, mặc dù đời này Tần Tranh đối với hắn ấn tượng cũng khá tốt, mà quan hệ của bọn họ dù sao cũng không giống như đời trước, không thể coi như chuyện đương nhiên mà để hắn trả tiền
Mà Tần Tranh thì lại cảm thấy mình là tiền bối, liền có hảo cảm với Úc Thanh Hoan, kiên trì đòi trả tiền.
Hai người ai cũng chưa chịu thua, giữa lúc Úc Thanh Hoan nghĩ có nên lui một bước hay không, Hoắc Cừ chợt duỗi tay nắm lấy tay của hắn, "Thanh Hoan, tiền tôi đã thanh toán rồi, chúng ta đi thôi."
Mới mới nhận lại thẻ ngân hàng từ tay nhân viên thu ngân, Hoắc Vanh: "..."
Rõ ràng là hắn trả tiền có được không?! Em trai hắn sao bây giờ lại trở nên không đáng yêu như thế!
"Hả?" Nghe Hoắc Cừ nói, Úc Thanh Hoan trong khoảng thời gian ngắn thậm chí có chút không phản ứng kịp, qua vài giây, mới gật đầu, lúc này mới phát hiện, Hoắc Cừ đang muốn kéo mình rời đi.
"Chờ đã, " Úc Thanh Hoan ra hiệu cho hắn dừng bước, quay đầu hướng về phía Tần Tranh nói: "Tranh ca, sau đây anh định đi đâu?"
"Giải quyết chuyện cái xe của tôi trước, " Tần Tranh cúi đầu cười với hắn, nói: "Tôi đã có phương thức liên hệ của cậu, sau này hãy liên lạc thường xuyên, có chuyện gì cũng có thể tới tìm tôi giúp đỡ.”
"Cảm ơn Tranh ca." Úc Thanh Hoan cũng cười với hắn một cái, còn muốn nói cái gì nữa, Hoắc Cừ đã không thể chờ đợi được nữa kéo hắn đi ra ngoài cửa.
Úc Thanh Hoan không thể làm gì khác hơn là dở khóc dở cười chào tạm biệt Tần Tranh, đi theo Hoắc Cừ.
Hắn không nhìn thấy, hắn vừa mới chạy tới, Hoắc Cừ liền đột nhiên quay đầu lại nhìn Tần Tranh một cái.
Cái nhìn kia lạnh lùng lại tràn ngập khiêu khích, ý muốn cảnh cáo rõ ràng, giống như một con sói hung ác tàn bạo.
Sau khi ảnh chụp chung của Úc Thanh Hoan và Tần Tranh được phát ra ngoài, nhất thời làm xôn xao khắp nơi.
Chẳng ai nghĩ tới, người đại diện Ada mời lần này lại là Tần Tranh.
Lại cảm thán Úc Thanh Hoan thực sự là quá may mắn, chỉ là đại ngôn một dòng đồng hồ đeo tay cấp thấp, lại có thể cùng tạo quan hệ với Tần Tranh, quả thực là làm cho người ta đỏ mắt.
Tần Tranh không phải là tiểu thịt tươi ăn cơm thanh xuân, càng không phải là phái thần tượng không có kỹ năng diễn xuất.
Hắn bây giờ gần 30 ba tuổi, không chỉ kỹ năng diễn xuất hoàn toàn không có chỗ chê, còn hàng năm đứng đầu bảng xếp hạng nam diễn viên được yêu thích nhất, là tài tử đứng thứ nhất trong giới giải trí, không biết có bao nhiêu diễn viên xé rách đầu cũng muốn cọ chút nhiệt độ với hắn.
Tần Tranh từ trước đến giờ luôn khiêm tốn, người ngoài căn bản không mò ra hành tung của hắn. Không chỉ như thế, vì để tránh cho bị trói chặt với người không nên, Tần Tranh gần như là chưa bao giờ quá thân cận với người làm việc cùng, ảnh chụp chung thân mật như vậy, đối với hắn mà nói, là rất hiếm thấy.
"A!!! Bị sự đẹp trai của Tranh ca không khép chân lại được! Lần này thật sự tin Úc Thanh Hoan là cá koi may mắn rồi!"
