Tôi Cùng Nam Thần Xuyên Vào Sủng Văn Nữ Phụ

Chương 8:




(29)
Khóe môi tôi giật, hỏi Thẩm Lãng, “Tên fan của anh là Ất My? Nghe có vẻ có liên quan đến phạm tội, phạm pháp.”
Thẩm Lãng chưa kịp trả lời, Lan Mao đã tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Cô nói gì đấy? Cô đúng là đồ xấu xa, chắc chắn đang ganh tị Tô Vân Y của chúng tôi chứ gì!”
Tôi: “…”
Thẩm Lãng ôm trán thở dài, lại thở dài tiếp, sau đó nghiêm mặt nói với Lam Mao: “Tôi tới đây đón bạn tôi về. Nghe cô ấy nói, vừa rồi anh gây khó dễ cho cô ấy.”
Lan Mao nhìn tôi, rồi nhìn Thẩm Lãng, hắn nở một nụ cười cứng ngắc: “Vị tiểu thư này, là bạn của Vân Y hả?”
Thẩm Lãng nói: “Ừ.”
Lam Mao lập tức đi tới, cẩn thận vỗ nhẹ bụi đất vốn không tồn tại trên người tôi, giúp tôi vuốt lại mớ tóc rối, cúi đầu hạ eo, rồi để mấy thằng đệ của hắn nhường đường cho tôi đi: “Vân Y, anh không có ý làm khó bạn em, chỉ là cảm thấy cô ấy đàn guitar không tệ, nên muốn qua thỉnh giáo. Nếu em đã đến đón người thì anh xin phép không làm phiền nữa.”
Nói xong, hắn đơn giản dắt theo đàn em của mình rời đi.
Phải nói, Lam Mao thực sự là một fan hâm mộ đúng mực. Tình cờ gặp được thần tượng bên ngoài, không có ý định xin chụp ảnh hay ký tặng, chỉ đơn giản bày tỏ tình cảm xong thì nhanh chân chạy đi, thực sự chỉ để ý đến công việc chứ không quan tâm đến cuộc sống riêng tư.
Thẩm Lãng đi tới nắm tay tôi: “Đi thôi.”
Tôi khụt khịt ngoan ngoãn để anh dẫn đi. Thực ra, theo cách chúng tôi thân thiết với nhau từ trước, lẽ ra anh đã cười nhạo tôi. Nhưng dường như anh nhìn thấy được nỗi sợ hãi đang ẩn giấu trong lòng tôi, anh không nói một lời, chỉ nắm chặt lấy tay tôi, từng bước dẫn tôi đi.
Đôi tay của nữ minh tinh được chăm sóc cẩn thận, từng ngón tay trắng nõn, mềm mại, thậm chí cả móng tay cũng hồng hào. Nhưng Tô Vân Y quá gầy nên đôi tay đó có chút gầy gò, rơi vào lòng bàn tay tôi, cảm giác mát lạnh như ngọc.
Chúng tôi bước ra khỏi quán bar, xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, gió đêm thổi vào mát rượi, tôi chỉ rùng mình liền được kéo vào một vòng tay không rộng nhưng rất ấm. Thẩm Lãng quấn lấy áo khoác của tôi nửa người, chạm nhẹ vào đầu tôi, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, tôi không phải đến rồi sao?”
Tôi cúi đầu, dùng hết sức đá mấy viên đá nhỏ bên đường rồi nói nhỏ: “Vừa rồi Mộ Dung Linh cũng tới. Anh ta chỉ dẫn Thủy Tuyền đi thôi, còn trách em đưa Thủy Tuyền tới đây, để cô ấy gặp nguy hiểm.”
Thẩm Lãng vuốt tóc tôi: “Hắn không cứu em ra ngoài sao?”
“Không có.” Tôi nói, trong lúc đó chỉ cảm thấy tức giận và tuyệt vọng, giờ nói ra lại dâng trào lên, “Bá đạo tổng tài của sủng văn không phải đều cùng một loại sao, nam chính nam phụ 1 nam phụ 2,3,4,5 ngoại trừ nữ chính ra thì đều xem người khác là không khí.”
Lúc Mộ Dung Linh đưa Thủy Tuyền đi, sau đó nói: “Còn lại các người tùy ý”, tôi sợ đến mức chân run, nhưng phải giả vờ bình tĩnh mà trừng mắt nhìn Lam Mao. Tôi biết rằng tôi không được thể hiện sự rụt rè của mình, nếu không họ sẽ nhìn thấy sự sợ hãi của tôi, họ sẽ càng làm càn hơn.
Sự sợ hãi như vậy lên đến đỉnh điểm khi tôi nghe thấy giọng nói của Thẩm Lãng. Bởi vì tôi chợt nhớ ra, anh cũng bị kẹt trong thân thể của một người phụ nữ. Thân thể đó là một sao nữ yếu ớt, suốt ngày chỉ ăn mỗi salad vì muốn giữ dáng. Nếu như vừa rồi, Lam Mao không phải là fan của Tô Vân Y thì chuyện gì sẽ xảy ra? Có phải ý thích của tôi sẽ kéo thêm một người vô tội xuống vực sâu một lần nữa? Thẩm Lãng không trách tôi, nhưng tôi cảm thấy rất có lỗi.
Lúc này, tôi nghe thấy giọng nói của Thẩm Lãng mang chút ý cười, như là cố ý giúp tôi chuyển hướng chú ý: “Hạ Quy Tuyết, tôi còn không biết em có thể chơi guitar.”
“Em biết.” Tôi lẩm bẩm, “Nếu không phải vì điều kiện gia đình hạn hẹp, em chắc chắn đã tham gia cuộc thi sớm hơn. Có lẽ em đã là một ca sĩ nổi tiếng rồi. Làm sao lại xuyên đến một thế giới rách nát như vậy được? Còn phải hứng chịu cơn tức giận của tên nam chính thần kinh? Sắp bức chết em rồi. Để mặc cho Thủy Tuyền cùng đám đàn ông đó tự chơi đùa đi.”
Tửu lượng của Long Island Iced Tea không hề thấp, tôi nghi ngờ tôi đã uống say rồi, tôi cúi người dựa vào lòng Thẩm Lãng hỏi: “Chuyện của công ty Quách thiếu đã giải quyết xong chưa?”
