Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 7:




Tin tức Sở Tự ký kết với Tinh Quang, hơn nữa còn trở thành người đại diện của Tô Khuyết bị tung ra, trên mạng lại một lần nữa bùng nổ một trận tinh phong huyết vũ.
‘Tinh Quang có bệnh à? Khi không lại ghép hai kẻ rác rưởi như vậy lại cùng một chỗ.’
‘Sở Tự quy tắc ngầm nghệ nhân, Tô Khuyết thì bị bao dưỡng, hai người ghép lại rất xứng a, đúng là nồi nào úp vung nấy, thực hi vọng sau này bọn họ thực sự ở cùng một chỗ. Như vậy thì sau này không còn ai liên hệ Sở Tự với Thành Thành của chúng ta lại cùng một chỗ.’
‘Lần này Tinh Quang tính hạ vốn gốc với Hán Ngữ rồi, loại rác rưởi như vậy mà cũng xem là bảo bối nhặt trở về.’
‘Sở Tự không phải nói mình không vào Thành Thành, chỉ nhờ năng lực của bản thân mà leo lên vị trí người đại diện kim bài à? Giờ thì hay rồi, trở thành người đại diện của Tô Khuyết, để tôi xem xem anh ra rốt cuộc có thể nâng loại bình hoa rác rưởi như Tô Khuyết leo cao tới đâu!’
Lời bình trên mạng không ngừng tuôn trào, phần lớn đều là châm chọc cùng châm biếm về cậu cùng Tô Khuyết.
Một ít fan của Tô Khuyết sau tin đồn bị bao dưỡng vẫn kiên trì không rời đi thì đồng loạt kháng nghị, yêu cầu Tinh Quang đổi người đại diện khác cho Khuyết Khuyết nhà bọn họ, không thể để một người đại diện thích dùng quy tắc ngầm nhúng chàm vấy bẩn Khuyết Khuyết… Chỉ tiếc không đạt được hiệu quả.
Phần lớn dân mạng đều nghĩ rằng một kẻ bị bao dưỡng như Tô Khuyết phối với một kẻ thích quy tắc ngầm như Sở Tự chính là tuyệt phối.
Sở Tự tùy ý lật xem những dòng tin nhắn trên mạng, sau đó liền gạt qua một bên, bắt đầu chuyên tâm tập huấn Tô Khuyết. Tô Khuyết tuy thiên phú không cao nhưng may mắn ý thức được đây chính là cơ hội cuối cùng của mình nên liền dốc hết tâm trí, nghiêm túc vô cùng.
Điều này làm Sở Tự cảm thấy Tô Khuyết càng ngày càng thuận mắt.
Năng lực lĩnh hội của Tô Khuyết không cao, Sở Tự liền giống như dạy con nít viết chữ, note lại tâm tình biến hóa của nhân vật trong từng thời gian từng địa điểm của cảnh quay rồi tỉ mỉ giảng giải cho Tô Khuyết. Thấy Tô Khuyết chậm chạp không hiểu Sở Tự cũng không tức giận, ngược lại thực kiên nhẫn giải thích hết lần này tới lần khác, thẳng tới khi Tô Khuyết hiểu được mới chuyển qua nan đề khác.
Phim thần tượng cũng không khó diễn, yêu cầu về kỹ năng diễn xuất cũng không cao, sau một đoạn thời gian hai người cùng cố gắng, kỹ thuật của Tô Khuyết cuối cùng cũng tiến bộ được một chút.
Mà quan hệ của Tô Khuyết cùng Sở Tự cũng dần dần thân thiết, hòa hợp hơn, so với người đại diện Trương trước kia còn tốt hơn.
Lúc tin tức Sở Tự trở thành người đại diện của Tô Khuyết bị tung ra, Đàm Thành từng gọi cho Sở Tự, vừa há mồm liền nói: “Sở Tự, cậu đừng nháo loạn nữa, làm người đại diện của một nghệ nhân không có tài năng, chỉ biết dựa vào tài nguyên của kim chủ như Tô Khuyết là điều cậu muốn khi rời khỏi Hán Ngữ à? Cậu quay lại đi, quay về Hán Ngữ rồi tùy tiện dẫn một nghệ nhân nào đó cũng tốt hơn là nháo cùng một chỗ với một kẻ chỉ biết bán mông như vậy.”
Đàm Thành cảm thấy mình làm vậy là rất nghĩ tới tình xưa nghĩa cũ.
“Tôi lựa chọn thế nào là chuyện của tôi, không liên quan tới cậu. Hiện giờ tôi đã không còn là người đại diện của cậu nữa, nể tình là bằng hữu, lần này tôi không so đo, làm một người đại diện, nếu để tôi nghe thấy cậu chửi bới nghệ nhân của tôi nữa thì tôi không để yên đâu!” Sở Tự lạnh lùng nói, sau đó không chút nghĩ ngợi cúp máy.
Cậu đối với Đàm Thành đã hoàn toàn tuyệt vọng, không còn muốn liên lạc gì với đối phương nữa.
