Tối Cường Hệ Thống

Chương 713: May Là Tới Kịp




Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
-Thiệt thòi lớn rồi, thật sự thiệt thòi rồi.
Nam Vô Thánh Đế đã khóc không ra nước. Hắn biết Chí Cao rất mạnh, nhưng lại không nghĩ tới họ lại mạnh đến trình độ này.
-Nam Vô Thánh Đế, ngươi không sao chứ.
Phong Khinh Tử hỏi.
-Không có chuyện gì.
Nam Vô Thánh Đế trong lòng dù rất đau, nhưng ở cũng không nói nhiều.
-Làm sao bây giờ, Thánh đã kích hoạt Thiên Ý rồi, tuy nói Thiên Ý vẫn không toàn bộ thức tỉnh, nhưng chúng ta thua rồi.
Nam Vô Thánh Đế nhìn Nữ Đế, bây giờ Nữ Đế không tốt hơn hắn là bao. Cổ sức mạnh cường hãn vừa nảy trực tiếp tổn hại Hoàng Thiên Chi Tọa. Thậm chí, nguồn sức mạnh cũng rót vào cơ thể của nàng. Khiến cho Nữ Đế phải sử dụng toàn bộ sức mạnh bên trong, toàn lực xua tan nguồn sức mạnh kia. Hai cái bảo bối đều là chí bảo, nhưng trước mặt Thánh lại không đỡ nổi một đòn. Đặc biệt là đòn tấn công của Nam Vô Thánh Đế, cực kỳ cường hãn, coi như Nữ Đế cũng phải nhượng bộ lui binh. Bây giờ có thiêu đốt toàn bộ Thánh Dương Đan, triển khai một kích mạnh nhất cũng chưa chắc có thể liều mạng cùng Thánh.
-Chẳng lẽ chúng ta phải từ bỏ tên tiểu tử kia, chạy khỏi nơi này sao?
Nữ Đế nhìn Thánh với sức mạnh vô cùng kinh khủng, vẻ mặt không khỏi ngưng trọng. Nếu còn cứ tiếp tục như vậy, e rằng ngoại trừ Phong Khinh Tử, hai người bọn họ đều phải chết ở chỗ này.
-Thánh Đế, Nữ Đế, các ngươi hãy đi đi, tiểu tử này bất kể nói thế nào, cũng là đồ nhi của lão phu. Hôm nay lão phu cố gắng liều mạng, có thể chống đỡ một hồi.
Phong Khinh Tử nói.
-Không được, hắn đồ đệ ngươi, nhưng cũng là đồng bào của ta. Hôm nay Nam Vô Thánh Đế ta coi như chết ở chỗ này, cũng tuyệt không hối hận.
Nam Vô Thánh Đế khí phách hùng hồn. Hắn đã sống lâu lắm rồi, trước kia hắn đã từng làm qua chuyện hối hận tới tận bây giờ. Trước kia có một vị Chí Tôn tìm hắn, muốn mời hắn cùng xuống núi đánh bại Tuyên Cổ, nhưng bởi vì sợ hãi, hắn lại từ chối. Cho dù là vạn năm đi qua, chuyện đó vẫn là tâm kết sâu trong nội tâm của Nam Vô Thánh Đế. Bây giờ cảnh tượng lúc trước lại tái hiện, nên lần này, hắn quyết sẽ không rời đi. Hơn nữa, lần này hắn xuất ra nhiều máu như vậy, nếu như không có thu hồi lợi tức, trong lòng hắn không phục a.
-Các ngươi hôm nay ai cũng đừng muốn ly khai.
Hai đại Chí Cao Cổ Tộc khinh thường nhìn mọi người.
-Phong Khinh Tử, qua ngày hôm nay, Thủ Hộ Chi Địa không bao giờ còn Thủ Hộ giả nữa, ngươi cũng chết ở chỗ này.
-Ha ha, lão phu sống lâu như vậy, từ lâu đã không sợ chết, dù cho các ngươi được Thiên Ý gia trì, lão phu cũng không úy kỵ.
Phong Khinh Tử hời hợt cười nói. Cái hắn lo lắng chính là, Thiên Ý vì sao lại thức tỉnh nhanh như vậy, chẳng lẽ ông trời muốn Đại Thiên tộc diệt vong hay sao? Những năm gần đây, Phong Khinh Tử một mực truy tìm chân chính bí mật của Cổ Thánh Giới. Hắn muốn biết tất cả những thứ này là cái gì, nhưng cho dù hắn đi khắp toàn bộ Cổ Thánh Giới, vẫn không có kết quả.
-Tốt lắm, hôm nay bản Chí Cao sẽ tác thành cho các ngươi.
Hai đại Chí Cao, cất bước di động, mỗi một bước như vượt qua thời không, trong nháy mắt, bao vây ba người Phong Khinh Tử. Sau đó toàn thân Thánh tản ra ánh sáng, tựa như tuyệt thế bá chủ trong thiên địa. Sau đó đấm ra một quyền, nhất quyền kinh thiên động địa, bên trong cú đấm này, bao hàm vạn thiên võ học. Nhìn như một quyền bình thường, nhưng trong mắt Phong Khinh Tử, cú đấm này đã phong tỏa thiên địa, cho dù thân pháp xảo diệu nhất, đều không thể tránh né. Tựa như thiên cân vạn lực, khí thế không thể chống đỡ. Uy thế khổng lồ của cú đấm dường như bao phủ cả triệu dặm. Tất cả sinh linh bên trong bán kính triệu dặm đều run lẩy bẩy, bọn họ cảm thấy một cảm giác sợ hãi xuất hiện sâu trong nội tâm. Phong Khinh Tử chợt quát một tiếng. Nhật Nguyệt Kim Luân, tản ra thần quang, xoay tròn phòng ra, từ trong nó có một luồng ý chí mênh mông bạo phát ra. Trong luồng ý chí này, không chỉ bao hàm ý chí Phong Khinh Tử, mà còn ý chí của một đầu vô thượng Cổ Tộc.