"Aiiz, tôi muốn gả cho Tranh ca!"
"Ai, hai ông chồng của tôi chụp ảnh chung, đêm nay tôi nên chọn ai mang về nhà đây, online chờ, rất gấp."
"Lầu trên tỉnh lại đi, đừng có nằm mơ!"
"Thanh Hoan thật gầy đi nhiều quá, ai, vì diễn “Màu cam” mà tốn không ít công sức, thật sự rất bội phục hắn."
.........
Nhưng mà, làm người khiếp sợ không chỉ có những chuyện này, Tần Tranh dĩ nhiên phá lệ share ảnh chụp chung của hai người, đồng thời còn @ Úc Thanh Hoan.
Tần Tranh v: @ Úc Thanh Hoan hợp tác vui vẻ, có rảnh lại cùng nhau ăn cơm 【 nắm tay 】
Làm nhóm quần chúng đang rục rịch ăn dưa, càng thêm nhiệt huyết sôi trào!
"Không biết là chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên thấy có chỗ đặc biệt..."
"Bỗng nhiên có chút cảm khái, Tranh ca chắc là rất hợp cạ với Thanh Hoan, làm fan của anh ấy năm năm, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy dẫn theo hậu bối."
"Không kìm lòng được chảy nước mắt mẹ già, Tranh ca của tôi trong giới giải trí cuối cùng cũng có bạn bè, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần điểm này, tôi cũng phải làm fan Úc Thanh Hoan cả đời."
...... . 𝘛r𝓾𝓎ện chính ở + 𝘛 𝑹U𝖬𝘛𝑹UYỆ𝗡.vn +
Bởi vì một lần share của Tần Tranh, người theo dõi của Úc Thanh Hoan tăng vọt, hơn nữa thêm vào tích lũy trước đó, lên đến hơn mười triệu.
Theo lý thuyết, weibo của minh tinh phá hơn 10 triệu, 20 triệu… người theo dõi, đều sẽ chúc mừng một chút. Hoặc là đăng ảnh, hoặc là hoạt động kí tên gì đó. Thế nhưng fan của Úc Thanh Hoan gào khóc đòi ăn đợi mấy ngày liền, weibo của Úc Thanh Hoan cứ gió êm sóng lặng, một chút động tĩnh cũng không có.
Đến cuối cùng, những người ái mộ đều tuyệt vọng.
Tuy rằng thần tượng của mình khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng cũng không thể biết điều như vậy được. Rảnh rỗi viết vài câu có được không? Đăng một tấm hình có được không?!
Nếu không phải trước kia Úc Thanh Hoan từng đăng hai ba bài viết, bọn họ còn cho rằng đây là nick ảo.
Bất đắc dĩ, những người ái mộ thần thông quảng đại tìm ra weibo của Vu Hâm, đến tận nơi thúc giục.
Vu Hâm dở khóc dở cười, đưa điện thoại tới trước mặt Úc Thanh Hoan, nói: "Cậu thương xót fan của cậu một chút đi, thấy không, còn chạy đến dưới weibo của tôi đòi một bức ảnh đây này."
Úc Thanh Hoan mới kết thúc cảnh quay, còn đang thở không ra hơi, nghe vậy nói: "Anh chụp nhiều ảnh của em đi share lấy may như thế, đăng một tấm lên là được rồi.”
Đoàn phim “Màu cam” cũng không bị trì hoãn quá lâu, sau khi nổi tiếng, có không ít nhà đầu tư chủ động tìm đến Triệu Duệ nói chuyện hợp tác. Thậm chí phim trường bọn họ đang sử dụng bây giờ, cũng là người phụ trách cho mượn miễn phí.
Hiện tại đoàn phim “Màu cam” đang đi vào giai đoạn cuối, không quá một tuần nữa sẽ kết thúc việc quay phim. Hơn nữa, nhìn độ thảo luận của bộ phim này ở trên mạng, chắc chắn sẽ không quay quá thảm. Vừa không tốn bao nhiêu tiền, có có thể bán cho Triệu Duệ một phần ân tình, tại sao lại không làm chứ.
