Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 64: Canh lê tuyết nhĩ




Trận cảm này của Úc Thanh Hoan tới bất ngờ mà mãi không đi, qua hơn một tuần lễ mới tốt lên. Đôi lúc vẫn ho khan một hai tiếng, làm Vu Hâm lúc nào cũng mang theo quả la hán trên người, thỉnh thoảng nhét cho hắn một quả.
Tuyên truyền cho “Một đường sinh tử” đã được hơn nửa tháng, ngày hôm nay là thành phố cuối cùng, kết thúc buổi hôm nay, liên hoan xong là có thể ai về nhà nấy.
Nghĩ đến chuyện không cần tiếp tục phải dậy sớm ngủ muộn, lao lực bôn ba khắp nơi, toàn bộ người trong đoàn phim đều lộ ra biểu hiện được giải thoát.
Ngay cả người từ trước đến giờ luôn nghiêm khắc kỉ luật như Lưu Gia An cũng sờ trán, phá lệ cười nói: "Khổ cực cho mọi người rồi! Đợi lát nữa tôi sẽ phát lì xì trong nhóm!" Ngừng một chút, có gắng cao giọng nói: "Đỏ thẫm!"
Kỳ thực cái này cũng là vì muốn một cái điềm tốt, ngày mai "Một đường sinh tử" sẽ công chiếu, Lưu Gia An muốn mở đầu bằng một chuyện tốt.
Vừa nghe nói đến phát lì xì, mọi người ngay lập tức tích cực lên, trong nhóm vốn đang im lặng bỗng liên tục có thông báo, thậm chí còn có không ít người đánh bạo trêu chọc Lưu Gia An ——
"Đừng chờ nữa Lưu đạo, phát ngay đi, chúng tôi cũng không chê quà chào buổi sáng này đâu!"
"Đúng vậy! Phát luôn! Phát luôn đi!"
"Xoa xoa tay chờ đợi! Xin Lưu đạo lập tức phát lì xì."
......
Không biết là do bộ phim đã cố gắng làm tốt hết mức rồi nên rốt cục thở phào nhẹ nhõm hay là bị lây nhiễm bầu không khí này, Lưu Gia An vậy mà thật sự lấy điện thoại ra, "Được! Vậy thì bây giờ phát!"
Trong phòng khách nhất thời vang lên tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, tất cả mọi người đều mở sáng màn hình điện thoại, ngừng thở, cùng đợi bao lì xì của Lưu Gia An.
Lưu Gia An cũng không làm tiểu xảo gì, ngón tay nhanh nhẹn trên điện thoại di động bấm bấm, liên tiếp phát ra mười mấy bao lì xì, làm người trong đoàn phim hoa hết cả mắt.
"Phát ngốc cái gì đây!" Triệu Khanh Uyên sau khi cướp tiền lì xì xong, còn không quên để ý đến Úc Thanh Hoan, thấy hắn không có động tác gì, liền dùng cùi chỏ chọc chọc hắn, "Nhanh cướp! Không là không cướp được cái to đâu.”
"Biết rồi." Úc Thanh Hoan lưu luyến thả cái tuyết mị nương nhân sầu riêng trong tay xuống, không nhanh không chậm bắt đầu từ cái bao lì xì đầu tiên, cướp.
Lưu Gia An phát ra số bao lì xì đúng với số lượng nhân viên trong đoàn phim, nên không có tình trạng không cướp được. Theo tay Úc Thanh Hoan, thông báo tiền lì xì từng cái từng cái nhảy ra.
199, 190, 195... Ít nhất cũng là 190.
Úc Thanh Hoan gian nan nuốt nước miếng một cái, cảm thấy ông trời lại đang đùa hắn. Rõ ràng hắn đã cố ý tại cướp cuối cùng, làm sao còn có thể cướp được nhiều như vậy! Đây rốt cuộc là vận may quá tốt, hay là những người khác vận may quá không tốt?!
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác thấy sau gáy trở nên lạnh lẽo, hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy toàn bộ người trong đoàn phim đều đang phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm.
Bị mấy chục ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm, áp lực vẫn là rất lớn. Úc Thanh Hoan cười khan một tiếng, đang định nói chuyện, Triệu Khanh Uyên bên cạnh liền đặt tay lên bả vai hắn, mặt mày ủ rũ nói: "Thanh Hoan à, anh thương lượng với cậu chuyện này nhé, nếu cậu không muốn cướp tiền lì xì thì cho chúng tôi một con đường sống đi!
