Viên Tiệp hiển nhiên cũng nhận ra khác biệt về tư tưởng của mình cùng Sở Tự: ‘Thật xin lỗi, có nhiều thứ anh không hiểu lắm, thứ yêu thích cũng có giới hạn, tán gẫu với anh chắc chán lắm.’
‘Không có, mỗi người am hiểu một thứ khác nhau, giải trí là chức nghiệp của tôi nên mới hiểu nhiều hơn thôi. Anh Viên, nếu anh nói về lĩnh vực quân sự, nhất định tôi cũng giống như đang nghe thiên thư thôi.’ Đúng là quân tử, hễ có vấn đề liền nghĩ nguyên do từ mình mà ra, Sở Tự thực không nỡ chỉ trích đối phương.
Viên Tiệp cố gắng tạo đề tài nói chuyện: ‘Bình thường em thích làm gì? Xem chương trình gì? Có thể giới thiệu cho anh một chút không?’
‘Ách, thứ tôi thích chắc anh Viên không thích đâu… Tôi nghĩ, mình không có gì để giới thiệu cho anh.’ Sở Tự cảm thấy đời sống của Viên Tự thực khỏe mạnh, mình không nên phá hư.
Lần này Viên Tiệp ngừng một lúc lâu mới đáp lại: ‘Anh thực không thú vị, đúng không?’
Sở Tự đang cùng nhóm blogger tán gẫu hăng say, thật lâu sau mới nhìn thấy tin nhắn Viên Tiệp gửi qua, vừa xem nội dung thì lập tức lo lắng trả lời lại: ‘Không phải a anh Viên, đang êm đẹp sao tự dưng anh lại nghĩ vậy?’
Tuy thói quen cuộc sống của Viên Tiệp hoàn toàn bất đồng với cậu, thế nhưng Sở Tự thật sự không hề cảm thấy đối phương nhàm chán hay có vấn đề gì cả….
Này trong mắt cậu chỉ là tính cách cùng thói quen của mỗi người mỗi khác mà thôi.
Sở Tự thực không hiểu vì sao Viên Tiệp lại nảy sinh ra suy nghĩ như vậy.
‘Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy so với em, anh thực lạc hậu. Có thể là vì anh ít tiếp xúc với xã hội.’ Viên Tiệp từ nhỏ đã chín chắn hơn hẳn đám bạn đồng lứa, có thể cùng các vị trưởng bối trò chuyện hăng say.
Bắt đầu từ khi hôn ước được định ra, Viên Tiệp đã xem Sở Tự là bầu bạn mà đối đãi, cho dù tính cách đối phương hoàn toàn khác biệt, thậm chí là hoàn toàn tương phản. Anh vẫn cho rằng phương thức ở chung của bọn họ chính là khuôn phép hôn phu tiêu chuẩn, tới một độ tuổi nào đó, bọn họ sẽ kết hôn, sau đó cùng nhau đi trên một con đường… Thẳng tới khi Sở Tự quyết liệt muốn giải trừ hôn ước, Viên Tiệp mới nhận ra hóa ra hết thảy không hề giống như anh tưởng tượng…
Anh cũng chưa từng hiểu suy nghĩ của Sở Tự…
Những năm gần đây… anh vẫn luôn cho rằng vấn đề nằm trên người mình, cố gắng suy nghĩ mình rốt cuộc còn chỗ nào không tốt mà Sở Tự lại làm ra lựa chọn như vậy.
Mà kết luận cuối cùng của anh là—-
Có lẽ anh thực sự quá lạc hậu, căn bản không làm Sở Tự sinh ra ý nguyện cùng anh đi hết chặng đường đời này.
‘Tin tưởng tôi đi anh Viên, sở dĩ anh không thể theo kịp tôi không phải bởi vì anh không thú vị mà là con người tôi luôn đi trước mọi người, lăn lộn trong giới giải trí lâu nên đã quen như vậy.’Sở Tự không biết làm thế nào an ủi đối phương, chỉ đành ôm tư tưởng yêu già kính trẻ mà dỗ dành.
Xét về phương diện quân sự, Viên Tiệp thân là trung tướng trẻ tuổi nhất, hằng ngày tiếp xúc nhiều nhất chính là những ông cụ đã năm sáu mươi tuổi, tâm tính của anh căn bản không cần phải đi trước thời đại như cậu.
Chỉ có thể nói là… vòng tròn quan hệ bất đồng mà thôi.
