Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 100:




Lúc Đỗ Cửu chui từ dưới nước lên cực kỳ bực bội, với y mà nói thì tình hình hiện giờ giống như cực khổ lắm mới trang điểm phối đồ xong, đẹp xinh chuẩn bị ra khỏi nhà hẹn hò lại bị một chậu nước đổ ập xuống đầu, mọi người nói xem có tức không hả.
Nhưng mà lửa giận của y nhanh chóng tắt ngóm ngay khi nhìn thấy mặt của mấy người đứng trên rìa đá.
Vì y nhìn thấy Tần Cửu Chiêu, bây giờ không có thân phận làm khó nên ngay ánh mắt đầu tiên y đã nhận ra người kia, đương nhiên dựa theo định luận nhân vật chính thì hắn chắc chắn người vừa nhìn phát đã thấy đẹp nhất trong đám không thể cãi.
Vì vậy lửa giận tự nhiên tắt luôn.
Nhưng mà Phong Tuyệt Đại khi thăm dò nội bộ có gặp nam chính công à?
Đỗ Cửu lướt lại cốt truyện, đoạn này trống không, cốt truyện lấy góc nhìn của nam chính thụ nên cơ bản không nhắc tới đoạn này.
Chỉ có thể tự do phát huy theo hoàn cảnh mà thôi.
Lửa giận của Đỗ Cửu tắt là vì gặp được Tần Cửu Chiêu, mà với Phong Tuyệt Đại là vì gặp được người mình biết.
Chữ biết này đơn giản là viết sao nghĩa vậy, y biết chứ không hề quen.
Cha Phong có được suất thăm dò nội bộ, lại ngầm có ý muốn gọi Phong Tuyệt Đại về nước nghiêm túc nghiên cứu Niệm Cổ bèn gom hết tư liệu của con ông cháu cha đưa cho y, bảo y nhớ kỹ đề phòng bất cẩn tự đạp chân mình còn đạp luôn ông.
Có hết thảy 5 người đứng trên rìa đá, ba người ở giữa Phong Tuyệt Đại không biết nhưng hai người hai bên thì đã nhìn thấy trên tư liệu cha Phong đưa cho, không những hình chụp mà video y cũng có xem, tuy rằng bởi vì chủng tộc trong trò chơi mà có khác đôi chút nhưng Niệm Cổ không thể thay đổi gương mặt nên mắt mũi vẫn như cũ.
Mà hai người kia hiện giờ còn lâu y mới có thể đụng tới, càng quan trọng hơn là nhìn vị trí hai người đứng bên ngoài vậy hiển nhiên địa vị ba người ở giữa càng cao hơn, trong đó có vẻ người ở chính giữa kia là cao nhất.
Vì thế trong phút chốc Phong Tuyệt Đại cảm thấy luống cuống, đương nhiên với y mà nói gọi là thức thời mới là trang tuấn kiệt, dưới sự hoảng loạn y nở nụ cười coi như chào hỏi với mấy người kia rồi lập tức vung đuôi chuồn mất.
Nhưng mà vừa lặn xuống y đã thấy hối hận, khó được dịp gặp được mấy thiên kiêu kia, chưa nói tới chuyện câu kéo làm thân nhưng biết mặt nhau cũng được mà.
Nhưng mà hối hận cũng vô ích, chỉ có thể rút kinh nghiệm sau này đụng chuyện nên bình tĩnh hơn mới được.
"Đệch đệch đệch, giao nhân hóa ra lại đẹp tới vậy!"
"Đây là NPC nhỉ, làm đẹp thật đó, tôi tin lời đồn giao nhân có kỹ năng mê hoặc rồi, chẳng trách trong tư liệu mấy nhân vật quan trọng người này còn đẹp hơn người kia."
"Không phải đâu, NPC vì sao thấy chúng ta lập tức chạy mất chứ, chẳng lẽ giao nhân nhìn thấy nhân loại không nên qua chào hỏi chút à? Theo tư liệu nói thì giao nhân là đồng minh với nhân loại mà."
"Đừng quên bây giờ không phải tất cả chúng ta đều là người, si mị và giao nhân không phải là đồng minh."
"Tôi cược đó là NPC, nếu ở thế giới thật có người như vậy trong giới sao tôi lại không biết chứ."
