Edit: Winnie
Dương Miên Miên tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, bên ngoài trời đang đổ tuyết, nhưng số lượng không nhiều chỉ có thể ngồi ngắm chứ không thể nghịch tuyết được. Kinh Sở ôm cô ngồi trước cửa sổ: "Lần sau chúng ta đến Bắc Kinh đắp một đôi người tuyết đi."
"Được." Dương Miên Miên hôn anh một cái rất kêu, dư quang lại thấy có người đang đi từ cầu thang lên, hoảng hốt.
"Làm con sợ rồi."
Kinh Tần ho khan hai tiếng, sắc mặt cũng không tốt, "Hai đứa đến từ khi nào?"
Kinh Sở khẽ nhíu mày: "Ba, thân thể ba không tốt lại cứ nhất định phải về nước, muốn tảo mộ kêu con đến là được mà."
"Không sao, hai ngày trước ba ngủ không được ngon giấc thôi." Kinh Tần lại khụ khụ hai tiếng, vẫy vẫy tay, thay đổi đề tài, "đây hẳn là Miên Miên."
So với việc lần trước bất ngờ gặp Bạch Hương Tuyết, lần này Miên Miên ít nhiều cũng có chuẩn bị trước, ngoan ngoãn đáp lời: "Chào chú ạ!"
"Không cần khách sáo, cứ xem như đang ở nhà là được."
Kinh Tần tinh tế đánh giá cô, cười "Miên Miên xinh hơn ở trên TV nhiều."
Dương Miên Miên bất ngờ: "TV?"
"Là phim mọi người đang xem ấy mà." Anh thúc xách ấm nước đi vào, cười tủm tỉm,"《 Đại hiệp 》 lại phục chế, có một diễn viên đóng đạo cô rất đẹp, tôi mỗi ngày đúng giờ đều mở lên xem."
Kinh Tần cũng cười: "Đúng vậy, hôm đó ba còn thấy được ông ấy nói con có phúc khí cao."
lần này đến phiên Kinh Sở ho khan: "Ba, anh thúc..."
Kinh Tần phúc hậu, không chê cười con trai, đứng đó ôn nhu nhìn anh cùng Miên Miên, biểu cảm vui mừng.
Ông năm nay đã qua cái tuổi nửa trăm, nhưng thoạt nhìn chỉ mới đầu 4, bảo dưỡng thực sự rất tốt, chỉ là trên đầu đã có tóc bạc, vẻ ngoài của ông với Kinh Sở rất giống nhau, nhưng so với Kinh Sở anh tuấn, ông có vẻ nho nhã trầm ổn hơn nhiều, khí chất hai cha con hoàn toàn khác biệt.
Cơm chiều cực kỳ phong phú, anh thúc sở hữu tay nghề làm bếp siêu đẳng, hôm nay lại có dịp thể hiện, khiến Dương Miên Miên ăn cơm mà nước mắt lưng tròng, khiến ông cực kỳ đắc ý: " tay nghề của A Sở đều là học từ tôi đấy, tôi nói đàn ông con trai bây giờ mà muốn lấy vợ không biết nấu cơm chút ít thì có ai mà nhìn trúng?"
Dương Miên Miên nghiêm túc ngẫm lại, trả lời: "Nếu anh ấy không biết nấu cơm con vẫn thích ạ!"
Lời này chọc tất cả mọi người đều bật cười, anh thúc là người cười lớn nhất: "Thật khó mới tìm được cô gái khăng khăng một mực với mình, con phải giữ kỹ và đối tốt vớingười ta biết chưa!"
Kinh Sở lột tôm sạch sẽ bỏ vào chén cô, vẻ mặt bát đác dĩ: "Được rồi mà anh thúc, máy lời này con thấy chú nối với con chú vẫn hơn ấy."
"Bây giờ lại chê chú dong dài à?" Anh thúc thở phì phì, "Đừng quên khi anh còn nhỏ là ai dạy anh chơi bóng để theo đuổi bạn học đấy nhé."
Dương Miên Miên vốn dĩ yên lặng ăn tôm, lúc này tò mò mà ngẩng đầu: "Theo đuổi bạn học?"
Kinh Sở: "...... Anh không có theo đuổi bạn học."
