Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 45:




Sở Tự ngủ thẳng cẳng, thẳng tới khi ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào phòng mới chịu tỉnh lại.
Sau một đêm say rượu, Sở Tự cảm thấy đầu mình đau muốn nứt ra, tuy tối qua uống hơi nhiều nhưng trí nhớ cùng suy nghĩ của cậu vẫn khá rõ ràng.
Cậu nhớ tựa hồ mình mượn rượu lấy gan bày tỏ với Viên Tiệp.
Kia, Viên Tiệp đâu?
Sở Tự cố gắng mở mắt nhìn nhìn xung quanh, cửa phòng mở rộng, trong phòng không có ai, trong phòng khách của căn hộ nhỏ hẹp của cậu cũng không có bóng dáng, thậm chí ngay cả chút tiếng động cũng không, cả căn hộ chỉ có một mình cậu.
Nếu không phải nhớ rõ mình thực sự đã bày tỏ, hơn nữa còn ôm chầm lấy Viên Tiệp… Sở Tự cơ hồ nghĩ rằng tối qua chỉ là một giấc mộng.
Cúi đầu nhìn quần áo trên người, Sở Tự phát giác quần áo đã đổi thành đồ ngủ, không phải cậu thay, vậy hẳn là Viên Tiệp giúp cậu, chứng minh tối qua Viên Tiệp thực sự đã tới… Như vậy đối với lời bày tỏ hôm qua, câu trả lời của Viên Tiệp là gì a?
Nhìn cả căn hộ trống rỗng chỉ còn lại một mình mình.
Này là uyển chuyển phát thẻ người tốt cho cậu à, hay anh nghĩ là cậu uống say rồi nói bừa?
Sở Tự đứng ngồi không yên, nhìn chằm chằm thông tấn khí một lúc lâu, ngay cả công việc cũng không có cách nào tập trung.
Suốt cả ngày, Viên Tiệp bình thường vẫn luôn duy trì liên lạc tự dưng không còn tăm hơi, không gọi điện cũng không nhắn tin. Trái tim Sở Tự dần dần nguội lạnh, cậu nghĩ mình đã biết được câu trả lời.
Kỳ thực, cậu quả thực cũng không có điểm nào làm người ta thích.
Chả trách, một người hoàn mỹ như Viên Tiệp không thích cậu… người ta nể tình thế giao giữa hai nhà nên mới đối xử tốt với cậu thôi, cậu liền tự mình đa tình yêu thích người ta, đúng là buồn cười mà.
Sở Tự buồn bực mở tin nhắn, định gửi tin cho Viên Tiệp: ‘Anh Viên, đêm qua tôi chỉ nói đùa thôi, hôm qua uống rượu nhiều quá, anh đừng tưởng là thật….’ cậu sốt sắng muốn cứu vãn mối quan hệ giữa hai người.
Thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, Sở Tự lại nhấn xóa dòng tin kia đi.
Thôi kệ đi, chờ ngày mai trực tiếp nhắn tin qua giả vờ không nhớ gì cả rồi hỏi vì sao anh không liên lạc với mình.
Như vậy có thể dễ dàng cho qua chuyện hơn.
Sở Tự buồn bực không thôi, cũng không có tâm tư xem phim hay đọc kịch bản, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã tám giờ tối, dứt khoát leo lên giường ngủ.
Ngủ rồi thì không còn suy nghĩ miên man nữa.
Tỉnh lại, có thể chọn thời gian thích hợp gửi tin nhắn cho Viên Tiệp.
Sở Tự nghĩ thực tốt, thế nhưng nằm trên giường cứ lăn qua lộn lại, đầu óc tràn đầy hình ảnh chính mình xúc động bày tỏ với Viên Tiệp, làm hại quan hệ của hai người trở nên căng thẳng, không có cách nào ngủ được.
Lăn qua lăn lại một hồi, cũng không biết trải qua bao lâu, Sở Tự khó khăn lắm mới mệt mỏi thiếp đi thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới động tĩnh, có người tiến vào.