“Tôi sẽ sửa tiếp bug sau giờ làm việc vào ngày mai.”
“Sao anh đã xuyên thành sao nữ rồi mà vẫn phải đi sửa bug?”
“Người lao động hăng say, mãi mãi có tâm hồn lao động.”
Tôi vùi đầu vào lòng Thẩm Lãng, nhân cơ hội chiếm một chút tiện nghi cơ thể của mỹ nhân: “Thẩm Lãng, anh có để ý rằng chúng ta làm người bình thường trong sủng văn thì sẽ cảm thấy thế giới này bất bình thường không?”
“Phát hiện rồi.” Trong ý thức cuối cùng, tôi đến bên tai Thẩm Lãng nói nhỏ, “Thế giới này không bình thường, nhưng ít nhất anh ở bên cạnh em là bình thường.”
Sau đó, tôi hoàn toàn say bất tỉnh. Khi tôi tỉnh dậy, thế giới đã hỗn loạn. Bởi vì Thẩm Lãng, à không, tên của Tô Vân Y đã ở trong danh sách hot search, liên tiếp có tận bảy đến tám cái, tất cả đều là hot search đen. Dễ thấy nhất là “Tô Vân Y bắt nạt Triệu Thanh Xuyên” đang đứng đầu danh sách, bên cạnh còn thêm chữ “bạo”. Tôi nhìn chằm chằm vào tám chữ này, đặc biệt là động từ trong câu, rất lâu liền tự hỏi là mắt mình có vấn đề hay não người treo hotsearch có vấn đề.
Hotsearch tiếp theo là: “Tô Vân Y đêm khuya say rượu ở quán bar”: Đó là bức ảnh Thẩm Lãng đưa tôi ra khỏi quán tối hôm qua. Không biết người chụp bức ảnh có phải đặt điện thoại ở góc cố định không, rõ ràng Thẩm Lãng đang bảo vệ tôi, nhưng hắn vừa chụp liền cảm giác tôi như cây gậy nằm trong tay Thẩm Lãng.
“Tô Vân Y chơi luật ngầm”: Là ảnh chụp chính diện cảnh Thẩm Lãng và Quách thiếu ngồi trên chiếc xe đến công ty.
“Khả năng diễn xuất của Tô Vân Y”: Tôi không biết ai đã leak cảnh thử vai công chúa Trường Bình của Tô Vân Y ra ngoài. Điên hơn còn điên cuồng ám chỉ Thẩm Lãng nhận được vai diễn này đều nhờ công nâng đỡ của Quách thiếu.
“Tô Vân Y phẫu thuật thẩm mỹ”: Vừa nhìn vào ảnh là biết những tấm đó đều là ảnh Tô Vân Y trước khi giảm cân, dĩ nhiên ngũ quan sẽ khác lại đi so với bức ảnh đã trang điểm đậm, còn qua một khâu pts nữa.
……
Tôi mất hơn nửa tiếng ngồi xem hết đống hotsearch này. Tôi đi ra khỏi phòng, đến phòng bên cạnh tìm Thẩm Lãng, vừa mở cửa đã phát hiện anh đang ngồi trước cửa sổ cầm Switch chơi game, dáng vẻ rất bình tĩnh. Tôi mở to mắt: “Máy switch này ở đâu ra vậy?”
“Quách thiếu gửi tới.” Thẩm Lãng nâng mắt liếc tôi một cái, ra hiệu cho tôi ngồi ở bên cạnh, “Vừa rồi đạo diễn La liên lạc với tôi, nói là ở trước cổng phim trường đang có rất nhiều phóng viên vây quanh, vì vậy tuần này tôi không cần đi quay nữa. Nhân tiện, lão Quách cũng gửi cho em một cái, tôi còn để trong túi, vốn hôm qua định đưa cho em rồi nhưng em lại uống say, giữa đường liền bất tỉnh, là tôi cõng em về đó.”
(30)
Giọng điệu của anh có vẻ bình tĩnh, vì vậy tôi cũng bình tĩnh lại, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãng. Suy nghĩ một hồi, vẫn phải hỏi: “Giải quyết như thế nào đây?”
Thẩm Lãng ngẩng đầu nhìn tôi cười: “Giải quyết sao đây? Đây không phải định sẵn Tô Vân Y bị bôi đen đúng theo nguyên tác sao. Đợi đạo diễn và biên kịch giải quyết là được, những việc khác chúng ta không cần bận tâm.”
Anh lại cúi đầu chơi game, ấn vào nút bấm hai lần, đột nhiên dừng lại, lời nói có chút kỳ lạ: “Cũng may, người xuyên vào Tô Vân Y là tôi. Tôi cũng không để tâm đến những lời người khác mấy nhưng quả thật trải nghiệm rồi cũng cảm thấy có chút khó chịu.”
Tôi mất một lúc mới hiểu được ý của anh. Anh đang nói, cũng may anh là người bị những con người vô tâm lăng nhục, mà không phải là Tô Vân Y của nguyên tác. Tô Vân Y của nguyên tác rốt cuộc đã từng bước từng bước bị hắc hóa như thế nào?
Tác giả chỉ miêu tả sự xấu xa độc ác của cô ấy, đồng thời đề cập ngắn gọn đến những khó khăn mà cô ấy phải chịu đựng. Nhưng vào lúc này, sau khi được chứng kiến những chuyện cô ấy đã trải qua, tôi đột nhiên hiểu được tâm trạng của Tô Vân Y.
Cô quả thật là một nữ minh tinh triển vọng, được rất nhiều người gửi gắm mong đợi, nhưng quá khứ cô ấy cũng từng béo, từng xấu xí và cũng từng bị người khác bắt nạt qua. Một cô gái phải có đủ sự can đảm và nghị lực lắm mới từng chút từng chút bò ra khỏi vũng bùn để rồi đứng lên được sân khấu lớn, nhưng đằng sau lưng cô ấy lại đầy những vết sẹo.