"Cược thì cược, trên đời này chuyện cậu không biết nhiều lắm đấy, tôi cảm thấy chắc chắn đó là người chơi!"
"Nếu thật sự là người chơi thì người ta sẽ sinh nghi với cái tiếng Bách Hiểu Sinh của cậu đó Nhị Cẩu, ha..."
"Biến đi, gọi ai là Nhị Cẩu hả, gọi anh hai!"
"Đủ rồi, cậu về với đồng loại làm cẩu yêu rồi thì nhận đại đi, nhanh biến về nguyên hình xem có phải là chó cỏ Trung Hoa giống tên của mình không."
"Đ*t, muốn ăn đấm à..."
"..."
Bốn thanh niên ba hoa đùa giỡn, chỉ có người mặc huyền y ở giữa nhìn chằm chằm mặt biển như đang ngẫm nghĩ gì đó.
Trốn vào trong nước xong tiếc nuối mới khẽ thoáng qua trong lòng Đỗ Cửu, lúc này vừa gặp còn không kịp chào hỏi đã phải chia tay, nhưng mà cũng coi như chạm mặt được một lần, hơn nữa còn trước cả vai chính thụ, chuyện này rất quan trọng.
Bởi vì Phong Tuyệt Đại chọn giao nhân nên trước khi chọn class không có cách nào rời khỏi biển, không thể rời khỏi biển cũng có nghĩa là một khoảng thời gian dài sau đó y không thể nào tiếp xúc với Tần Cửu Chiêu được, bảo y làm sao đánh thức hắn đây, lại còn có một vai chính thụ như hổ rình mồi ở kế bên, nếu y chưa kịp đánh thức Tần Cửu Chiêu mà hắn và vai chính thụ đã cọ ra lửa thì y biết khóc với ai đây.
Cho nên ngẫm lại thì chuyện này không biết có phải thay đổi bất ngờ hay không, nhưng cái bất ngờ này thật sự là một chuyện tốt với Đỗ Cửu.
Y có lòng tin rằng chỉ cần mình gặp Tần Cửu Chiêu trước thì chắc chắn sẽ để lại ấn tượng trong lòng hắn, vấn đề chỉ là nhiều hay ít mà thôi, mà lúc này đây có nhan sắc Phong Hoa Tuyệt Đại của Phong Tuyệt Đại thì ấn tượng để lại chắc chắn không nhỏ.
Chỉ hy vọng rằng ấn tượng này có thể kéo dài lâu một chút, ít nhất là đợi tới lúc sau khi y chọn xong class lên tới đất liền.
Đỗ Cửu vừa thầm cầu nguyện vừa dựa theo thiết lập của Phong Tuyệt Đại thay đổi hướng khác tiếp tục đi thăm dò đất liền, trong lòng ngầm chờ mong có thể chạm mặt thêm lần nữa, Đỗ Cửu là mong có thể gặp được Tần Cửu Chiêu, Phong Tuyệt Đại dĩ nhiên mong có thể lôi kéo làm quen, nhưng mà chớp mắt hai ngày trôi qua cũng không gặp lại được.
Kết thúc thăm dò nội bộ, Đỗ Cửu gom thu hoạch một tháng nay của mình viết vào thư gửi cho cha Phong để ông sắp xếp kế hoạch sau khi mở cửa chính thức, đừng thấy cha Phong chỉ là nhà giàu mới nổi nhưng đầu óc rất sáng suốt, bằng không dựa vào một thanh niên vừa hơn 20 như Phong Tuyệt Đại làm sao có thể vượt qua những tập đoàn tài chính khác, khiến tập đoàn nhà họ Phong trở thành phú hào giàu có nhất phương Đông chứ.
Một tháng sau Niệm Cổ sẽ chính thức mở cửa, trong một tháng này sẽ quảng cáo như những trò chơi bình thường khác, nhưng vì vài nguyên nhân lợi ích của giai cấp phía trên mà độ phủ sóng của quảng cáo sẽ không lớn, thậm chí còn kém hơn game thực tế ảo bình thường nữa, chỉ có thể đợi ai thật tinh mắt nhìn xa trông rộng, trong cốt truyện nam chính thụ là người may mắn duy nhất vì cảm thấy poster quảng cáo của Niệm Cổ giống với thế giới cổ đại trước kia của mình nên mới chọn chơi.
