Tối Cường Hệ Thống

Chương 472: Ánh Mắt Đối Diện Có Chút Kinh Sợ




Dịch: Toản.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- Tình cảnh vô cùng thê thảm khiến trong lòng ta rất bi thương.
Lâm Phàm che ngực thở dài một cái, sau đó sắc mặt lại trở lại bình thường trong một nốt nhạc, một chút bi thương ngắn ngủi biến mất.
“Keng, chúc mừng đánh giết Vạn Tà Tinh cảnh giới Thanh Thiên Vị đại viên mãn.”
“Keng, kinh nghiệm tăng cường 40000.”
“Keng, chúc mừng đánh giết Chiến Vô Địch cảnh giới Hoang Thiên Vị sơ kỳ.”
“Keng, kinh nghiệm tăng cường 50000.”
“Keng, chúc mừng thu được Chiến Vương Diệt Thế Quyền.”
“Keng, chúc mừng thăng cấp.”
“Keng, Thanh Thiên Vị trung kỳ.”
...
Vận dụng “Đại Phàm Ca” mạnh mẽ chém giết hai người này lấy được một lượng lớn kinh nghiệm không chỉ khiến mình thăng cấp, vận khí còn bạo phát nhặt được một bản công pháp.
Lâm Phàm hiện tại phát hiện muốn có đồ vật cũng phải xem vận khí có tốt hay không mới được.
Hai người này thực lực tuy không thấp thế nhưng không có lấy một cái bảo bối, có thể nói rất là đáng thương
May mà vẫn còn được một cuốn công pháp chỉ là không biết là hàng loại nào thôi.
“Keng, có tu luyện Chiến Vương Diệt Thế Quyền hay không.”
- Tu luyện.
Bất kỳ công pháp nào đối với Lâm Phàm mà nói đều không quan trọng. Coi như cho Lâm Phàm một bản công pháp nát đến cực hạn hắn cũng có thể đem công pháp này tu luyện tới cảnh giới đỉnh cao.
Trong nháy mắt, Lâm Phàm tu luyện “Chiến Vương Diệt Thế Quyền” đã thông hiểu rất nhiều đạo lí, tuy không sánh được Chiến Vô Địch nhưng cũng không tệ.
Hai quyền Lâm Phàm cùng xuất ra khiến hư không rung động, một quyền “Ý”, một quyền “Diệt” bao dung vạn tượng, uy lực vô cùng, cảnh tượng tận thế giờ phút này đã được tái hiện.
- Quả nhiên rất mạnh nếu không phải Vạn Tà Tinh phát xuân thì nói không chừng Chiến Vô Địch có thể dựa vào quyền pháp này cùng mình hao tổn một đoạn thời gian khá dài đây. Lâm Phàm thu quyền về cảm thán nói ra.
Lâm Phàm phát hiện có người từ phương xa tới nên nhanh chóng đem hai chiếc nhẫn chữ vật thu về sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Sau khi Làm Lâm Phàm rời đi thì có một đám Cổ Tộc đến nơi này.
- Ồ tại sao lại không có ai?
Bọn họ vừa cảm nhận được nơi này có dao động liền chạy đến xem. Lúc này đi tới hiện trường lại phát hiện không có ai thì cảm thấy có chút kỳ quái.
- Tiếp tục tìm đi chắc sẽ có thu hoạch gì đó
Bảo bối trong bí cảnh là mục tiêu duy nhất của chúng ta còn những tên khác giết hết!
- Hê hê, đám kiến hôi này chạy đúng là nhanh thật vừa mới ở đây giờ đã mất tiêu.
...
Tu vi vừa tăng lên khá nhiều nên Lâm Phàm cảm giác thực lực của mình hiện tại vô cùng mạnh mẽ. Cảnh tượng khi xuất thủ không giống như long trời lở đất thì cũng phải giống như phiên giang đảo hải.
- Hai người này quá nghèo nàn.
Lâm Phàm lật xem hai cái chiếc nhẫn trữ vật vẻ mặt bất đắc dĩ khi nhìn vào bên trong không có bất kỳ vật gì.
Thực ra Lâm Phàm không biết hai người này không rõ tình huống cụ thể của cổ thánh giới, vẫn cứ nghĩ Cổ Thánh Giới rất đẹp. Bởi vậy khi phi thăng, hai người này đều đem bảo bối của chính mình nhiều năm tích lũy được toàn bộ đặt ở trong động phủ trở thành bảo tàng cho những hậu nhân có duyên.
Nhưng về sau đi tới Cổ Thánh Giới hai người mới bi thảm phát hiện tất cả những thứ này đều là bẫy, đồng thời hối hận vô cùng vì không mang theo bảo bối.
Sớm biết Cổ Thánh Giới lừa người như vậy thì không nên đem đồ vật để lại hạ giới.
Lúc trước Vạn Tà Tinh đánh chết một đầu hung vật cổ vực mới nhận được một viên kết tinh. Viên kết tinh này trong nháy mắt bị Lâm Phàm hấp thu, nó chỉ khiến kinh nghiệm hơi hơi gia tăng một ít, như thế đối với Lâm Phàm mà nói chẳng thấm vào đâu.
Lần này Lâm Phàm không định buông tha cho bất kì ai. Tất cả những sinh linh đi vào chỉ cần gặp phải đều chém giết hết.
