Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 27:




Âm thanh của Sở Tự không nhỏ, ở đây có không ít người nghe thấy rõ ràng, ánh mắt nhìn Lâm Khinh Vũ có chút bừng tỉnh. Khó trách Lâm Khinh Vũ tự dưng chạy tới tìm Tô Khuyết ăn vạ—- hóa ra là tranh giành tình nhân a.
Vừa nãy mọi người vẫn không đoán ra nguyên nhân, mà Sở Tự vừa lên tiếng thì mọi chuyện liền thông suốt.
“Khó trách Lâm Khinh Vũ cứ bám lấy Tô Khuyết khóc lóc giả vờ đáng thương. Hóa ra là muốn làm cho kim chủ xem…”
“Bất quá khẩu vị của vị kim chủ này biến đổi lớn thật, cư nhiên gặp gỡ Tô Khuyết rồi mà còn coi trọng Lâm Khinh Vũ.”
“Lâm Khinh Vũ làm sao so với Tô Khuyết, mặt mũi diễn xuất cái gì cũng không bằng, đóng thế rốt cuộc vẫn là đóng thế, không thể so sánh với ngôi sao thực thụ… Ôi chao, vừa nãy nghe khẩu khí của người đại diện Tô Khuyết lớn như vậy, không giống Tô Khuyết bị kim chủ vứt bỏ, càng giống như kim chủ bị Tô Khuyết bỏ nên mới bao dưỡng Lâm Khinh Vũ, bất quá vẫn quyến luyến không thể quên Tô Khuyết a… Bằng không đang êm đang đẹp tự dưng chạy tới quấn lấy Tô Khuyết làm chi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, tuy nhìn chính diện không giống nhưng bóng lưng với nhìn nghiêng quả thực khá giống Tô Khuyết….”
“Chậc chậc, Lâm Khinh Vũ này đúng là đáng thương, trước kia làm đóng thế cho Tô Khuyết, khó khăn lắm mới trở thành diễn viên, thế mà vẫn bị người ta xem là thế thân mà bao dưỡng.”
Những tiếng xầm xì không ngừng vọng vào tai Lâm Khinh Vũ, không ngừng đâm vào nỗi đau dung mạo của cậu ta…
Sắc mặt Lâm Khinh Vũ xanh mét, nhìn gương mặt nghiêm nghị của Sở Tự, nghĩ tới đời trước trước khi chết mình cũng bị Sở Tự sỉ nhục như vậy, đầu óc đột nhiên hỗn loạn, nắm tay liền vung tới.
Sở Tự sớm đã chú ý vị trí này chính là điểm mù camera, thấy Lâm Khinh Vũ vung nắm đấm về phía mình thì làm như vô tình tránh né mà lùi về sau vài bước, dẫn dắt đối phương tiến ra khỏi điểm mù, sau đó kinh ngạc nói: “Cậu làm gì đó? Đang êm đẹp lại đánh người, thẹn quá thành giận hay nổi điên vậy hả?”
Lý trí của Lâm Khinh Vũ đã quay về, bất quá vẫn tiếp tục công kích Sở Tự.
Lúc này nếu dừng lại thì rất kỳ quái, hơn nữa Lâm Khinh Vũ không biết Sở Tự đã biết bao nhiêu, sợ đối phương phá hỏng hình tượng mà mình đắp nặn bấy lâu, nếu danh vọng suy giảm thì kỹ năng sẽ yếu đi…
Không bằng cứ đánh một trận với Sở Tự, để đối phương ngậm miệng lại.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Lâm Khinh Vũ liền hung hăng công kích Sở Tự để hả mối hận trong lòng, không hề phát giác mình đã bị đối phương dẫn ra khỏi điểm mù.
Mà phản ứng này của Lâm Khinh Vũ trong mắt người khác liền biến thành vì bị Sở Tự chọt trúng tim đen mà thẹn quá thành giận…
Lâm Khinh Vũ đấm một quyền lên gương mặt tuấn tú của Sợ Tự mà mình vẫn luôn ghen tị, Sở Tự dẫn Lâm Khinh Vũ ra khỏi điểm mù, để camera giám sát xác nhận người gây chuyện trước là Lâm Khinh Vũ, sau đó bắt đầu liều mạng phản kích.
Thù hận tích lũy hai đời dồn lại, cậu nhịn Lâm Khinh Vũ đã rất lâu rồi…
Sở Tự dây dưa cùng một chỗ với Lâm Khinh Vũ, sau đó nâng chân hung hăng đá vào đầu gối đối phương.