Tranh đến sứt đầu mẻ trán cả nửa ngày, cướp được mười mấy cái bao lì xì mà cộng lại còn chưa đến năm trăm tệ, là cái cảm giác gì???
Triệu Khanh Uyên biết rõ Úc Thanh Hoan là anh em tốt của hắn, nhưng thời khắc này… hắn cũng có chút muốn giết người.
Có lẽ là do oán niệm với Úc Thanh Hoan quá lớn, mấy nhân viên công tác trong đoàn phim phá lệ quên mất thân phận của Triệu Khanh Uyên, mất mát nói: "Triệu lão sư, anh cũng đừng buồn, anh dù sao cũng đoạt được mấy trăm tệ! Mấy người chúng tôi tính gộp lại mới được mấy tệ đây này!”
Triệu Khanh Uyên: "..."
Hóa ra hắn vẫn được tính là may mắn sao?
Vì vậy, dưới sự kháng nghị mãnh liệt của mọi người, Úc Thanh Hoan bị đá ra khỏi đội ngũ cướp tiền lì xì.
Nhắc tới cũng lạ, sau đó không xuất hiện loại tình huống tiền giành được không đều nữa, khiến Lưu Gia An ngạc nhiên không thôi. Cuối cùng còn vô cùng không biết xấu hổ dùng đặc quyền của đạo diễn, đổi chỗ với người ngồi bên cạnh Úc Thanh Hoan, lí do là phim sắp chiếu rồi, muốn chà xát hỉ khí.
"Thanh Hoan, nhìn tôi!" Giữa lúc Úc Thanh Hoan đang dở khóc dở cười, Triệu Khanh Uyên bỗng nhiên kêu hắn một tiếng, trong nháy mắt hắn quay đầu lại, trực tiếp chụp một tấm ảnh, vừa đắc ý chỉnh sửa vừa nói: "Tôi muốn lên weibo share ảnh cá chép may mắn, cầu cho buổi công chiếu “Một đường sinh tử” có thành tích tốt!"
Tốc độ gõ chữ của hắn rất nhanh, Úc Thanh Hoan còn chưa kịp ngăn cản hắn, weibo liền đăng bài lên rồi.
Triệu Khanh Uyên v: Chính là tên cầm thú này! Đoàn người hơn hai mươi người cướp tiền lì xì! Cướp được mười mấy cái! Kết quả hắn mỗi lần cướp được đều là bao lì xì hơn 190 tệ! [bái phục], tôi muốn tố cáo! Thuận tiện cọ chút vận may của cậu ta nữa! 【 tranh ảnh 】
Triệu Khanh Uyên vốn định đùa Úc Thanh Hoan một chút, không nghĩ tới hắn vừa đăng Lưu Gia An liền lập tức share, ngay sau đó, tất cả mọi người bắt đầu tại chỗ share.
Làm quần chúng ăn dưa cũng rớt hết quai hàm, vận may của Úc Thanh Hoan đến cùng thì tốt cỡ nào đây! Đến mức bị tất cả mọi người căm giận, còn bị cọ hội đồng!
Quần chúng ăn dưa nói, cái kiểu thích hóng tin tức như bọn họ, bọn họ... Cũng muốn cọ một chút ——
"Share, share! Chà xát chút hỉ khí!"
"Ha ha ha ha cá chép nhà chúng ta chính là con ruột của ông trời, share cọ vận may ngay ~ "
"Nói thật... Nếu không phải được mọi người nhắc nhở, tôi còn quên mất Úc Thanh Hoan tên thật là gì, vì trong lòng tôi, cậu ta cũng chỉ có một cái tên: Cá chép may mắn!"
......
Bị trò đùa này quấy nhiễu, lúc chia tay, tình trạng lưu luyến không dứt trong đoàn phim cũng giảm bớt không ít.
Tuy rằng sau khi chiếu phim cũng có thời gian tuyên truyền nửa tháng. Nhưng đợt tuyên truyền này cơ bản chỉ có Triệu Khanh Uyên và Vương Trình Trình tham gia, không dùng được những người khác.