Cô cũng từng biết yêu, yêu một cách đầy say đắm, vì vậy cô đã tỏ tình với Mộ Dung Linh trước mặt các phóng viên, sau khi bị anh từ chối, cô còn phải hứng chịu sự chế nhạo từ dư luận.
Cô kính nghiệp, muốn trở thành một diễn viên, muốn trở thành một nữ diễn viên xuất sắc nhất, nhưng cô ấy đã bị che mắt bởi sự ghen tị và hận thù, cuối cùng đã dấn thân vào con đường không thể quay đầu được nữa.
Nhưng tâm hồn được tôi luyện bởi cuộc sống đầy khắc nghiệt ấy lại bị tác giả nhận định là “nữ phụ độc ác”, bị áp đặt vào trong truyện như một công cụ thể hiện tình yêu cảm động của nam chính và nữ chính ngây thơ, chưa trải sự đời.
Tôi lấy máy Switch ra khỏi tay Thẩm Lãng, nhìn anh bằng một ánh mắt đầy quyết tâm: “Thẩm Lãng, chúng ta làm gì đó đi!”
“Làm gì?”
“Những hot search này, hoàn toàn không có một cái là thật, nhất là việc nói anh ức hiếp Triệu Thanh Xuyên, hoàn toàn là nói bậy.” Tôi nói, “Ba ngày sau là tiệc giao lưu của người nổi tiếng, em cũng đã tra kỹ rồi, thực tế đây là tiệc từ thiện, tất cả diễn viên lớn đều sẽ tề tựu về đây, còn có các nhà đài, báo chí truyền thông cũng sẽ đến. Chúng ta cứ nhân cơ hội này đem hết mọi việc nói cho rõ, không cần phải mượn truyền thông để minh bạch nữa.”
Tôi vơ lấy bút, vừa viết vừa vẽ trên giấy: “Nếu không được thì vẽ sơ đồ tư duy, làm PPTT, đem hết kinh nghiệm tích góp được, cũng phải làm cho rõ chuyện này.”
Rõ ràng là có thù phải trả, sao lại trở thành bắt nạt rồi?
Rõ ràng là cứu người, sao lại biến thành nửa đêm uống say?
Rõ ràng là giảm cân thành công, sao lại trở thành phẫu thuật thẩm mỹ?
Rõ ràng đi viết code, sao lại thành ra đi vào khách sạn chơi luật ngầm?
Tuy nói tự mình biết phân đúng sai, mặc kệ dư luận thế nào, nhưng cũng không thể trơ mắt ra bị vu oan thế này. Chúng tôi không phải là thánh nhân, chúng tôi chỉ là công nhân. Là loại công nhân chỉ làm thêm giờ nếu họ được trả thêm tiền.
Tôi giải thích cặn kẽ kế hoạch, Thẩm Lãng cười rồi nhìn tôi: “Được.”
Ba ngày trôi qua, Thẩm Lãng dành phần lớn thời gian ở công ty của Quách thiếu để sửa bug. Tôi có gặp Triệu Thanh Xuyên một lần ở hành lang khách sạn, vừa gặp là tôi đã dùng mặt lạnh nhìn hắn, cảm giác bị bí bách khó tả, giọng Triệu Thanh Xuyên nhất thời ngắt quãng: “Cô…cô…cô trừng mắt làm gì?”
Tôi giễu cợt: “Tô Vân Y bắt nạt anh? Vậy mà anh cũng nghĩ cho được, anh xem hot search không thấy hổ thẹn à?”
“Hot search là do công ty mua lại, không liên quan gì đến tôi.” Triệu Thanh Xuyên tiếp tục nói dối, “Hơn nữa, tôi vừa nhìn thấy đã yêu cầu họ rút lại ngay lập tức. Lưu Nhất, tôi khuyên cô đừng tự tìm phiền phức.”
“Tự tìm phiền phức?” Tôi hạ giọng lặp lại, thanh âm đột nhiên cao lên, “Tôi tự tìm phiền phức?! Triệu Thanh Xuyên, anh xứng đáng nói ra lời này sao?”
“Hot search được treo lên những tám tiếng mới bị gỡ xuống. Sao hả, tám tiếng này anh không xem điện thoại hả?
Tôi nhìn hắn, nói từng chữ một: “Anh có biết tại sao Thủy Tuyền lại không thích anh không? Bởi vì anh là một người đáng khinh, kém cỏi, nhỏ nhen, nhỏ nhen!”
Triệu Thanh Xuyên bị tôi đâm trúng chỗ đau, hắn tức giận định giơ tay đánh tôi. Lòng tôi chợt chùng xuống, tôi cảnh giác lùi về, nhưng lại đụng phải ai đó. Lúc đầu tôi nghĩ đó là Thẩm Lãng, nhưng khi quay lại, tôi lại thấy Thủy Tuyền.
Thủy Tuyền hai mắt đỏ hoe hỏi tôi, “Tiểu Nhất, cậu không sao chứ?”
Tôi đơ người một lúc trước khi nhận ra cô đang hỏi về chuyện ở quán bar vào ngày hôm đó, tôi lắc đầu và nói: “Tôi không sao.”
“Tối hôm đó, sau khi anh Mộ Dung đưa mình đi, mình đã cảm thấy không ổn, nhất định phải quay lại cứu cậu.” Thủy Tuyền đỏ mắt nhìn tôi, “Được nửa đường thì mình cãi nhau với anh ấy, sau đó mình xuống xe tìm cậu, trên đường thì gặp anh mình. Anh mình dẫn mình đi tìm, lúc đó mình mới biết, cậu được chị Tô đến rước đi rồi.”
Anh trai trong miệng cô hẳn là Tề Thiên Sâm, người đã lâu không xuất hiện. Ngừng một chút, cô ấy lại nói: “Mình thấy hot search rồi, chị Tô bây giờ vẫn ổn chứ?”
“Không ổn đâu.” Tôi nói dối đại, “Sau khi cô ấy đọc hot search, bi thương tột độ, đã tự nhốt mình và khóc sướt mướt trong phòng hai ngày, tôi là đi ra ngoài mua túi chườm đá về đắp cho hai con mắt sưng của cô ấy đây.”