Trong mắt mọi người, Sở Tự vì bị Lâm Khinh Vũ điên cuồng đấm đá mới nhịn không được, bất đắc dĩ phản kích…
Trong ‘trọng sinh chi nam thần công lược’, vì là người đóng thế nên Lâm Khinh Vũ học được không ít công phu đánh đấm, thể trạng tuy nhu nhược nhưng vẫn có chiêu có thức, không ít lần Lâm Khinh Vũ lén lút công kích vào bộ phận yếu hại của những diễn viên đối diễn từng làm mình xấu mặt, mà đối phương chỉ có thể ngầm bồ hòn làm ngọt… Hiện giờ Lâm Khinh Vũ muốn dùng chiêu này đối phó Sở Tự. Chỉ tiếc Lâm Khinh Vũ không biết, bởi vì bị thương tích phải xuất ngũ nên Sở Tùng Bách rất hoài niệm kiếp sống quân lữ ngày xưa, vẫn luôn bồi dưỡng đứa con trai độc nhất của mình đi theo con đường này.
Tuy Sở Tự không chịu nghe theo an bài của Sở Tùng Bách, thế nhưng khi còn bé không có cách nào phản kháng, cậu vẫn được huấn luyện bài bản, thân thủ hoàn toàn không thua kém quân nhân…
Vì thế khi hai người đánh nhau, thoạt nhìn Lâm Khinh Vũ hung mãnh chiếm thế thượng phong, nhưng thực tế Sở Tự vẫn luôn công kích vào điểm yếu hại của cậu ta.
“Làm gì vậy hả? Còn không mau kéo bọn họ ra!” Lúc hai người đánh nhau túi bụi, Trầm Ngưng được trợ lý thông báo liền vội vàng chạy tới, sau đó bảo nhóm chỉ đạo võ thuật lao vào ngăn cản.
Sở Tự vừa nghe thấy động tĩnh, không chờ nhóm chỉ đạo võ thuật xông tới đã lập tức buông tay, mặt mũi bằm dập cả người thì chật vật tới không chịu nổi, phủi phủi tro bụi trên người rồi từ trên mặt đất đứng dậy: “Trầm đạo—–”
Mà Lâm Khinh Vũ sau khi bị Sở Tự buông ra thì lập tức ngã quỵ xuống đất, nửa ngày không gượng dậy nổi.
Vừa nãy đánh nhau kịch liệt nên không cảm thấy gì, giờ kết thúc rồi Lâm Khinh Vũ mới giật mình phát giác toàn thân cao thấp đều rã rời, cả người run lẩy bẩy đau đớn không thôi, không chỉ không thể đứng dậy, ngay cả nói chuyện cũng không nổi, Lâm Khinh Vũ nghĩ mình không chỉ trật khớp xương mà còn bị nội thương… Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng trào ra.
Bất quá không ai chú ý tới cậu ta.
Lâm Khinh Vũ học được thủ pháp đặc biệt trong sách chỉ đạo võ thuật, đó giờ vẫn luôn chỉnh người khác thực vui vẻ, thế nhưng đụng tới Sở Tự lại không hiệu quả—– Lâm Khinh Vũ nghĩ thế nào cũng không hiểu được, Sở Tự thoạt nhìn văn tư nhã nhặn yếu đuối vô lực, sao đánh nhau lại hung mãnh tới vậy, làm cậu ta thương tích đầy mình…
“Anh Sở, anh không sao chứ?” Tô Khuyết lập tức chạy tới bên cạnh, nhìn mặt mũi bầm dập của Sở Tự mà lo lắng không thôi.
Sở Tự một thân chật vật, nhìn vào đáng thương không thôi, bất quá vẫn bình tĩnh trấn an Tô Khuyết: “Không sao không sao.”
“Thật xin lỗi Trầm đạo, đã làm hỗn loạn công việc của ngài.” Tiếp đó áy náy nhận lỗi với Trầm Ngưng, nghệ nhân của cậu đang ở dưới tay Trầm Ngưng, tuyệt đối không thể để Trầm Ngưng có ấn tượng xấu về Tô Khuyết.
Vốn khi biết đoàn phim phát sinh ẩu đả, Trầm Ngưng quả thực không vui, thế nhưng thấy Sở Tự chật vật như vậy mà vẫn thành khẩn vội vàng nhận lỗi với mình, hơn nữa ở đây vốn là địa bàn của bà, bà sớm đã nghe trợ lý nói qua, mọi chuyện đều là Lâm Khinh Vũ khơi mào trước, vì thế cũng không nhẫn tâm trách móc Sở Tự: “Không có việc gì đâu đại diện Sở… hôm nay cũng quay xong rồi, cũng không tính là quấy rầy gì cả, cậu mau mau tới bệnh viện kiểm tra thương tích đi.”
