Edit:
Dương Miên Miên lần đầu đi gặp Wilson giáo sư, ông không có ở phòng thí nghiệm, một người trợ thủ của ông nối ông đang ở kiếm đạo quán, cô hỏi rõ địa chỉ rồi cùng Hải Tặc chạy đến đó.
Khoảng cách không mấy xa, đi một lát đã tới, là một người phương Tây, thứ mà giáo sư Wilson thích không phải đáu kiếm mà là kiếm đạo, điều này làm Dương Miên Miên có chút tò mò, ngồi yên một bên bắt đầu quan sát.
Không gian xung quanh vang lên tiếng kiếm đập vào nhau, vừa thanh thúy lại có chút giống tiếng bạt tai.
Lại nói tiếp, từ khi sư phụ dạy Vịnh Xuân Quyền cho cô mang thai, sau đó cô cũng không học thêm bất kỳ thuật phòng thân nào khác... nhưng mà xem cái tốc độ chọc phải phiền toái của cô thì chắc nên tranh thủ dịp này bái sư học nghệ thôi.
Không cần biết có ích hay chưa...làm một cô gái tốt với bản tính tiết kiệm *quỷ keo kiệt*, suy nghĩ đầu tiên của Dương Miên Miên luôn là tiền tiền tiền.
Kết thúc một ván đấu, giáo sư Wilson ngồi xuống cách cô không xa nhưng vẫn duy trì khoảng cách an toàn, lấy giấy bút, bắt đầu viết: "Kevin đã nói với cô rồi?"
Kevin chính là tên của bác sĩ Brown.
Dương Miên Miên cẩn thận đọc câu tiếng Anh ông viết, gật đầu.
"Cô có đồng ý đi tham quan chút không?"
Dương Miên Miên nói: "Tôi muốn nhìn lại khối thiên thạch kia, khối đánh số 531 ấy."
Thiên thạch nếu ngoại trừ tác dụng nghiên cứu khoa học thì kỳ thật nó cũng chỉ là một khối đá không đáng tiền, Wilson giáo sư đồng ý không chút do dự, dẫn cô đến phòng thí nghiệm xem đá.
Dương Miên Miên đem khối đá áp vào mặt, cảm thấy như chỗ huyệt Thái Dương được bôi lên một lớp tinh dầu mỏng: "Nó khiến tôi cảm thấy thật thoải mái."
Wilson lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, Dương Miên Miên không định để lộ quá nhiều, cô hỏi: "Các dụng cụ của ông và từ trường có liên quan gì không?"
Có. Tuy Wilson giáo sư và Brown kết hợp nghiên cứu một chiếc máy trị liệu từ trường bị rất nhiều nhà khoa học mắng vì đường ngang ngõ tắt, là ngụy khoa học, nhưng giáo sư Wilson đã nghiên cứu chuyên môn về từ học rất nhiều năm, nhưng bởi vì những lời đồn đãi như đeo cái loại thủy tinh gì đấy thì thay đổi được vận số, đeo đá kia có thể giúp tinh thần tràn lan, nên những nghiên cứu của ông dần không được coi trọng.
Nói chi đến trong nước coi trọng việc kết hợp phong thủy, rất nhiều người với việc này khịt mũi coi thường.
Cho nên khi Dương Miên Miên đột nhiên nhắc tới điều này cực kỳ ngoài ý muốn: "Sao cô lại nối như vậy?"
Dương Miên Miên đương nhiên không thể nói là bởi vì tôi nhìn thấy hoa văn của nó giống với chỗ bị vặn vẹo khiếm khuyết trong não được nên chỉ hàm hồ nói:" "Tôi không phải bởi vì có tật ở tai, mà là do tôi cảm thấy đầu tôi có phần không thoải mái, nhưng thứ này có thể làm tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút."
Wilson giáo sư trầm tư một lát, gọi trợ lý cắt một miếng thiên thạch cho cô, giũa lại thành vòng tròn: "Vậy cô cầm thử xem, nếu cảm thấy có chuyển biến tốt, tôi có thể đem máy từ trường loại mới kết hợp với nó có lẽ sẽ giúp được bệnh tình của cô."
Dương Miên Miên đồng ý.
Kinh Sở thấy lúc cô trở về có cầm theo một khối đen thui: "Đây là cái gì?"
Dương Miên Miên đem tất cả mọi chuyện nối ra, Kinh Sở cảm thấy không cách nào tưởng tượng được, sự tình này đã vượt qua phạm trù có thể lý giải khoa học của anh: "Thứ này...thần kỳ vậy sao?"