Hiện giờ là tháng 2, đầu tháng 12 âm lịch, gần tới tết, du học sinh nước ngoài bắt đầu lục tục về nước, bởi vì bên này Phong Tuyệt Đại còn một ít chuyện dính tới việc học nên nán lại một tuần, vậy nên Đỗ Cửu vừa giúp y hoàn thành việc học vừa tiện đường ngắm nghía cảnh vật nước ngoài một lượt.
Mấy thế giới trước y cũng có ra nước ngoài du lịch nhưng giả thiết của mỗi thế giới đều không giống nhau, khoa học kỹ thuật của thế giới này tiến bộ hơn một chút, khắp nơi đều là xe bay, trên đường toàn là người máy giúp việc khiến Đỗ Cửu nhìn tới hoa cả mắt.
Nói là một tuần nhưng vô số việc lần lựa làm y trễ tới nửa tháng, cuối cùng mới xong hết ngồi trên tàu bay về nước.
Dĩ nhiên có tiền sẽ được ngồi khoang hạng nhất.
Khoang hạng nhất tàu bay cực kỳ xa hoa, bằng với một căn chung cư một phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh, trang trí cực kỳ xa xỉ.
Trước khi lên tàu bay Đỗ Cửu đã chuẩn bị xong cả, kính râm khẩu trang mũ đều mang hết, ai không biết nhìn lướt qua còn tưởng y là minh tinh, nhưng hết cách rồi, ai bảo gương mặt của Phong Tuyệt Đại quá bắt mắt, thật ra y cũng muốn cho người khác nhìn ngắm mình nhưng vì để không rước phiền nên chỉ đành che kín vậy.
Đi một chuyến phải mất 5 tiếng đồng hồ, sáng sớm Đỗ Cửu xuất phát nếu không có gì thì 3 giờ chiều là có thể tới nơi.
Lúc Đỗ Cửu bước vào cửa chỗ đối diện cũng có người bước vào, y vào khoang hạn nhất bèn tháo kính râm khẩu trang ra để tiện cho tiếp viên hàng không xác minh, quay đầu lập tức nghe được một tiếng hô nhỏ:
"Là cậu! Là giao nhân kia!"
Đỗ Cửu quay đầu lại theo phản xạ thấy được một thanh niên hơi béo chừng hai mấy tuổi, vẻ mặt kinh ngạc tựa như nhìn thấy thứ không thể tưởng tượng vậy.
"Sao cậu không phải NPC được chứ?!"
"Anh là..." Đỗ Cửu chần chừ, thật ra y đã nhận ra đối phương, đúng là một trong 5 người y đã gặp trong Niệm Cổ, hơn nữa còn là người đứng bên phải Tần Cửu Chiêu kia!
Trong lòng nhanh chóng nhớ lại cốt truyện, lập tức tìm được tư liệu của đối phương.
Tên gọi trong hiện thực là Điền Nguyên, ID Niệm Cổ Bách Hiểu Sinh, là anh em tốt kiêm trợ thủ đắc lực nhất của nam chính công, bởi vì tên họ nên thường xuyên bị anh em trêu là chó cỏ Trung Hoa, biệt danh Nhị Cẩu, trong Niệm Cổ anh ta lựa chọn yêu tộc, không biết trùng hợp thế nào mà lại bị phân vào cẩu yêu.
Nhưng mà tài năng thật sự của anh cũng giống với ID Niệm Cổ, Bách Hiểu Sinh, là mật thám trên giang hồ sở trường tìm kiếm tư liệu tin tức, có mạng lưới quan hệ do chính mình dựng nên, dù cho là trong hiện thực hay trò chơi.
Thân phận của nam chính thụ Trình Hoằng trong hiện thực là do anh điều tra cho Thái Tử, tư liệu đó đương nhiên là dùng để vả mặt.
Đơn giản là Thái Tử dẫn người tới chống lưng cho nam chính thụ, vả mặt ông cha muốn nâng đỡ con riêng của cậu ta rồi dẫn cậu ta đi, sau đó Trần thị bị chèn ép không ngóc đầu nổi, đợi tới khi tác dụng thật sự của Niệm Cổ bị phơi bày, cha Trần tìm tới xin nam chính thụ giúp đỡ đương nhiên lại bị vả mặt tiếp, cuối cùng hoàn toàn phá sản thất vọng phát bệnh mà chết.