Là Viên Tiệp.
Sở Tự nhận ra tiếng bước chân của anh.
Cũng không biết nghĩ gì, Sở Tự liền nằm trên giường bất động, cứ hệt như đang ngủ say, hô hấp cũng bình ổn. Tiếng bước chân của Viên Tiệp truyền tới ngày càng gần hơn.
Tiếp sau đó, anh ngồi xuống bên giường… đưa tay vuốt ve gò má, hàng mi, tiếp đó đến mắt, mũi, rồi miệng, bàn tay Viên Tiệp di chuyển từng chút từng chút trên mặt Sở Tự, tựa như đang vuốt ve một bức danh họa.
Sở Tự không nhúc nhích, ngay cả tiết tấu hô hấp cũng đều đều, mí mắt cũng không dám nhúc nhích, sợ động một cái Viên Tiệp sẽ nhận ra cậu vẫn còn thức.
Hiện giờ Sở Tự có chút rối loạn…. không rõ tâm tư của Viên Tiệp.
Viên Tiệp chậm rãi áp tới gần, da thịt trên mặt Sở Tự rõ ràng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, cậu nghĩ Viên Tiệp sẽ hôn lên môi mình, kết quả anh hướng lên trên rồi đặt một nụ hôn vừa thánh khiết vừa giống như trưởng bối hôn đứa nhỏ lên trán cậu.
Ánh mắt Sở Tự tức khắc mở ra.
Trong bóng đêm ánh mắt hai người chạm vào nhau, đều có chút giật mình.
Viên Tiệp bình tĩnh nhìn Sở Tự, sau một lúc lâu vẫn không có động tĩnh nào khác.
Đầu óc Sở Tự trống rỗng, theo bản năng nói: “Anh Viên, những lời tôi nói tối qua đều là thật, kia… câu trả lời của anh là gì?”
“Anh—– anh có thích tôi không?” Cậu buột miệng hỏi, cơ mà cũng gần như chất vấn.
Nháy mắt câu nói kia phát ra, bản thân Sở Tự cũng sửng sốt.
Trong bóng đêm, ánh mắt Viên Tiệp chớp cũng không chớp, chăm chú nhìn cậu, cười khổ nói: “Em không phải đã sớm biết à?”
“Anh thích tôi.” Lần này, không còn là nghi vấn nữa mà là khẳng định. Thế nhưng nói ra miệng rồi mà Sở Tự vẫn cảm thấy hết thảy không phải là sự thực.
Viên Tiệp thích cậu?
Bắt đầu từ khi nào, vì sao cậu không biết gì cả?
Viên Tiệp có chút bi thương nhìn Sở Tự: “Khoảng thời gian này cùng tối qua, không phải em vẫn luôn thử anh à?”
Anh không cho rằng Sở Tự thích mình nên những hành vi quỷ dị của cậu trong khoảng thời gian này, anh chỉ có thể nghĩ là Sở Tự đang dò xét mình.
Anh không biết vì sao Sở Tự lại làm vậy… thế nhưng nếu Sở Tự muốn biết đáp án thì anh nguyện ý nói cho cậu biết.
Anh chính là thích Sở Tự, không thể phủ nhận.
“Anh thích em a Tiểu Tự, vẫn luôn thích em.” Cho dù Sở Tự có được đáp án rồi sẽ rời xa anh, Viên Tiệp vẫn muốn nói cho Sở Tự biết, đây là những lời mà anh chưa từng nói với Sở Tự lúc còn hôn ước.
Viên Tiệp không muốn điều này trở thành điều tiếc hận giữa anh và Sở Tự.
Sở Tự ngây ngốc nhìn Viên Tiệp, đầu óc đóng băng: “Từ…. từ khi nào?”
“Từ lúc chúng ta còn rất nhỏ, khi đó vẫn chưa có hôn ước, em rất thích dính lấy anh, lại còn ở nhà anh không chịu đi, dì Phùng vừa ôm em, em liền vừa khóc vừa không muốn rời khỏi anh, muốn cả đời ở cùng một chỗ với anh, sau này lớn lên sẽ kết hôn với anh… Thời điểm đó tuy ngoài miệng anh không nói gì nhưng trong lòng cũng muốn được kết hôn với em, cả đời ở bên em.” Viên Tiệp hơi khép mắt lại, lông mi run nhè nhẹ.