"Em cũng cảm thấy hơi kỳ ảo, nghe có vẻ như lừa đảo, nhưng ông ấy lại là giáo sư vật lý học đó."
Dương Miên Miên buông cục đá trong tay: "Dù so thử xem cũng không có tổn thất gì, em mang nó hai ngày nữa thử xem thế nào."
Tuy nói là nói như thế nhung Kinh Sở vẫn rất lo lắng, Dương Miên Miên bảo sẽ đeo thử không gián đoạn, Dương Tiểu Dương âm thầm quan sát tình hình: "Nếu có gì bất ổn chúng ta sẽ đến bác sĩ ngay, được chứ."
Nhưng ngẫm lại bác sĩ đề ra một kiến nghị khó có thể tiếp thu như này Kinh Sở vẫn thấy thật vi diệu.
"Anh nghĩ nhiều quá rồi, cùng lắm là chẳng có ác dụng gì thôi, anh có thấy ai đeo một cái vòng mà đột nhiên trở nên thông minh hơn chưa, hơn nữa từ trường trên cục đá này rất mỏng manh." Dương Miên Miên an ủi anh, "nếu thật sự muốn mạo hiểm một lần, vậy đi thử cái máy kia luôn xem sao."
Kinh Sở bảo thủ: "Từ từ để quan sát đã nào."
Sự việc liên quan đến thân thể nhưng Dương Miên Miên cũng không quá tự ý, nên cũng đồng ý với anh quan sát tình hình trươc đã.
Mới đeo thiên thạch một chốc đương nhiên không có hiệu quả ngay, cô nhàn hạ không có việc gì làm, vừa lúc đang học vật lý lại gặp ngay chuyên gia vật lý ở đây thế nên mấy ngày liền cô chạy đi tìm giáo sư Wilson, giáo sư dùng thời gian hơn nửa đời người đều cống hiến cho từ học, lúc này gặp phải một trường hợp rất có khả năng thành công, tất nhiên cũng không để bụng, hận không thể ngày nào cũng gọi cho Dương Miên Miên để nó hết những suy nghĩ của bản thân, y hệt như ghi chép thí nghiệm vậy.
Việc này đương nhiên là không có khả năng, nhưng gọi điện nhiều lần vẫn có thể, ngay cả khi Brown di tìm cũng bắt gặp hai người một già một trẻ ngồi trong lớp kiếm đạo nói chuyện.
Brown: "......" Đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên thân thiết thế.
Dương Miên Miên: "Ông ấy quả là một người hài hước." Cô ban đầu còn cho rằng giáo sư Wilson hẳn là một người vừa nghiêm túc vừa bảo thủ, không ngờ ông vừa có kiến thức rộng lại hài hước vô cùng, tuy rằng việc giao tiếp có trở ngại, nhưng quả thật vãn nói được rất nhiều thứ.
Còn đối với giáo sư Wilson, kiếm đạo là một thú vui nhỏ của ông, tiếc là người thích cũng không nhiều lắm, Brown thích bóng bầu dục, lướt sóng, bọn học sinh thì đứa thì thích đua xe, đứa thích kéo violin, có đứa lại thích quyền anh, rất nhiều sở thích nhưng không ai thích kiếm đạo giống ông, ngoại trừ thầy dạy kiếm đạo và các đệ tử ở đó, giáo sư Wilson đã tịch mịch rất lâu.
Đột nhiên xuất hiện ra một cô bé là thiên tài vật lý, lại còn có sở thích về kiếm đạo quả thực kinh hỉ, không những có thể cùng đàm luận vật lý lại có thể nói chuyện về kiếm đạo, nếu ông trẻ lại 40 tuổi chắc chắn sẽ theo đuổi *đùa đấy*.
Nhưng cái nhìn đầu tiên đã vừa ý là thật sự.
Kinh Sở thấy vậy liền biết cô bây giờ đã quên việc năm xưa sống chết muốn học về tâm lý tội phạm, đã qua rát lâu, thật sự dễ dàng chứng minh được đâu mới là chân ái...lại nhớ tới Đại học Công nghệ nổi tiếng toàn cầu, trong lòng anh thật sự vẫn hơi rung động.