Mặt mũi bị đánh thực thảm.
Lâm Khinh Vũ này quả nhiên không phải đèn cạn dầu.
“Cám ơn Trầm đạo, vậy khoảng thời gian này tôi sẽ không tới trường quay… Tô Khuyết nhà chúng tôi xin nhờ ngài chiếu cố.” Sở Tự có ấn tượng rất tốt về Trầm Ngưng.
Mà bởi vì được Lâm Khinh Vũ phụ trợ nên ấn tượng của Sở Tự cùng Tô Khuyết trong lòng Trầm Ngưng cũng không tồi: “Đừng khách khí, trở về hảo hảo dưỡng thương, chú ý nghỉ ngơi.”
Trước kia Tô Khuyết quả thực cũng từng bị bao dưỡng, khoảng thời gian đó, trừ bỏ không biết diễn xuất cùng quá yếu đuối thì quả thực không hề gây chuyện như Lâm Khinh Vũ… mà bộ dáng của Lâm Khinh Vũ còn không dễ nhìn như Tô Khuyết…
Thực không hiểu Tề Dự nghĩ gì.
“Anh Lâm anh Lâm, anh có sao không?” Trợ lý mới bị Lâm Khinh Vũ điều đi làm chuyện khác rốt cuộc cũng chạy tới đỡ Lâm Khinh Vũ nằm dưới đất không thể cử động nổi.
Lâm Khinh Vũ ứa mồ hôi lạnh nửa ngày, sắc mặt trắng bệch, rốt cuộc cũng hấp hối mở miệng: “Bệnh viện… đưa tôi đi bệnh viện…”
Lâm Khinh Vũ cảm thấy mình đau đớn như sắp chết, nhưng rõ ràng trên người không hề có thương tích.
Bất quá đau thế nào thì chỉ bản thân Lâm Khinh Vũ biết, trong mắt người khác thì chẳng khác thì chỉ là giả vờ giả vịt, cả quá trình bọn họ đều thấy rất rõ, rõ ràng là Lâm Khinh Vũ động thủ trước, hơn nữa còn đánh thực ngoan độc. Sở Tự bị đánh tới bầm dập mà vẫn phủi mông đứng dậy như không có việc gì, mà ai kia chẳng có chút thương tích gì trên người mà lại kêu gào đòi tới bệnh viện, lại còn đứng dậy không nổi nữa chứ…
Quả nhiên người được bao dưỡng có khác, quý giá hơn hẳn.
Bất quá cho dù nghĩ thế nào, trước mặt Lâm Khinh Vũ cùng đạo diễn vẫn không dám nói tiếng nào.
“Tiểu Lâm, cậu thế nào? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?” Tuy Lâm Khinh Vũ thoạt nhìn giống như đang giả vờ, bất quá bởi vì đối phương là người của bên đầu tư đưa vào nên Trầm Ngưng vẫn ân cần hỏi thăm một phen.
Đầu năm nay làm diễn viên thực khó, mà làm đạo diễn lại càng khó hơn…
Hơn nữa phải đạt tới cấp bậc đạo diễn bậc thầy mới mong được diễn viên tâng bốc, chứ đạo diễn phim truyền hình nếu bị diễn viên có hậu phương vững chắc bất mãn thì vẫn bị đổi như thường…
Lâm Khinh Vũ cảm thấy mình sắp chết tới nơi, đau đớn vô cùng, nói chuyện cũng gần như thoi thóp: “Muốn, tôi muốn tới bệnh viện, đạo diễn….” Hoàn toàn không để tâm người ta nghĩ gì về mình.
“Vậy cậu đi bệnh viện tịnh dưỡng vài ngày đi, bên đoàn phim cậu cứ an tâm, phần diễn của cậu không thiếu phân nào đâu, chúng tôi sẽ lưu giữ lại.” Trong lòng Trầm Ngưng thực khó chịu, bất quá ngoài mặt vẫn thực thiện ý nói.
Lâm Khinh Vũ đau tới muốn khóc: “Cám ơn… cám ơn đạo diễn…”
Trầm Ngưng thầm nghĩ, tuy e ngại Tề Dự nên không thể không tăng đất diễn cho Lâm Khinh Vũ, để nhân vật của cậu ta có sức tồn tại lớn nhất, bất quá bà có thể sửa đổi hình tượng tính cách của nhân vật… Bà mới không muốn một kẻ chỉ biết dựa vào kim chủ bao dưỡng như Lâm Khinh Vũ nổi tiếng.
Lâm Khinh Vũ, không xứng đâu.