Đám tiểu súc sinh này quá tàn nhẫn, một chút lòng thương cũng không có. Vì tiến vào một cái bí cảnh kể cả trẻ con đều bắt đi thì có còn là người hay không?
Ở Cổ Thánh Giới có thể chống lại Cổ Tộc đều là những người phi thăng từ hạ giới lên, vậy nên những sinh linh này ở đây đều trải qua máu và nước mắt gột rửa, không phải những người ra đời ở Cổ Thánh Giới có thể so sánh.
Sinh linh bản địa sinh trưởng ở Cổ Thánh Giới không phải là không có cao thủ, nhưng loại người này đặc biệt ít ỏi.
Lúc này Lâm Phàm dừng bước lại ẩn nấp đi bởi vì hắn nhìn thấy có một tên Cổ Tộc đến gần huyệt động, mà sau khi tên Cổ Tộc này đi vào thì có một tên người Lôi tộc cũng tiến vào.
Tên Lôi tộc này Lâm Phàm có chút ấn tượng vì lúc ở bên ngoài cái tên này ngay cả trẻ con đều không buông tha quả thực chính là cầm thú.
- Một tên Cổ Tộc với một tên cầm thú. Được lắm, bổn thiếu gia không giết chết các ngươi thì ta cùng họ với các ngươi.
Lâm Phàm quan sát tình huống xung quanh bảo đảm không còn ai sau đó thân hình lóe lên xuất hiện ở cửa hang động.
Lâm Phàm không biết tình huống bên trong cũng không có thâm nhập vào.
- Khà khà là các ngươi tự tìm đường chết nhé, bổn thiếu gia nhìn xem vận khí các ngươi có tốt không.
Lâm Phàm lười cùng những người này giao thủ, có thể hại chết chúng thì liền làm, không thể giết được thì cũng phải nghĩ tất cả biện pháp hãm hại chúng.
- Đại Phàm Ca, tất cả nhờ vào ngươi.
Lâm Phàm hít sâu một hơi. Hạt giống Chân Pháp trong nháy mắt vận chuyển sau đó phun ra một hơi nhất thời cuồng phong chấn động “Đại Phàm Ca” nhanh chóng xông vào trong huyệt động.
“Đại Phàm Ca” chứa đựng trong Chân Pháp hạt giống từ từ giảm thiểu, lập tức Lâm Phàm vỗ một cái vào túi trữ vật nháy mắt luyện chế ra mấy ngàn viên Đại Phàm Ca sau đó một lần nuốt hết vào trong bụng bổ sung vào bên trong hạt giống Chân Pháp.
- Bổn Thiếu gia cũng không tin không làm chết các ngươi.
Lâm Phàm lại phun ra “Đại Phàm Ca”, dưới sự khống chế của Lâm Phàm chúng bay đi khắp nơi trong huyệt động.
Lúc này Lâm Phàm cảm ứng được hai tên Lôi tộc cùng Cổ Tộc đang chém giết nhau, hai tên này đánh nhau rất là kịch liệt bọn chúng không có chú ý tới Lâm Phàm đang ẩn thân bên trong một đoàn sương mù.
Đại Phàm Ca chậm rãi bốc lên tràn ngập trong không gian hai người đang đứng.
- Đây là cái gì?
Tên Lôi tộc phát hiện làn sương mù này thì sắc mặt hơi đổi trong lúc đó thấy tên Lôi tộc phân tâm thì ngay lập tức Cổ tộc một quyền đánh tới.
- Hừ, giun dế dám phân tâm.
Cổ Tộc cười lạnh một tiếng đối với những làn sương mù xung quanh không để ở trong lòng một chưởng vỗ ra đem sương mù đập tan sau đó tiếp tục chém giết.
- Ngươi muốn giết ta vậy phải xem ngươi có bản lãnh hay không.
Lôi tộc bị cú đấm này đánh cho tâm thần chấn động sau đó gào thét liên tục chiêu nào chiêu nấy xuống tay ác độc, Lôi Đình ngưng tụ ở trong bàn tay chấn động hư không.
Lâm Phàm khống chế “Đại Phàm Ca” cười gằn nhìn hai tên này chết đến nơi rồi còn không biết, vậy để các ngươi cảm thụ một chút thống khổ đi.
Cổ Tộc cùng Lôi tộc hai người này mỗi một lần hô hấp đều đem “Đại Phàm Ca” hít vào mỗi một lần giao thủ đều gây ra chấn động để hiệu lực của “Đại Phàm Ca” càng thêm mãnh liệt.
Từ từ con mắt hai người đều cực kỳ đỏ thậm chí sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi
- Xảy ra chuyện gì...
Tên Lôi tộc hô hấp càng lúc càng gấp, đặc biệt là hắn cảm thấy sâu trong nội tâm giống như bị cái gì đó khống chế.
Tên Cổ Tộc cũng như vậy hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Mà để bọn hắn càng kinh sợ chính là lúc đối diện với nhau không có cảm giác như lúc trước liều chết một mất một còn, lúc này vậy mà cảm thấy hai bên không hề đáng ghét như vậy.
Lúc cái cảm giác này phát sinh hai người không khỏi sợ hãi, càng hoảng sợ hơn nữa là bọn họ phát hiện mình không khống chế được thân thể nữa.
Chậm rãi... Chậm rãi.
- Không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.