Đàm Thành thấy Sở Tự nhanh chóng cắt đứt thông tin lại còn bảo hộ Tô Khuyết như vậy, không biết vì sao anh đột nhiên cảm thấy có chút mất mác, thậm chí còn có chút ghen tị với Tô Khuyết.
***
“Anh Sở, thực xin lỗi đã làm anh mất mặt.” Sở Tự nhận cuộc gọi ở ngay trước mặt Tô Khuyết, nghe thấy Sở Tự giữ gìn mình như vậy thì vừa cảm động lại vừa xấu hổ: “Vừa nãy là ảnh đế Đàm gọi tới đi? Trước kia anh là người đại diện của ảnh đế, mà giờ lại phải dẫn dắt một nghệ nhân vô dụng như em, thực xin lỗi, anh…”
Nhìn bộ dáng áy náy cúi đầu của đứa nhỏ, Sở Tự cảm thấy thực đáng yêu, tâm tình vì Đàm Thành mà bực bội cũng lập tức vui vẻ trở lại: “Có gì mà xin lỗi? Hiện giờ tôi đã là người đại diện của cậu, nếu cảm thấy có lỗi thì cố gắng làm việc thật tốt, dùng thành tích để chứng minh bản thân cậu, cũng chứng minh tôi.”
“Chính là cho dù em cố gắng thế nào thì vẫn thua kém ảnh đế Đàm…” Bề ngoài Tô Khuyết có vẻ kiêu căng ngạo mạn nhưng kỳ thực lại rất tự ti.
Sở Tự xoa xoa đầu đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: “Sau này cậu sẽ còn nổi tiếng hơn anh ta.”
Đàm Thành vừa quay mặt đã đổi một người đại diện ‘rất tốt’, vậy cậu cũng có thể vừa quay mặt liền đổi được một nghệ nhân tốt…
Tô Khuyết nghĩ Sở Tự an ủi mình nên không để những lời này trong lòng, chỉ cảm thấy bản thân càng phải cố gắng hơn mới được, như vậy mới không làm anh Sở thất vọng.
Mà Sở Tự thì cảm thấy lời của mình là nói thật… Đàm Thành tuy có thiên phú về kỹ thuật diễn nhưng suy nghĩ lại quá nông cạn, rất nhiều chuyện không thể nhìn thấu triệt… người như vậy sẽ không thể tồn tại lâu dài.
“Anh Sở, anh giúp em xem thử cảm giác của đoạn này với, em diễn thế nào cũng không ra được!” Tô Khuyết càng cố gắng thì kỹ thuật diễn gặp phải bình cảnh cũng ngày càng nhiều hơn, cậu ta gấp tới độ muốn khóc.
Sở Tự cũng không nhanh không nhận tiếp nhận kịch bản mà mình đã đánh dấu chi tiết từ tay Tô Khuyết, liếc mắt xem một cái liền cảm thấy hiển nhiên: “Hóa ra là đoạn này, đoạn này đối với cậu quả thực hơi khó, bất quá đừng gấp, để tôi dạy cậu.”
Đây là đoạn nam chính ngạo kiều bùng nổ sức quyến rũ hướng nữ chính thổ lộ.
Khí chất của Tô Khuyết thực sự qúa yếu, không thể đảm đương nổi tình tiết này…
“Anh Sở—-” Ánh mắt Tô Khuyết sáng long lanh đầy chờ mong nhìn Sở Tự, trải qua đoạn thời gian này ở chung, Tô Khuyết nghiễm nhiên đã xem đối phương là một người không có gì không làm được.
Sở Tự ôn hòa nhìn Tô Khuyết, cười cười, đặt kịch bản xuống nói: “Đừng khẩn trương, đặt mình là nữ chính rồi nhìn tôi.”
“Cô đấy… Cô có biết người tôi thích thực ra chính là cô không hả? Cô làm quái gì cứ gán ghép tôi với người khác vậy!” Khí chất của Sở Tự toàn bộ bùng phát, trong nháy mắt biến thành nam chính đầy tà mị chính trực, ánh mắt thâm thúy khóa chặt Tô Khuyết ở trước mặt, phảng phất như trong mắt Sở Tự ngoại trừ Tô Khuyết thì không thể chứa đựng thêm bóng dáng người nào khác.
Bị nhìn như vậy, Tô Khuyết lập tức bối rối: “Tôi… tôi…”
Sở Tự từng bước tiến tới gần, Sở Tự bước tới một bước thì Tô Khuyết liền lùi một bước, thẳng tới khi Sở Tự bức Tô Khuyết tới góc tường, không thể lui được nữa, lúc này Sở Tự đột nhiên khống chế sau gáy cổ Tô Khuyết rồi từng chút áp tới gần, cơ hồ giây tiếp sau sẽ hôn lên môi Tô Khuyết…
‘bình bịch—– bình bịch——‘
Tô Khuyết chỉ cảm thấy trái tim mình nảy lên kinh hoàng, khoảnh khắc kia cậu thực sự xem mình là nữ chính trong kịch bản, kìm lòng không đậu nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy chờ đợi nụ hôn của Sở Tự áp xuống….