Anh thở ra một hơi, từng câu từng chữ nói: “Anh nghĩ khi chúng ta trưởng thành sẽ giống như vậy, vĩnh viễn ở cùng một chỗ, không bao giờ… tách ra. Em nói, em không muốn nghe cha mẹ an bài, không muốn làm chuyện mà mình không thích, em muốn theo đuổi giấc mộng, muốn tự quyết định cuộc đời của mình chứ không phải quân cờ mặc cha mẹ bài bố hay một người thừa kế cứng nhắc rập khuôn. Anh nghĩ, nếu em không muốn cũng không sao cả, anh sẽ làm thay em, anh sẽ ngày càng cường đại hơn, sẽ bảo hộ em, làm hậu thuẫn cho em, để tất cả mọi người không thể cưỡng ép em nữa, để em có thể tùy ý làm tất cả những chuyện em muốn làm, mà chuyện em không thích làm thì cứ giao cho anh là tốt rồi.”
“Chính là anh thật không ngờ, khi chúng ta ngày càng trưởng thành, em lại cách anh ngày càng xa. Những lời mà chúng ta nói trước kia hóa ra chỉ là đồng ngôn vô kỵ, chỉ có anh nhớ, còn em đã sớm quên rồi a Tiểu Tự.” Giọng điệu Viên Tiệp đau thương khôn cùng.
Trái tim Sở Tự cũng theo đó là co rút đau đớn.
Chính là…
Đó là chuyện xa xưa cỡ nào a? Cậu sớm đã không nhớ rõ.
Sở Tự há miệng thở dốc, vài lần muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra âm thanh, nhìn gương mặt đau thương của Viên Tiệp, cuối cùng mới khô khan hộc ra một câu: “Tôi… tôi không biết.”
Cậu không nhớ, cũng không biết Viên Tiệp bắt đầu thích mình từ khi nào.
Cậu thậm chí còn không biết Viên Tiệp thích mình.
Viên Tiệp che dấu quá sâu, hình tượng cũng quá cứng ngắc, quá hoàn mỹ. Cho dù Viên Tiệp đối xử với cậu rất tốt nhưng Sở Tự không nghĩ anh chỉ tốt với mỗi mình mình, cậu nghĩ thái độ xử xự của anh với mọi người vẫn luôn ấm áp như vậy, lịch thiệp như vậy, là một vị quân tử chân chân chính chính. Cậu cũng chỉ nghĩ mình chỉ là đối tượng hôn ước của hai gia tộc, đối với một vị thiếu gia hoàn mỹ như Viên Tiệp mà nói, cậu có hay không cũng được, hoặc thay đổi một ai đó cũng không có gì khác biệt… chỉ cần có lợi cho gia tộc là được, không hề có tình yêu tồn tại, cùng lắm chỉ là thanh mai trúc mã nên độ hảo cảm cao một chút mà hôn, sau khi kết hôn sẽ dễ dàng tôn trọng nhau, hiểu nhau hơn… mà đó không phải điều Sở Tự muốn.
Cậu cái gì cũng không biết.
Nếu biết thì khi đó cậu không có khả năng không nói tiếng nào với Viên Tiệp đã dùng phương thức như vậy quyết liệt với gia đình…
Cậu nghĩ Viên Tiệp không cần mình, cho dù cậu lấy cái cớ giải trừ hôn ước để quyết liệt với gia đình thì Viên Tiệp cũng lắm chỉ tức giận một chút mà thôi, sau này qua chuyện rồi, cậu bất quá chỉ là một người đi ngang qua đời anh mà thôi.
Cậu thực không ngờ Viên Tiệp thích mình.
Cũng không biết Viên Tiệp để ý mình như vậy.