Nhưng mà, hãy còn sớm. Kinh Sở thàm nghĩ, nếu sự việc này không sắp xếp cho tốt, Dương Miên Miên chắc chắn sẽ không đồng ý, việc quan trọng bây giờ vẫn là chữa khỏi thính lực cho cô.
Nửa tháng sau...
Dương Tiểu Dương, người vẫn luôn quan sát mảnh đất vặn vẹo bỗng hét lên: "Ta có thể xác định, thứ này đối với chỗ vặn vẹo trong não quả nhiên có tác dụng! Tuy rất nhỏ bé, nhưng ta kiến nghị cô nên thử lắng nghe lại một lần xem sao."
Dương Miên Miên thầm cân nhắc lợi hại, rồi quyết định thử một lần, rất đáng để mạo hiểm.
Kinh Sở lại có vẻ lo lắng sốt ruột, nhưng ở phạm vi này anh lại không phải chuyên gia, Dương Miên Miên cùng Brown đều cho rằng có thể thử một lần, anh cũng đồng ý chuyện này.
Ban đầu, đương nhiên cường độ điều trị rất nhỏ, tổng cộng gồm bốn lần,sau một tháng trị liệu sẽ kết thúc.
Dương Tiểu Dương lại một lần mở ra cánh cửa đại diện cho thính lực, tức khắc trong não vang lên tiếng ong ong liên tục, so với lúc trước thật ra có hơi yếu hơn.
Những thanh âm hỗn tạp xâm nhập, bỗng đại não cô tiếp nhận được một tia quen thuộc: "Tiểu Dương."
Dương Miên Miên nhắm chặt đôi mắt một lúc mới mở ra, cô nghe được Kinh Sở đang nói chuyện với cô, cô có thể cảm nhận được luồng khí nóng bên tai, tai thật sự có thể nghe được rồi, cô vui mừng đến bật khóc.
"Em có thể nghe thấy, chỉ một chút thôi nhưng em nghe được."
Cô bổ nhào vào ngực anh, rõ ràng là muốn cười nhưng nước mắt cứ chảy ra, oa một tiếng khóc lớn.
Kinh Sở khẩn trương trình độ không thể so nàng thấp, nghe được nàng những lời này, quả thực cả người xương cốt nhẹ mười cân, một ngụm trọc khí nhổ ra, ôm chặt lấy nàng.
Dr.Brown cùng giáo sư Wilson cũng khó nén xúc động.
Chờ đến khi Dương Miên Miên hoàn toàn khôi phục thính lực đã là hai tháng sau, cô trở về khi bầu trời đang đổ tuyết, chuyến đi này quả thực là chết đi sống lại, hoàn toàn niết bàn.
Trên máy bay, Dương Miên Miên đem đầu vùi vào lòng anh: "Thật tốt..."
Thế giới một lần nữa ồn ào trở lại, một âm thanh nhỏ cũng không thiếu, kể cả âm thanh của máy bay: "︿( ̄︶ ̄)︿ ta là một con chim nho nhỏ ~ bay mãi bay hoài bay lên cao ︿( ̄︶ ̄)︿"
Câu hát này rất quen thuộc nhưng không phải đây là máy bay ngoại quốc sao, còn có thể hát tiếng Trung nghe hay như vậy à.
Dương Miên Miên cùng Kinh Sở thương lượng việc ăn tết: "Bây giờ về lại trường cũng vừa đúng kỳ nghỉ đông, chờ khai giảng em sẽ xin phép."
"Được, Miên Miên, khi cha anh về nước chúng ta sẽ đi thăm ông ấy."
Đối với Kinh Tần Dương Miên Miên vẫn cảm thấy rất tò mò,nên cô đồng ý chẳng nghĩ ngợi nhiều: "Được, nhưng mà đi đến đâu?"
Kinh Tần về nước cũng không ở tại nam thành hay biệt thự nào đó cao cấp ở đế đô, ông mỗi lần về nước đều ở tại nhà cũ, cũng may nói đó luôn tu sửa định kỳ, thích hợp sinh sống.
Quê của Kinh Tần tên gọi Thủy Đường, là một trấn nhỏ ở Giang Nam, phong cảnh ở đấy khác biệt rất nhiều so với Nam thành, Dương Miên Miên vừa đến nơi đó liền cảm thấy an tĩnh.
"Có một loại cảm giác thật khó nói nên lời, hơi không hợp với em......" Dương Miên Miên 囧囧 mà phun tào, cô từ nhỏ đến lớn đều sống ở đô thị, đối với loại mưa bụi dai dẳng ở Giang Nam này chợt cảm thấy không mấy quen thuộc.