Thế nhưng Sở Tự không hôn, chỉ buông lỏng Tô Khuyết rồi hỏi: “Hiểu chưa?”
“Em… em…” Tô Khuyết không hiểu sao có chút giật mình thất thần nhìn Sở Tự, không thể thoát ra khỏi cảnh diễn.
Sở Tự không quản Tô Khuyết có hiểu hay không, liền xem là đã hiểu: “Giờ cậu diễn thử đi, tôi làm nữ chính, chúng ta tìm kiếm cảm giác, tranh thủ giải phá nan đề này trong đêm nay!”
“… ừm.” Trừ bỏ chữ này, Tô Khuyết căn bản không biết mình có thể nói được gì nữa.
Từ khi nhận thức anh Sở, mỗi ngày Tô Khuyết đều cảm thấy bản thân thực vô dụng!
*****
Sở Tự bồi Tô Khuyết nghiên cứu cách diễn phim thần tượng phải phí tinh lực gấp bội so với năm đó bồi Đàm Thành nghiên cứu các tác phẩm điện ảnh lớn, tới hơn mười giờ tối mới miễn cưỡng chấm dứt.
Tô Khuyết vốn định lưu Sở Tự ở lại nhà mình qua đêm. Bất quá Sở Tự nghĩ nghĩ một chút rồi quyết định cự tuyệt, cậu thích nghỉ ngơi ở không gian riêng tư của mình.
Về tới nhà, Sở Tự vừa định đi ngủ thì nhận được một kiện hàng chuyển phát, bên trong là một ít thức ăn nước uống cùng đồ dùng cần thiết hằng ngày. Sở Tự cầm gói đồ, nhìn tên người gửi thì thở dài một hơi.
Là Viên Tiệp.
Đối tượng hôn ước mà trước kia cậu dùng mọi cách kiên quyết giải trừ hôn ước.
Bởi vì Sở gia cùng Viên gia có quan hệ thế giao, hai bọn họ từ nhỏ đã cùng lớn lên lại có hôn ước, bất quá quan hệ giữa hai người không thân thiết như người ngoài nghĩ, thế nhưng cũng không quá xa lạ… Nói thế nào nhỉ, Viên Tiệp từ nhỏ đã là đứa nhỏ đặc biệt gương mẫu trong giới quý tộc bọn họ, tính cách chín chắn, tư chất thông minh, làm gì cũng nhanh hơn bạn cùng lứa một bước, cứ hệt như người máy vậy. Mà Sở Tự thì chính là loại đứa nhỏ trời sinh đã có tính phản nghịch trong người….
Tuy Viên Tiệp chỉ lớn hơn Sở Tự ba tuổi nhưng rất nhiều thời điểm, Sở Tự có cảm giác đối phương là một vị trưởng bối, không phải từ nhỏ hai người đã có hôn ước thì Sở Tự cảm thấy mình cơ bản không thể nào giao thiệp với đứa nhỏ thế gia hoàn mỹ như Viên Tiệp.
Tuổi tác chênh lệch không lớn nhưng nội dung trò chuyện giữa hai người lại thực khô khan, cứng ngắc. Mỗi lần Viên Tiếp thấy cậu liền hỏi thành tích học tập của cậu thế nào, sức khỏe thế nào, trời nóng thì bảo đề phòng cảm nắng, trời lạnh thì chú ý giữ ấm, mặc quần áo mùa thu, thấy cậu nóng trong người thì bảo uống trà hoa cúc, thấy cậu uống nước giải khát thì bảo thứ này không tốt cho sức khỏe, thấy thân thể cậu không thoải mái thì sẽ giới thiệu bác sĩ đông y.
Những năm đính hôn với Viên Tiệp, Sở Tự thường xuyên cảm thấy mình không phải có vị hôn phu mà là một người cha.
Sau khi rời nhà bỏ đi, Sở Tự liền cắt đứt toàn bộ liên hệ với thân thích bằng hữu có liên hệ với nhà mình, mà Viên Tiệp cũng nằm trong số đó, thế nhưng Viên Tiệp cũng thực kỳ quái, dựa vào mình làm việc ở quân bộ để tìm kiếm chỗ ở của Sở Tự, cứ luôn gửi đồ tới để thể biểu lộ sự tồn tại của mình. Sở Tự không muốn dính dáng nên mỗi lần Viên Tiệp gửi đồ tới, cậu liền gửi trả trở lại, không dám nhận ý tốt của đối phương…
Thế nhưng Viên Tiệp cứ bám riết không tha, Sở Tự gửi trả lại, lần sau anh lại tiếp tục gửi tới.
Hai người gửi tới gửi lui giằng co mười mấy năm, bảo trì một loại liên hệ đặc biệt.
**tiểu kịch trường
Cán bộ kỳ cựu: đã chương bảy rồi mà tôi vẫn chưa lên sàn, xin hỏi tôi còn là công à?
Tác giả: không phải, Sở Tự là của tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.