Thủy Tuyền lập tức nhìn về hướng Triệu Thanh Xuyên. Hắn vốn dĩ định ra tay đánh tôi, nhưng sau khi nhìn thấy Thủy Tuyền, tay giơ ra giữa chừng liền lập tức thu về lại, “Tiểu Tuyền, anh không có ý gì hết, hot search đó không liên quan đến anh…”
“Anh Thanh Xuyên, em không nghĩ anh sẽ làm ra loại chuyện này.” Thủy Tuyền nhìn Triệu Thanh Xuyên với vẻ mặt thất vọng, sau đó quay qua hỏi tôi, “Tiểu Nhất, lát nữa mình có thể đến thăm chị Tô không?”
“…Không được.” Anh còn đang ở chỗ Quách thiếu sửa bug mà, “Chị Tô nói, bây giờ cô ấy đang rất khó chịu, đau lòng quá rồi nên không muốn gặp Triệu Thanh Xuyên hay bất kỳ ai khác nữa.”
Triệu Thanh Xuyên sắc mặt cũng tái xanh, xem ra hắn rất muốn giải thích thêm điều gì, trong lòng hắn chắc chắn cảm thấy tôi đang dựng chuyện một cách vô lý, nhưng hắn lại sợ càng nói thêm sẽ làm hình tượng của hắn càng xấu đi trong mắt Thủy Tuyền, cho nên hắn ném cho tôi một ánh mắt bén như dao, nhưng rồi sao, rồi cuối cùng vẫn phải cắn răng im lặng.
Thủy Tuyền cũng không kiên quyết đòi đi thăm nữa, chỉ vỗ vỗ tay tôi: “Được rồi, vậy Tiểu Nhất chăm sóc tốt cho chị Tô nha, nếu cần sự giúp đỡ thì đừng khách sáo với mình nha.”
Nói xong cô liền xoay người rời đi.
Nhìn vào bóng lưng của Thủy Tuyền, tôi luôn cảm thấy dường như đã có điều gì đó thay đổi trong cô.
Ngay khi Thủy Tuyền rời đi, Triệu Thanh Xuyên lập tức vực dậy, cố gắng cãi lý với tôi. Tôi không muốn để ý đến anh ta, ném lại một câu: “Lúc anh đẩy Tô Vân Y, tôi đã ghi hình lại rồi.” Sau đó mãn nguyện ngắm nhìn Triệu Thanh Xuyên ngậm miệng lại như có ai đó đột nhiên bóp cổ hắn.
Tôi đến cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ ăn, lúc quay về thì thấy Thẩm Lãng đã trở về rồi, vẻ mặt mệt mỏi dựa vào sô pha.
Tự mình chỉnh sửa một thuật toán khổng lồ như vậy không phải là một việc dễ dàng. Tôi cảm thấy hơi đau lòng, mở túi đồ trên tay, lựa ra một trong ba chiếc bánh sandwich tôi thích nhất rồi ném qua cho anh, sau đó hỏi: “Đúng rồi, bữa tiệc ngày mốt kia, chúng ta làm sao đi đến đó? Vì là tiệc giao lưu của giới nổi tiếng, đường chắc chắn sẽ bị phong lại, taxi sẽ không qua được, bên phía quản lý công ty anh có nói gì không?”
Thẩm Lãng mở mắt ra, cười nhạt nhìn tôi: “Quách thiếu nói đến lúc đó hắn sẽ lái xe đưa chúng ta đến đó.”
(31)
Đêm đó, tôi đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, tình tiết chuyển nhanh đến phần giữa và phần sau của câu chuyện, để bảo vệ cho Thủy Tuyền, tôi đã yêu cầu cô ấy chạy đi, để lại bản thân mình đối phó với vài tên côn đồ, sau đó bị tưới xăng đốt, cuối cùng hoàn toàn bị hủy dung. Loại cảm giác đau bỏng đó khiến trái tim tôi như nứt toạc ra, tôi hét lên rồi choàng tỉnh dậy, Thẩm Lãng ở phòng bên cạnh lập tức xông đến. Tôi ngước lên nhìn rồi hỏi anh: “Giấc mơ này có phải là điềm báo rằng em không thể thoát ra khỏi cốt truyện ban đầu?”
Anh sờ đầu tôi, nhẹ giọng nói: “Em đừng nghĩ nhiều, chỉ là mơ thôi.”
Tôi cùng Thẩm Lãng rời khách sạn đã là năm giờ chiều, ngoài trời có tuyết rơi nhẹ. Thời tiết đang là giữa mùa đông, vì tuyết rơi nên trời tối sớm, những đám mây đen như những vệt chì bôi đen lên bầu trời.
Một vài ngọn đèn đường đã được lên đèn, tôi thở ra một hơi trắng xóa, đột nhiên thấy hối hận khi không mặc thêm một lớp áo. Có điều không sao, chiếc xe vàng của Quách thiếu cũng đậu cách đó không xa. Tôi nhanh chóng đi nhanh qua đó, mới phát hiện hôm nay Quách thiếu ăn mặc trông như chó… à không, là khoác lên người bộ vest sang trọng, còn làm cả tóc.
Thấy chúng tôi đến gần, Quách thiếu chủ động mở cửa xe cho chúng tôi với nụ cười niềm nở trên môi: “Chào chị Tô, chào Tiểu Lưu, hai người vào xe nhanh đi, chúng ta xuất phát.”
Tôi ngồi vào xe bỗng cảm thấy ấm hẳn lên, không kìm được cảm thán, “Quách thiếu, anh thay đổi rồi.”
Quách thiếu bây giờ đã khác hẳn với hình tượng nhân vật phản diện kiêu ngạo, độc đoán ban đầu, hắn nói với vẻ kính trọng: “Cảm ơn chị Tô vì điều này. Chị Tô quá giỏi! Sau khi sửa hết bug, hệ thống được cập nhật phiên bản mới, giá cổ phiếu của công ty chúng tôi cũng tăng vọt trở lại, thậm chí còn tăng nhiều hơn trước nữa!”
“Nhưng mà chị Tô, sao em cứ cảm thấy chị so với trước đây rất khác nhau?” Quách Thiệu rốt cuộc cũng nói lên thắc mắc trong lòng, nhưng lời nói này lại có chút mất mát và than thở mơ hồ.