-Hừ, Phong Khinh Tử ngươi cho rằng có hổ trợ của hắn, là có thể ngăn cản bổn Chí Cao? Dù ngươi bất tử, hai người bọn họ cũng phải chết.
Thánh lạnh lùng nói. Nhật Nguyệt Kim Luân hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, nó đã từng là chí bảo của Cổ Tộc. Bây giờ lại bị một tên sinh linh giun dế sử dụng, chuyện này đối với Cổ Tộc, là một sỉ nhục. Hai người Nam Vô Thánh Đế và Nữ Đế, sắc mặt đại biến, thân pháp vận chuyển tới cực hạn. Từ lúc đối mặt Cổ Tộc Chí Cao, bọn họ đã chuẩn bị từ rất sớm. Bọn họ đã chịu đủ cuộc sống tạm bợ, cẩu thả rồi, nên bọn họ mới muốn cùng Chí Cao liều mạng, dù biết đó là tự tìm đường chết.
-Liều mạng.
Nam Vô Thánh Đế chợt quát một tiếng, sau đó phun ra một ngụm tinh huyết. Ngón tay bay múa như hồ điệp, phác hoạ ra từng đạo viên phù văn. Thời khắc những phù văn hình thành, có một đạo kim quang hiện ra. Mà sau khi vẽ những phù văn kia xong, sắc mặt của Nam Vô Thánh Đế tái nhợt đi một phần. Đến loại cảnh giới của hắn, tinh huyết vẫn vô cùng trọng yếu, vô cùng quý giá. Coi như một sinh linh bình thường, nếu như nuốt một giọt tinh huyết của hắn, đều có thể trở thành cường giả tuyệt thế.
-Nam Vô Chi Giới.
Nam Vô Thánh Đế rít gào, đỉnh đầu ngưng tụ một đoàn linh khí. Những linh khí kia không ngừng biến ảo thành từng vị Phật đà, tựa như một phương Phật đà chi giới.
-Trấn áp!
Leng keng!
Phật đà chi giới chạm vào cú đấm kia của Thánh, bạo phát ra tiếng nổ kinh thiên, thân thể vị Phật đà đang ngồi ngay ngắn trong Phật đà chi giới không ngừng nứt toác, như không thể chịu nổi nguồn sức mạnh này. Nam Vô Thánh Đế sắc mặt càng ngày càng khó coi, đồng thời nhìn về phía Thiên Địa Dung Lô.
-Tiên sư nó, tiểu tử này quả nhiên là yêu tinh hại người, lần này e rằng ta thật bị hắn hại chết rồi.
Cú đấm vừa nảy của Thánh, dường như bao phủ tất cả, bất luận người nào đều không thể chống đỡ. Đặc biệt khi Thánh được Cổ Thánh Giới Thiên Ý gia trì, cường hãn cực hạn, như hổ mọc thêm cánh.
-Đều chết đi cho ta.
Thánh chợt quát một tiếng, sức mạnh càng dâng trào, vạn vật tịch diệt, tất cả sinh linh đều sẽ chôn thây trong cú đấm này.
-Thánh Đế, Nữ Đế.
Phong Khinh Tử biến sắc hô to.
Bây giờ, trong Cổ Thánh Giới số cường giả có thể đấu tranh cùng Cổ Tộc Chí Cao ngày càng ít. Nếu như lần này, tổn thất hai đại cường giả, đối với Đại Thiên tộc mà nói, là một tổn thất không thể chịu được a.
-Phong Khinh Tử, ngươi chiếu cố tốt cho chính ngươi đi rồi hãy lo cho bọn họ.
Vưu cười lạnh một tiếng, sau đó búng tay một cái, hư không từng tấc từng tấc nứt toác. Tình cảnh của Phong Khinh Tử, cũng không lạc quan mấy.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên, thiên địa tựa như bị một mảnh xám tro bao phủ, chu vi cả triệu dặm, bắt đầu run rẩy mãnh liệt.
-Ha ha...
Thánh ngẩng mặt lên trời thét dài, hắn tin dưới cú đấm này, không có bất kỳ sinh linh nào có thể đón sống sót. Coi như thực lực có mạnh hơn nữa, cũng không có khả năng tiếp tục sống sót. Phong Khinh Tử lòng như lửa đốt, thế nhưng, kết cục dường như đã định, coi như hắn cũng không thể ra sức.
-Thánh Đế, Nữ Đế, aiii…
Phong Khinh Tử lắc đầu thở dài, hắn không nghĩ tới sự tình sẽ phát sinh tới mức này. Lấy tình huống trước mắt xem, sợ là họ lành ít dữ nhiều. Mà lúc Thánh vừa định xoay người cùng Vưu hợp lực chém giết Phong Khinh Tử. Bổng nhiên, từ mảnh thiên địa màu xám tro kia, xuất hiện một bóng người.
-Ai nha, thật may vẫn tới kịp.
Âm thành này...
Phong Khinh Tử đột nhiên lùi lại, thời điểm hắn nghe được tiếng nói này. Sắc mặt đột nhiên biến đổi, lộ vẻ không dám tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.