Kinh Sở bung dù, ôm cô đi sát vào bên nhà, trên mặt đất đọng tuyết, bước đi vang lên tiếng sột soạt, Dương Miên Miên liền nói: "Nơi này tuyết rất sạch sẽ, phía Nam rất khó thấy tuyết."
Hai người đi dọc theo bờ sông, hia bên bờ là kiến trúc tường trắng ngói đen, Dương Miên Miên nhìn quanh cảm thấy mấy ngôi nhà này đều tương đối ôn nhu triền miên.
Lúc đi qua một cây cầu đá Kinh Sở ngừng lại, nói: "Bên kia chính là nhà của chúng ta, cầu này gội là cầu Thương Tâm, Sở Thanh Thanh chính là từ nơi này nhảy xuống."
Kiều nói: "Đúng vậy, tới hôm nay ta vẫn nhớ rõ."
Dương Miên Miên nhìn trái phải, không có ai, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Chuyện đã qua nhiều năm như vậy vẫn nhớ rõ sao?"
"Trấn này có bao lớn đâu, mọi người đều biết nhau rất rõ, hơn nữa đó còn là chuyện lớn, lúc ấy người người xôn xao, ta làm sao mà quen được?" Cầu đã trôi qua nhiều năm sương gió, cảm khái y như một người có tuổi:"Trước kia cũng có một tiểu thư nhà giàu tới đây nhảy, hẹn là cùng nhau nhưng rốt cuộc tên kia không tới, người nhà cô ấy đi tìm, may mắn cứu ống, mấy năm sau cô ấy lại nhảy tiếp, hôm đó trời đỏ bão, cô ấy chạy ra từ phía kia kìa, đứng vài phút rồi nhảy xuống dưới, rốt cuộc cũng không thể cứu kịp nữa, may mà vớt lên sớm chưa bị phù, vẫn còn xinh đẹp."
Đến một cây cầu còn nhớ rõ như vậy chứng tỏ sự tình năm ấy oanh động đến mức nào.
Một cái trấn nhỏ, sao có thể giấu được gièm pha? Hơn nữa gặp phải người có lòng xấu lợi dụng, lúc ấy trong ngoài nước không người không biết, nào có phải tin tốt đẹp gì.
Kinh Sở không nói thêm cái gì, nắm tay dẫn cô đến cửa nhà, tường cạnh cửa treo một thẻ bài: Kinh Trạch.
Người tới mở cửa là một ông lão khá lớn tuổi, không kêu thiếu gia như thời xưa, trực tiếp kêu tên Kinh Sở: "A sở mang cô vợ nhỏ về rồi!"
"Anh thúc, đừng nháo, Miên Miên nhà chúng ta da mặt mỏng."
Kinh Sở cũng không cho ông lão cầm dù, kéo miên Miên vào phòng, anh thúc bưng trà nóng lại: "Bên ngoài lạnh lắm, canh này tôi mới nấu, hai đứa uống nhiều vào nhé."
"Nhất định." Kinh Sở giúp Dương Miên treo áo khoác lên: "Ba con đâu ạ?"
"Mới vừa uống thuốc, tiên sinh mấy năm nay thân thể không tốt, nhưng cứ thích lại nơi này, nơi này mùa đông rất lạnh." Anh thúc cảm khái.
Dương Miên Miên tràn đầy đồng cảm: "Cái lạnh này quả thấm vào xương cốt, lạnh lại ẩm, còn không có máy sưởi."
"Cô gái, lạnh không để tôi tăng điều hòa lên nhé."
"Không lạnh." Tay Dương Miên Miên vẫn luôn được Kinh Sở nắm chặt, ấm đến không thể ấm hơn.
Kinh Sở cũng tùy ý: "Chúng con ở lại đây một lát lại đi, Miên Miên có mệt không, nghỉ ngơi chút nhé."
"Không mệt." Cô lắc đầu.
Anh thúc nhìn nhìn trời: "lát nữa lại có trận mưa tuyết đấy, đi ngủ một lát, thức dậy là có cơm ngon."
Kinh Sở liền lôi kéo Dương Miên Miên trở về phòng nghỉ ngơi, tuy rằng nói đây là quê quán, nhưng thời gian anh ở đây thật sự rất ít, trước kia anh cùng mẹ ở thành phố, còn nơi này lại giống như một chấp niệm của Kinh Tần hơn.