Tôi chợt nghĩ đến những gì hắn đã nói lúc trước, ban đầu Quách thiếu đã trợ giúp rất nhiều và đem hết tài nguyên nâng đỡ Tô Vân Y, còn là người đã giúp cô ấy lấn sang diễn xuất, cuối cùng còn nghĩ đến việc muốn chiếm cô ấy làm của riêng cho mình. Có lẽ, Quách thiếu đã từng thật lòng thích Tô Vân Y của nguyên tác.
Xe dừng trước khách sạn Garden, cả con đường đều đã bị phong kín, trước cửa có vô số xe sang đậu mà tôi còn không biết nhãn hiệu. Nhìn thoáng qua, tôi đã nhận ra chiếc xe mà Thủy Tuyền và Mộ Dung Linh đã đi trước đó, nhanh chóng chỉ về phía Thẩm Lãng: “Nhìn kìa, xe của nam chính.”
Thẩm Lãng liếc nhìn: “Rolls-Royce Phantom, thật đúng là tiêu chuẩn nam chính.”
Đang nói chuyện thì Mộ Dung Linh xuống xe.
Phải nói người này xứng đáng là nam chính, tuy là dã thú đội lốt người nhưng ngoại hình lại vô cùng xuất chúng. Bộ vest hắn đang mặc được cắt may khéo léo, tay áo còn được đính kim cương lấp lánh.
Nam chính xuống xe, mắt hắn lại dán vào một phía nào đó, tôi đi theo hướng nhìn của hắn thì phát hiện có một chiếc xe khác đang đậu ở đó, Tề Thiên Sâm đang cúi người mở cửa xe, đỡ Thủy Tuyền bước xuống.
Tối nay Thủy Tuyền ăn mặc trang điểm rất đẹp, mặc một chiếc váy trễ vai màu trắng như tuyết, đeo một chiếc vòng ngọc lục bảo trên cổ, mái tóc được chải chuốt cẩn thận. Trong mắt Mộ Dung Linh hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng khi ánh mắt của hắn rơi vào Tề Thiên Sâm, người đang ở đứng cạnh Thủy Tuyền, và Triệu Thanh Xuyên, người vừa xuống xe, cũng ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt của hắn liền bộc lộ cảm xúc ghen tị và tức giận.
Đây là lần đầu tiên trong nguyên tác, ba nhân vật chủ chốt cùng nhau xuất hiện, nhưng tôi không có tâm trạng để ăn dưa nữa. Tôi sờ sờ túi áo, đảm bảo ổ USB vẫn còn ở đó, nhanh chóng kiểm tra tập tin đã sao lưu trên điện thoại, sau đó ngẩng đầu gật nhẹ với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng lập tức nhếch mép cười: “Tôi cũng chuẩn bị xong rồi.”
Quách thiếu nghe vậy lập tức cao hứng: “Đúng vậy! Chị Tô, cố lên! Em nghĩ chị đẹp hơn Thủy Tuyền đó rất nhiều. Mặc dù váy của cô ta có đắt tiền hơn nhưng chị cũng không thua kém! Cởi áo khoác ra đi!”
Thẩm Lãng gật đầu, mở khóa kéo, cởi áo khoác xuống, lộ ra áo sơ mi kẻ sọc trắng xanh và quần jean.
Quách thiếu: “?”
“Như vậy đi.” Thẩm Lãng đẩy cửa xe định xuống xe, nhưng bị Quách thiếu ra sức ngăn lại, “Chị Tô, chị định ăn mặc như vậy để dự tiệc tối nay sao? Chị có biết không trong đó toàn là người nổi tiếng hay không, nơi này là trường khoe, trường ganh đua nhan sắc đó…”
Thẩm Lãng dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Tôi nghiêm túc hỏi Quách thiếu, “Mục đích của bữa tối từ thiện là từ thiện hay yến tiệc? Nếu là từ thiện thì mặc như thế nào có quan trọng sao? Nếu là yến tiệc, tại sao nó lại lấy danh nghĩa từ thiện?”
Quách thiếu nhất thời sững sờ trước câu hỏi của tôi, tôi nở nụ cười thật tươi với hắn, rồi cũng xoay người xuống xe cùng Thẩm Lãng.
Cách đó không xa, ba nhân vật chủ chốt đang tranh cãi xem Thủy Tuyền nên đi cùng ai lên thảm đỏ. Cuối cùng, Triệu Thanh Xuyên là người chiến thắng: “Tiểu Tuyền gần đây đang quay phim với tôi. Bây giờ Tô Vân Y đang bị vấy bẩn, đạo diễn muốn biên kịch cắt vai của cô ấy và đổi Thủy Tuyền vào vai nữ chính, chúng tôi tốt nhất nên đi cùng nhau…”
Hắn chợt im lặng bởi vì tôi và Thẩm Lãng đang đi qua đó.
Thủy Tuyền nhìn qua, hết sức kinh ngạc: “Chị Tô, sao chị lại ăn mặc như thế này?”
“Sao vậy? Không phải tốt sao?” Thẩm Lãng cúi đầu nhìn, “Thật hợp với khí chất chuyên nghiệp thường ngày của tôi.”
Trước khi đi ra ngoài, anh lấy một chiếc áo sơ mi kẻ sọc và quần jean từ trong tủ, sau đó ra ngoài cắt tóc ngắn. Nhưng dù sao thì anh cũng đang là một nữ minh tinh, dù không trang điểm thì gương mặt trông vẫn đẹp hơn người thường rất nhiều.
Đôi mắt của Mộ Dung Linh và Tề Thiên Sâm đảo qua thời trang hôm nay của Thẩm Lãng cũng, cả ba đều không có biểu cảm, đến khi rơi xuống tôi, mỗi người họ đều có biểu cảm khác nhau.
——Triệu Thanh Xuyên lại ngoảnh mặt đi không thèm nhìn.
Thẩm Lãng mặt không biểu cảm liếc nhìn Triệu Thanh Xuyên, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường và lạnh lùng, sau đó anh đưa tôi đi thẳng lên thảm đỏ.