Lúc Đỗ Cửu xem cốt truyện đặt mình dưới góc nhìn của nam chính thụ nên cảm thấy rất sướng, nhưng hiện giờ đổi lại dưới góc nhìn của người ngoài thì nhìn sao cũng thấy cẩu thả.
Trần Hoành hàng thật là tên bùn nhão không trát nổi tường ăn chơi phá của, cha Trần tốn rất nhiều công sức cũng không kéo cậu ta về đường ngay được, gia nghiệp to nhưng vậy làm sao có thể giao cậu ta phá được chứ nên chỉ đành nâng đỡ con riêng, nam chính thụ xuyên qua mất trí nhớ cái gì cũng không biết, dáng vẻ ngu ngốc thì dưới góc nhìn của cha Trần càng không thể giao lại cho cậu ta được.
Hơn nữa cha Trần vì bồi thường cho Trần Hoành và vợ còn chuyển không ít cổ phần cùng tiền bạc cho hai người, đủ để bọn họ sung sướng cả đời.
Tuy rằng trên tình cảm đúng là có lỗi với mẹ con họ nhưng cũng không tới mức phải dồn ông vào chỗ chết, nam chính thụ không có ký ức của Trần Hoành không biết đào đâu ra nhiều hận thù với cha Trần như vậy nữa, nếu không có ông thì những thứ cậu ta được hưởng thụ lúc mới tỉnh lại từ đâu ra vậy?
Đỗ Cửu lắc đầu, thôi, mấy chuyện này đều không liên quan tới y.
Tóm lại là phải làm rõ thân phận với thanh niên trước mặt này, trong lòng Đỗ Cửu vừa nghĩ bèn nhanh chóng quyết định.
"Hóa ra cậu là người chơi chứ không phải NPC!" Điền Nguyên nhìn Đỗ Cửu tấm tắc kinh ngạc cảm thán, tiến lên một bước vươn tay, "Chào cậu, tôi tên Điền Nguyên, người anh em này cậu tên gì?"
Đỗ Cửu nở nụ cười tiêu chuẩn không lệch, đưa tay ra bắt lại: "Chào anh, tôi tên Phong Tuyệt Đại."
Dường như Điền Nguyên vừa bị nghẹn lời, sau đó mới giơ ngón cái với y: "Cái tên này của chú em đặt hay đấy, nhìn xa ra không phải chính là Phong Hoa Tuyệt Đại sao."
Đỗ Cửu vẫn giữ nụ cười lại bày ra một chút áy náy: "Lần trước ngại quá, thật ra là vì tôi nhận ra cậu Lý và cậu Tống, nhưng gặp mặt bất ngờ quá khiến tôi hơi hoảng."
Đây xem như giải thích cho sự thất lễ trước kia của mình, lần này làm sao cũng không thể bỏ qua được, dựa vào bản tính thương nhân của y thì đám người này đều là khách hàng lớn!
Không thể không nói gương mặt này của Phong Tuyệt Đại thật sự quá dễ làm thân, khôn khéo như Điền Nguyên đều bị lung lay theo bản năng muốn xích lại gần y, xua tay không hề để ý đáp: "Không sao không sao hết, đều là lỗi của lão Lý cả, sau này rảnh thì nói với cậu ấy vậy! Lại đây lại đây tâm sự chút nào người anh em, một tháng thăm dò nội bộ này lần đầu tiên tôi nhìn thấy giao nhân đấy, có thể nói thêm một chút cho tôi biết không?"
Đỗ Cửu vui vẻ đồng ý.
Trong lòng xì một tiếng, xem ra cũng không ngốc, nhanh như vậy đã sực tỉnh ra bắt đầu xã giao rồi, không sao cả, ai cũng vờ vịt với nhau mà, huống hồ gì chuyện y thật sự tính toán cũng không phải chuyện này.
Đúng vậy, Đỗ Cửu định đánh từ bên này, đi đường thôn vây thành thị, trước hết cứ bám lấy đàn em của Tần Cửu Chiêu thì cho dù hai người không gặp mặt y cũng cọ đủ cảm giác tồn tại!
Đừng tưởng rằng chỉ có Tần Cửu Chiêu biết bài trận, y cũng biết vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.