Lưu Gia An xuất thân là quân nhân, tính cách cứng rắn lại mang theo chính khí. Lúc thường quản lý chuyện trong đoàn phim vô cùng nghiêm ngặt nên khi ông còn ở trong đoàn phim, rất ít khi xảy ra chuyện linh tinh.
Đồng thời cùng ăn cùng ở thời gian dài như vậy, tình cảm giữa các nhân viên công tác trong đoàn phim cũng không tệ. Nghĩ đến sau này rất khó gặp lại, không ít người đã đỏ mắt.
Vốn định chín giờ tối kết thúc liên hoan nhưng tất cả mọi người đều theo bản năng muốn trì hoãn, cho tới khi trời gần sáng, đoàn người mới trở về khách sạn.
Úc Thanh Hoan đã nói trước cho Hoắc Cừ thông tin về chuyến bay và giờ bay, đại khái thời gian về đến nhà.
Vừa nghĩ tới lập tức liền có thể nhìn thấy Hoắc Cừ, trong lòng hắn không tự chủ được, bắt đầu trở nên hưng phấn.
Úc Thanh Hoan đã nửa tháng không nhìn thấy Hoắc Cừ, bởi vì hành trình quá vội vàng nên mỗi ngày chỉ có thể trò chuyện chốc lát, cũng không thỏa mãn được tình yêu cuồng nhiệt trong người.
Hoắc Cừ của hắn, thật muốn ngay lập tức liền có thể nhìn thấy anh ấy!
Úc Thanh Hoan ôm chăn ở trên giường lăn một vòng lại một vòng, chỉ cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây chờ đợi cũng giống như đang bị dày vò, trằn trọc trở mình suốt một đêm, đến cuối cùng cũng không ngủ nổi.
Sáng hôm sau lúc ra sân bay, liên tục ngáp, làm Vu Hâm còn tưởng hắn sắp bị cảm mạo, sợ đến nỗi lôi cả áo lông mang theo ra, nhất định bắt hắn phải khoác thêm.
Úc Thanh Hoan bay buổi sáng, buổi chiều sẽ hạ cánh. Sau khi lên máy bay, Úc Thanh Hoan gửi tin nhắn cho Hoắc Cừ rồi mới tắt nguồn.
Hoắc Cừ vẫn đang liên tục nhìn chằm chằm điện thoại, thời điểm nhận được tin nhắn cũng rất hưng phấn. Hắn cầm điện thoại như cầm báu vật, đọc tin nhắn của Úc Thanh Hoan xong, bỗng nhiên chạy về hướng phòng của Hoắc Vanh.
"Anh hai, anh đưa em ra sân bay với."
"Ai u, đây là không thể chờ đợi được nữa muốn gặp người ta à." Hoắc Vanh trêu hắn một câu, ánh mắt rơi xuống lúm đồng tiền nhỏ trên má em trai, không nhịn được lấy tay xoa xoa đỉnh đầu hắn, "Em muốn mang thứ gì đi đón Úc Thanh Hoan thế?"
Hoắc Cừ nghi hoặc nhìn hắn, đây là có ý gì?
Đầu óc em trai mình hơi chậm chạp, Hoắc Vanh chỉ có thể chậm rãi giải thích cho hắn, "Giống như lúc nhận điện thoại, đều sẽ nói cho đối phương mang ít đồ, ví dụ như đồ ăn, hoa quả gì đó."
Hoắc Cừ nỗ lực tiêu hóa ý tứ của hắn, hai tay vô thức chà lên túi quần, nhất thời ánh mắt liền sáng lên!
Hắn biết rồi! Hắn phải đem cho Thanh Hoan canh lê tuyết nhĩ!
Lần trước lúc đến bệnh viện, bác sĩ nói cho hắn biết loại canh này có thể chữa ho.
Ssu khi hắn nói lại cho Úc Thanh Hoan, còn ghi vào notebook của hắn, định chờ Úc Thanh Hoan trở về, sẽ cho hắn uống thêm chút.
Hắn làm sao lại không nghĩ tới, còn có thể nấu xong mang cho Thanh Hoan mà!
Hoắc Cừ ảo não gõ gõ huyệt thái dương, trong ánh mắt khiếp sợ của Hoắc Vanh, bỗng nhiên chạy như gió xuống lầu, như con nghé con, vọt thẳng vào trong phòng bếp.