Những phóng viên đến sớm đang túc trực sẵn sau khi thấy Tô Vân Y – người đang bị vấy bẩn xuất hiện, liền chạy đến bủa vây. Họ vác máy ảnh và micro chạy đến, sau đó đưa micro và hỏi: “Tô tiểu thư, cô nghĩ gì về hotsearch trong hai ngày qua?”
“Tô tiểu thư, cô thật sự bắt nạt Triệu Thanh Xuyên trên phim trường sao?”
“Tô tiểu thư, cô có thể cho tôi biết mối quan hệ giữa cô và nhị thiếu gia của Quách gia -công ty
“Tô tiểu thư, vì sao cô lại trang điểm thành ra thế này, đây là tự hủy hình tượng của bản thân sao?”
Thẩm Lãng nhìn xung quanh một vòng rồi cầm lấy micro: “Hiện tại, tôi chỉ có thể trả lời câu hỏi cuối – Tôi ăn mặc như thế này là vì tôi, tự, nguyện.”
Phóng viên đặt câu hỏi kia hết sức kinh ngạc, Thẩm Lãng ném micro, dẫn tôi lên thảm đỏ. Bảo vệ đến ngăn cản các phóng viên nên họ chỉ có thể chụp ảnh bốn phía mà không chụp được góc chính diện. Bảo vệ nhìn thấy tôi thì rất ngạc nhiên: “Nhân viên đi lối này.”
Anh ta định đưa tôi xuống thảm đỏ, nhưng bị Thẩm Lãng ngăn lại: “Cô ấy không phải là nhân viên, mà là bạn tôi đưa tới tiệc.”
Vì vậy, hai chúng tôi bước vào sảnh tiệc với áo sơ mi kẻ sọc và giày bệt. Có rất nhiều tiếng bàn tán sau lưng tôi, nhưng tôi không nghe thấy gì cả. m thanh sống động của dàn loa cùng với hơi nóng của điều hòa phả nhẹ vào mặt chúng tôi, tôi và Thẩm Lãng tìm một góc, lấy thứ gì đó để ăn, sau đó nhìn vào khoảng không của sảnh tiệc.
Tất cả hệ thống điều khiển màn hình lớn của tiệc tối này đều sử dụng hệ thống trí tuệ nhân tạo của công ty thuật toán. Hai ngày trước khi Thẩm Lãng sửa pug, cũng đã thêm một số thứ đặc biệt vào trong thuật toán điều khiển chương trình lần này. Mà vừa rồi, sau khi chúng tôi xuống xe, Quách thiếu đã đến hậu trường với tư cách là người phụ trách công ty thuật toán.
Lấy cớ sửa các sơ hở hệ thống trình chiếu, hắn đã lắp ổ USB flash mà tôi đưa cho hắn vào máy tính điều khiển trung tâm – cũng không có gì nhiều, chỉ có một PPT và một sơ đồ tư duy mà tôi dành cả ngày để vẽ.
Lúc này, chúng tôi đang im lặng quan sát trong tiếng cười nói vui vẻ, lặng lẽ chờ giây phút ấy đến.
(32)
Sự thật của bữa tối từ thiện này là những người nổi tiếng sẽ quyên góp một số hàng hóa xa xỉ hoặc đồ cổ để bán đấu giá. Người trả giá cao nhất sẽ nhận được nó và số tiền sẽ được quyên góp cho một quỹ từ thiện. Khi số tiền quyên góp được hiển thị trên màn hình lớn, người quyên góp sẽ tự mình đứng ra giới thiệu và đấu giá vật phẩm đó.
Tôi lấy một đĩa đầy cherry, trốn trong góc và cắn một miếng, trong khi Thẩm Lãng lại thích ăn dứa và dâu tây nên lấy một đĩa đầy những thứ đó. Ăn được một nửa, trên sân khấu bày ra một mặt dây chuyền bông tuyết bằng ngọc bích có màu xanh lam trong suốt như pha lê, sau đó Thẩm Lãng đang ngồi ăn hoa quả bên cạnh tôi đột nhiên giơ bảng hiệu: “250.000 NDT.”
“?”
Tôi còn chưa nuốt hết một ngụm cherry trong miệng thì đã ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh. Tất nhiên, điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là một giọng nói lạnh lùng phát ra: “300.000 NDT.”
Lại là Triệu Thanh Xuyên.
Tôi liếc hắn một cái rồi nói với Thẩm Lãng: “Quên đi, tôi đoán là anh ta muốn mua thứ này cho Thủy Tuyền, đừng có đấu đá với tên ngốc như hắn.”
Thẩm Lãng lắc đầu, lại giơ bảng lên: “500.000 NDT.”
Sau đó anh đặt tay xuống, thì thầm với tôi: “Dù sao thì đó cũng không phải là tiền của tôi.”
Tôi bị lóa mắt bởi nụ cười xinh đẹp gần gũi của anh, tôi lắc đầu, trong đầu lại mơ hồ hiện lên một ý niệm khác: ai mà không yêu phụ nữ xinh đẹp chứ?
Dường như Triệu Thanh Xuyên lại muốn hét giá tiếp, nhưng tay cầm bảng của hắn cuối cùng đã bị Thủy Tuyền đè xuống.
Chẳng mấy chốc đã có người gửi bông tuyết xuống, Thẩm Lãng thanh toán tiền, đưa cho tôi: “Hạ Quy Tuyết, nó thuộc về em.”
“…Hả?”
“Quy Tuyết, Quy Tuyết, hợp mệnh với em lắm.”*
*Nam chính nói câu này vì quy là thuộc về, mà nữ chính tên Tuyết nên có nghĩa thuộc về nữ chính.
Tôi sững sờ cầm lấy bông tuyết màu xanh ngọc bích. Sợi dây chuyền đính ngọc bích, sờ vào có chút mát lạnh, từng chút từng len lỏi vào trái tim tôi. Một lúc lâu sau, tôi cất sợi dây đi và đứng dậy. Bởi vì người chủ trì trên sân khấu đã hét lên, “Vật phẩm đấu giá tiếp theo đấu giá vật phẩm… Tô… Tô Vân Y, người đấu giá — Lưu Nhất?!”