"Ha ha, là cô bạn áy theo đuổi nó, A Sở từ nhỏ đã phong độ, cái cô bạn ấy cuối tuần nào cũng gọi điện tìm nó, có thời điểm có cả hai cô bé theo nó về tận nhà, hỏi nó cuối tuần có rảnh không, chú nói bể bơi nhà này cuối tuần không có người dùng hoan nghênh các cô bé ấy tới chơi, thế là sau đó có quá trờiời cô bé kéo tới, ai cũng khả ái." Anh thúc cười ha ha, có vẻ rất hoài niệm cảnh cuối tuần nào cũng có mấy ô bé tới nhà, cực kỳ náo nhiệt.
Dương Miên Miên: "......" Việc cứ hè lại kéo sang nhà người khác ké điều hòa bể bơi cô cảm thấy khó hiểu, nhưng chỉ nói: "Con cũng biết bơi."
Kinh Sở cảm thấy cô dâng ghen tuông, cúi đầu nhìn cô cười một cái, Dương Miên Miên đại khái cảm thấy thẹn thùng, lại cúi đầu làm bộ như đang lột tôm.
Anh thúc là người lão làng, liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, chậm rãi nói thêm một câu: "Đáng tiếc là nhiều cô bé như vậy mà chưa từng thấy nó xem trọng ai, lại bảo chú chặn hết bên ngoài, thật đáng tiếc nhỉ."
Dương Miên Miên lúc này mới cao hứng, biểu tình biến hóa quá rõ ràng, chọc Kinh Tần không thể nhịn cười: "Duyên phận giữa người với người nói ra thật kỳ diệu, người khác cho rằng đó là phù hợp nhưng rốt cuộc lại không hợp với chính ta." Ông vốn chỉ muốn khuyên Dương Miên Miên, không ngờ lại chợt nghĩ đến bản thân, "Chờ đến khi chúng ta tìm được người mình thấy hợp thì trong mắt người khác lại là không hợp."
Kinh Sở không thở dài: "Ba, người khác nói thế nào mặc họ, con và mẹ luôn đứng về phía ba mà."
"A Tuyết tính cách đơn thuần, nhưng kỳ thật thông tuệ thông thấu, hai người có thể hiểu ba, đó là may mắn của ba." Kinh Tần dừng một chút, nhìn về phía Dương Miên Miên, "Miên Miên, có vài việc nói ra thật hoang đường mong con có thể thông cảm."
Dương Miên Miên chớp chớp mắt: "Con không cảm thấy hoang đường, anh ấy hơn con mười tuổi, con nhỏ hơn anh ấy mười tuổi, còn thích được nhau mà." Cô chỉ vào mình và Kinh Sở ví dụ.
Kinh Sở buồn cười: "Em nói mười tuổi thật ra chỉ có tám, em có hiểu cách tám tuổi là cái khái niệm gì không?"
"Em chỉ ví dụ thôi mà, dù nhỏ hơn anh bao nhiêu em vẫn cứ thích anh." Dương Miên Miên an ủi anh nhưng lại tiện miệng nói thên một câu: "Nhưng nhiều nhất chăc tầm 50, lớn tuổi hơn anh sẽ không soái nữa, em không hạ thủ được đâu."
Kinh Sở vừa tức giận vừa buồn cười, lấy cô không có cách.
Kinh Tần xem bọn họ ve vãn đánh yêu, buồn cười mà lắc đầu, lại hỏi: "Chú chuẩn bị chút quà cho con, hy vọng con sẽ thích."
"Quà?" Dương Miên Miên hoang mang, nghe nói theo truyền thống thì người tặng quà nên là cô mới phải, nhưng Kinh Sở nói không cần thiết, cô liền mơ hồ nghe theo.
Anh thúc mang ra một cái hộp lớn: "Còn rất nặng nha."
Dương Miên Miên tò mò nhìn qua, vừa thấy đôi mắt liền mở lớn: "Chú tặng con kính viễn vọng, thiên văn ạ?"
"Đúng vậy, chú nghe nói con học khoa lý, mong là con thích."
Dương Miên Miên nhịn không được bật khỏi ghế ngồi đi tới, tò mò sờ vào, bởi vì vẫn chưa lắp ráp nên ý thức của nó vẫn chưa rõ ràng: "Con rất thích, nhưng sao chú lại tặng con quà ạ?"