Biết Viên Tiệp vẫn luôn thích mình, Sở Tự thực khó tưởng tượng lúc mình dùng việc giải trừ hôn ước để làm cái cớ quyết liệt với cha… lúc anh tìm tới nhà, vì không để anh có cơ hội cứu vãn, cậu đã đuổi anh ra khỏi nhà… Mà cậu sau khi sống lại, bởi vì đột nhiên nhớ nhà, nhớ Viên Tiệp mà nửa đêm gọi điện cho anh, chính miệng nói nhớ anh, anh có cảm thụ thế nào, ôm tâm tình thế nào tiếp tục liên lạc với cậu, hơn nữa suốt mấy năm qua vẫn kiên trì gửi tin gửi đồ, không oán cũng không hận, vẫn luôn ôn nhu quan tâm cậu.
Đầu óc Sở Tự hỗn loạn như tương hồ.
Cậu không hề hay biết trên đời này có người thích mình tới vậy.
Sở Tự thậm chí còn không dám nghĩ, đời trước khi biết tin cậu chết, Viên Tiệp đã ôm tâm tình gì liều lĩnh báo thù cho cậu, mà cuối cùng cũng vì thế mà chết.
Từng suy nghĩ hiện lên trong đầu, Sở Tự khổ sở tới tột đỉnh.
“Em không biết?” Viên Tiệp lặp lại lời cậu, cười khổ: “Em gần nhất không phải vẫn luôn thử anh à? Em còn muốn biết cái gì nữa? Em cứ hỏi đi, anh sẽ nói hết với em… anh chỉ cầu xin em, cầu xin em đừng giày vò anh nữa, Sở Tự.”
Có lẽ lần này, đối với Sở Tự, anh thực sự nên thử buông tay.
Anh biết mình có bệnh, rất dễ hậm hực, dễ suy nghĩ miên man… Mỗi khi tiếp cận Sở Tự, bệnh tình lại không thể khống chế mà trở nên nghiêm trọng hơn, trong tình huống như vậy, Sở Tự lại không ngừng dụ dỗ anh, dò xét anh…
Viên Tiệp cảm thấy mình thực sự sắp không kiên trì nổi nữa.
Có lẽ từ bỏ Sở Tự, trái tim anh sẽ đau đớn, mà từ nay về sau anh cũng chỉ là cái xác không hồn, trái tim cũng trống rỗng, không còn cảm nhận được vui sướng, cảm nhận được mình đang sống… Chính là nếu cứ tiếp tục như vậy, anh cảm thấy mình sắp điên rồi.
Viên Tiệp không muốn điên.
Anh còn phải thực hiện kỳ vọng, thực hiện ký thác của cha mẹ, của gia tộc… Cho dù khó khăn thế nào, đau đớn thế nào, cho dù phải sống như cái xác không hồn, anh vẫn phải cưỡng ép bản thân thích ứng với thế giới không có Sở Tự.
Uống biết bao nhiêu thuốc cũng không thể khống chế tâm tình, hậm hực cùng suy nghĩ miên man suốt một ngày—- giờ phút này Viên Tiệp đã bi quan tới cực hạn.
Sở Tự tựa hồ cảm nhận được tình tự bi quan, tuyệt vọng của Viên Tiệp, cảm nhận được nếu bỏ lỡ lần này, cậu thực sự sẽ hoàn toàn mất đi Viên Tiệp, vì thế cậu vội vàng túm lấy tay anh, cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo, cậu vội vàng giải thích: “Không phải, anh Viên, không phải như vậy, tôi không biết gì cả, không phải tôi thử anh, tôi— hôm qua tuy tôi uống nhiều nhưng những lời tôi nói đều là thật, tôi thích anh, anh Viên, thực sự a.”
“Tôi thực sự thích anh.” Trong tình huống như vậy, Sở Tự rốt cuộc cũng nói ra những lời thổ lộ trong trạng thái hoàn toàn thanh tỉnh.
Tuy đã chậm trễ thật lâu…
Thế nhưng cậu thực sự thích Viên Tiệp, muốn ở cùng một chỗ với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.