"Những người ái mộ muốn cậu tự đăng, " Vu Hâm bất đắc dĩ nói.
Hắn hiện tại vô cùng hoài nghi, lúc trước con đường này vốn là do Úc Thanh Hoan đề xuất, hắn đây rõ ràng là lười biếng, không nghĩ đến chuyện dùng weibo để kinh doanh.
"Hơn nữa tôi cũng thấy Tần Tranh tag cậu, tốt xấu gì cũng phải share lại chứ, bằng không nhất định sẽ có người nói cậu ngạo mạn."
Úc Thanh Hoan sững sờ, nhanh chóng lấy điện thoại ra, quả nhiên thấy được bài đăng kia của Tần Tranh.
Hắn nhíu mày lại, vừa share vừa nghi hoặc, luôn cảm thấy Tần Tranh có chút không đúng, hình như là... So với đời trước nhiều nhuệ khí và kích động hơn?
Nếu ở đời trước, dùng tính cách của Tần Tranh, tuyệt đối sẽ không lên weibo nói chuyện hẹn ăn cơm như thế này.
Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ lại một chút, Úc Thanh Hoan cũng bình thường trở lại. Đời trước người hắn quen biết là Tần Tranh năm bốn mươi tuổi, nhất định là sẽ không giống Tần Tranh năm ba mươi tuổi.
"Thanh Hoan! Lại đây chuẩn bị!" Úc Thanh Hoan vừa để điện thoại xuống, Triệu Duệ cũng đã bắt đầu thúc người.
"Đến đây." Úc Thanh Hoan chỉnh lại diễn phục, chạy nhanh tới trường quay.
Giống như muốn bù lại hết công việc trong mấy ngày đình công, mấy ngày nay Triệu Duệ càng ác độc, thời gian nghỉ ngơi cũng rút ngắn đến mười phút.
Cũng may, sau vụ nổ kia, tâm lý mọi người đều tràn ngập vui sướng sau khi sống sót, đối với chuyện công việc điên cuồng này không những không oán thán, còn nhẫn nhục chịu khó hơn.
Làm việc cường độ cao như vậy, đoàn phim “Màu cam” chỉ dùng ba ngày, liền quay xong toàn bộ, chờ sau khi cắt nối biên tập sẽ lập hồ sơ thẩm tra để chiếu.
Bởi vì phí tuyên truyền hậu kì được tiết kiệm không ít, trong tay Triệu Duệ dư dả khá nhiều, người cắt nối biên tập cũng chọn người hàng đầu trong nghề. Tăng ca thêm một chút, chỉ trong một tháng, cắt nối biên tập cũng hoàn thành toàn bộ.
Không biết có phải vì nguyên nhân độ thảo luận hay không, “Màu cam” qua thẩm tra vô cùng thuận lợi, ngày biết được kết quả, Triệu Duệ kích động đến rơi mất nước mắt, còn hẹn Úc Thanh Hoan uống nhị oa đầu, đồng thời xác định ngày công chiếu là ngày 18 tháng 4.
Bởi vì “Màu cam” là bộ điện ảnh đầu tiên được công chiếu của Úc Thanh Hoan nên Triệu Khanh Uyên và Tần Tranh đều sớm nói qua với hắn, sẽ ngồi ghế đầu trong suất chiếu đầu tiên.
"Tranh ca, " trước khi xuất phát, Trần Minh hỏi hắn: “Sao anh lại đối xử tốt với một diễn viên nhỏ như vậy?”
"Tốt vậy sao?" Tần Tranh tay đeo cà vạt hơi dừng lại một chút, thần sắc nhàn nhạt hỏi ngược một câu.
"Như thế mà còn không gọi là tốt sao?" Trần Minh đếm trên đầu ngón tay sổ, "Giúp cậu ta kéo fan trên weibo chưa đủ, hiện tại đến bộ phim điện ảnh nhỏ đầu tiên của cậu ta cũng muốn đi xem.”
Phải biết, rất nhiều diễn viên, đạo diễn bỏ ra giá cao cũng không mời được vị này nhà bọn họ nha.