Sự ngạc nhiên đã làm cho bài phát biểu của người chủ trì trở nên ấp úng, hai chữ Lưu Nhất khiến ai nấy trong sảnh tiệc đều nổi lên nghi hoặc. Điều quan trọng nhất là vật đấu giá của cô ấy hóa ra lại là Tô Vân Y sao?
Tôi và Thẩm Lãng lần lượt đứng dậy, bước ra sân khấu, vô số ánh mắt với những cung bậc cảm xúc khác nhau đổ về từ mọi hướng, như một cơn sóng ào ạt nhấn chìm tôi. Tôi không khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng có một sự phấn khích phảng phất trong sự hồi hộp. Tôi không chỉ chiến đấu chống lại cốt truyện vô lý, tôi đang tuyên chiến với thế giới!
“Chào buổi tối mọi người, người đứng bên phải của tôi là món đồ tôi sẽ đấu giá tối nay, Tô Vân Y.” Tôi siết chặt micrô, hít một hơi thật sâu và bắt đầu nói, “Cô ấy 25 tuổi, chiều cao 172cm, cân nặng 45.5 kg, số đo ba vòng 84-60-88. Giá khởi điểm của cô ấy là 39.000 nhân dân tệ.”
Những người dưới sân khấu vẫn nhìn tôi, họ đã quen với gương mặt không lộ nhiều biểu cảm, thậm chí vẫn duy trì một nụ cười hoàn mỹ. Các phóng viên ở hàng ghế sau phấn khích đứng dậy, giơ máy ảnh lên, vài phóng viên ý thức được đây sẽ là một tin sốt dẻo nên đã lao lên phía trước. Về phần bốn nhân vật chính ở hàng ghế đầu, ngoại trừ Thủy Tuyền đang khó hiểu, Triệu Thanh Xuyên cau mày, hai người còn lại đều ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi cười tiếp: “Còn tại sao lại là 39000 tệ? Vì đây là giá cơ bản của mấy tài khoản ảo. Mấy ngày trước có người bỏ ra số tiền này gấp mấy chục lần để đưa cô ấy lên hàng hot search, để mọi người mặc sức bình luận, đánh giá. Các bạn phóng viên ở hàng ghế phía sau, các bạn không phải muốn lấy được những tin tức có giá trị sao? Ra giá đi, cô ấy sẽ thuộc về bạn.”
Toàn sảnh im lặng. Không ai giơ bảng đấu giá. Màn hình lớn phía sau chuyển sang sơ đồ tư duy mà tôi đã cẩn thận vẽ cả ngày.
“Tiếp theo, tôi sẽ làm rõ từng hot search ngày hôm đó bằng cách xem qua bức ảnh này, đồng thời, dưới dạng một chuỗi bằng chứng phong phú và hoàn hảo. Hot search đầu tiên – Tô Vân Y bắt nạt Triệu Thanh Xuyên – hoặc cách nói khác “Tô Vân Y dũng cảm chống lại sự bắt nạt của Triệu Thanh Xuyên” thì chính xác hơn.”
Triệu Thanh Xuyên đang ở cách đó không xa đột nhiên từ trên ghế ngồi bật dậy, hoảng sợ cùng tức giận nhìn chằm chằm tôi: “Lưu Nhất, cô đang nói cái gì?!”
“Trong quá trình quay phim trên phim trường, vì để phim có tính thực tế hơn, Tô Vân Y đã tát thực một nữ diễn viên khác khi quay cảnh tát. Để tránh bị hiểu lầm tư thù, cô ấy sẽ tự tát mình sau khi diễn cảnh tát đó, như vậy đã quá công bằng. Nhưng vị Triệu Thanh Xuyên – thanh mai trúc mã của nữ diễn viên nọ lại cảm thấy bất mãn, anh ta đã nhân cơ hội Tô Vân Y đang trong kỳ kinh nguyệt…”
m thanh của chiếc micro trên tay tôi đột nhiên bị ngắt, có lẽ là ai đó đã tắt nó đi. Tôi phải nói rằng quan hệ của Triệu Thanh Xuyên quá rộng. Tôi quay đầu lại và liếc nhìn, trên màn hình lớn sau lưng vẫn còn đó sơ đồ tư duy.
Quách thiếu, thật đáng tin.
Không chút hoảng sợ, tôi lấy bộ loa và mic bluetooth ra khỏi túi quần. Trước khi xuyên không, tôi đã từng sử dụng chúng trong khi dạy học thêm. Dễ sử dụng, âm thanh lớn và quan trọng là tuổi thọ pin dài. Lần này thì tôi mua một phiên bản nâng cấp hơn.
Tôi đưa loa lên gần miệng và tiếp tục nói: “Triệu Thanh Xuyên đẩy Tô Vân Y ngã xuống hồ trong khi cô ấy vẫn đang trong kỳ kinh nguyệt. Sau đó, Tô Vân Y để anh ta xuống nước, nhưng cũng chỉ trả lại công bằng thôi.”
Màn hình chuyển sang dạng PPT, nội dung của trang đầu tiên là bằng chứng đầu tiên xuất hiện đoạn video dài mấy giây khi Triệu Thanh Xuyên đẩy Tô Vân Y ngã xuống nước. Đây là đoạn video tôi tìm được từ video quay lén của nhân viên có mặt tại ngày hôm đó. Vốn dĩ cô ấy muốn ghép cp giữa Triệu Thanh Xuyên và Tô Vân Y, muốn có tấm ảnh độc quyền, nhưng không ngờ cô ấy lại bắt gặp cảnh Triệu Thanh Xuyên đẩy ngã Tô Vân Y xuống nước.
Dưới sảnh náo động hẳn lên, vô số ánh mắt khác nhau đổ dồn về phía Triệu Thanh Xuyên.
Hắn vô cảm ngồi đó, cầm ly rượu trên tay, ngửa cổ uống cạn. Sau đó hắn ngước mắt lên nhìn tôi, một tia lạnh lẽo hiện lên.
Tôi cười nói: “Triệu Thanh Xuyên, anh là lưu lượng, là con ông cháu cha nên anh không bao giờ hiểu được tâm trạng của người thường. Anh không hiểu những người lao động cực nhọc như chúng tôi, chúng tôi cũng có cảm xúc riêng của mình, trên đời này không có việc bị ức hiếp rồi lại có thể lặng lẽ nuốt hận, nhưng khi chúng tôi ăn miếng trả miếng, thì lại bị anh nói là bắt nạt anh!”