Hoắc phu nhân đang bàn bạc thực đơn bữa trưa với đầu bếp, bị hắn dọa sợ hết hồn, vội vã ngăn hỏi hắn: "Tiểu Cừ, con đến đây làm gì?"
Nhìn bộ dạng vô cùng lo lắng của hắn, trong lòng bà bỗng nhiên bay lên một luồng dự cảm không tốt.
Lão tam nhà bà, sẽ không phải là muốn làm cái nghiên cứu kì quái gì đi?
Nhớ tới lần trước Hoắc Cừ ở nhà làm thí nghiệm, suýt nữa phá tan phòng khách nhà bà, trái tim Hoắc phu trái tim vô thức run lên.
"Con phải nấu canh lê tuyết nhĩ cho Thanh Hoan” Hoắc Cừ ánh mắt sáng lên nhìn nồi niêu bát đũa trong bếp, cũng không quay đầu lại nói một câu.
May mắn, chỉ là nấu một bát canh thôi. Hoắc phu nhân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nhất thời quên mất mục đích Hoắc Cừ muốn nấu canh.
Nhưng mà, có một việc quan trọng hơn cần xác nhận lại với con trai ——
Hoắc phu nhân ho khan một tiếng, thăm dò hỏi hắn: "Chính con nấu sao?"
Một người đến đun nước cũng không thành thạo, bỗng nhiên nói muốn nấu canh, chênh lệch độ khó cũng không nhỏ đâu.
Hoắc Cừ lắc đầu một cái, có chút ủ rũ nói: "Con không biết nấu," dừng một chút, chuyển hướng sang đầu bếp, "Dì Vương, dì có thể nấu giúp con không?"
Đây là lần đầu tiên Hoắc phu nhân tận mắt nhìn thấy Hoắc Cừ nhờ người khác giúp đỡ, bà mở to hai mắt, gần như cho rằng đây chỉ là ảo giác của chính mình.
Hóa ra, con trai út của bà đã tiến bộ đến mức này rồi.
Lúc Hoắc Cừ còn nhỏ, bà đã từng mang hắn chạy tới các bệnh viện hàng đầu trên khắp thế giới nhưng cũng không có bệnh viện nào dám định nghĩa tình trạng của hắn, giống như chứng tự kỉ, lại giống như hội chứng thiên tài, nhưng lại có đặc điểm không phù hợp.
Cuối cùng chỉ có thể mơ hồ cho ra một cái kết luận: Là do chứng tự kỉ và chứng thiên tài tổng hợp lại thành một nhánh bệnh mới.
Bất luận là bệnh viện hay là người nhà, nghĩ hết các loại biện pháp để Hoắc Cừ có thể bình thường cùng những người khác giao lưu, cuối cùng đều thất bại.
Hoắc phu nhân chưa từng nghĩ tới, tình trạng của Hoắc Cừ có một ngày sẽ được như bây giờ.
Dù bà không muốn, không thừa nhận cũng không được, sự biến chuyển này là do Úc Thanh Hoan.
Dù đến tận hôm nay, bà vẫn còn có chút không thể nào tiếp thu được chuyện hai đứa ở bên nhau, nhưng đối với Úc Thanh Hoan, bà vẫn rất cảm kích.
"Mẹ nấu cho," Hoắc phu nhân vén tay áo lên, nói với Hoắc Cừ: "Mẹ giúp con nấu."
Nồi canh này, bà cam tâm tình nguyện nấu.
Nhưng mà bà không nghĩ tới, Hoắc Cừ chẳng những không giống như bà nghĩ, sau khi gật đầu sẽ giao hết cho bà, trái lại có chút chần chừ nhìn bà một cái, lại nhìn đầu bếp, "Mẹ… mẹ biết nấu sao?"
Lần đầu tiên mang đồ ăn cho Thanh Hoan, hắn muốn mang thứ tốt nhất.
Hoắc phu nhân: "..."
Bà hít sâu một hơi, âm thầm nhắc nhở mình không thể tính toán với thằng nhóc hỗn đản này. Nhiều lần nhấn mạnh với Hoắc Cừ là tay nghề của mình rất tốt, lúc này rốt cục cũng khiến Hoắc Cừ gật đầu, nhận được trọng trách nấu canh cho Úc Thanh Hoan.