Viên Tiệp không quá tin tưởng: ‘Thật sao?’
‘Thật, tin tưởng tôi đi, anh tuyệt đối không Out chút nào cả, ha hả ~’ Sở Tự ôm tâm tình tha thiết an ủi Viên Tiệp, bất quá cuối câu không hiểu sao tay run lên bấm ngay icon cười ha hả.
Sở Tự còn chưa kịp rút lại thì Viên Tiệp đã vui vẻ đáp lại một cái ‘ha hả ~’.
Rõ ràng trong mắt Viên Tiệp chính là một đoạn nói chuyện thực bình thường, thế nhưng không biết vì cái gì trong mắt Sở Tự lại quỷ dị tới không chịu nổi, Sở Tự liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt tổn hại nặng nề…
Mà Viên Tiệp căn bản không cảm nhận được trái tim bi thương của cậu lúc này.
‘Đúng rồi anh Viên, hôm nay anh có chuyện gì không?’ Sở Tự chỉnh sửa lại tâm tình một chút, sau đó thử kéo dài cuộc trò chuyện, Viên Tiệp hôm nay có chút không bình thường, cứ một câu lại một câu, cứ như không thể kết thúc vậy.
Quả nhiên, Viên Tiệp đáp lại: ‘Có.’
‘Chuyện gì?’
Lần này Viên Tiệp đáp có hơi chậm, qua hồi lâu Sở Tự mới nhận được tin trả lời: ‘Chiều nay phi thuyền của anh có lẽ sẽ về tới Đế tinh, Tiểu Tự, anh có thể mời em ăn bữa cơm không?’
‘….. tất nhiên là được rồi.’ Hô hấp Sở Tự cứng lại, cúi đầu nhìn vào khoảng không.
Đã mười mấy năm rồi không gặp Viên Tiệp.
Đối với hành động quyết liệt hủy bỏ hôn ước mà không hề báo trước một tiếng, hoàn toàn không lưu mặt mũi cho đối phương, đồng thời cũng dồn đối phương vào đường cùng, dùng lý do không thể hủy bỏ hôn ước mà bỏ nhà đi của mình ngày xưa, Sở Tự kỳ thực vẫn rất áy náy… giờ phải đối mặt với đối phương, cậu quả thực có chút lo lắng…
‘Kỳ thực bữa cơm này nên để tôi mời anh. Vài giờ nữa tới Đế tinh, cần tôi ra đón không?’ Sở Tự điều chỉnh cảm xúc hỗn loạn, nghĩ nghĩ nói.
Viên Tiệp đáp lại rất nhanh: ‘Không cần phiền phức như vậy, chúng ta cứ tới chỗ dùng cơm rồi nói sau.’
‘Ok—–‘ Sở Tự nghĩ tới tình cảnh suy sút của bản thân bây giờ, lại thêm xe huyền phù của mình cũng đối phương, cuối cùng cũng không cưỡng cầu nữa.
Sau khi hoàn thành công việc, thời gian cũng không sai biệt lắm, nghiêm túc chỉnh lý bản thân một phen rồi xuất môn lái xe huyền phù tới nhà hàng lớn nhất ở thủ đô Đế tinh.
Đã rất nhiều năm cậu không tới những nơi thế này.
Mà nói ra thì nhà hàng này kỳ thực là sản nghiệp của Sở gia.
*****
Trên đường đi gặp phải kẹt xe nên Sở Tự chậm trễ một chút, lúc tới nơi thì đã muộn mất vài phút so với giờ hẹn.
Mà Viên Tiệp vẫn luôn đúng giờ thì đã sớm ngồi chờ trong phòng.
Năm nay Viên Tiệp ba mươi bảy tuổi, ở thời đại tuổi thọ con người đã lên tới hơn hai trăm tuổi thì cũng không tính là lớn, bất qua tuổi nhi lập, một thân quân trang cộng thêm gương mặt cương nghị, lúc không nói tiếng nào thoạt nhìn có chút lạnh lùng, trời sinh tỏa ra khí thế uy nghiêm. Mặc dù đang chờ đợi nhưng từ đầu tới cuối không hề nôn nóng, chỉ lặng lặng ngồi đó, biểu tình không có nửa điểm mất kiên nhẫn, cứ hệt như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp, làm người ta vừa thấy liền biết là con cháu thế gia có giáo dưỡng.
Dáng vẻ bất phàm, phong thần tuấn lãng.