Kinh Tần mỉm cười nói: "Bởi vì hy vọng con có thể cùng con trai chú sớm ngày về một nhà."
Dương Miên Miên bỗng chốc thấy ngượng ngùng, nhỏ giọng: "Cái đó, con phải hai năm nữa mới có thể kết hôn."
Anh thúc rốt cuộc không nín được cười ha hả, Kinh Tần cũng bật cười, ông nhìn bộ dạng Kinh Sở đem cô ôm vào lòng, không khỏi nghĩ thầm, khảo nghiệm đối với tình yêu là con dao hai lưỡi, hoặc một kích tan vỡ hoặc càng thêm kiên cố.
Con đường nhân sinh không dễ đi, mưa gió bão bùng nhiều năm như vậy, nếu có thể tìm ra người cùng đồng hành thì còn gì may mắn hơn nữa.
Hy vọng vận may của con trai sẽ tốt hơn mình, duy trì được đoạn tình cảm này.
So với Bạch Hương Tuyết dễ dàng bộc lộ cảm xúc, Kinh Tần nội liễm mà khắc chế, nhưng ông không khi nào không bao dung họ, tuy không nói thẳng ra, nhưng Miên Miên có thể cả nhận được ông thật sự xem trọng việc cô và Kinh Sở ở bên nhau.
Đã xem qua quá nhiều bộ phim truyền hình, Dương Miên Miên nâng mặt, cảm thấy hiện thực và phim truyện hoàn toàn khác biệt: "Chú dì đều không chê em, họ đều thích em đúng không, thật kỳ lạ, em từ nhỏ đã không được hoan nghênh."
Kinh Sở nhéo má cô làm cô cong khóe môi: "Sao đấy, mong có người xuất hiện ném chi phiếu vào mặt em à?"
"Là em thấy lạ mà." Dương Miên Miên xoa mặt, không mấy tự tin, "Em không phải kiểu người xấu sắc, em sợ chú dì sẽ không vừa lòng em đâu."
Kinh Sở thực bình tĩnh: "Em muốn có trải nghiệm này cũng không khó, lần sau cùng anh quay về Bắc Kinh, thân thích bên đó sẽ làm em có được cảm giác nam nữ chính bị chia rẽ trong phim thần tượng."
"À, thật vậy chăng?" Dương Miên Miên bỗng tò mò lên, ghé vào trên lưng anh hỏi, "Sẽ ghét bỏ điều kiện gia đình em không tốt, không có cha mẹ dạy dỗ à?"
Bởi vì ấn tượng Bạch Hương Tuyết cùng Kinh Tần để lại quá tốt, khiến cô cho rằng họ hàng thân thích của anh đều sẽ như vậy.
"Em có biết tại sao cha mẹ anh lại kết hôn không?"
Kinh Sở nhàn nhạt nói, "Năm đó tình huống Bạch gia không tốt, rất cần tiền để xoay mình, lúc ấy ự nghiệp của ba anh lại không ngừng phát triển, bọn họ nhìn trúng hai nhà liền liên hôn, lúc ấy họ quản mẹ anh rất nghiêm, lúc bà mang thai họ không cho bà bước ra khổi cửa vì sợ bà sẽ đi tìm bạn trai trước đó."
Dương Miên Miên: "...... Thật khổ sở."
"Bọn họ lợi dụng mẹ anh, với họ mà nói, con đường phát triển của Bạch gia mới là quan trọng nhất chứ không phải tình cảm của con gái, tình cảm chỉ là tiền đề, hạnh phúc có thể bị hy sinh cho nên anh mới rời khỏi Bắc Kinh." Kinh Sở kéo cô từ trên lưng xuống, "Anh không mấy thích gì bọn họ, tuy họ đối xử với anh đích thực không tồi, đại khái là muôn bù đắp nhưng mẹ anh bây giờ cũng chẳng cần, hiện tại bà đã không giữ liên lạc với họ."
Bạch Hương Tuyết biết hiện giờ Kinh Sở đã trưởng thành, quan hệ giữa hai nhà Bạch Kinh giờ đã không gì phá nổi, tác dụng của bà đã không còn nhiều như trước, nhưng ly hôn rồi quay về nhà mẹ đẻ lại khiến bà không cam lòng, năm đó có thể nói là Bạch gia đã bán đứng bà, nên bà thà rằng dựa vào Kinh Tần còn hơn dựa vào anh chị em ruột.