Thủy Tuyền hơi ngẩng đầu, nhìn tôi chăm chú, đôi mắt có chút ngấn lệ. Mộ Dung Linh ở bên cạnh hừ lạnh.
Sau đó tôi bắt đầu nói về những chuyện khác, nói rằng Tô Vân Y đến quán bar đón tôi về khách sạn; cô ấy lên xe của Quách thiếu để đến công ty giải quyết công việc; cô ấy được chọn làm nữ chính là do quyết định của đạo diễn La, không hề liên quan gì đến người khác, cô ấy không phẫu thuật thẩm mỹ mà cô ấy đã giảm cân thành công, tập trang điểm để có được một người hoàn hảo đứng trước mặt mọi người ngày hôm nay.
Âm thanh từ loa không dây vang vọng trong đại sảnh sang trọng, bị bóp méo bởi dòng điện.
Cho dù những người có mặt ngày hôm nay tin hay không tin, thì tôi cũng đã sử dụng cách nói đơn giản và dễ hiểu nhất để phơi bày sự thật đằng sau những hot search này.
Một vị nữ phóng viên đang ngồi hàng đầu, đôi mắt sáng rực hỏi tôi: “Vậy xin hỏi, cô là?”
“Tôi là trợ lý của Tô Vân Y.”
“Theo lời cô nói thì những hot search đều là giả, có người cố ý hãm hại Tô tiểu thư, vậy cô cho rằng ai là người hại cô ấy?”
Thẩm Lãng lấy bộ loa từ tay tôi, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt trấn an. Cả người tôi đều được thả lỏng. Anh đang muốn nói với tôi, tiếp theo sau, giao hết cho anh ấy.
Thẩm Lãng cầm bộ loa, nhìn nữ ký giả không chút trốn tránh: “Là ai có còn quan trọng? Tôi chỉ có trách nhiệm chứng minh mình vô tội. Về phần điều tra, nên giao cho cảnh sát.”
Một phóng viên khác lại hỏi: “Tô tiểu thư, cô chỉ là một diễn viên. Cô có thể giúp công ty của Quách thiếu gia giải quyết công việc sao? Chẳng lẽ là … vấn đề sinh lý?”
Giọng điệu hỏi câu hỏi thứ hai không chút e dè, tựa như thể hiện ra ý khinh bỉ Tô Vân Y từ trong miệng hắn. Tuy nhiên, vẻ mặt của Thẩm Lãng vẫn không thay đổi: “Ồ, thật xin lỗi, lúc rảnh rỗi tôi đã tự học một số ngôn ngữ lập trình Python và Java, đồng thời, tôi nghiên cứu một số thuật toán hiểu ngôn ngữ để giúp đỡ Quách Minh Uy sửa cái lỗi này – phóng viên Vương Thanh Sơn, anh làm ầm lên như vậy, lẽ nào trong đầu anh ngoài diễn xuất, nữ diễn viên chỉ có chức năng giải quyết vấn đề sinh lý?”
Tầm nhìn của anh rất tốt, nhìn rõ cả thẻ tác nghiệp trên ngực phóng viên nên tự nhiên kêu cả tên ra.
Người phóng viên tên gọi Vương Thanh Sơn sững người một lúc, anh ta không muốn nói tiếp: “Nhưng Tô tiểu thư phải biết rằng người xưa nói rằng quân tử bất lập nguy tường chi hạ*, cô và Quách thiếu cô nam quả nữ trên một chiếc xe. Nửa đêm lại còn một mình ngồi xe đến quán bar để đón một trợ lý…”
*quân tử bất lập nguy tường chi hạ: quân tử nên tránh những nơi nguy hiểm.
“Cổ nhân nói, quân tử bất lập nguy tường chi hạ, cũng không nói thiên hạ này đầy vách nguy hiểm.” Thẩm Lãng ngắt lời hắn, anh nhếch môi, “Phóng viên Vương Thanh Sơn, anh bị người khác chụp được khi đang ngồi cùng bác tài xế lẽ nào đã có thể quả quyết khẳng định được anh có xu hướng đồng tính? Tôi đến quán bar đón trợ lý của mình thì có việc gì lạ sao? Chẳng lẽ nhân quyền của trợ lý không bằng tôi, tôi không nên đã đón cô ấy lúc say? Bây giờ tôi đang đứng ở đây, sau đó anh đem viên gạch đập vào đầu tôi, nhưng lại đi nói với tôi, quân tử bất lập nguy tường chi hạ. Vậy cổ nhân có dạy anh “Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ” sao? Tôi tình nguyện chịu mọi trách nhiệm trước Pháp luật về lời nói của tôi và trợ lý, lời nói đó hoàn toàn đúng sự thật, vậy anh có dám đứng ra chịu trách nhiệm về lời nói của anh không?”
*Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: Mượn miệng vu oan giá họa
Thẩm Lãng nhìn lướt qua khuôn mặt của mọi người dưới sân khấu, rồi cười nhẹ: “Nếu đã không ai đấu giá Tô Vân Y, vậy thì chúc các vị có một buổi tối vui vẻ, tạm biệt.”
Anh vứt bộ loa trong tay xuống, quay đầu lại và nhìn tôi với đôi mắt trong veo. Tôi cùng anh bước xuống bậc thềm, lướt qua đám đông, tiến về phía cổng. Những tiếng tách tách của vô số máy ảnh vang lên sau chúng tôi, nhưng cả tôi và Thẩm Lãng đều không quay lại.
Tôi đẩy cánh cửa nặng nề ra, một mảng tuyết lớn mang theo không khí lạnh ập đến.
Trời đã khuya, trên đường chỉ có vài ngọn đèn đường hiu quạnh, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, thảm đỏ vừa nãy chật cứng người bây giờ chỉ còn trống không.
Không ngoảnh đầu lại, tôi cùng Thẩm Lãng bước vào một tương lai không xác định và một tự do đáng trân trọng.
HOÀN PHẦN I

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.