Hoắc phu nhân hừ một tiếng, vén tay áo lên, quyết định ngày hôm nay nhất định phải thi triển tay nghề, để cho Hoắc Cừ mở mang kiến thức một chút về trù nghệ của bà!
Nhưng mà rất nhanh, Hoắc phu nhân đã vô cùng hối hận vì quyết định của mình.
Bởi vì... Hoắc Cừ để bà nấu canh, cũng không phải thật sự để cho bà nấu, mà là muốn để bà nấu theo phương pháp của hắn!
Hắn search trên weibo được một bản công thức tỉ mỉ nhất, nhất định muốn bà làm theo không nói, ngay cả tính toán thời gian cũng không được sai dù chỉ một chút!
Hoắc Cừ làm nghiên cứu thí nghiệm vật lý nên trong nhà có rất nhiều dụng cụ đo lường, Hoắc phu nhân tuyệt đối không ngờ rằng, những công cụ này có một ngày sẽ được dùng trong phòng bếp nhà mình.
Bà là người nóng tính, nhìn Hoắc Cừ bới lông tìm vết trên các nguyên liệu nấu ăn, quả thực hận không thể đem nồi canh đang nấu tạt lên đầu hắn, sau đó hô to một tiếng: Bà đây không làm nữa!
Nấu nồi canh này, Hoắc phu nhân cảm thấy so với năm đó mình sinh con còn khó khăn hơn!
Đợi đến khi tất cả các loại nguyên liệu đều đã được cho vào nồi, rốt cục bà cũng được thở phào nhẹ nhõm, đồng thời âm thầm thề, lần sau có chuyện như vậy, cho dù phải đẩy Hoắc Vanh vào nhà bếp, mình cũng tuyệt đối không thể xung phong!
Sau mấy tiếng, Hoắc Cừ ôm một cặp lồng đựng canh lê tuyết nghĩ trong veo ngon miệng cùng Hoắc Vanh đi tới sân bay.
Sân bay người đến người đi, chỗ đỗ xe vô cùng khó tìm. Bởi vì Hoắc Cừ bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, cho nên Hoắc Vanh liền yên tâm thả hắn ở cửa số bốn, dặn hắn không cần di chuyển, ở đây chờ, hắn đi tìm chỗ đỗ xe xong sẽ trở lại.
Thấy Hoắc Cừ gật đầu đáp lại, biết rõ tính cách của em trai mình, lúc này hắn mới yên tâm lái xe đi.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, bất ngờ có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Hắn vừa mới đi, Hoắc Cừ liền bị một thanh niên dáng dấp yếu ớt va phải.
Hoắc Cừ không hiểu mấy tình huống này, ngu ngốc nhìn thanh niên này đi xa.
Mãi đến tận khi hắn muốn lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Vanh hỏi xem hắn còn bao lâu mới có thể trở lại, mới phát hiện điện thoại không thấy nữa rồi.
Hoắc Cừ đối với mấy từ “trộm điện thoại” này không có nhận thức gì. Còn tưởng rằng chính mình không cẩn thận làm mất điện thoại. Mở to hai mắt tìm xung quanh nửa ngày, kết quả điện thoại di động không tìm được, ngược lại còn làm mình tự đi lạc.
Không có điện thoại di động, cũng không quen bất kì người nào.
Hoắc Cừ mím mím môi, ánh mắt có chút khó khăn nhìn những người là xung quanh, rồi lập tức thu lại.
Hắn tuy là so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, có thể chủ động nói chuyện với người khác. Nhưng mà bất kể là tài xế hay là đầu bếp, đều là người hắn quen biết.
Mở miệng làm phiền người xa lạ, đây là chuyện hắn chưa từng trải qua.
Hoắc Cừ bất an mím mím môi, nắm chặt lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Hay là chờ đi, chờ anh hai, anh hai nhất định sẽ tìm được mình.
Nhưng mà ý nghĩ này ngay lập tức bị hắn dẹp bỏ, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, Thanh Hoan lập tức sẽ hạ cánh, hắn muốn nhìn thấy Thanh Hoan đầu tiên ——
Thanh Hoan, Thanh Hoan... Hắn không thể chờ đợi được nữa muốn gặp được em ấy...
Rốt cục, Hoắc Cừ hít một hơi thật sâu, hướng sang người bên cạnh, có chút cứng ngắc nói: "Xin hỏi... Có thể cho tôi mượn dùng điện thoại một chút không?"