Năm đó Sở Tự còn nhỏ vẫn không hiểu chuyện vẫn luôn nghĩ rằng, nếu không phải có dung mạo này, với tính cách như cụ già kia thì chỉ sợ anh sẽ cô độc cả đời mất.
Có thể là vì vừa đi xa một chuyến nên vẻ mặt Viên Tiệp có chút mệt mỏi.
“Tiểu Tự.” Anh gọi một tiếng, âm thanh của anh cũng giống như dung mạo, sạch sẽ trong suốt tựa như thiên âm.
Có lẽ đã quá lâu không gặp, cũng có lẽ Viên Tiệp ở quân đội khá lâu nên dung mạo cùng khí chất lại càng xuất sắc hơn trước kia. Vừa thấy Viên Tiệp, trong một khoảnh khắc Sở Tự có chút kinh diễm, nhịp tim gia tốc.
Thẳng tới khi Viên Tiệp gọi một tiếng, Sở Tự mới hồi phục tinh thần: “Lâu rồi không gặp, anh Viên.”
“….lâu rồi không gặp, Tiểu Tự.” Viên Tiệp nhìn Sở Tự thật sâu, thở dài một tiếng như có như không, sau đó đáp lại.
Hai câu đã lâu không gặp lồng vào một chỗ, đâu chỉ là mười mấy năm.
Đối với Sở Tự mà nói thì đã là hai đời.
Kỳ thực không ai biết lúc còn trẻ Sở Tự từng rất sùng bái vị hôn phu Viên Tiệp của mình, bởi vì trong mắt mọi người, Viên Tiệp chính là một thiếu gia hoàn mỹ, một vị quân tử chân chân chính chính… Cơ hồ tất cả trưởng bối ở bên cạnh đều yêu thích anh, khen ngợi anh… Nói anh là con cháu xuất sắc nhất của Viên gia, là học trò đắc ý nhất của mẹ Sở Tự, từ nhỏ đã là thiên tài quân sự có cả văn lẫn võ, bảy tuổi đã điều khiển cơ giáp, mười bốn tuổi giật giải quán quân trong kì thi đấu cơ giáp đế quốc, mười bảy tuổi có thể thiếp lập chiến lược quân sự hoàn hảo, tính ra Viên Tiệp lại càng giống con ruột của cha mẹ Sở Tự hơn…
Từ nhỏ Viên Tiệp đã hoàn mỹ xuất sắc như vậy.
Thời điểm đó Sở Tự rất thích tung tăng chạy theo sau Viên Tiệp.
Chính là không biết bắt đầu từ khi nào, tình cảm sủng bái cùng hướng tới kia đã bắt đầu thay đổi, trở thành kháng cự cùng bài xích. Bởi vì bên cạnh một người hoàn mỹ cùng xuất sắc thường cần một chút phụ trợ, mà người đó không ai khác chính là Sở Tự, người có hôn ước với Viên Tiệp.
Trong giới thượng lưu, Viên Tiệp luôn được các vị trưởng bối khen ngợi, mà ngược lại hễ nhắc tới Sở Tự thì luôn dùng một câu: “Đứa nhóc nhà Sở Tùng Bách cùng Phùng Uẩn Chi sao lại mờ nhạt như vậy?”
Dần dần bị những lời ngôn luận kia ảnh hưởng, tâm tình Sở Tự dành cho Viên Tiệp chậm rãi thay đổi, không còn thích bám dính lấy đối phương như trước nữa.
Cho dù được mẹ cùng Viên Tiệp an ủi, rằng cậu không có chỗ nào không tốt cả, rằng không cần để ý tới cái nhìn của người khác… Thế nhưng tính tình Sở Tự vẫn càng lúc càng phản nghịch, mà thái độ dành cho vị hôn phu Viên Tiệp ngày càng kháng cự… Viên Tiệp không hề có lỗi gì cả, thế nhưng Sở Tự vẫn không có cách nào bức bách bản thân thực hiện hôn ước với đối phương.
Bởi vì trong mắt Sở Tự, Sở Tự cậu chính là Sở Tự, cậu không muốn trở thành phụ thuộc phẩm của vị hoàn mỹ kia rồi bị người ta xem thường.
Tới khi mẹ mất đi, bản tính phản nghịch cùng nguyện vọng muốn chứng minh giá trị bản thân của Sở Tự cũng đạt tới cực hạn.