Trợ lý Lâm Khinh Vũ vội vàng gọi điện về công ty, bảo người nhanh chóng lái xe huyền phù tới đoàn phim đưa Lâm Khinh Vũ tới bệnh viện.
Nhìn Lâm Khinh Vũ được nâng lên xe huyền phù, Tô Khuyết lo lắng nói: “Anh Sở, có khi nào sau này Lâm Khinh Vũ sẽ tìm anh gây chuyện không?”
Sau lưng Lâm Khinh Vũ có người nâng đỡ, mà Sở Tự thì không có hậu trường gì cả, hôm nay Sở Tự cùng cậu ta đánh nhau… rõ ràng Sở Tự là người bị thương nặng hơn nhưng Lâm Khinh Vũ lại cố tình muốn đi bệnh viện, rõ ràng là muốn nháo chuyện…
Lỡ như Lâm Khinh Vũ bảo người âm thầm chỉnh Sở Tự thì phải làm sao đây?
Sở Tự nhìn Tô Khuyết, cười cười trêu ghẹo: “Thế nào? Sợ anh đây liên lụy cậu à?”
“Làm gì có chứ?” Tô Khuyết không chút nghĩ ngợi cuống cuồng nói.
Tô Khuyết là thực lòng lo lắng cho Sở Tự, Sở Tự đã cùng cậu vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất, cả đời này cậu không thể nào quên được phần nhân tình này…
Sở Tự thấy cậu bé cuống quít tới vậy thì không trêu ghẹo nữa, nghiêm mặt nói: “Yên tâm đi, tà không thể thắng chính, cậu ta không đấu lại tôi.”
Không phải chỉ là bối cảnh thôi sao, nếu Lâm Khinh Vũ thực sự muốn chiến, ai thắng ai chưa biết được, chỉ là cậu tạm thời không muốn làm như vậy mà thôi.
Tô Khuyết vẫn lo lắng: “Anh Sở…”
“Đúng rồi Tô Khuyết, trước đó tôi đã dặn phải luôn mở thiết bị giám sát, cậu có mở không?” Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Sở Tự vội hỏi.
Sau khi Lâm Khinh Vũ tiến tổ, vì đề phòng đối phương lập bẫy hại đứa nhỏ thiếu tâm nhãn Tô Khuyết này nên cố ý trang bị thiết bị giám sát, hơn nữa còn căn dặn Tô Khuyết phải luôn mở máy…
Làm vậy thì cho dù gặp phải điểm mù camera cũng không sợ.
Tô Khuyết ngẩn người một chút rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Em nghe lời anh, gần nhất vẫn luôn mở.”
Mặc dù cậu thiếu tâm nhãn thực, nhưng lại rất nghe lời…
“Vậy thì tốt rồi, chốc nữa gửi đoạn Lâm Khinh Vũ chủ động tìm tới cho tôi, tôi lưu trữ lại, cậu cũng giữ một bản, đề phòng vạn nhất.” Sở Tự thở phào một hơi, với sự hiểu biết của cậu về Lâm Khinh Vũ, đối phương không mượn chuyện này nháo lớn mới là lạ.
Như vậy bọn họ phải có bằng chứng chứng minh là Lâm Khinh Vũ tìm tới khiêu khích Tô Khuyết trước.
Tô Khuyết ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ ~”
“Được rồi, bây giờ Lâm Khinh Vũ đã tới bệnh viện, không thể làm khó cậu được. Tôi về trước, cậu ở đây ngoan ngoãn nghe lời Trầm đạo, cố gắng quay phim cho tốt…” Có nghệ nhân nghe lời như vậy cũng thực đỡ lo, xoa xoa đầu Tô Khuyết cùng căn dặn vài câu, Sở Tự liền lên xe huyền phù của mình quay về nhà.
“Tê ~”
Sờ sờ mặt, trận này quả thực hơi đau một chút, bất quá cũng đánh sướng cả tay.
Bởi vì Lâm Khinh Vũ nhất định đau hơn cậu.
Nhìn theo xe huyền phù của Sở Tự rời đi, Tô Khuyết thật lâu không nói gì, Biện Huy châm thuốc bình luận: “Người đại diện này của cậu không tồi.. đối với cậu rất tốt.”
Không thể không nói, trải qua chuyện hôm nay, Biện Huy đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Sở Tự.
Tô Khuyết không chút nghĩ ngợi hưng phấn nói: “Đương nhiên rồi.”
Anh Sở của cậu chính là lợi hại như vậy.
Nhìn sườn mặt Tô Khuyết, Biện Huy thầm quyết định, hai người Sở Tự cùng Tô Khuyết này, Biện Huy anh nhất định sẽ bảo hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.