"Cái gì gọi phim điện ảnh nhỏ?" Tần Tranh ánh mắt sắc bén sâu thẳm nhìn Trần Minh, "Bất kỳ bộ phim nào cũng đều là tâm huyết của đạo diễn và diễn viên..."
Hắn còn chưa nói hết, Trần Minh liền bắt đầu ồn ào, "Anh xem anh xem! Em vừa tùy tiện nói một câu, anh liền bênh người ta."
Tần Tranh sững sờ, cũng hơi nghi hoặc cau lông mày.
Theo lý thuyết, hắn cùng Úc Thanh Hoan chỉ gặp mặt có hai lần, tuy rằng hắn đối với cậu ta có hảo cảm, nhưng cũng không đến nỗi giữ gìn hắn như vậy chứ?
"Đại khái là đời trước thiếu nợ cậu ấy đi." Tần Tranh nói đùa một câu, kéo cửa ra đi ra ngoài.
Buổi công chiếu “Màu cam” diễn ra vô cùng thuận lợi, Triệu Duệ không nói nhiều câu khách sáo, qua loa liền kết thúc phần mở màn, trực tiếp bắt đầu chiếu phim.
Phần lớn người xem, đều cho là “Màu cam” sẽ là một bộ phim nặng nề đến mức khiến người ta không đành lòng xem, nhưng khi dần dần đi sâu vào câu chuyện, bọn họ mới phát hiện mình sai rồi.
Tuy đề tài của “Màu cam” rất nặng nề, nhưng trọng điểm của nó lại không ở chỗ đó, mà là chữa lành.
Thân thể và tâm lý cùng bị thương của Triệu Thanh An, nhờ sự cổ vũ, động viên của anh trai Triều Thanh cuối cùng cũng có thể đối mặt bản thân, từng bước đi ra khỏi bóng tối.
Mà trong bộ phim này, cảm động lại không chỉ tập trung vào tình cảm yêu thương của Triệu Thanh Bình đối với em gái, còn có tình người ấm áp nơi quê nhà của hai người, cùng với sự bảo bọc của bạn học, thầy cô giáo trong trường học đối với Triệu Thanh An, thậm chí còn có sự động viên của bác sĩ trị liệu cũng như quan tòa.
Một tiếng bốn mươi phút ngắn ngủi trong phim điện ảnh, thông qua đủ loại chi tiết nhỏ, thời thời khắc khắc biểu đạt tình cảm tốt đẹp giữa người với người.
Vừa ngược vừa ngọt, khiến người xem cảm động sâu sắc.
Úc Thanh Hoan diễn xuất tự nhiên trôi chảy, đủ loại cảm xúc đều khắc hoạ rất sắc sảo, dễ dàng khiến khán giả chìm đắm vào câu chuyện. Vương Nhị Nhị biểu hiện cũng tốt, đặc biệt là phối hợp với Úc Thanh Hoan rất tốt, khiến người nhìn bất tri bất giác rưng rưng nước mắt.
Phim chiếu xong, lại không có ai nói chuyện, qua mấy phút, phòng chiếu phim mới vang lên tiếng vỗ tay như sấm bên tai.
Hơn ba tháng nỗ lực, đến đây rốt cục cũng vẽ lên dấu chấm tròn. Bất kể là Triệu Duệ hay Úc Thanh Hoan, đều thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại chỉ chờ sau khi công chiếu rộng rãi, xem phản ứng của khán giả.
Giữa lúc Úc Thanh Hoan định đứng dậy bật đèn, bên tai chợt truyền đến thanh âm nghẹn ngào của Triệu Khanh Uyên: "Thanh, Thanh Hoan… Cậu có mang khăn giấy không?"
Úc Thanh Hoan ngạc nhiên quay đầu, vừa vặn đối mặt với đôi mắt sưng to như hạch đào của Triệu Khanh Uyên.
Úc Thanh Hoan: "..."
Thôi vậy, hắn bay giờ thật không biết là là nên vui vẻ hay nên ghét bỏ.