Ai biết người kia nghe vậy, lại cảnh giác liếc mắt nhìn hắn một cái, vội vã nói một câu, "Điện thoại tôi không gọi được." Liền lập tức rời đi.
Lần đầu tiên thất bại, Hoắc Cừ tỉ mỉ tổng kết sai lầm của mình, rất nhanh kéo lại người thứ hai, "Xin lỗi, có thể cho tôi mượn dùng điện thoại một chút không, "
Hắn dừng một chút, có chút không muốn nhìn cặp lồng trong tay, "Tôi có thể dùng canh lê tuyết nhĩ này để đổi."
Nhất định là vì mình không trả giá, cho nên người khác mới không muốn cho mình mượn điện thoại. Mình dùng đồ vật để đổi, chắc là có thể mượn được đi.
Nhưng điều khiến hắn thất vọng chính là, người thứ hai không chỉ cự tuyệt hắn, thậm chí còn trực tiếp mắng hắn một câu tên lừa đảo.
Sau đó người thứ ba, thứ tư, thứ năm... Cũng giống như vậy.
Hoắc Cừ ủ rũ dựa lên vách tường, ủ rũ cúi thấp đầu xuống.
Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn rõ ràng có nỗ lực muốn giao tiếp với người khác, nhưng làm thế nào cũng không có được kết quả mình mong muốn.
Mình quả nhiên là người vô dụng... Canh mình nấu cũng không có ai thích uống...
Hoắc Vanh sau khi trở lại không thấy Hoắc Cừ, nhất thời tối sầm mặt lại, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi, không nghĩ tới, lại phát hiện Hoắc Cừ tắt điện thoại.
Chẳng lẽ là xảy ra tình huống gì?
Hoắc Vanh sợ đến đầy người mồ hôi lạnh, lập tức bắt đầu tìm người, thậm chí còn dùng đến loa phát thanh ở sân bay.
Vì vậy, đợi đến Úc Thanh Hoan vừa xuống máy bay liền bị thông báo tìm Hoắc Cừ phát ra dọa sợ hết hồn. Hắn nhanh chóng gọi cho Hoắc Vanh, biết rõ sự tình, chuyện gì cũng không để ý tới, đem hành lý ném cho Vu Hâm để hắn mang về giúp, chính mình cũng bắt đầu vô cùng lo lắng đi tìm người.
Mấy người vòng quanh sân bay tìm đủ hai tiếng đồng hồ, lúc Hoắc Vanh chuẩn bị báo cho Hoắc lão gia thì Úc Thanh Hoan tìm thấy Hoắc Cừ.
Hắn đang đứng ở cạnh một cây cột tròn lớn trong đại sảnh, bởi vì thân thể bị che lấp nên bọn họ mới không nhìn thấy.
"Hoắc Cừ!" Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy tới.
"Thanh Hoan!" Nhìn thấy hắn, mắt Hoắc Cừ đầu tiên là sáng lên, nhưng rất nhanh, ánh sáng trong mắt hắn liền ảm đạm xuống, thậm chí còn rụt rè giấu cặp lồng ở sau lưng.
"Làm sao vậy? Hoắc Cừ," Úc Thanh Hoan không để ý chuyện hắn sợ hãi ngăn cản, cứng rắn kéo cặp lồng ra phía trước, "Đây là mang cho em sao?"
Hoắc Cừ lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, chần chờ một chút, mới nhỏ giọng nói: “Canh lê tuyết nhĩ, em bị ho khan." Dừng một chút, liền bỏ thêm một câu, "Uống không ngon..."
Sau khi nói ra câu này, hắn nhất thời giống như vỡ đê mà ra, dùng trán đặt lên vai Úc Thanh Hoan, khó chịu đem lời từ đáy lòng một mạch nói ra: "Xin lỗi, cuối cùng anh vẫn là người vô dụng, làm mất điện thoại, "
Mím mím môi, "Thanh Hoan, em giận anh đi, anh vẫn luôn, vẫn luôn gây phiền phức cho em, "
"Giận cái gì chứ." Úc Thanh Hoan thở dài, dịu dàng nắm chặt bàn tay giấu ở phía dưới của hắn, "Nhìn thấy anh không có chuyện gì, em vui còn không kịp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.