Kinh Tần đối với tình huống này cũng nắm rõ, ông xưa đâu bằng nay, muốn che chở Bạch Hương Tuyết dễ như trở bàn tay, mà đám người nhà Bạch gia đó thấy quan hệ giữa hai người họ không tồi nên cũng mừng rỡ không nhúng tay, nhờ vậy lúc này Bạch Hương Tuyết mới có thể tiêu dao tự tại.
Mà bởi vì chính mình đã từng trải qua, nên Bạch Hương Tuyết cùng Kinh Tần đối với hôn sự của Kinh Sở rất thoáng, chỉ cần anh thích, họ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con trai.
Bạch Hương Tuyết từ bỏ hạnh phúc cá nhân thành toàn gia tộc, nhưng trước sau đều cảm thấy không tự do không hạnh phúc, bởi vậy bà không hy vọng Kinh Sở giẫm lên vết xe đổ, Kinh Tần bởi vì đoạn hôn nhân này mất đi người ông yêu thương, chịu sự tra tấn cả đời, nên cũng không hy vọng Kinh Sở lại chịu đựng thông khổ như mình đã từng.
Bọn họ chỉ hy vọng con mình hạnh phúc.
Có cha mẹ như vậy thực sự hiếm thấy, còn cậu mợ Bạch gia từng thế hệ đều kế tục suy nghĩ của trưởng bối, bọn họ tuy quan tâm đến việc chung thân đại sự của Kinh Sở, nhưng những chỗ họ giới thiệu có chỗ nào không phải danh gia vọng tộc hay con gái người có chức cao.
Dương Miên Miên trong mắt họ, thật không đạt đến 0 điểm, chắc là âm cũng nên. Theo ý họ, cọc hôn sựu này chắc chắn không thành.
Kinh Sở nếu có suy nghĩ muốn cùng Miên Miên kết hôn ắt đã từng suy xét qua việc này, may mắn rằng cả Bạch Hương Tuyết và Kinh Tần đều tán thành hai người bên nhau, đã như vậy dù có bao nhiêu cản trở cũng không thành vấn đề.
Dương Miên Miên đối với những việc này độ nhạy bén cực thấp, hoàn toàn không có ý thức được thật sự rất có khả năng sẽ phát sinh sự cẩu huyết như trong tiểu thuyết, cô còn cảm thán: "Có thân thích như vậy phức tạp quá, em đơn giản hơn nhiều, kết hôn là chuyện của riêng em, một người ăn no cả nhà không đói, chỉ cần em đồng ý là xong."
Kinh Sở lại nhớ tới mẹ kế và em trai của cô: "Còn bước thứ hai của cha em mà."
"Anh hỏi mẹ kế của em sao?"Dương Miên Miên chẳng hề để ý mà vung tay lên, "Chúng ta ăn ý, thì bà ta có tồn tại không thì có sao, đối với chúng ta một phân tiền cũng không liên quan, ba em đã chết, chúng ta không cần gặp bà ấy."
Nói không phải tất cả mẹ kế đều xấu haytốt hoàn toàn, mẹ kế của cô chỉ là một người phụ nữ bình thường không tốt không xấu, nếu Dương Miên Miên đặc biệt có tiền, bà ta nói không chừng cũng nịnh bợ cô hòng tìm chỗ tốt, nhưng bây giờ cô với bà hoàn toàn không có gút mắc lợi ích, cô cũng xem người này như không tồn tại.
Tuy sẽ không đi thuê sát thủ giết người để con trai mình kế thừa hoàn toàn gia sản của chồng *tuy hoàn toàn không đáng là bao, có khi còn không đủ trả tiền thuê sát thủ, với lại tài sản để lại cũng đã dùng di chúc để ghi rõ*, nhưng nếu Dương Miên Miên phơi thây ngoài đường bà ta có khi cũng chẳng đi lãnh về thậm chí còn hờ hững cố tránh cho xa.
Có thể nói, Dương Miên Miên cùng mẹ kế và đứa em trai trên danh nghĩa, cả hai bên đều không muốn dính líu gì đến đối phương.