"Anh cảm thấy người như tôi sẽ mang khăn giấy theo sao?" Úc Thanh Hoan nhíu mày, lấy tay kéo đầu hắn thấp xuống, hù dọa nói: "Anh nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái đi, nếu không bị cánh phóng viên chụp được ảnh xấu thì anh làm sao bây giờ."
"Tôi cũng không muốn mà!" Triệu Khanh Uyên vẫn cứ nghẹn ngào, "Sơm biết như này thì tôi sẽ không tới, thực sự là..."
Úc Thanh Hoan có ý định giúp hắn đi ra khỏi cảm xúc bị thương, cố ý nói đùa: "Thực sự không được, anh dùng tạm ống tay áo lau nước mắt đi."
"Cậu cho rằng tôi không nghĩ đến sao!" Triệu Khanh Uyên trừng hắn, "Nhưng quần áo của tôi là mượn của nhãn hiệu, về còn phải trả lại người ta, ai."
Úc Thanh Hoan: "..."
Tình nghĩa anh em có thể đến mức này sao?!
Cuối cùng, cánh phóng viện vẫn chụp được bộ dạng khóc thút thít của Triệu Khanh Uyên sau khi xem xong phim, nhất thời như là bắt được vàng trắng trợn đưa tin, ngược lại còn thêm nhiệt cho “Màu cam” một mồi lửa lớn.
Lúc nhận phỏng vấn của truyền thông, cảm ơn Tần Tranh đến chúc mừng, sau khi khách quý đều đã rời đi, Úc Thanh Hoan kiệt sức ngồi co quắp trên ghế, thở phào nhẹ nhõm.
Nghỉ ngơi một lát, hắn đang muốn hỏi xem Triệu Duệ lát nữa còn có chuyện gì không, bên cạnh chợt có một người ngồi xuống, hắn lơ đãng liếc mắt một cái, nhất thời kinh sợ đến lưng cũng thẳng tắp, "Hoắc Cừ, sao anh lại ở chỗ này?"
Hắn hoài nghi mình bị hoa mắt, thậm chí còn ấu trĩ dụi dụi con mắt.
Không phải là Hoắc Cừ chín giờ đúng sẽ đi ngủ sao? Hiện tại đã hơn hai giờ sáng rồi! Hắn ở đây làm gì?
"Tôi tới xem phim của cậu." Hoắc Cừ cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, lấy nhiệt độ cơ thể của chính mình giúp hắn làm ấm tay.
Úc Thanh Hoan nghi hoặc: "Vậy tại sao tôi lại không nhìn thấy anh?"
Hoắc Cừ ngại ngùng cười cười, "Tôi ở phía sau, đây là thời điểm quan trọng với cậu, tôi không thể quấy nhiễu cậu." Dừng một chút, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Úc Thanh Hoan, nói: "Thanh Hoan, chúc mừng cậu, tôi rất mừng cho cậu."
Úc Thanh Hoan sững sờ, lập tức cười nói: "Đây là ai dạy anh nói? Anh hai của anh?"
Hoắc Cừ lắc đầu một cái, "Không có."
"Vậy tại sao anh lại nói ra lời như vậy?" Úc Thanh Hoan không tin, hơn nữa, "Anh xem hiểu nội dung phim nói về cái gì sao?”
"Xem không hiểu." Hoắc Cừ đàng hoàng lắc đầu, khi Úc Thanh Hoan lần thứ hai cười lên, nói từng chữ: "Nhưng chuyện này cũng không hề cản trở tôi hãnh diện vì cậu.”
Hắn nói: "Rất đơn giản mà! Giống như tôi lúc phát biểu luận văn ở trên khán đài, có khả năng cậu cũng nghe không hiểu, nhưng không sao, bởi vì tôi biết cậu cũng sẽ vì tôi mà vui vẻ. Đúng không, Thanh Hoan?"
Úc Thanh Hoan trầm mặc một hồi lâu, mới đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, "Tôi sẽ."
"Vậy... Vậy nếu như lần sau tôi đứng ở trên khán đài, cậu có thể cũng chờ tôi ở dưới đài không? Tôi muốn cậu nhìn tôi.”
"Tại sao?"
"Bởi vì... thời điểm quan trọng nhất với tôi, cũng muốn có cậu ở bên cạnh."